Ánh Trăng Sáng Trước Mặt - Kiến Bạch Đầu

Chương 57



Triệu An Chi hoàn toàn thất tình, trở nên có chút thất thần nao nao. Mấy ngày nay tốt nhất không nên trêu chọc cô nàng, điều này chính là nhận thức chung của Tần Tình cùng Trương Văn Ngọc.

Triệu An Chi tập trung hết tinh lực vào việc hoàn thành bản thảo, cũng thay đổi vị trí khác trong thư viện, chưa bao giờ đụng mặt Hà Trạch Sinh. Cô cảm thấy có chút buồn cười, lúc trước cảm thấy chỗ kia là thoải mái nhất, có cảm giác an toàn nhất, nên vẫn luôn không muốn đổi. Nhưng bây giờ cô lại phát hiện, vị trí giống như vậy không chỉ có một. Triệu An Chi cảm thấy bị Hà Trạch Sinh cự tuyệt cũng vẫn có thể coi là chuyện tốt. Lúc trước kể cả lý trí có nói bản thân không có hy vọng thì tình cảm vẫn có chút chờ mong, vì thế cô đối với Hà Trạch Sinh vẫn nhớ mãi không quên, khó có thể dứt bỏ. Hiện tại lúc hoàn toàn có thể buông tha Hà Trạch Sinh thì có khi ngày nào đó tỉnh lại cô có thể thành công cắt đứt tình cảm với anh thì sao?

Hơn nữa cô cùng Hà Trạch Sinh tuyệt giao, từ nhiều phương diện có thể tránh cho việc hôn môi ngoài ý muốn, có lẽ cô cũng sẽ có thể ở lại nnơi này lâu một chút, càng có cơ hội để tránh cho việc kia xảy ra.

Triệu An Chi khai thông tâm lý cho bản thân một cách rõ ràng, nhưng vừa thấy Hà Trạch Sinh thì vẫn thấy tâm can tì phổi đều đau, nên cô sẽ lập tức quay đầu, hoàn toàn thực hiện lời nói ngày đó, vạch ra ranh giới với anh.

Triệu An Chi vừa mở cửa phòng ký túc thì thấy Tần Tình cùng Trương Văn Ngọc vốn đang chụm đầu liền tách ra.

Triệu An Chi: “……”

Tần Tình không dám nhìn vào mắt cô còn Trương Văn Ngọc vừa thấy biểu tình của hai người liền thở dài, đau đầu.

Triệu An Chi nói: “Nói đi, có gì gạt mình? Mình đang thất tình đó, hai người còn lặng lẽ nói nọ kia, giấu mình, thật là quá không tốt?”

Tần Tình nhìn Trương Văn Ngọc một cái, tựa hồ muốn hỏi quyết định của cô nàng. Trương Văn Ngọc đành phải nói: “Đều đã như vậy, cậu nói đi.”

Tần Tình nói: “Mình và Trì Hành lại về với nhau rồi.” Cô nàng nói xong thì liền rụt cổ đứng ở đó, thoạt nhìn khiêm tốn cực kỳ.

Trong lòng Triệu An Chi có chút kinh ngạc, nhưng cũng thấy nằm trong dự kiến nên chỉ hỏi: “Vậy Lương Trình thì sao?”

Tần Tình sửng sốt, hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến Lương Trình?”

Triệu An Chi đã hiểu, Lương Trình chính là yên lặng đi theo bảo hộ, chứ chưa dám thổ lộ nỗi lòng. Cô cũng không cần xé toạc ra, phá hỏng lựa chọn của hắn, nên mới nói: “Lúc cậu thất tình, hắn cũng rất quan tâm, hai người hiện tại quay về rồi thì cũng nên báo hắn một tiếng.”

Tần Tình vừa nghe thấy có chuyện như vậy thì liền nhắn cho Lương Trình một cái tin.

Trương Văn Ngọc hướng Triệu An Chi nhìn nhìn, trong mắt đều là cảm khái sự tàn nhẫn của cô. Triệu An Chi không dao động, cô không phải muốn cố ý kích thích Lương Trình mà cô chỉ nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, dao nhỏ này cắm tuy tàn nhẫn nhưng lại lưu loát sạch sẽ, còn hơn cảnh dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng.

Triệu An Chi cũng hiểu được, Tần Tình vì sao lúc đầu lại không muốn nói cho mình. Cho đến bây giờ cỗ vẫn bày ra biểu tình không ủng hộ Tần Tình cùng Trì Hành ở bên nhau, hiện tại cô đang thất tình, đứng trên con sóng nhỏ mà Tần Tình lại không nghe lời cô nói, cùng Trì Hành tái hợp nên đại khái cô ấy sợ kích thích cô.

Triệu An Chi không bị kích thích nhưng lại có chút không hiểu gì cả.

“Cậu và Trì Hành rốt cuộc là như thế nào?”

Trên mặt Tần Tình không có loại mê luyến đơn thuần trước kia, mặt mày hơi nhăn, nhưng khóe môi lại không tự giác nhếch lên. Đây là một thần thái thực phức tạp, nhưng Triệu An Chi vẫn có thể ngửi được hơi thở luyến ái của thiếu nữ trong đó, có sự tự tin khi được người sủng ái.

“Kỳ thật mình vốn muốn cùng hắn chia tay nhưng vào kỳ nghỉ 1-5, hắn lại chạy đến nhà mình, đứng dưới lầu nói kể cả chia tay thì cũng phải giáp mặt nói chuyện chứ hắn không chấp nhận thông báo đơn phương như thế.”

Triệu An Chi cũng có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới Trì Hành có thể làm ra được một bước này. Còn Tần Tình, đột nhiên nhận được cuộc gọi của bạn trai cũ, người kia lại nói đang ở dưới lầu nhà mình, lúc đi ra thấy nam hài phong trần mệt mỏi đứng đó thì không muốn mềm lòng cũng khó. Tần Tình ngày đó vẫn không sửa miệng nhưng quyết tâm chia tay lại bị dao động rất nhiều. Trì Hành thuận thế thừa dịp cô mềm lòng cuối cùng cũng đem người kéo trở về.



Tần Tình tổng kết nói: “Tuy không muốn thừa nhận nhưng với mình mà nói thì hắn và người khác vẫn không giống nhau. Hơn nữa hắn hiện tại biểu hiện rất khá, mình không cần để lại tiện nghi cho người khác, nên quyết định cho hắn một cơ hội nữa, để khảo sát xem sao đã.”

Trương Văn Ngọc lôi kéo tay Triệu An Chi, tựa hồ sợ cô vẫn muốn tham gia. Triệu An Chi hướng cô nàng cười cười, ý bảo cô ấy không cần lo lắng, rồi quay ra nói với Tần Tình: “Mình ủng hộ quyết định của cậu.”

Tần Tình tươi cười càng sáng lạn, sau một lúc lâu ánh mắt lại nhìn ra nơi xa, không biết đang nghĩ tới cái gì, cảm thán nói: “Hiện tại mình đã biết rồi, trong chuyện tình cảm, bình đẳng thật sự rất quang trọng, mặc kệ cậu thích một người đến thế nào, đều phải nhận được sự quan tâm như vậy mới được. Chúng ta cũng phải tin tưởng vững chắc rằng không có chuyện mình không xứng với người khác, cũng không phải lúc mình không tốt thì phải nỗ lực gấp đôi, và tất nhiên không cần lúc nào cũng từ dưới nhìn lên người kia.”

Triệu An Chi nghe thấy lời này thì cũng ngẩn người.

***

Qua mấy ngày gió êm sóng lặng, Nghiêm Tử An đã lâu không gặp liền tới tặng đồ cho cô. Lúc đó đã là 8 giờ rưỡi tối, Triệu An Chi mới vừa tắm rửa xong, thay quần áo ngủ, có chút không muốn nhúc nhích. Nhưng Nghiêm Tử An đã đến dưới ký túc xá của cô rồi nên cô không xuống cũng không được. Vì vậy cô đành đào bản thân mình ra khỏi giường, mặc áo lót vào. Áo ngủ của Triệu An Chi chỉ là áo ngắn tay thêm quần bình thường, trừ bỏ bộ dáng có chút thoải mái thì không có chỗ nào không hợp nên cô cứ mặc thế đi xuống.

Nghiêm Tử An chờ ở dưới lầu, lưng hơi hơi cong, thoạt nhìn không có chút tinh thần gì, giống như gần nhất không được thuận. Triệu An Chi nhìn bóng dáng hắn thì đột nhiên nghĩ ai mà biết người ở dưới lầu chờ cô lại là Nghiêm Tử An. Nhưng rất nhanh cô lại vì ý nghĩ này mà bật cười. Triệu An Chi đi qua, vỗ vai Nghiêm Tử An một cái.

Nghiêm Tử An xoay người, nhìn Triệu An Chi mặc một thân áo ngủ, còn để xõa mái tóc dài thì có cảm giác có thể ngửi được mùi dầu gội của cô.

“Em mới tắm rửa xong hả?”

Triệu An Chi gật gật đầu, hỏi: “Sao đang êm đẹp anh lại tặng đồ cho em?”

Nghiêm Tử An nắm chặt tay, nhưng rất nhanh lại buông ra. Hắn không biết mình đang khắc chế cái gì, chỉ nói: “Ba anh giúp người khác, họ đưa cho ông một cái máy ảnh, thế là ông ấy liền cho anh, nhưng anh đã có một cái rồi nên ông ấy bảo anh đưa qua cho em.”

Nghiêm Tử An lấy từ trong túi mang theo một cái hộp, bên trong chính là chiếc máy ảnh số kia.

Triệu An chi cảm thấy lễ này quá lớn, vì thế liên tục xua tay, nói: “Đưa cho đường đệ đường muội của anh đi, cho em làm cái gì?”

Nghiêm Tử An nói: “Sao không thể đưa cho em? Nếu phải tính rõ ra thì năm đó em còn cứu anh đó, ba anh luôn muốn cảm ơn em, anh cũng muốn đưa cho em. A di cũng không nói em không thể nhận, vì thế em cứ nhận đi.”

Triệu An Chi không phải người nhiều lời, bị Nghiêm Tử An nói thế thì cũng không biết nói gì. Cô khoát tay, Nghiêm Tử An liền đem túi dúi vào tay cô, cuối cùng cô khóc không ra nước mắt nói: “Em cũng đâu biết chụp ảnh đâu.”

Nghiêm Tử An lộ ra nụ cười đầu tiên trong đêm nay,: “Anh có thể dạy em.”

Triệu An Chi nhìn cái túi kia, có chút phát sầu gật gật đầu.

Hầu kết của Nghiêm Tử An giật giật, đột nhiên thấp giọng hỏi: “Em và nam sinh kia thế nào rồi?”

Dưới ánh đèn, ánh mắt Nghiêm Tử An thâm thúy như vậy, Triệu An Chi nhìn hắn thì ngẩn ra, một ý niệm nổi lên trong lòng: Anh ta nhất định nhìn ra cái gì đó.

Triệu An Chi cúi thấp đầu, nói: “Em bị thất tình, anh ấy không thích em.”

Tâm tình Nghiêm Tử An rung lên, tiến lên phía trước. Triệu An Chi bị hắn đột nhiên kéo đến gần thì hoảng sợ, cảm thấy có chút không khỏe, vội lùi về sau một bước, lưng dựa vào cửa sắt. Tay Nghiêm Tử An đỡ lấy cửa sắt, hơi hơi khom lưng cúi đầu ghé sát vào Triệu An Chi. Triệu An Chi bị hành động của hắn làm cho phát ngốc, khiển trách nói: “Anh làm gì?”



Nghiêm Tử An lúc này mới phục hồi tinh thần, cảm thấy mình vừa rồi đúng là bị ma quỷ ám. Hắn nhìn về phía Triệu An Chi bị hắn giam trong lòng, nghĩ thầm, mình có cơ hội sao? Cô ấy là kế muội của hắn, sao cố tình lại là kế muội của hắn chứ?

Nhân lúc hắn còn đang ngây ngốc, Triệu An Chi nhanh chóng chạy ra khỏi vòng kiềm chế của hắn. Trong nháy mắt vừa rồi cô thấy thật khó chịu, vừa muốn chạy đi thì đã thấy Hà Trạch Sinh không biết từ nơi nào xông ra, đột nhiên chạy tới, vươn tay nắm lấy cổ áo Nghiêm Tử An.

Triệu An Chi: “!”

Nghiêm Tử An không hiểu sao lại bị người ta nắm cổ áo nên trong lòng cũng tức giận, vừa thấy là ai thì thù mới hận cũ đều xông lên đầu, lập tức đấm một quyền.

Hai người rất nhanh đã đánh thành một đoàn, Triệu An Chi ngăn cản cũng không ai nghe. Mắt thấy có người bắt đầu vây xem, Triệu An Chi đúng là tức lắm rồi, nhìn hai người đang đánh nhau thì đầu cũng đau lên. Hai người bọn họ, một kẻ thì cự tuyệt cô vì cô lùn, một kẻ là kế huynh nhưng lại làm ra hành động quá phận.

Cô quyết định không thèm để ý mà xoay người liền đi.

Cô vừa đi thì hai người cũng dừng tay. Hà Trạch Sinh duỗi tay, một phen tóm lấy cổ tay cô, không cho cô đi. Nghiêm Tử An lại một phen hất tay Hà Trạch Sinh ra, tự mình tóm lấy tay Triệu An Chi, nói: “Hắn không phải đã cự tuyệt em rồi sao?”

Triệu An Chi ném tay Nghiêm Tử An ra, ánh mắt Hà Trạch Sinh lập tức sáng lên, nhưng lại nghe thấy cô nói: “Đúng thế, vì vậy em sẽ không nói chuyện với anh ta, anh đánh anh ta làm gì? Không thể hiểu được.”

Hà Trạch Sinh nói: “Anh……”

Nghiêm Tử An trên mặt bị ăn một quyền, giờ phút này lại cười vui vẻ, nói: “Được, vậy em mau đi lên đi.”

Triệu An Chi nhìn bọn họ, miệng Hà Trạch Sinh bị rách, còn mặt Nghiêm Tử An thì xanh tím. Hai người này hiện đã dừng tay, chứng tỏ có thể nghe được lời có lý vì thế cô cũng không tiện bỏ mặc, liền nói: “Để em xem vết thương cho anh ta đã.”

Nghiêm Tử An không vui.

Triệu An Chi nhăn mày lại nói: “Em còn chưa hỏi anh chuyện vừa nãy là thế nào đâu.”

Lòng Nghiêm Tử An hỏng rồi, đành phải xoay người đi, nhưng vẫn lưu luyến quay người lại nhìn, thật vất vả mới đi khuất. Triệu An Chi lúc này cũng muốn xoay người về ký túc xá. Cô sẽ không nói chuyện với Hà Trạch Sinh, ngay cả ánh mắt cũng không lưu luyến.

Hà Trạch Sinh lại một lần nữa túm lấy cổ tay cô, tuy là Triệu An Chi thì cũng muốn phát hỏa. Nhưng cô còn chưa kịp chửi ầm lên thì phát hiện Hà Trạch Sinh thoạt nhìn so với cô còn tức giận hơn. Anh đè cô lên cửa sắt, tức giận hôn lên. Hà Trạch Sinh thực dùng sức, lực đạo môi lưỡi lớn đến nỗi làm Triệu An Chi có chút đau, cô đạp anh mấy cái vẫn không đẩy anh ra được, cuối cùng đành mặc anh.

Hà Trạch Sinh thật vất vả mới buông cô ra, mắt Triệu An Chi đều đỏ lên rồi. Cô nhìn Hà Trạch Sinh, hỏi: “Anh thích em hả?”

Hà Trạch Sinh không nói chuyện, bàn tay đang đè lên tay cô cũng tự giác thả lỏng. Triệu An Chi hung hăng mà tát anh một cái, đem lực độ năm xưa luyến tiếc dùng mà trả hết.

“Anh đừng nói chuyện với em nữa.”

Phẫn nộ tới cực hạn, khiến cô thanh tỉnh rất nhiều. Thời điểm này ký túc xá không nhiều người qua lại nhưng vẫn có không ít người đi qua để về phòng ngủ. Một màn vừa rồi nhiều người thấy được, Trương Vi Oánh chắc cũng không cần cô lo lắng nữa. Bởi vì nụ hôn đáng chết này mà sự tình phía sau không nằm trong khống chế của cô nữa, chỉ có thể tận lực nghe theo.

Mà lúc này trở về, cô hẳn là không còn lý do gì để tiếp xúc với Hà Trạch Sinh nữa.

Triệu An Chi thẳng lưng đi vào, vừa đi vừa xoa xoa mặt.