Lúc Thiên Cù Tử mở mắt ra, ký ức trong đầu như bị hỗng mất một khoảng thời gian. Thân thể cũng hơi cứng, tứ chi như đã quá lâu không hoạt động, chẳng được linh hoạt cho lắm. Chàng ráng chống người đứng dậy, xung quanh đều là cảnh vật mình quen thuộc nhất, nhưng lại tràn ngập cảm giác lạ lẫm.
Chàng nhớ Ma tộc và Huyền môn đang đánh nhau vô cùng căng thẳng, sao chàng lại ngủ trong thời khắc mấu chốt này? Không nên như thế!
Hơn nữa, lấy tu vi của chàng, cho dù vừa ngủ tỉnh dây, thân thể cũng sẽ không cứng còng thế này.
Chàng đi ra ngoài, bất ngờ phát hiện trong viện có vài người đang uống trà. Đều là người chàng biết: Thủy Không Tú, Hướng Tiêu Qua và Tái Sương Quy. Tái Sương Quy có bối phận thấp nhất, nên ngồi dưới phụng bồi hai trưởng bối.
Thủy Không Tú *ừ* một tiếng, “Tỉnh rồi thì tu dưỡng đi. Tu vi của ngươi bị tổn hại rất nhiều, không thể để thực lực như vậy bêu xấu vị trí chưởng viện Âm Dương viện.”
Thiên Cù Tử vâng dạ mà trong lòng ngơ ngác không hiểu, nhưng cũng biết tông chủ không muốn nghe mình hỏi nhiều.
Thủy Không Tú khá hài lòng với biểu hiện của chàng, nên nói thêm: “Chuyện cũ Tái Sương Quy sẽ giải thích cho ngươi biết, trước mắt thì cuộc chiến giữa Huyền môn và Ma tộc đã qua hơn năm trăm năm rồi, lưỡng giới tạm thời hòa bình, không cần sốt ruột.”
Thiên Cù Tử hiển nhiên sững sờ, sau đó chàng gần như nhớ ra ngay… hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ là tông chủ gieo hồn mãnh cho mình. Chẳng lẽ chàng đã tử trận trong cuộc chiến Thần Ma ấy?
Không đúng, vậy thân thể này là thế nào?
Hồn mãnh có thể bảo tồn hồn chủng, nhưng không có khả năng gìn giữ thân thể. Chàng cúi đầu nhìn tay mình, Tái Sương Quy thoáng liếc qua Thủy Không Tú, ánh mắt hiển nhiên đầy do sự. Thủy Không Tú nói: “Ngươi mê man thời gian dài, đã lâu không thăm hỏi Doãn Như Bình rồi. Hai ngươi tuy chưa chính thức ký khế ước, nhưng hôn ước vẫn còn đó. Bây giờ ngươi có thể bình an độ kiếp, tính ra cũng là chuyện vui lớn của Tiên tông Cửu Uyên. Nhân dịp này ngươi và con bé đó cũng nên có một đại điển quang minh chính đại ký khế ước đi.”
Cái gì?
Thiên Cù Tử sững sờ không hiểu, đành phải nhìn thoáng qua Tái Sương Quy. Tái Sương Quy nào dám chống lại ý Thủy Không Tú, ho nhẹ một tiếng, rồi nói: “Vi sư sẽ giải thích hết mọi chuyện cho ngươi sau.”
Thiên Cù Tử đành nói: “Vâng.”
Đã dặn dò xong xuôi, Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua đứng dậy, sánh vai trở về Thập Phương Giới.
Đến khi ra khỏi Khổ Trúc Lâm, Hướng Tiêu Qua mới nói: “Mặc dù thằng bé không có chút ký ức gì của năm trăm năm qua, nhưng vội vàng đính hôn với con bé Doãn Như Bình kia như vậy, có quá qua loa không?”
Thủy Không Tú khinh khỉnh, “Con trai ngươi và cháu ngoại của ta kết làm đạo lữ chẳng phải là một đôi trời đất tạo nên sao?”
Hướng Tiêu Qua trợn mắt liếc y, “Bối phận chênh lệch!”
Thủy Không Tú cười khẽ, “Đứa bé Doãn Như Bình kia ta đã gặp rồi, khá hiếu học và có chí tiến thủ, tính tình cũng khiêm tốn hiểu lễ. Ngươi mà gặp cũng sẽ thích.”
Hướng Tiêu Qua tần ngần, “Nhưng… Ta vẫn cảm thấy, thế này là đi ngược với ý nguyện của thằng bé, không hay cho lắm. Ngộ nhỡ bản thể nó trong Nhược Thủy thức tỉnh thì sao?”
Thủy Không Tú nói: “Thì sao à? Thì chỉ có thể chấp nhận sự thật thôi.”
Dứt lời y quay đầu sai bảo đệ tử: “Gọi Doãn Như Bình đến đây gặp ta.”
Đệ tử khom người lui ra đi truyền lời. Hướng Tiêu Qua nói: “Không ngờ tên luôn vô tình như ngươi cũng có thể cân nhắc cho hậu bối.”
Thủy Không Tú cười khẽ, “Thời gian luôn giỏi mài mòn nhân tâm nhất, nếu bây giờ bảo ngươi đưa con trai ruột vào lò tế kiếm, chỉ e ngươi cũng chẳng nỡ đúng không?”
Hướng Tiêu Qua như bị chạm vào vết thương cũ, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi. Nhưng hồi lâu sau, ông bỗng nói: “Trước đây là ta phụ thằng bé, ta không xứng làm cha.”
Thủy Không Tú nói: “Khí thánh… xưa nay được tam giới kính ngưỡng, tài phú và uy đức tập hợp trên thân, nhưng cũng phải đánh đổi không ít. Mấy ngàn năm, giữa được và mất bên nào nhiều hơn?”
Theo lời đối phương nói, ký ức Hướng Tiêu Qua chầm chậm trôi về quá khứ. Khối vẫn thạch cứng đầu kia một mực không bị luyện hóa, nhưng vốn là một Khí tu tài giỏi, ông đương nhiên biết vài phương pháp có thể khiến sắt đá cứng rắn nhất hóa thành nước.
Có điều đưa cả móng tay lẫn tóc vào lò đều không chút hiệu quả.
Trong truyền thuyết đã từng có Kiếm sư vì muốn đúc một thanh thần kiếm mà đưa cả thân mình vào lò. Nhưng ông không thể… nếu ông lấy cho mình vào lò tế kiếm, cho dù vẫn thạch hóa thành nước thật, ai sẽ tới rèn đúc đây?
Ông do dự hồi lâu, mình không thể tế kiếm, song có một người có thể.
Lúc đó dưới gối ông có một con trai tên là Hướng Nam, thông minh cực kỳ, có được tám phần chân truyền từ ông, gần như đã là gia chủ Hướng gia bảo đời tiếp theo. Ông cũng vô cùng hài lòng với đứa con này.
Theo mỗi ngày trôi qua, ý nghĩ đáng sợ kia bám lấy ông càng lúc càng chặt.
Thời gian dài đằng đẵng, bọn họ có thể chờ, nhưng cửa sông Nhược Thủy thì không. Xưa nay cửa sông kia luôn do các nhân vật hàng đầu Huyền môn tự nguyện tiến vào trấn giữ, vô số tu vi hóa thành linh lực củng cố tâm trận, duy trì bình yên cho tam giới.
Nhưng pháp trận kia cũng như cái hố ăn thịt người, người tiến vào chưa từng có ai trở ra. Mà bây giờ, nhân tài tam giới điêu tàn, gần như không ai có thể chống đỡ nổi đại trận nhường ấy/
Một khi cửa sông sụp đổ, mọi lời lẽ đều muộn màng.
Thế nên rốt cuộc ngày hôm đó, Hướng Tiêu Qua đứng bên cạnh lò kiếm, nói với Hướng Nam đang giúp mình đúc binh khí: “Nam nhi, con qua đây.”
Mấy ngàn năm qua, mỗi lần hồi tưởng dáng vẻ Hướng Nam ngẩng đầu lên, ông vẫn không đành lòng.
Trong mắt Hướng Tiêu Qua ngân ngấn lệ già, bên ngoài bỗng vang lên một giọng nói trong trẻo: “Doãn Như Bình bái kiến tông chủ.”
Thủy Không Tú nói: “Vào đây.”
Rèm châu được vén lên, một thiếu nữ thanh tú xinh xắn tiến vào. Thời gian qua Doãn Như Bình trưởng thành hơn rất nhiều. Sự ngạo nghễ cuồng vọng lúc mới đến Âm Dương viện đã hoàn toàn được thu hồi sau lần bị Húc Họa hóa thân thành ‘Kỷ Họa’ dạy dỗ.
Rút kinh nghiệm xương máu, nàng ta thành thật đi theo Yến Trần Âm chăm chỉ học nghệ, khiến cả tam trưởng lão Yến Hồi Lương của Âm Dương viện cũng thay đổi thái độ dành cho nàng ta.
Nàng ta thông minh, học hỏi cũng nhanh, nên có thể nói là tiến bộ vượt bậc.
Bây giờ ở trước mặt hai người Thủy Không Tú và Hướng Tiêu Qua, nàng ta nhanh nhảu lễ phép thưa: “Bái kiến tông chủ, Hướng lão.”
Thủy Không Tú hơi gật đầu, nhìn thoáng qua Hướng Tiêu Qua, ngụ ý hỏi rất rõ ràng: Thế nào?
Hướng Tiêu Qua cũng khá hài lòng với cô nương này, tuổi còn rất trẻ, hoàn toàn bộc lộ hết vẻ đẹp thanh xuân, vậy mà hành xử lại trầm tĩnh chững chạc.
Doãn Như Bình sinh ra và lớn lên dưới gối Trai chủ Doãn Tụ Duyên của Tảo Tuyết Trai, nghe nói Doãn Tụ Duyên yêu chiều đứa con gái này hết mực. Thiên kim đại tiểu thư được nâng niu trong lòng bàn tay từ nhỏ mà còn có thể khắc khổ học nghệ thế này, quả thật rất hiếm thấy.
Đương nhiên hiếm thấy rồi, lúc đó Yến Trần Âm quăng kiếm quỳ xuống đất chịu nhục vốn là mục đích của Húc Họa. Nàng chưa bao giờ là chuyện tốn công vô ích cả.
Thủy Không Tú hỏi Hướng Tiêu Qua: “Nếu ngươi đã không có ý kiến khác, vậy ta nói đấy nhé?”
Doãn Như Bình đối mặt với hai vị trưởng giả của Huyền môn, trong lòng đương nhiên lo lắng bất an vô cùng. Gần đây Thủy Không Tú dường như có chút yêu mến nàng ta, nàng ta đều cảm giác được. Nhưng lần này tông chủ truyền gọi nàng ta lại đây, còn có mặt Hướng Tiêu Qua, nàng ta hiển nhiên không biết là có chuyện gì muốn nói với mình.
Hướng Tiêu Qua ngẫm nghĩ, rồi khẽ gật đầu. Nha đầu Húc Họa kia thì khỏi nghĩ đi, một cục sắt cứng đầu vô tình, cứ nhìn nha đầu đó biến Thiên Cù Tử với Họa Thành thành dạng gì thì biết. Chưa kể, Húc Họa còn thích gây chuyện, hơn nữa bản lĩnh gây chuyện còn không nhỏ, lần sau thật sự không biết sẽ lại quậy ra chuyện gì nữa.
Thuở thiếu thời ông từng một lòng muốn làm nên chuyện lớn kinh thiên động địa, bây giờ sống đến tuổi này, ông lại thích bình lặng mà sống hơn.
Thủy Không Tú nhận được sự đồng thuận của ông, lúc này mới quay sang hỏi Doãn Như Bình: “Doãn Như Bình, ngươi nghĩ sao về Hề chưởng viện của Âm Dương viện?”
Doãn Như Bình sững sờ, mặt tức thì đỏ như quả táo. Nàng ta cúi đầu, cả buổi sau mới tần ngần đáp: “Hề chưởng viện tu vi thâm hậu, địa vị cao thượng, Như Bình luôn một lòng kính trọng khâm phục.”
Càng nói tới cuối câu giọng nàng ta càng nhỏ, Thủy Không Tú nhíu mày, “Chỉ có mỗi tu vi thâm hậu và địa vị cao thượng thôi sao?”
Doãn Như Bình không biết vì sao y lại nói vậy, Thiên Cù Tử đã tới Thập Vạn Đại Sơn vào trấn giữ cửa sông Nhược Thủy rồi mà. Đây là chuyện trên dưới Huyền môn đều biết. Gò má nàng ta nóng như lửa đốt, mặc dù ban đầu lúc vừa nhập môn, Thiên Cù Tử từng nghiêm khắc răn dạy nàng ta, nhưng tâm tư thiếu nữ nuôi dưỡng bao nhiêu năm đã sớm cắm rễ tận đáy lòng rồi.
Nàng ta khẽ cắn môi, “Tướng mạo Hề chưởng viện rất…” Thật sự quá xấu hổ, không thể nói nữa.
Thủy Không Tú nhìn vẻ mặt của nàng ta, bấy giờ mới hỏi: “Ngươi nghĩ sao về chuyện trở thành đạo lữ của hắn?”
“Sao cơ ạ?” Doãn Như Bình ngẩng phắt đầu lên, mù mờ không hiểu.
Thủy Không Tú lặp lại câu hỏi: “Nếu như ta để ngươi cùng Thiên Cù Tử kết làm đạo lữ, Doãn Như Bình, ngươi có nguyện ý hay không?”
Doãn Như Bình quả thực không thể tin vào tai mình nữa. Chẳng lẽ nàng ta ngủ nói mớ bị tên nào lắm miệng nghe thấy rồi bẩm báo với tông chủ sao? Nàng ta sững sờ cả buổi, thấy Thủy Không Tú vẫn nghiêm túc chờ câu trả lời của mình, nàng ta mới cuống quýt nói: “Đệ tử… Tông chủ, đệ tử…” Xoắn xuýt hồi lâu, nàng ta rốt cuộc vẫn quyết định nói thực: “Đương nhiên mừng rỡ cực kỳ.”
Cho dù xấu hổ tận cùng, nàng ta vẫn nói tiếp: “Nhưng đối với nhân vật trụ cột của Huyền môn như Hề chưởng viện, lòng đệ tử có tràn đầy ái mộ từ lâu cũng không phải chuyện gì lạ. Nhưng bây giờ đệ tử đã biết đó là tình cảm vô vọng, nên chưa từng quấy rầy ảnh hưởng tới ngài ấy. Đệ tử chỉ muốn cùng sư tôn học nghệ thật tốt, để báo đáp ơn nghĩa của sư tôn bấy lâu nay. Như Bình tự thấy mình chưa từng làm chuyện gì sai, mong tông chủ minh giám!”
Nàng ta vừa cuống vừa thẹn, Thủy Không Tú lại cảm thấy phản ứng này đáng yêu, “Ta không có ý trách cứ ngươi, Như Bình. Hãy nhớ lời hôm nay ta nói với ngươi, từ giờ trở đi Thiên Cù Tử là đạo lữ của ngươi. Cửu Uyên sẽ chuẩn bị đại điển ký khế ước cho hai ngươi.”
Hả? Doãn Như Bình sợ ngây người.
_________oOo_________
Khổ Trúc Lâm, Thiên Cù Tử đi theo Tái Sương Quy tản bộ trong rừng trúc. Tái Sương Quy đang thuật lại những thay đổi của Huyền môn và ma tộc mấy năm qua cho chàng biết, cuối cùng nói: “Ngươi và… Doãn Như Bình…” Ông nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn không dám làm trái ý Thủy Không Tú, đành nhắm mắt nói: “Luôn tâm đầu ý hợp, chỉ là bởi vì bản thể ngươi lấy được sức mạnh của thánh kiếm, vào trấn giữ Nhược Thủy, cho nên chuyện ký khế ước mới bị kéo dài tới bây giờ.”
Thiên Cù Tử thoáng chau mày, hơn năm trăm này chàng chưa hề trải qua, nên đương nhiên không có ấn tượng gì, bây giờ nghe Tái Sương Quy nhắc tới, thật sự nghe cứ như chuyện xưa của người khác vậy.
Tái Sương Quy cũng không muốn dồn ép quá mức, nên chỉ nói: “Thực ra cũng không cần vội, mấy chuyện này về sau từ từ ngươi sẽ tự biết.”
Thiên Cù Tu cung kính vâng dạ, xưa nay đối với bề trên chàng luôn hòa nhã giữ lễ, nên đương nhiên không hoài nghi lời của sư tôn. Tái Sương Quy thấy chàng như thế, trái lại khẽ thở dài, cuối cùng nói: “Huyền Chu, lần này đừng khờ dại như thế nữa.”
Người khác sống không dễ, vậy chứ cuộc đời của ngươi thì dễ sao? Đừng lại thẳng thừng vứt bỏ tính mạng của mình như vậy nữa.