Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp Tiên tông Cửu Uyên, tất cả mọi người đều xôn xao… Thì ra lúc đó Thủy Không Tú đã gieo xuống hồn mãnh. Mà hồn mãnh, trên dưới toàn bộ Tiên tông chỉ có thể cho tông chủ giữ lại thần thức, để đề phòng bất trắc.
Mấy vị đại trưởng lão tập hợp lại một chỗ, Diệu Âm tông mở miệng trước: “Hồn mãnh này của Thiên Cù Tử được gieo trước khi hắn vào Nhược Thủy hay là trước lúc tông chủ bị nhốt nhỉ…”
Đại trưởng lão Đạo tông Hành Hương Tử trầm ngâm hồi lâu, mới nói: “Hồn mãnh chỉ có tông chủ mới có thể sử dụng, trước khi hắn vào Nhược Thủy, tông chủ vẫn chưa thoát ra. Ngươi nói xem là gieo xuống khi nào?”
Mấy người còn lại đều không nói gì thêm, điều này có nghĩa là, trước khi bị nhốt vào Nhược Thủy, tông chủ đã quyết định người kế thừa mình rồi.
Chỉ là tại sao Thiên Cù Tử một mực không nhắc gì tới chuyện này?!
Mấy vị đại trưởng lão đuối lý, cuối cùng đại trưởng lão Phật tông Bộ Phàm Trần mở miệng: “Được rồi, nếu Thiên Cù Tử đã tỉnh lại, đừng nghĩ nhiều tới chuyện xưa nữa làm gì. Bây giờ có tông chủ ở đây, mấy chuyện này cũng không tới phiên chúng ta quan tâm.”
Cả nhóm đang nói chuyện thì Thiên Cù Tử từ bên ngoài bước vào. Chàng vừa thức tỉnh, đương nhiên theo lẽ đến đây bái kiến sư trưởng. Bất kể tuổi tác lớn nhỏ thế nào, mấy vị đại trưởng lão vẫn có bối phận cao hơn, chàng tất nhiên phải đến đây chào.
Bây giờ chàng trấn giữ Thiên Hà Nhược Thủy, công đức vô lượng. Mấy vị trưởng lão nói gì cũng biết xem hướng gió, nên đều khách khí với chàng một trận, rối rít bày tỏ sự quan tâm của mình.
Lúc Mộc Cuồng Dương chạy tới thì Thiên Cù Tử vẫn còn hàn huyên cùng chư vị đại trưởng lão. Nàng từ một nơi bí mật gần đó nhìn ngóng một hồi, trong lòng bối rối không thôi. Ai nha, tên này thức tỉnh thiệt, Húc Họa biết chưa vậy?
Chưa kể theo lý mà nói thì lấy tính tình của tên này, nếu tỉnh lại, điều bận tâm nhất chẳng lẽ không phải là mỹ nhân ở Họa Thành sao? Làm gì lại lãng phí thời gian ở chỗ này?
Rõ ràng có vấn đề. Nàng chờ mãi đến khi Thiên Cù Tử ra ngoài, liền đi tới chào hỏi: “Ê!”
Thiên Cù Tử bị cô nàng vỗ cái *bốp* vào vai, đầu mày không khỏi nhăn lại. Mộc Cuồng Dương vịn vai chàng, hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Thiên Cù Tử tuy thiếu ký ức, nhưng cũng biết tính tình cô nàng, nên đáp: “Cảm ơn Mộc chưởng viện quan tâm, ta rất ổn. Chỉ là dựa vào hồn mãnh thức tỉnh, nên những chuyện xảy ra sau khi gieo hồn ta đều không có ấn tượng.”
Mộc Cuồng Dương hiểu rõ trong bụng, đang muốn mở miệng thì sau lưng chợt vang lên tiếng gọi: “Hề chưởng viện.”
Là một giọng nữ trong trẻo mềm mại. Mộc Cuồng Dương quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái ăn mặc xinh đẹp yểu điệu đi tới. Con nhóc này nhìn rất quen, nhưng nàng nhất thời không nhớ nổi tên.
Cô gái dường như cũng biết mình không có bao nhiêu ấn tượng với Mộc Cuồng Dương, nên chủ động mỉm cười thi lễ, “Đệ tử Doãn Như Bình, bái kiến Mộc chưởng viện.”
À, Doãn Như Bình con gái của trai chủ Tảo Tuyết trai Doãn Tụ Duyên. Mộc Cuồng Dương gật đầu, hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”
Doãn Như Bình còn chưa lên tiếng, Thiên Cù Tử đã hỏi: “Cô chính là Doãn Như Bình?”
Doãn Như Bình ửng hồng hai má, nhỏ giọng đáp: “Vâng.”
Thiên Cù Tử đi đến trước mặt nàng ta, nhìn ra ngoài một lúc mới nói: “Xin lỗi, ký ức ta thiếu hụt, không có mấy ấn tượng với chuyện lúc trước.”
Giọng điệu này không giống của chưởng viện dành cho đệ tử dưới trướng. Mộc Cuồng Dương không hiểu ra sao, lại nghe Doãn Như Bình nói: “Huyền Chu nói gì vậy, giữa hai ta còn cần phải nói hai chữ ‘xin lỗi’ sao?”
Mẹ cha nó!! Chuyện quái gì vừa xảy ra thế?!
Nhìn hai người sóng vai mà đi, Mộc Cuồng Dương vẫn như bị sét đánh, sau đó định chạy tới chỗ Quân Thiên Tử hỏi thăm – tên kia luôn nhanh nắm bắt mấy tin hè phố ngõ chợ nhất. Ai ngờ chưa đi được mấy bước, nàng đã đụng phải Tái Sương Quy.
Sau đó Mộc Cuồng Dương thất thần cả ngày, Tái Sương Quy vừa thay Thủy Không Tú truyền lệnh xuống dưới: Từ giờ trở đi, không ai dược phép lắm miệng về chuyện cũ của Thiên Cù Tử.
Hơn nữa, Âm Dương viện còn mới loan ra tin: Thiên Cù Tử và Doãn Như Bình sắp kết làm đạo lữ.
Mộc Cuồng Dương đứng ngồi không yên.
Ban đêm, cô nàng lén lút rời khỏi núi Dung Thiên, sau đó dùng miếng hổ phách lá dâu truyền tin cho Húc Họa: “Mau tới đây, lớn chuyện rồi!”
Húc Họa không hiểu ra sao, nàng đang ôm nhóc gai tôm, vắt hết óc suy nghĩ xem nên đặt tên gì cho con trai mình, nghe vậy chỉ hỏi: “Chuyện gì mà hớt hải như vậy?”
Mộc Cuồng Dương quăng ra một câu: “Thiên Cù Tử tỉnh lại rồi!”
Húc Họa buông nhóc gai tôm xuống, lập tức chạy đi ngay. Đi quá vội vàng, nàng không kịp đặt thằng bé nằm ngay ngắn, thế là mũi gai tôm của thằng bé chọc vào thành giường tinh thạch, làm tiểu ác ma với Hề Vân Thanh mệt bở hơi tai mới gỡ bé ra được.
Trên đỉnh Xích Huyết, Húc Họa vội vàng đuổi tới. Mộc Cuồng Dương sốt ruột trách: “Chậc, chẳng phải thành thần rồi sao? Còn chậm như vậy?”
Húc Họa phân trần: “Thành thần cũng có phạm vi chứ? Chân thần của bổn tọa chỉ ở Họa Thành thôi, nơi khác vẫn phải do chính mình nghĩ cách. Thế này đã nhanh lắm rồi, hóa mây theo gió mà đến, cô còn muốn sao nữa?”
Mộc Cuồng Dương nâng cốc đưa qua, “Nghe xong mấy lời ta sắp nói, cô cũng không được bùng nổ đấy!”
Húc Họa uống hai hớp rượu, phát giác toàn thân ấm sực, ruột gan cũng ấm lên theo. Nàng gật đầu, “Cho rằng bổn tọa là cô sao? Mau nói đi!”
Mộc Cuồng Dương thoáng do dự, cuối cùng quẳng lệnh cấm của Thủy Không Tú ra sau đầu, kể: “Tuy Thiên Cù Tử tỉnh lại, nhưng chắc do dùng hồn mãnh thức tỉnh, nên chỉ có trí nhớ lúc trước khi hồn chủng nhập vào hồn mãnh. Cô hiểu chưa?”
Húc Họa cau mày, “Hồn mãnh là cái gì?”
Mộc Cuồng Dương giải thích: “Là pháp bảo cất giữ hồn phách, Tiên tông Cửu Uyên và Hướng gia bảo đều có một cái, nhưng chỉ tông chủ với bảo chủ mới có thể sử dụng. Hồi xưa trước khi tiến vào Nhược Thủy, hẳn Thủy tông chủ đã gieo hồn chủng cho Thiên Cù Tử. Giờ vừa vặn có sẵn hóa thân của hắn ở đây không phải sao? Đương nhiên tiện tay xài luôn rồi!”
Húc Họa hơi hơi hiểu ra, lẩm bẩm: “Còn có loại bảo vật như vậy ư? Nói cách khác, Thiên Cù Tử bây giờ thật ra là Thiên Cù Tử của hơn năm trăm năm trước, lúc Thủy Không Tú chưa vào Nhược Thủy? Chà, thú vị nha.”
Mộc Cuồng Dương nói: “Còn một sự kiện kinh thiên động địa hơn nữa, cô phải chuẩn bị tâm lý!”
Húc Họa nhướng mày, ra hiệu bảo cô nàng nói tiếp. Mộc Cuồng Dương than thở: “Không biết làm sao mà hắn lại nhận định Doãn Như Bình là ý trung nhân của mình, chưa kể ít ngày nữa hai người họ sẽ ký khế ước thành đạo lữ của nhau.”
“Doãn Như Bình?” Húc Họa buồn cười hỏi lại: “Con gái của Doãn Tụ Duyên ấy hả?”
Mộc Cuồng Dương gật đầu, “Được rồi, những gì cần nói ta đều nói cả rồi. Bây giờ tông chủ trị dưới rất nghiêm, cô muốn làm gì đều không liên quan đến ta. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được khai ta ra.”
Húc Họa vỗ vỗ vai cô nàng, “Thành ý đã nhận. Bổn tọa nhớ kỹ cô rồi.”
Mộc Cuồng Dương run bắn, theo trực giác có dự cảm chẳng lành, “Thôi thôi, cô vẫn quên ta đi thì hơn.”
Húc Họa bật cười, Mộc Cuồng Dương vẫn không yên lòng, nói thêm: “Đầu tên Thiên Cù Tử kia cứng hơn đá, bây giờ hắn đã nhận định Doãn Như Bình, tất nhiên sẽ khăng khăng một lòng với con nhóc đó. Cô nên nhanh nghĩ cách đi, bằng không hai người kia gạo nấu thành cơm… lúc đó chớ chạy tới tìm ta khóc lóc.”
Húc Họa gật đầu *Ừ* khẽ, dừng một thoáng nàng chợt nói: “Cuồng Dương, ta vui quá.”
Mộc Cuồng Dương chậc lưỡi, “Mặc dù không biết tại sao, nhưng ta cảm thấy cô mừng hơi sớm.”
Húc họa cười ngặt nghẽo, Mộc Cuồng Dương hỏi: “Đừng tưởng ta nói giỡn, hay cô tìm cơ hội nhận lỗi với hắn đi?”
Húc Họa không hiểu, “Nhận lỗi? Bổn tọa có lỗi gì?”
Thôi, Mộc Cuồng Dương thật sự phục Húc Họa rồi, đành hỏi: “Vậy cô định làm thế nào giành lại hắn đây?”
Húc Họa mân mê một lọn tóc, nở nụ cười ẩn ý khó lường, “Cuồng Dương à, một thần nữ như ta, làm sao có thể chủ động theo đuổi người khác chứ?”
Mộc Cuồng cạn lời hết muốn nói, “Thôi thôi thôi, cô cứ tiếp tục duy trì hình tượng thần nữ cao ngạo lạnh lùng của mình. Ta đi đây, sau này có khóc cũng đừng tới tìm ta.”
Húc Họa cười thở không ra hơi, cười xong mới đột nhiên nói: “Có rảnh thì giúp ta thăm dò lịch rèn luyện của Âm Dương viện, xem bao giờ Hề chưởng viện có cơ hội ra ngoài.”
Được rồi, tốt xấu gì cũng còn tính là có để bụng. Mộc Cuồng Dương nói: “Ngày mai có đấy. Đừng trách ta không nhắc nhở cô trước nha, bây giờ Doãn Như Bình dính lấy hắn hệt như ve bám chó vậy. Cô tạm thời chớ nên xung đột với con nhóc kia, bằng không ngộ nhỡ hắn nói lời gì tổn thương cô, cô chắc chắn sẽ không chịu được.”
Húc Họa vươn vai duỗi lưng một cái, nói: “Cuồng Dương, ta sống đến mức này, còn lời gì mà không chịu nổi sao?”
Mộc Cuồng Dương quay đầu nhìn nàng, vẻ lười biếng trong mắt Húc Họa dần thối lui, hoàn toàn được thay bằng hàn khí lạnh thấu xương.
Tối hôm sau, Âm Dương viện có đợt cho đệ tử nội môn ra ngoài thí luyện. Bây giờ Thiên Cù Tử chỉ còn ba thành tu vi của bản thể, cho nên dù chỉ là một buổi thí luyện, chàng vẫn hết sức nghiêm túc. Doãn Như Bình dọc đường theo sát chàng, cùng nhau dẫn dắt nhóm đệ tử.
Đích đến là một khoảnh rừng thông theo lời xin giúp đỡ của huyện nha địa phương. Thôn dân sống gần đó khai nhặt được một miếng hổ phách, bên trong có một tròng mắt người. Quan binh tới lui điều tra mấy lượt vẫn không có manh mối.
Nghi ngờ là yêu mị quấy nhiễu, quan địa phương đành báo cho Tiên tông Cửu Uyên.
Thiên Cù Tử nói: “Ba người một tổ vào rừng điều tra, chiếu ứng lẫn nhau, không được tách lẻ.”
Đệ tử dưới trướng vâng dạ đáp lại rồi tản ra bốn phía. Thiên Cù Tử bây giờ không có pháp bảo trong tay, Doãn Như Bình quan tâm nên tự nguyện đưa Trấn Hồn Linh cho chàng. Trần Hồn Linh là pháp bảo trấn môn của Tảo Tuyết Trai, uy lực tính ra cũng khá mạnh.
Lúc trước nàng ta luận võ với hóa thân ‘Kỷ Họa’ của Húc Họa, vật này bị chút hư hại, nhưng được Hướng gia bảo tu sửa, giờ đã trở lại như ban đầu.
Thiên Cù Tử theo trường pháp tạp tu, từng dùng qua pháp bảo Diệu Âm tông, nên cũng không khách khí, nhận lấy Trấn Hồn Linh. Hai người vào rừng trúc, vừa đi vừa chăm chú thăm dò động tĩnh của nhóm đệ tử.
Húc Họa cầm đèn trong tay, đứng cách đó không xa. Thời tiết đang chuyển lạnh, áo choàng trắng trên người nàng thêu hoa sen lớn hồng phấn, giao hòa với lá xanh. Mộc Cuồng Dương lén lút chạy tới, hiển nhiên cực kỳ tò mò với lần đầu ra chiêu tán tỉnh của Húc họa. Cô nàng Húc Họa tim lạnh như sắt kia luôn ngạo mạn cực kỳ, được chứng kiến cô nàng hạ mình theo đuổi nam tử là cơ hội có một không hai đấy nha.
Trò hay mở màn, làm sao có thể bỏ lỡ chứ?
Thế nên mặc dù có thể bị Thủy Không Tú trừng phạt, Mộc Cuồng Dương vẫn lén lút mò tới. Bào chữa cho bản thân một chút thì là, tu vi Thiên Cù Tử bây giờ không thể so với lúc trước, ngộ nhỡ Húc Họa muốn hạ độc thủ với Doãn Như Bình, nàng cũng có thể kịp thời ngăn cản.
Cây thánh kiếm kia bình sinh chả có bao nhiêu độ lượng, ngộ nhỡ Doãn Như Bình nói ra lời gì k1ch thích cô nàng thì hỏng, mà khả năng đó thật sự rất lớn nha.
Nhưng Húc Họa chỉ đứng một bên quan sát, mãi vẫn không thấy có ý định ra tay. Doãn Như Bình một mực đi cùng Thiên Cù Tử, song ánh mắt nàng dường như hoàn toàn bỏ qua nàng ta, chỉ tập trung trên người Thiên Cù Tử.
Mộc Cuồng Dương thấy vậy lại có chút mủi lòng, buột miệng nói: “Nhìn không ra cô cũng thâm tình dữ.”
Húc Họa mỉm cười, hôm nay nàng ăn mặc rất nhãn nhặn dịu dàng, thêm nụ cười này trông càng yểu điệu hơn. Cả Mộc Cuồng Dương cũng thấy hơi nao lòng, khuyên: “Tới giải thích với hắn đi, nói cho rõ ràng, không chừng hắn có thể nhớ được gì đó.”
Miệng nói vậy nhưng thực ra tự nàng cũng biết, làm gì có khả năng nhớ được gì? Đây chỉ là một hồn chủng lưu giữ trong hồn mãnh, những chuyện trước đó hắn vốn dĩ chưa từng trải qua.
Húc Họa nghe thế thì nhẹ mân mê chuôi Xá Thế Liên Đăng trong tay, nói: “Muốn xem trò vui thì tốt nhất nên tìm một vị trí tốt, không cần nhiều lời, cũng không được bỏ đi nửa chừng, càng không thể chỉ đạo con hát diễn thế nào, bằng không sẽ hết thú vị.”
Mộc Cuồng Dương đần mặt, chưa kịp nói gì đã thấy Húc Họa lướt vào rừng thông, nhanh chóng bố trí vài pháp trận. Tất cả pháp trận đều được sắp xếp rất kín đáo, thoáng cái đã ngăn cách hai người Thiên Cù Tử, Doãn Như Bình khỏi các đệ tử nội môn.
Thiên Cù Tử tuy cảnh giác, nhưng không thể ngờ được khu rừng thông ở Nhân giới này lại có cao thủ đã hóa thần! Hơn nữa còn là Trận tu tuyệt đỉnh!
Thấy Húc Họa dễ dàng cô lập Thiên Cù Tử và Doãn Như Bình, Mộc Cuồng Dương giật mình, tay cầm lấy chuôi đao. Cô nàng kia rốt cuộc muốn làm gì đây? Hôm nay không nên đổ máu chứ?
Nhưng Húc Họa mãi vẫn không ra tay giết chóc, chỉ khẽ kích hoạt pháp trận, một chú chim đậu trên tàng cây bị giật mình, đột nhiên bay vọt ra. Doãn Như Bình vốn đang tìm kiếm dấu vết yêu quỷ trong rừng thông thì bỗng có một vật lao ra, bay thẳng về phía mặt nàng ta.
Nàng ta dù sao cũng là tu sĩ, lập tức vung chủy thủ trong tay, trên thân chú chim tức thì xuất hiện vết chém, máu chảy đầm đìa.
Bạch điểu rơi xuống đất, Doãn Như Bình cúi xuống nhìn, vẫn chưa hoàn hồn, “Ra chỉ là con chim, làm ta sợ hết hồn.”
Thiên Cù Tử nói: “Nơi này không có vết tích thuật pháp, chúng ta đi sâu về phía trước xem.”
Doãn Như Bình vâng đáp lại, đằng trước có trận pháp, lại có hai ngã rẽ, hơn nữa còn có khí tức yêu vật lảng vảng, chẳng qua hiển nhiên cũng không phải là đại yêu gì. Thiên Cù Tử thấy vậy bèn nói: “Yêu vật trong rừng chỉ là tiểu tốt, chúng ta chia ra điều tra đi.”
Doãn Như Bình gật đầu, vẫn không nhịn được dặn dò: “Công lực của ngài bây giờ không toàn vẹn, nhớ chú ý an toàn.”
Thiên Cù Tử khẽ gật đầu, chờ đến khi nàng ta đi mới tiếp tục tiến lên. Nhưng vừa dợm đi, chàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân.
Có người giẫm lên lá thông mà tới! Chàng đương nhiên lách mình trốn ra sau một gốc cây to, ẩn thân trước. Trong rừng thông tối tăm dần dần có ánh sáng tới gần.
Là nữ, áo trắng cầm liên đăng, tóc đen như tơ, bên tóc mai cài một đóa hoa sen, cánh hoa xòe rộng, tỏa hương thơm ngát. Thiên Cù Tử lập tức nín thở, nhìn thấy cô gái kia đi đến trước mặt chú chim nằm trong vũng máu, chính là chú chim bị Doãn Như Bình chém rớt ban nãy.
Cô gái vén váy nghiêng mình, đặt đèn xuống một bên, dùng cả hai tay từ tốn ôm chú chim lên. Thiên Cù Tử nấp sau gốc cây, vừa vặn thấy rõ mặt mũi cô gái, trong ánh sáng dìu dịu từ liên đăng, nàng như hoa sen thành tiên, đẹp tựa ảo mộng.
Chú chim bị thương rất nặng… Con nhóc Doãn Như Bình kia ra tay cũng không chút lưu tình. Nàng xem xét vết thương trên mình chú chim, khẽ than: “Thật đáng thương.”
Giọng nàng tựa châu ngọc, chữ chữ ngậm hương, gõ thẳng vào tim người khác.
Thiên Cù Tử chấn động trong lòng, dư âm giọng nói như lượn vòng mãi trong đầu không dứt. Ở trước mặt, cô gái kia lấy ra một chiếc khăn lụa màu xanh nhạt, bắt đầu băng bó vết thương cho chú chim.
Chiếc khăn lụa kia bình thường để phái nữ che mặt tránh người, vốn là vật tùy thân của nữ giới, mỏng như cánh ve, lại nhiễm mùi thơm cơ thể chủ nhân, đủ làm say lòng bất cứ ai.
Băng bó xong, nàng lại đút cho chú chim một viên thuốc, dường như hoàn toàn không phát hiện ra Thiên Cù Tử nấp trong góc tối, cứ thế xoay người bỏ đi. Sau gốc cây, Thiên Cù Tử ngóng theo bóng nàng cầm đèn, vạt áo choàng trắng như tuyết nhẹ nhàng quét trên thảm lá thông thật dày. Bóng cô gái xa dần, nàng mang theo hương mà đến, bầu bạn với hương mà đi.
Mộc Cuồng Dương ù ù cạc cạc, chờ đến khi Húc Họa ra khỏi rừng thông liền chạy tới đón đường, “Cô điên rồi à? Bắt ta dẫn hắn tới, còn mình thì chạy di cứu chim?”
Húc Họa nói: “Sao cô còn chưa về? Coi chừng bị Thủy Không Tú phát hiện.”
Mộc Cuồng Dương cằn nhằn: “Mặc kệ ta! Đầu óc cô có bệnh không? Khó khăn lắm mới có cơ hội ở riêng với hắn, cô lại không nói câu nào, chạy đi cứu một con chim!?”
Húc Họa cũng không tranh luận, chỉ cười nói: “Cuồng Dương còn nhiều thứ phải học lắm.” Dứt lời, nàng sờ sờ đầu Mộc Cuồng Dương, rồi nghênh ngang bỏ đi.
Trong rừng thông, Thiên Cù Tử đã ra khỏi gốc cây, dư hương bên người vẫn chưa tan hết. Chàng đi tới chỗ chú chim, chú chim được cho uống linh đan, vết thương trên mình đương nhiên đã đỡ hơn.
Như bị ma xui quỷ khiến, Thiên Cù Tử bỗng đưa tay cởi chiếc khăn lụa xanh nhạt băng trên người chú chim ra. Đó là mạng che mặt của nữ giới, cầm trong tay mềm mại mịn màng, trên khăn thêu hoa văn tinh tế đẹp đẽ, nơi góc còn đính nút cái bằng trân châu.
Chàng cầm khăn trong tay, cảm giác bóng mịn tỉ mỉ như trượt vào lòng bàn tay, khảm sâu tận tim.