Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 209: Em không rời đi, tôi không từ bỏ (1)



Đường Diệp Thần đứng ở dưới lầu chi nhánh, anh ta chắc chắn với tính cách của Tống Hân Nghiên khi nghe được lời uy hiếp của anh ta, cô chắc chắn sẽ xuống lầu gặp anh ta. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bây giờ anh ta không phân biệt được mình đang suy nghĩ cái gì. Là hy vọng cô xuống gặp anh ta vì bảo vệ Thẩm Duệ hay là hy vọng cô không xuống.

Quen biết cô tám năm, tính cách của cô như thế nào anh ta biết rất rõ. Nếu không phải là yêu sâu đậm thì cô sẽ không bị anh ta đe dọa.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng phanh xe bén nhọn, anh ta quay đầu lại thì thấy một chiếc Mercedes-BenZ màu đen dùng tốc độ liều mạng vọt về phía anh ta, càng tới càng gần. Anh ta nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái, trong mắt phượng giống như có một ngọn lửa giận dữ đang cháy, hủy trời diệt đất, làm cho người ta đặc biệt cảm thấy sợ hãi.

Dường như cảnh tượng như vậy đã từng xảy ra, ngày đó anh cũng lái chiếc Lamborghini xông về phía anh ta, nhưng anh ta chỉ đứng ở chỗ đó không nhúc nhích, lẳng lặng nhìn anh, hình như là đang đánh cược xem anh có dám đâm vào hay không.

Mà giờ phút này, trong mắt Thẩm Duệ không có chút do dự nào, anh thật sự muốn đâm chết anh ta!

Sau lưng Đường Diệp Thần đã đổ mồ hôi lạnh nhễ nhại, muốn bình tĩnh lại, nhưng trong lòng lại càng ngày càng hoảng hốt. Nhìn chiếc Mercedes-BenZ màu đen đang nhanh chóng đến gần, giống như một con thú đang trong cơn tức giận, muốn xé rách kẻ thù. Anh ta không kịp nghĩ gì mà lăn khỏi chỗ, nhanh chóng tránh đi.

Khi anh ta tránh đi thì một tiếng phanh bén nhọn cắt qua không trung, chiếc Mercedes-BenZ vững vàng dừng lại, đầu xe khó khăn lắm mới dừng vững lại ở chỗ anh ta, nếu như anh ta không tránh thì chỉ sợ rằng vào giờ này phút này đã bị đâm bay.

Đường Diệp Thần chật vật đứng lên, trong lòng tràn đầy sợ hãi, bàn tay buông xuống bên cạnh thậm chí còn đang lén lút run rẩy, anh ta tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Duệ.

Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng cứng rắn của Thẩm Duệ, giống như là đã được tỉ mỉ điêu khắc qua. Góc cạnh rõ ràng, đôi mắt phượng của anh đỏ ngầu, khinh thường nhìn chằm chằm Đường Diệp Thần đứng bên ngoài xe, anh nói: “Ngay cả chết cũng sợ thì cậu nói xem cậu lấy cái gì để uy hiếp tôi?”

Mắt Đường Diệp Thần đầy hận ý: “Chú cho rằng hai người có thể ở cùng một chỗ sao?”

“Có thể ở cùng một chỗ hay không cũng không phải do cậu quyết định, lên xe!” Thẩm Duệ thu hồi ánh mắt, không nhìn anh ta nữa.

Đường Diệp Thần cắn răng, mở cửa xe ngồi vào. Thẩm Duệ nhìn gương chiếu hậu rồi cười lạnh, khởi động xe rời khỏi chi nhánh.



Trong quán cà phê, Thẩm Duệ và Đường Diệp Thần ngồi đối diện nhau, hai chân anh xếp chồng lên nhau, nhàn nhã tựa vào sofa đơn, lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Đường Diệp Thần đối diện, giờ phút này vẻ mặt anh ôn hòa, hoàn toàn không có chút tàn nhẫn như vừa rồi muốn đâm chết anh ta.

Ngược lại, toàn thân Đường Diệp Thần căng thẳng, vẻ mặt bén nhọn, anh ta nhìn chằm chằm Thẩm Duệ, nói: “Vậy chú muốn như thế nào mới có thể chịu từ bỏ cô ấy?”

“Chúng tôi là một cặp trời sinh, ai cũng không thể từ bỏ người kia. Ngược lại, làm cho tôi có hơi không hiểu, khi cô ấy đi theo cậu thì cậu lại vô cùng khinh thường, khi cô ấy thấu lòng mọi chuyện muốn rời đi thì cậu lại dây dưa mọi cách, hành vi như này của cậu làm cho tôi nghĩ đến hai chữ.” Thẩm Duệ dừng một chút, bưng ly cà phê lên trước mặt nhấp một ngụm.

Trực giác của Đường Diệp Thần cho biết chắc chắn là anh sẽ phun ra mấy lời máu chó, quả nhiên!

“Hèn hạ!” Thẩm Duệ khẽ mở môi mỏng, không mặn không nhạt nói ra hai chữ này.

Sắc mặt Đường Diệp Thần thay đổi, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Thẩm Duệ, chú đừng có quá đáng.”

“Yo, ngay cả chú Tư cũng không gọi? Đó là cách ba mẹ của cậu dạy cho cậu về cách tôn trọng người lớn tuổi hơn sao?” Tính ra thì Thẩm Duệ chỉ lớn hơn Đường Diệp Thần có hai tuổi, lại cao hơn anh ta một thế hệ. Trước kia anh ta chỉ nghĩ đến tầng quan hệ này để ăn chơi, nhưng bây giờ khi anh nhìn thấy anh ta kinh ngạc, trong lòng cảm thấy rất thoải mái đắc ý.

Sắc mặt Đường Diệp Thần khó coi, từ lúc bọn họ gặp mặt, anh ta vẫn luôn ở thế hạ phong. Người đàn ông trước mặt này, vô luận là thân phận hay là khí thế, đều đè anh ta cả một cái đầu, anh ta cười lạnh nói: “Chú còn biết chú là trưởng bối sao, vậy thì chú cần phải làm chút chuyện trưởng bối nên làm, không nên dây dưa không buông với cháu dâu.”

“Ha ha.” Thẩm Duệ tặng hai tiếng cười lạnh cho anh ta: “Để tôi sửa lại một chút, là cháu dâu cũ, hiện tại cô ấy không có bất kỳ quan hệ gì với cậu.”

“Phải không? Cháu lại không nhìn ra.” Đường Diệp Thần chống cằm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve râu mới xuất hiện, vẻ mặt khiêu khích: “Hân Nghiên yêu cháu tám năm, cho dù cháu có làm tổn thương cô ấy như thế nào thì cô ấy cũng không chịu rời đi, chú xác định trong thời gian ngắn này, cô ấy có thể quên đi tình cảm của cô ấy dành cho cháu sao?”

Thẩm Duệ chỉ nhìn anh ta chằm chằm, đôi môi mỏng gợi lên vẻ chế giễu: “Một người là chồng cũ đã từng làm tổn thương cô ấy sâu sắc nhất, với một người là bạn trai hiện tại cưng chiều cô ấy đến tận xương tủy, tôi nghĩ người thông minh đều biết nên lựa chọn như thế nào? Hay là cậu ở trong đám người phụ nữ không quen kia đều cho rằng tất cả phụ nữ đều nên quấn chặt lấy cậu không chịu buông tay?”

Nội tâm Đường Diệp Thần bị một câu nói của anh làm chấn đồn, anh ta vô cùng chật vật. Trước khi ly hôn, anh ta đã diễn một vở kịch đi du lịch lại ở quê nhà, chỉ là muốn gợi lên những kỷ niệm và sự luyến tiếc của cô về quá khứ.