Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 210: Em không rời đi, tôi không từ bỏ (2)



Anh ta tin rằng khi họ bình tĩnh ngồi lại nói chuyện với nhau, cô sẽ chấp nhận sự theo đuổi của mình một lần nữa. Nhưng anh ta ngàn vạn lần không ngờ tới, sau khi ly hôn cô ấy hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của anh ta, cái gì anh ta cũng không giữ được.

Cái loại này trống rỗng ai cũng không có cách nào lấp đầy được, thậm chí cuối cùng anh ta cũng không thể trở về được cái loại cuộc sống phóng túng này. Năm năm đi lòng vòng, người phụ nữ anh ta yêu nhất vẫn là cô.

“Diệp Thần, cậu cũng đã ba mươi tuổi rồi, cách xử lý mọi chuyện phải trưởng thành lên, không nên ngây thơ giống như một đứa trẻ không có kẹo ăn, người lớn nên có khí chất của người lớn, cầm được có thể buông xuống được, không phải là câu cửa miệng của cậu sao?” Thẩm Duệ giống như là trưởng bối vừa thông cảm vừa dụ dỗ.

“Chú Tư, chú không để cô ấy đến gặp cháu, là lo lắng cô ấy vẫn còn tình cảm chưa dứt đối với cháu sao?” Đường Diệp Thần nghiêng người nhìn anh, nhìn thấy đồng tử anh co rụt lại, bỗng nhiên anh ta nở nụ cười, giống như bắt được điểm yếu của anh, cười vui vẻ lại thoải mái: “Đúng rồi, hình như cháu quên nói cho chú biết một chuyện, mấy ngày trước Hân Nghiên trở về nhà họ Tống, còn hôn cháu dưới tán cây, nếu trong lòng cô ấy có chú, làm sao có thể nguyện ý hôn cháu chứ?”

Trên trán Thẩm Duệ nổi đầy gân xanh, anh đứng lên, lướt qua mặt bàn túm lấy cổ áo anh ta, dùng sức kéo về phía mình, trong mắt phượng của anh bây giờ tràn đầy lửa giận khiến người ta giật mình: “Đường Diệp Thần, tôi cảnh cáo cậu, Tống Hân Nghiên bây giờ là người phụ nữ của tôi, nếu như cậu dám đưa tay nhúng chàm cô ấy, duỗi tay trái tôi sẽ băm tay trái của cậu, duỗi tay phải tôi sẽ băm tay phải của cậu, không tin chúng ta có thể thử xem!”

“Thẹn quá hóa giận à?” Đường Diệp Thần không sợ chết tiếp tục trêu chọc: “Hân Nghiên là một người phụ nữ rất thẹn thùng, nhẹ nhàng chạm vào, toàn thân cô ấy đỏ như tôm nấu chín, anh biết chúng tôi kết hôn nhiều năm như vậy, chúng tôi ngủ bao nhiêu lần? Ôi chao, tôi làm sao quên mất, chú Tư rất thích nhặt giày rách mà người khác đã mặc qua, cũng đúng, không có công lao của cháu, nếu như cô ấy không được dạy dỗ thì làm sao có thể nhạy cảm đươc như vậy? A, cháu làm sao quên, chú Tư đâu có chức năng kia, lại không thể cảm nhận được cái loại cảm giác như lên trời này.”

“Cậu thật khốn nạn!” Trong hô hấp Thẩm Duệ giống như đang phun ra lửa, anh nắm chặt lại nắm tay, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của Đường Diệp Thần, nắm đấm lại chậm chạp không hạ xuống, bỗng nhiên anh đẩy anh ta ra, cầm lấy khăn ướt trên bàn lau tay, đôi mắt của đầy mỉa mai nói nhẹ: “Yên tâm, tôi sẽ không đánh cậu, đánh cậu sẽ làm bẩn tay của tôi.”

Nói xong, khăn ướt trong tay anh bay tới trên mặt đẹp trai của Đường Diệp Thần, nhìn anh ta tức giận kéo khăn ướt xuống, anh cười lạnh nói: “Hiện tại tôi rốt cục cũng hiểu được vì sao Hân Nghiên lại cố ý muốn ly hôn với cậu, kết hôn với một người đàn ông không có đạo đức như cậu, có lẽ bây giờ cô ấy đã hối hận đến mức hận không thể chọc mù hai mắt của mình.”

Thẩm Duệ nói xong, xoay người rời đi.

Đường Diệp Thần nhìn bóng lưng anh nghênh ngang rời đi, trong lòng anh ta hừng hực thiêu đốt lửa giận, bàn tay anh ta vung lên, ly cà phê trên bàn bay ra ngoài, đụng vào chân bàn, đáp lại anh ta là tiếng vỡ vụn, một đống lộn xộn, anh ta thô bạo kéo cà vạt, tức giận thở hổn hển.

Thẩm Duệ, tôi chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn hai người ở bên nhau, chắc chắn sẽ không!

......



Tống Hân Nghiên ở trong phòng nghỉ chờ mòn mỏi cũng không thấy Thẩm Duệ trở về. Thẩm Duệ lừa gạt, khóa trái cô trong phòng nghỉ, túi xách và điện thoại di động rơi ra ngoài, cô muốn liên lạc với anh cũng không liên lạc được.

Trong lòng cô lo lắng, đi tới đi lui trong phòng nghỉ, thời gian trôi qua vô cùng dài, một giờ, hai giờ, thời gian từng giây từng phút trôi qua, sau đó cô phát hiện ra một vấn đề rất là nghiêm trọng, trong phòng nghỉ không có toilet.

Cô im lặng không nói gì, bây giờ cô buồn đi toilet lắm rồi thì nên làm gì đây?

Thẩm Duệ rời khỏi quán cà phê, anh ngồi vào trong xe, cổ họng giống như một khối than đỏ, mỗi lần hít một hơi đều đau đến tê tâm liệt phế. Anh nhắm mắt lại, lời nói của Đường Diệp Thần còn xoay quanh bên tai anh không rời, hai tay anh nắm chặt vô lăng.

Thừa nhận đi, Thẩm Duệ, anh để ý đến phát điên.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, kéo anh từ vực sâu ghen tị trở về, anh cầm lấy điện thoại di động kết nối, giọng nói của Nghiêm Thành từ đầu kia truyền đến, anh nói: “Tổng giám đốc Thẩm, bộ phận kiểm tra chất lượng đã đến khu biệt thự, khi nào thì sếp đến?”

“Tôi đi qua ngay lập tức.” Thẩm Duệ cúp điện thoại, khởi động xe chạy về phía biệt thự.

Bộ phận kiểm tra chất lượng sẽ tiến hành kiểm tra hàm lượng formaldehyde và benzen của biệt thự, sau khi kiểm tra đủ điều kiện, sẽ bắt đầu lại việc cải tạo. Thẩm Duệ yêu cầu trong quá trình tiến hành kiểm tra chất lượng cần phải phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình, hơn nữa còn phải mời vài chủ nhà đi cùng, trong đó có vợ chồng Bạc Mộ Niên.

Thẩm Duệ dùng phương thức kiểm tra hoàn toàn rõ ràng, để lấy lại niềm tin của công chúng đối với bất động sản công ty họ Thẩm. Kiểm tra chất lượng không quá quan trọng, anh có thể phá dỡ biệt thự rồi cho xây dựng lại, cũng tuyệt đối không cho phép có một căn nhà không đủ tiêu chuẩn bán cho mọi người.

Tại hiện trường, việc kiểm tra chất lượng bắt đầu náo nhiệt, hầu hết chất lượng các biệt thự đều đạt tiêu chuẩn, nhưng hàm lượng formaldehyde của công viên số 10 lại vượt quá tiêu chuẩn. Thẩm Duệ cũng không nhíu mày, dặn dò Nghiêm Thành gọi người chuẩn bị cho nổ mìn.

Đây là người duy nhất có thể xoay chuyển lòng tin của công chúng đối với bất động sản của công ty nhà họ Thẩm, Nghiêm Thành không chút do dự, xoay người đi gọi người chuẩn bị cho phá bỏ.