Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 219: Tìm được manh mối của cô Lục rồi (2)



Tống Nhược Kỳ nhìn mẹ mình, thật ra đứa nhỏ này cô ta không muốn sinh ra, lúc trước nói mang thai con của Đường Diệp Thần, chỉ là muốn ép Tống Hân Nghiên ly hôn với Diệp Thần mà thôi. Chỉ cần bọn họ ly hôn, Diệp Thần sẽ có thể cưới cô ta.

Nhưng với tình hình hiện tại, cô ta rõ ràng còn cảm giác được lòng của Diệp Thần vẫn còn đặt trên người Tống Hân Nghiên, nếu đứa nhỏ này sinh ra là con của Đường Diệp Thần thì còn tốt, nếu là chút xíu quan hệ máu mủ với anh ta cũng không có, đến lúc đó cô ta nên làm cái gì bây giờ?

“Mẹ, hay là chúng ta tìm thời gian bỏ đứa bé đi.” Bụng cô ta càng lúc càng lớn, Tống Nhược Kỳ cũng càng ngày càng lo lắng. Sau khi cô ta và Đường Diệp Thần ở bên nhau, cô ta không chỉ có một người đàn ông là anh ta.

“Con điên rồi sao?” Bà Tống tức giận trừng mắt cô ta: “Đứa bé cũng đã sắp năm tháng rồi, con còn đi bỏ đứa bé, người tội nhất chính là bản thân con, con đang suy nghĩ cái gì vậy hả?”

“Mẹ, nhưng mà con sợ lắm, sợ có sinh đứa trẻ ra thì anh ấy cũng sẽ không cưới con, đến lúc đó con của con sẽ trở thành đứa con hoang. Mẹ, nhà của chúng ta đã đủ nghèo túng, lại xuất hiện thêm một đứa con hoang kéo thêm gièm pha, về sau sao ba con có thể còn đứng chân trong giới kinh doanh được nữa?”

“Nhược Kỳ, con có phải bị nhốt ở trong nhà quá buồn không? Nếu là quá buồn thì nói, mẹ sẽ nói một tiếng với ba con, qua hai ngày nữa sẽ đưa con ra ngoài giải sầu. Con vứt cái suy nghĩ bậy bạ đó đi, cứ an tâm dưỡng thai, có biết không?” Bà Tống trấn an cô ta.

Tống Nhược Kỳ cắn môi, không biết nên nói với bà như thế nào, chỉ đành phải gật đầu. Bà Tống thấy thế, đáy lòng cũng thả lỏng bớt, bà ta nghĩ Nhược Kỳ có thể là buồn chán đến hỏng luôn rồi, bà ta đến đưa con gái ra ngoài đi dạo một chút, đỡ phải để cô ta một ngày nào đó không có việc gì làm lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Khi hai mẹ con đang nói chuyện, chuông cửa bỗng chợt vang lên, bà Tống vội vàng đứng lên đi ra mở cửa. Cửa vừa mở, bà Tống tức thì thấy một người phụ nữ đeo vàng đeo bạc đang đứng ngoài cửa, bà ta nói: “Sao bà có thể tìm được nơi này mà tới đây?”

Nhan Tư một tay cầm túi, toàn thân mặc một bộ váy kinh điển của Chanel trong mùa hè này, tóc búi cao, trông rất thanh lịch. Nhan Tư mỉm cười nói: “Không mời tôi vào nhà ngồi à?”

Bà Tống cắn chặt răng, trước kia bà ta và Nhan Tư đều cùng là quý phu nhân, đi đâu cũng có người đi theo. Bây giờ nhà họ Tống sa sút, chỗ bọn họ ở còn không lớn bằng cái phòng tắm của nhà họ Thẩm, điều này khiến bà ta cảm thấy rất xấu hổ. Bà ta đứng chặn cửa, nói: “Trong nhà chật chội, không bằng chúng ta đi tìm một quán cà phê nào đấy ngồi đi.”

Nói xong bà ta đi ra ngoài và đóng cửa lại.

Trong quán cà phê, bà Tống nhìn chằm chằm Nhan Tư rồi nói: “Đổng Nghi Tuyền về nước, bà biết chưa?”

“Biết chứ, nhìn cái vẻ mặt này của bà tôi đoán chắc mấy người đã gặp nhau rồi nhỉ. Tôi còn tưởng rằng bà ta có thể yên ổn không đi tìm các ngươi nữa chứ, có vẻ như tôi đã đánh giá thấp tình cảm của bà ta dành cho Tống Chấn Nghiệp rồi.” Nhan Tư bưng cái ly lên nhấp một ngụm nước, cử chỉ ưu nhã cao quý.

Bà Tống không vui nhíu mày: “Nhan Tư, bà không cần cười trên nỗi đau của người khác vậy đâu, tôi thế nhưng còn nhớ rõ lúc trước vị kia nhà bà còn đi theo làm hắc kỵ sĩ hầu hạ cho bà ta nữa kia. Bà ta có thể đi Mỹ, cũng là nhờ vị kia nhà ngươi giúp tìm biện pháp cả đấy. Tôi nghe nói mấy năm nay vị kia nhà bà đã từng chạy qua Mỹ rất nhiều lần rồi, chẳng lẽ bà một chút cũng không lo lắng bọn họ dựng thêm một cái gia đình nhỏ ở bên Mỹ sao?”

“Lưu San!” Sắc mặt Nhan Tư thay đổi thấy rõ, thanh âm cứ như bật ra từ kẽ răng, mang theo ý cảnh cáo nói: “Không biết nói thì đừng có mở miệng nói nhảm, nếu đắc tội tôi, một ngón tay của tôi cũng có thể cho các người không bao giờ trở mình được nữa.”



Bà Tống bật cười: “Tôi chỉ là lo lắng thay cho bà mà thôi, dẫu sao bà đã từng tính kế bà ta một lần rồi, giờ còn tính kế lên con gái của bà ta, nếu như bà ta trở về tìm bà trả thù, nói không chừng chúng ta hiện tại ai cũng không phải là đối thủ của bà ta đâu.”

Chuyện bà Tống ám chỉ chính là chuyện lần trước bọn họ cùng nhau liên thủ hạ dược Tống Hân Nghiên.

Nhan Tư vuốt ve chiếc nhẫn kim cương cực đại trên ngón áp út, bà ta khẽ cười nói: “Lưu San, chúng ta đều là người cùng thuyền với nhau cả, thuyền nghiêng về ai cũng đều không có lợi gì. Hôm nay tôi tới đây, là muốn đưa cho bà một tấm chi phiếu.”

Nhan Tư lấy ra một tờ chi phiếu từ trong túi đưa qua: “Chỗ này có năm trăm vạn, tôi hy vọng bà có thể thuyết phục được Nhược Kỳ phá cái thai đó đi.”

Bà Tống giễu cợt nói: “Năm trăm vạn mua một cái mạng người, cái chuyện lấy tiền mua mạng này, bà Thẩm đây thật đúng là càng làm càng thuận tay. Nếu như ông cụ Thẩm và Thẩm Duệ biết được chuyện bà đã từng làm thế này, không biết sẽ xử bà như thế nào nhỉ.”

Nhan Tư hơi nheo hai mắt lại: “Bây giờ bà định lấy chuyện này ra uy hiếp tôi ư? Bà đừng có quên, chuyện năm đó bà cũng tham dự đấy.”

“Nhan Tư, tuy giờ đây nhà họ Tống nghèo túng, nhưng cũng không chứng tỏ tôi sẽ để mặc cho bà được nước lấn tới. Con trai của bà làm lớn bụng con gái của tôi, đứa nhỏ này tôi nhất quyết sẽ để con bé an toàn sinh ra. Tôi cho bà bốn tháng, ngay khi đứa bé vừa được sinh ra, tôi muốn Diệp Thần phải đến rước con gái tôi vào cửa.” Bà Tống không sợ Đường Diệp Thần không cưới Tống Nhược Kỳ, đó là bởi vì Nhan Tư bị bà ta nắm nhược điểm ở trong tay, chỉ cần bà ta còn muốn làm bà Thẩm, bà ta nhất định sẽ để Nhược Kỳ bước vào cửa.

“Lưu San, Nhược Kỳ là vợ trước của Thẩm Duệ, có tính tôi đồng ý để cô ta vào cửa, ông cụ cũng sẽ không đồng ý.” Nhan Tư cả giận nói, lúc trước bà ta uy hiếp bà giúp bà tác hợp Tống Nhược Kỳ với Thẩm Duệ, giờ bà ta cư nhiên lại uy hiếp bà để Tống Nhược Kỳ gả cho Diệp Thần, thật là cực kỳ đáng giận.

“Đó là chuyện của bà, dù sao thì nhà họ Tống hiện giờ cũng tuyệt vọng rồi, tôi trở thành hai bàn tay trắng, tôi cũng không ngại kéo mấy người xuống làm bạn đâu.” Trong ánh mắt bà Tống lộ ra một tia âm hiểm.

Nhan Tư tức giận đến đứng lên, bà ta nhìn vẻ mặt của bà Tống rồi cắn răng nói: “Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ thêm, nhưng là Lưu San, Đồng Thành cũng không phải chỉ có nhà họ Thẩm là nhà giàu có, bà hà tất nhất định phải để Nhược Kỳ gả vào nhà họ Thẩm làm gì. Lấy nhan sắc của cô ta, muốn tìm một kẻ có tiền cho nhà họ Tống các người xoay người cũng không phải việc gì khó.”

Bà Tống ngẩng đầu nhìn cô, cười lạnh nói: “Trong lòng bà đang tính toán cái gì đừng cho là tôi không biết, Nhược Kỳ có mang đứa con của Diệp Thần, vốn dĩ cậu ta nên cưới con bé, ý của bà là muốn để cháu đích tôn của bà gọi người khác là ba sao?”

Nhan Tư tức đến không nhẹ, bà ta cầm túi xách, đôi chân dẫm lên giày cao gót rời đi. Bà Tống nhìn chằm chằm bóng lưng của bà ta rồi lạnh lùng cười, bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi dây, sao có thể dễ dàng để bà ta vừa lòng đẹp ý chứ.

Nắm được lợi thế này trong tay, cũng đủ để Nhan Tư phải để mặc bà ta muốn làm gì thì làm.

Nhan Tư giận đến phát điên rời đi, bà ta ngồi trong xe quay đầu lại nhìn khuôn mặt khoe khoang kia quán cà phê, bà ta tức hộc máu. Chuyện năm đó Lưu San cũng tham gia trong đó, thế mà giờ đây bà ta lại dám lấy chuyện này ra uy hiếp chính mình, quả thực là buồn cười mà.

Muốn bà ta để cho Tống Nhược Kỳ bước vào cửa, trừ phi bà ta điên rồi mới chịu đồng ý.

...



Trong một căn nhà nhỏ u ám nọ, một người đàn ông vừa mới kết thúc một trận luyện kiếm, anh ta kéo khăn trùm đầu xuống, ngồi bệt trên sàn nhà nhắm mắt điều chỉnh hơi thở. Đột nhiên có người gõ cửa đi vào, anh ta không vui mà quay đầu nhìn, nói: “Không phải tôi đã nói khi tôi đang luyện kiếm thì đừng tới quấy rầy tôi hay sao. Cậu đem lời nói của tôi xem như gió thoảng bên tai à?”

Người đàn ông sợ tới mức rụt cổ, cậu ta cười nịnh nọt nói: “Cậu chủ, không phải là do em mới nhận được một tin tức tốt sao, nóng vội nhất thời nên đã quên mất, đại nhân ngài đừng so đo với một tiểu nhân mà, bỏ qua cho em lần này đi.”

“Nói!” Cánh môi mỏng của người đàn ông khẽ hé mở, một chữ cũng không nói thêm.

“Chuyện cậu chủ kêu em đi điều tra đã có manh mối rồi, lúc cô Lục ba tuổi ở nhà họ Thẩm đã bị bọn buôn người lừa bán, sau lại đi lạc, mấy năm nay ông cụ Thẩm và cậu Tư nhà họ Thẩm chưa bao giờ dừng tìm kiếm, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

Người đàn ông híp đôi mắt đen lại, lạnh giọng nói: “Làm mọi cách lục tung ngóc ngách tìm ra cô ta cho tôi, tôi muốn cho nhà họ Thẩm bị hủy trong tay cô ta.”

“Vâng, em sẽ đi làm ngay.”

Căn nhà nhỏ lại khôi phục yên tĩnh lần nữa, người đàn ông đứng lên, chầm chậm bước đến trước cửa sổ sát đất, anh ta nhìn ánh mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ, cánh môi mỏng khẽ cong để lộ một tia trào phúng. Thẩm Tiểu Lục sẽ là một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim của ông cụ Thẩm và cậu Tư nhà họ Thẩm, để cho người nhà họ Thẩm bọn họ giết hại lẫn nhau, đây nhất định là một tuồng kịch mới ra lò cực kỳ xuất sắc.

...

Sau khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại lần nữa đã là buổi chiều, cô duỗi người mới phát hiện bên cạnh có người. Cô quay đầu qua lập tức nhìn thấy một khuôn mặt đẹp trai tuyệt mỹ của Thẩm Duệ. Cô cho rằng anh đã đi làm, không ngờ anh vẫn còn nằm trên giường.

Cô lặng lẽ duỗi tay bóp mũi anh, nắm lấy cổ tay cô kéo tay cô ra, trong giọng nói vẫn còn mang theo ý ngái ngủ nồng đậm: “Đừng làm loạn nữa, tiếp tục ngủ đi.”

“Tổng giám đốc Thẩm, mặt trời chiếu tới mông rồi, mau rời giường thôi nào.” Tống Hân Nghiên vươn tay giúp anh căng hai mí mắt ra, nhìn dáng vẻ ngái ngủ của anh, hoàn toàn không còn có khí chất cao thượng xa cách của một tổng giám đốc, ngược lại còn trông giống như một đứa trẻ ngủ chưa chịu tỉnh.

“Rất buồn ngủ.” Giọng anh khàn khàn gợi cảm, cánh tay cứng cáp duỗi qua ôm cô vào lòng mình.

Tống Hân Nghiên cười khúc khích, cô tránh thoát khỏi cái ôm ấp của anh, ngồi quỳ bên người anh, đôi tay nghịch ngợm chống hai mí mắt anh: “Thẩm Duệ, anh mau xem nè, anh đang trợn mắt đấy.”

Thẩm Duệ bị cô quậy đến nỗi không ngủ được nữa, anh bò dậy, gãi tóc: “Em lại không ngủ được có đúng không?”

Tống Hân Nghiên bò lại gần ôm cánh tay anh làm nũng: “Thẩm Duệ, em đói bụng, chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đi.”