Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 220: Tìm được manh mối của cô Lục rồi (3)



Thẩm Duệ nhìn bộ dạng đáng thương của cô, anh bất đắc dĩ đứng dậy xuống giường, bước vào phòng tắm tắm rửa. Tống Hân Nghiên cũng nhanh chóng rời giường đi thay quần áo, chờ Thẩm Duệ tắm rửa xong đi ra đã nhìn thấy áo sơ mi, quần tây cùng với quần lót hình viên đạn của anh được đặt cuối giường.

Đôi môi mỏng của anh hơi cong lên, sau khi thay xong quần áo để ra ngoài, anh cầm trong tay một chiếc cà vạt. Trong phòng khách, Tống Hân Nghiên đang còn ăn vặt, quả thật đúng thật là đói bụng rồi, cái miệng nhóp nhép liên tục y như chỉ tiểu lão thử.

Anh đứng trước mặt cô, đưa cà vạt cho cô rồi nói: “Giúp anh thắt cà vạt đi.”

Trong tay Tống Hân Nghiên còn đang cầm một miếng bánh quy vừa mới cắn một ngụm còn thừa hơn phân nửa, cô vội nhét hết vào trong miệng, sau đó rút khăn giấy lau hai tay rồi mới đứng dậy đi nhận cà vạt. Cô nhón chân lên, giơ tay tròng cà vạt vòng qua sau cổ anh, chỉ có hơi trục trặc lúc thắt nơ.

Thẩm Duệ rũ mắt nhìn cô, thấy cô vẫn còn cắn bánh quy, anh nhướng mày hỏi: “Ăn ngon không?”

“…” Tống Hân Nghiên không nói nên lời mà chỉ liên tục gật đầu, lúc đói thì cái gì cũng ăn ngon cả, cho dù món này ăn có béo phì thì cũng chịu thôi. Đôi mắt phượng của Thẩm Duệ ánh lên một tia thâm thúy, anh bỗng nhiên khom người cúi xuống, kề sát miệng cô rồi cắn một ngụm, cánh môi mỏng chạm vào cánh môi cô, có chút ngứa.

Thẩm Duệ nhai bánh quy, anh vốn không thích ăn đồ ngọt nhưng giờ lại cảm thấy ăn ngon vô cùng, anh nhìn chằm chằm đôi môi đỏ của cô, nói: “Vị không tồi nha.”

Hai má Tống Hân Nghiên nóng bừng lên, cô vội buông cà vạt của anh ra, nhét hết phần bánh còn dư vào miệng, cô nói: “Trong hộp vẫn còn, anh muốn ăn nữa không?”

Thẩm Duệ cầm tay cô, nói: “Anh đưa em đi ăn cơm, đi thôi.”

Tống Hân Nghiên bị anh kéo ra khỏi phòng, vừa đến thang máy, cánh cửa thang máy lập tức mở ra, xuất hiện bóng dáng Đổng Nghi Tuyền và Phùng Trinh Trinh đang đứng trong thang máy. Tống Hân Nghiên thấy bọn họ thì vội tránh tay của Thẩm Duệ còn đang cầm tay cô ra.

Thẩm Duệ nhìn thoáng qua cô một cái, nhìn về bên trong thang máy, anh nhàn nhạt nói: “Dì Tuyền, thật là trùng hợp.”

Phùng Trinh Trinh đương nhiên thấy được bộ dạng tay trong tay vừa rồi của bọn họ, trong lòng cô ta kinh ngạc. Thì ra, người con gái mà Thẩm Duệ muốn bảo vệ đó là Tống Hân Nghiên, khó trách cần cô ta hỗ trợ diễn kịch, bởi thân phận trước kia của bọn họ quả thật rất xấu hổ.

“Thẩm Duệ, cô Tống, vào đi, thang máy chưa quá tải đâu.” Phùng Trinh Trinh hào phóng nói, không hề có ý thức mình là “bạn gái” của Thẩm Duệ.

Đổng Nghi Tuyền liếc mắt nhìn Phùng Trinh Trinh một cái, bà ta nhìn Tống Hân Nghiên, nói: “Hân Nghiên, vào đi. Trinh Trinh là cháu gái tôi, Thẩm Duệ là bạn trai Trinh Trinh, con bé cố ý bay qua đây thăm cậu ta đấy.”

Thẩm Duệ không vui nhìn Đổng Nghi Tuyền, bà ta cho rằng chỉ như vậy là có thể chia tách bọn họ ư? Anh quay đầu lại nhìn Tống Hân Nghiên, Tống Hân Nghiên kinh sợ nhìn Đổng Nghi Tuyền: “Bà nói cái gì?”

“Sao vậy? Thẩm Duệ chưa có nói cho con biết cậu ta đang làm quen với Trinh Trinh sao?” Đổng Nghi Tuyền cứ như không biết quan hệ giữa hai người bọn họ, kinh ngạc nói.



Sắc mặt Tống Hân Nghiên trắng bệch, cô quay đầu lại nhìn Thẩm Duệ, anh đang quen Phùng Trinh Trinh ư?

Thẩm Duệ không kiêng dè mà ôm eo cô, trực tiếp dùng hành động giải thích: “Chuyện này đợi lát nữa giải thích với em sau, bây giờ chúng ta xuống lầu ăn cơm trước đã.”

Đổng Nghi Tuyền thấy thế thì nhăn mày, bà ta liếc qua Phùng Trinh Trinh, Phùng Trinh Trinh nhún vai. Cô ta và Thẩm Duệ vốn dĩ là giả, không có khả năng sẽ chạy tới tranh giành tình cảm, cô ta cũng không có cái tật xấu đó.

Tống Hân Nghiên nhìn Thẩm Duệ, lại thoáng nhìn qua hai người trong thang máy, trực giác nói cho cô biết, Phùng Trinh Trinh và Thẩm Duệ không có chuyện gì. Nếu không thì nếu để cô nhìn thấy bạn trai mình ôm một người phụ nữ khác mà ngay cả một chút phản ứng cũng không có, đây mới chính là không bình thường.

Cô và Thẩm Duệ bước vào thang máy, Phùng Trinh Trinh còn bước qua bên cạnh nhường chỗ, trong thang máy ai cũng không nói chuyện. Sắc mặt Đổng Nghi Tuyền có thể nói là khó coi tới cực điểm. Bà ta đứng một bên trừng Phùng Trinh Trinh, nói: “Trinh Trinh, đã bao lâu cháu chưa gặp Thẩm Duệ rồi, không thể nào ngay cả việc dỗ dành bạn trai mình mà cũng không biết chứ?”

Hai tay Thẩm Duệ thả bên người từ từ nắm chặt lại, anh nhìn chằm chằm bóng người Đổng Nghi Tuyền phản chiếu trên gương thang máy, xem ra bà ta quyết tâm muốn để Tống Hân Nghiên khổ sở: “Dì Tuyền, tôi và cô Phùng đây chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, chẳng lẽ cô ấy vẫn chưa nói gì cho dì thật à?”

Đổng Nghi Tuyền đột nhiên nhìn Phùng Trinh Trinh, Phùng Trinh Trinh chột dạ dời tầm mắt đi, lúng túng nói: “Dì, cháu và Tổng giám đốc Thẩm không phải là loại quan hệ mà dì suy nghĩ đâu ạ, chỉ là quan hệ hợp tác mà thôi, là quan hệ hợp tác.”

Nói xong, cô ta liếc nhìn Thẩm Duệ một cái, ánh mắt người đàn ông này quá ác liệt, đã nói là hợp tác vui vẻ cơ mà, giờ chỉ vì che chở người trong lòng mà thẳng tay hủy luôn cái đài của cô ta. Cô ta lại nhìn Tống Hân Nghiên, nói: “Cô Tống sẽ không hiểu lầm chứ, Tổng giám đốc Thẩm nhà cô vì muốn bảo hộ cô nên mới kêu tôi tới diễn một vở kịch mà thôi, hì hì.”

Tống Hân Nghiên nhìn bộ dáng Phùng Trinh Trinh thì chợt cảm thấy cô ta thật ra cũng rất đáng yêu, tuy có đôi khi nói chuyện không dùng não thôi. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ của mình lên nhìn Thẩm Duệ: “Hai người diễn kịch ư? Vì sao?”

Vừa hỏi xong thì cô cũng hiểu được, lúc trước ông cụ Thẩm vẫn luôn muốn chia rẽ bọn họ, Thẩm Duệ tìm Phùng Trinh Trinh diễn kịch, chính là vì che giấu tai mắt của mọi người. Khóe mắt cô liếc qua sắc mặt xanh mét của Đổng Nghi Tuyền, ngay cả bà ta cũng bị lừa luôn ư?

Thẩm Duệ nhìn cô bất mãn nói: “Còn không phải bởi vì kẻ lừa đảo không lương tâm là em đây sao.” Rõ ràng cô cũng yêu anh muốn chết mà còn cố tình muốn đẩy anh ra, may mà anh không từ bỏ.

Mặt Tống Hân Nghiên đỏ lên, anh mất công lừa tất cả mọi người như vậy, chỉ bởi vì cô ư?

Phùng Trinh Trinh bị hai người bọn họ làm cho buồn nôn đến nổi da gà, cô ta nói: “Làm ơn, hai người muốn tán tỉnh nhau thì về nhà đi, đừng có đứng chỗ này làm tôi nổi cả da gà.”

Đổng Nghi Tuyền tức muốn chết, bà ta vẫn luôn cho rằng Trinh Trinh và Thẩm Duệ đang yêu đương với nhau, còn Thẩm Duệ lại dám bắt cá hai tay. Bây giờ bà ta mới hiểu được, bọn họ chẳng qua chỉ diễn kịch thôi, bà ta lạnh mặt nói: “Rốt cuộc chuyện gì thế này?”

“Dì, chẳng phải dì luôn muốn tác hợp cháu với Tổng giám đốc Thẩm sao? Vừa lúc Tổng giám đốc Thẩm cần cháu giúp anh ấy tránh tai mắt người, cho nên bọn cháu giả vờ làm tình nhân của nhau. Lúc anh ấy cần cháu lên sân khấu thì cháu sẽ lên giúp anh ấy đuổi đám oanh oanh yến yến đó, mà cháu cũng đã nói với dì rồi, dì cũng nói sẽ không ép cháu đi thân cận.” Phùng Trinh Trinh lè lưỡi, tính cách cô ta vốn khá thẳng thắn, nếu biết Đổng Nghi Tuyền gọi cô ta tới thành phố C là để gây khó dễ cho Thẩm Duệ và Tống Hân Nghiên thì cô ta sẽ không tới. Giờ cô ta lại ước gì hai người bọn họ trăm năm hòa thuận, sớm sinh một cậu con trai.

“Cháu!” Đổng Nghi Tuyền giận sôi máu, vừa lúc thang máy đã xuống tới lầu một, bà ta lập tức bước ra khỏi thang máy.



Phùng Trinh Trinh nhìn bóng dáng dì mình nổi giận đùng đùng rời đi, cô ta líu lưỡi, nói một câu với Thẩm Duệ bọn họ: “Không quấy rầy thế giới hai người nữa, tôi đi trước đây. Tổng giám đốc Thẩm, nếu anh cần tôi diễn kịch chỗ nào nữa thì cứ gọi điện cho tôi, tạm biệt.”

Tống Hân Nghiên nhìn cô ta nhanh chân đuổi theo Đổng Nghi Tuyền, ôm cánh tay Đổng Nghi Tuyền làm nũng, Đổng Nghi Tuyền lại đẩy cô ta ra, cô ta lại tiếp tục dính lên. Trong lòng cô ngứa ngáy, không khỏi sinh lòng hâm mộ.

Đổng Nghi Tuyền là mẹ ruột của cô, nhưng cơ hội nói một câu với bà ta cô cũng không có, càng miễn bàn tới chuyện làm nũng.

Thẩm Duệ cảm nhận được tâm trạng cô chợt trùng xuống, anh nhìn hai mẹ con bên kia rồi duỗi tay ôm cô: “Không phải nói đói bụng sao? Muốn ăn cái gì, anh đưa em đi.”

Tống Hân Nghiên an tĩnh mà dựa trong lòng ngực anh, khẽ gật đầu: “Ừm, anh quyết định đi.”

Thẩm Duệ ôm cô cùng nhau ra khỏi thang máy, đi tới sảnh khách sạn: “Tức giận à?”

“Không có, anh với cô Phùng kia cũng không có gì.” Vừa rồi khi nghe được Đổng Nghi Tuyền nói hai người bọn họ đang quen nhau, cô đúng thật có ăn giấm một chút, sau lại biết bọn họ diễn kịch, một chút giấm đó cũng tiêu tan.

Thẩm Duệ vì cô làm nhiều chuyện như vậy, cô sao có thể không biết tốt xấu mà tức giận với anh?



Ngoài sảnh khách sạn, Đổng Nghi Tuyền đột nhiên đẩy cánh tay Phùng Trinh Trinh ra, bà ta cả giận nói: “Trinh Trinh, khi nào thì cháu học được cách nói chuyện với dì gian dối như vậy?”

Phùng Trinh Trinh đã lớn lên từ nhỏ bên người Đổng Nghi Tuyền, đối với cô ta mà nói, Đổng Nghi Tuyền thậm chí còn thân thiết hơn với cô ta hơn so với ba mẹ mình. Từ trước tới nay cô ta chưa thấy Đổng Nghi Tuyền bùng phát tính tình lớn như vậy, cô ta vội mở miệng: “Dì, trước tới nay cháu không nghĩ giấu diếm với dì, là do dì luôn ép cháu phải làm quen với Thẩm Duệ, cháu lại không thích anh ấy.”

“Sao cháu không thể thích cậu ta? Cậu ta có tiền có thế, lớn lên cũng không tồi, gả cho cậu ta có gì không tốt đâu?” Đổng Nghi Tuyền tức đến mức ngực không ngừng phập phồng, bà ta chưa thấy qua người phụ nữ nào không biết tốt xấu như vậy.

“Dù anh ấy có tiền có thế, lớn lên cũng không tồi đi nữa, nhưng trong lòng anh ấy có người. Nếu cháu gả cho người đàn ông ấy, nửa đời sau sẽ sống trong bất hạnh, như vậy dì cũng sẽ thấy không sao ư?” Cứ nhìn ánh mắt vừa rồi của Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên đi, cái ánh mắt không còn chứa được người phụ nữ nào khác cả, cô ta hà tất phải đi làm bia đỡ đạn làm gì?

Đổng Nghi Tuyền vỗ cái trán, tức giận đến chóng mặt: “Trinh Trinh, Hân Nghiên là chị họ của cháu.”

Phùng Trinh Trinh bỗng dưng mở to hai mắt, khó tin mà nhìn Đổng Nghi Tuyền: “Dì, dì nói gì thế?”

“Hân Nghiên là chị họ của cháu, là con gái mà dì để lại Trung Quốc, mối quan hệ của con bé và Thẩm Duệ đã được chú định rằng không có khả năng ở bên nhau, tất cả mọi người đều sẽ phản đối bọn họ. Dì không muốn nhìn thấy con bé phải chịu thương tổn, cho nên cháu nhất định phải giúp dì, khiến con bé phải chia tay với Thẩm Duệ.” Hai tay Đổng Nghi Tuyền cầm tay cô ta cầu xin.