Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 236: Say thì ngủ, rất ngoan(5)



Tống Hân Nghiên gật đầu, cô đã tỉnh hơn phân nửa, cho dù không muốn đối mặt với căn phòng tĩnh mịch kia thì cô vẫn phải trở về. Quay về Đồng Thành, cô phải học cách nhìn thẳng vào mối quan hệ của cô và Thẩm Duệ.

Khi đó, nói yêu đương bí mật là cô, bây giờ người không quen cũng là cô, đúng là chỉ giỏi giả vờ.

Về tới xe, cơ thể đã ấm hơn, tài xế khởi động xe đi về hướng Kim Vực Lam Loan, nửa tiếng sau xe dừng bên ngoài tiểu khu. Đại khái là chưa hoàn toàn tỉnh rượu nên Tống Hân Nghiên đã tựa vào ghế ngủ thiếp đi. Liên Mặc nghiêng đầu nhìn cô, đưa tay ấn cửa sổ chỗ cô ngồi, đèn đường chiếu vào, gương mặt cô ngủ một cách bình thản, anh hơi nghiêng người tới gần cô, gương mặt đẹp trai cách cô chỉ có một tấc, anh thản nhiên nói: “Hân Nghiên, dậy thôi, tới nhà rồi.”

Tống Hân Nghiên mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt anh gần trong gang tấc, cô giật cả mình, tim đập thình thịch, theo bản năng cô nghiêng đầu né tránh, Liên Mặc vội vàng lùi về phía sau, anh áy náy nói: “Xin lỗi, dọa em sợ rồi, anh gọi em mãi mà không thấy em phản ứng.”

Hai má Tống Hân Nghiên ửng đỏ, cô lắp bắp nói: “Không, không sao, cảm ơn anh đã đưa em về, tạm biệt!” Dứt lời, cô vươn tay đẩy cửa bước ra khỏi xe. Cô đứng ở ven đường, thấy vai mình vẫn đang khoác áo của anh, cô vội vàng cởi ra đưa cho anh: “Liên Mặc, áo khoác của anh.”

Liên Mặc cười dịu dàng: “Bên ngoài lạnh, em cầm lấy, lần sau đưa anh cũng được, em vào trong đi, tạm biệt!”

Nói xong anh phân phó tài xế, chiếc xe chậm rãi rời đi, anh nhìn bóng dáng cao lớn cách đó không xa đầy ẩn ý rồi mới nâng cửa sổ kính.



Tống Hân Nghiên nhìn theo chiếc xe, cô thở dài nhìn áo khoác trong tay, vừa xoay người cô đã chạm phải ánh mắt sắc như dao, đôi mắt phượng nhuộm đầy lửa giận, giống như muốn thiêu cháy cô: “Buổi tối em đi ăn với anh ta?”

Giọng điệu của Thẩm Duệ không hề khách khí, vừa rồi anh nhìn thoáng qua cửa sổ kính, hai người giống như đang hôn nhau. Anh vừa nhìn đã rời tầm mắt, nhưng không ngờ cô lại bước từ trên xe xuống.



Khoảnh khắc đó, anh tức tới sôi gan, anh ở đây chịu gió chịu lạnh đợi cô tới nửa đêm, cô lại đi hôn một người đàn ông khác trong xe, cơn giận trong lòng anh nháy mắt bùng nổ.

Tống Hân Nghiên bị anh dọa sợ tới mức lùi về sau một bước, cô mờ mịt nhìn anh như từ trên trời rơi xuống: “Anh về từ khi nào vậy? Không phải nói mấy ngày nữa mới về sao?”

Thẩm Duệ rất tức giận, nghe cô hỏi như vậy, anh không nhịn được mà xuyên tạc ý của cô, anh giận dữ nói: “Sao nào, anh về sớm chướng mắt em phải không?”

“Anh nói chuyện kiểu gì thế?” Tống Hân Nghiên không vui, thái độ của người này quá tệ, lời của anh như đang châm chọc khiến cô cực kỳ khó chịu: “Nếu anh nói là anh về sớm thì tối nay em sẽ không ra ngoài.”

“Không chịu được cô đơn thế cơ à? Anh không ở đây mấy ngày thôi mà em đã đi tìm đàn ông rồi?” Thẩm Duệ tức tới không thèm lựa lời, vừa rồi anh nhìn thấy bọn họ hôn nhau ở trong xe, đừng nói tới xuống xe rồi còn lưu luyến đưa mắt nhìn theo như vậy, bộ dáng kia đúng là ngứa mắt.

Lúc này, Tống Hân Nghiên đã bị anh chọc giận, cô không nói lời nào xoay người đi về phía ven đường đưa tay gọi taxi. Thẩm Duệ nhíu mày, anh túm lấy cổ tay cô, ánh mắt lóe lên tia tàn nhẫn, giống như chỉ vài giây nữa thì anh sẽ bóp chết cô: “Em muốn làm gì?”

“Không phải anh nói em không chịu được cô đơn hay sao, bây giờ em sẽ đi tìm đàn ông cho anh xem.” Nửa câu sau, Tống Hân Nghiên gần như là nghiến răng nghiến lợi nói. Ngay cả tín nhiệm cơ bản nhất anh cũng không cho cô thì đoạn quan hệ này làm sao có thể duy trì được?

“Tống Hân Nghiên!” Thẩm Duệ cắn răng trừng mắt nhìn cô: “Anh ở bên ngoài nhà em đợi em suốt ba tiếng đồng hồ, trong lúc đó em lại đi đâu? Vừa rồi ở trong xe, em có dám nói là hai người không hôn nhau? Em thiếu đàn ông thì cứ việc nói, anh lập tức bay về thỏa mãn em !”

“Chát” một tiếng, bên ngoài tiểu khu bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, thời gian dường như dừng lại, Thẩm Duệ nghiêng đầu, trên gương mặt đẹp trai in hằn năm ngón tay, anh không thể ngờ được, Tống Hân Nghiên lại dám đánh anh.

Tống Hân Nghiên không tin nhìn bàn tay mình, vừa rồi cô đã đánh anh, cô ngẩng đầu nhìn anh. Trên mặt anh in rõ năm ngón tay, cô rất hối hận, đưa tay muốn chạm vào mặt anh nhưng lại bị anh dùng sức hất ra: “Thẩm Duệ, xin lỗi, em…”

Thẩm Duệ không nói lời nào, anh sải bước tới ven đường, chặn một chiếc taxi trống rồi ngồi vào. Tống Hân Nghiên ngẩn người, cô cảm thấy mình nên đuổi theo xin lỗi anh.



Mặc kệ lời của anh có ác độc thế nào nhưng cô đánh người là không đúng. Lúc cô chạy theo, xe đã rời đi, cô vừa chạy vừa đạp vào cửa sổ kính, nhìn gương mặt lạnh lùng của người đàn ông, cô nôn nóng: “Thẩm Duệ, anh đừng đi, anh xuống xe trước đã, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”

Thẩm Duệ không thèm nhìn cô, anh dặn tài xế: “Đừng lái quá nhanh, để cô ấy đuổi theo kịp là được.”

Tài xế liếc mắt, người đàn ông này thật ấu trĩ, anh ta cho rằng công ty taxi là do nhà anh ta mở hay sao? Cho dù là cãi nhau với bạn gái thì cũng đừng chậm trễ anh kiếm tiền chứ: “Anh trai à, anh vẫn nên xuống xe nói chuyện với bạn gái đi, trông cô ấy có vẻ rất yêu anh đó, vẫn chạy đuổi theo xe.”

Từ đầu tới cuối Thẩm Duệ cũng không hề nhìn cô, anh nói: “Anh không cần quan tâm, tiền xe tôi trả gấp ba.”

Tài xế mắng thầm một câu, có tiền đúng là tùy hứng!

Tống Hân Nghiên đương nhiên là không nghe thấy cuộc trò chuyện ở trong xe, cô liều mạng đập cửa sổ, thở hổn hển nói: “Thẩm Duệ, là em sai, em không nên tát anh, anh tha thứ cho em đi, lời anh nói cũng rất khó nghe, cái gì mà thiếu đàn ông, cái gì mà không chịu được cô đơn, có người nào nói bạn gái mình như anh không?”

Thẩm Duệ nghe vậy, giận không chỗ phát tiết, rõ ràng là cô dây dưa với người đàn ông khác, bây giờ lại trách anh nói chuyện khó nghe đúng không?

“Thẩm Duệ, anh xuống trước đi đã, đừng ảnh hưởng người ta kiếm tiền, chúng ta nói chuyện tử tế.” Buổi tối Tống Hân Nghiên đã uống rượu, lúc này cả người cô như nhũn ra, chạy cả một đoạn đường dài như vậy, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi nhưng người đàn ông ấu trĩ này lại không có ý định dừng xe.

Tốc độ xe không nhanh không chậm đủ cho cô đuổi theo, cô biết mặc dù anh giận nhưng không có ý rời đi. Anh đang đợi cô dỗ anh, làm cho anh vui vẻ thì anh sẽ xuống xe.

Thẩm Duệ không để ý tới cô, ánh mắt anh nhìn thẳng về phía trước. Xem ra là do anh đã cưng chiều cô tới coi trời bằng vung nên cô mới dám ra tay với anh. Anh sống ba mươi năm trên cuộc đời, chưa từng có một ai dám bạt tai anh, cô là người đầu tiên, được, được lắm! Nếu anh dễ dàng tha thứ cho cô như vậy, anh sẽ không mang họ Thẩm!