“Thẩm Duệ, xin lỗi, anh muốn đánh hay muốn mắng em cũng được, xuống xe trước đã. Em mệt quá, không chạy nổi nữa. Em rất nhớ anh, muốn nhìn thấy anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa có được không? Vừa rồi em với Liên Mặc không hề xảy ra chuyện gì cả, anh ấy chỉ tựa gần em một chút thôi, không có những chuyện lộn xộn như anh nghĩ đâu, anh đừng giận nữa.” Tống Hân Nghiên vừa chạy vừa la, hô hấp ngày càng trở nên dồn dập, thậm chí còn có chút khó thở, cổ họng khô khốc, hai chân nặng trĩu, cô thật sự không chạy không nổi.
Thẩm Duệ nghe thấy câu ‘Em rất nhớ anh’ của cô, trái tim anh mềm nhũn, anh làm sao nỡ ngược đãi cô được nữa, anh hạ cửa kính xe, lạnh lùng nói: “Đuổi không được thì đừng đuổi nữa, về đi, chúng ta bình tĩnh một chút.”
Tống Hân Nghiên vốn không đuổi kịp, thấy anh hạ cửa xe cô lại có thêm động lực, cô nói: “Em thật sự biết sai rồi, em sẽ không bao giờ đánh anh nữa, anh xuống trước đã, muốn chém muốn giết gì thì tùy anh, nhưng đừng để em chạy nữa, em thật sự chạy không nổi, sau khi tốt nghiệp em cũng chưa từng chạy quãng đường xa như vậy.”
Cô vừa nói vừa thở không ra hơi, mồ hôi trên trán lăn xuống, mái tóc cột đuôi ngựa cũng trở nên lỏng lẻo, khiến cả người cô dường như có một rung cảm khác.
Trông cô thảm như vậy, tài xế không nhìn nổi nữa: “Tôi nói này anh trai, cô gái nhỏ đã van xin anh như vậy rồi, sao anh còn tâm địa sắt đá như vậy?”
“Không cho ông nói anh ấy là tâm địa sắt đá, ông cũng đâu phải tài xế riêng của anh ấy, thấy tôi chạy khổ sở như vậy cũng không dừng xe, ông mới sắt đá ấy!” Tống Hân Nghiên chỉ lo nói chuyện, không để ý vấp phải cục đá dưới chân. Đầu gối, cùi chỏ và bàn tay cô ma sát trên mặt đất, cơn đau đã xuyên thấu toàn bộ dây thần kinh của cô.
May mà bây giờ đã khuya, xung quanh đây không phải là đường chính, xe cũng không nhiều lắm, nếu không bọn họ đã trực tiếp nghiền qua cô rồi.
Phía trước vang lên tiếng phanh xe, mấy giây sau, cơ thể Tống Hân Nghiên hẫng lên, một hơi thở nam tính ập tới xen lẫn với mùi thuốc lá nồng đậm tươi mới, cô ngẩng đầu nhìn anh, môi mỏng mím chặt, có thể nhìn ra anh vẫn đang tức giận.
Hai tay cô chủ động ôm lấy cổ, tựa đầu trên vai anh, cô làm nũng nói: “Thẩm Duệ, em xin lỗi, vừa rồi em không có ý đó, anh tha thứ cho em nhé.”
Thẩm Duệ không nhìn cô, anh ôm cô tới cửa một hiệu thuốc, đặt cô trên ghế dài, không nói lời nào đi vào hiệu thuốc, một lát sau anh đã cầm trên tay một chai thuốc tím và tăm bông bước ra ngoài.
Anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, vặn chai thuốc tím ra. Thấy quần dài của cô bị rách hai bên đầu gối, đầu gối rướm máu, anh nhíu mày tự trách.
Tống Hân Nghiên thấy mặt anh đen lại, cho là anh vẫn còn đang giận cô, cô nói: “Không đau, chỉ cọ trên đất có chút thôi, ngày mai là khỏi rồi.” Trong lúc nói chuyện, Thẩm Duệ đã ấn bông gòn lên đầu gối cô, động tác tuy nhẹ nhàng nhưng lọ thuốc kích thích chỗ da bị rách, cô vẫn run lên vì đau.
Thẩm Duệ ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo chút mơ hồ: “Anh đang bôi thuốc cho em mà em lại run rẩy như vậy?”
“...” Tống Hân Nghiên định quát anh, nhưng nhìn dấu năm ngón tay vẫn đang in trên má anh, cô lại nuốt ngược trở lại: “Đau, anh nhẹ chút.”
“Biết đau là tốt, lần sau nếu em còn dám ra tay với anh, anh sẽ ném em cho chó ăn, đúng là đồ không có lương tâm.” Thẩm Duệ một bụng oán hận, gọi điện cho cô thì tắt máy, cô lại lăn lộn với người đàn ông khác tới giờ này mới về còn dây dưa mập mờ trên xe, đã vậy cô còn tát anh một bạt tai, anh càng nghĩ càng tức.
Nếu đổi lại thành người phụ nữ khác thì sớm đã bị anh ném vào tận Thái Bình Dương rồi, sao còn để cho cô ở đây mắt to trừng mắt nhỏ?
Trong lòng Tống Hân Nghiên vẫn còn áy náy nên không tranh cãi với anh, đợi anh xử lý vết thương xong, tay chân của cô đã đau tới tê cứng. Thẩm Duệ đứng dậy, nhìn cô ngồi bất động, anh hờ hững nói: “Em còn định ngồi ở chỗ này đến bao giờ?”
“À.” Tống Hân Nghiên đứng lên, đi được vài bước thì phát hiện trên người mình thiếu thứ gì đó, nhìn áo khoác rơi xuống ven đường cách đó không xa, cô nói: “Thẩm Duệ, anh đợi em một lát, em đi nhặt cái áo.”
Giây sau, cổ tay cô đã bị anh giữ chặt, lửa giận trong lòng vừa bình ổn lại bắt đầu bốc cháy hừng hực, anh giận dữ nói: “Không được nhặt!”
“Thẩm Duệ, anh đừng ầm ĩ nữa.” Áo khoác là của Liên Mặc, cô còn phải trả lại cho anh.
“Anh nói không được nhặt là không được nhặt!” Gương mặt của Thẩm Duệ lạnh như băng, một cái áo thôi mà cũng để tâm như vậy, em nhất định phải chọc cho anh mất hứng hay sao?
“Anh nói chuyện kiểu gì thế, anh ấy là bạn của em!” Vẻ mặt của Tống Hân Nghiên cũng lạnh xuống, anh có bạn bè của anh, cô cũng có bạn của cô. Ở Đồng Thành, ngoại trừ Hàn Mỹ Hân, Liên Mặc cũng xem như là bạn có chút giao tình của cô.”
Thẩm Duệ nhìn bộ dáng kia của cô, giống như người đang không nói lý chính là anh, anh cười khẩy, ánh mắt đầy châm chọc: “Bạn bè? Bạn cái con mẹ gì mà hôn em, em nghĩ tôi là thằng ngốc sao, hay là cho rằng tôi dễ bị lừa gạt?”
Tống Hân Nghiên đã uống rượu, lúc này rượu xông lên đầu khiến cô hoa cả mắt, đây là lần đầu tiên Thẩm Duệ quát lớn trước mặt cô, cô vỗ vỗ trán: “Em đi nhặt áo, chúng ta về nhà rồi nói chuyện, được không?”
Thẩm Duệ bình tĩnh nhìn cô một lúc lâu, bỗng nhiên anh dùng lực hất tay cô ta, xoay người sải bước tới ven đường vẫy một chiếc taxi rồi khom lưng ngồi vào.
Lần này, taxi rời đi, Tống Hân Nghiên cũng không đuổi theo nữa, cô không còn sức để chạy theo anh. Cô không thể hiểu nổi, chỉ vì một cái áo mà anh làm ầm lên như vậy?
Chương 237: Ngay cả chạm vào em cũng không thể sao? (1)
Tống Hân Nghiên lết cơ thể mệt mỏi về chung cư, cô quẳng mình lên sofa, trong căn phòng tối tăm, cô ngẩn ngơ nhìn ánh trăng bên ngoài cửa sổ.
Một lát sau cô mới nhớ tới điện thoại mình hết pin. Cô vội vàng xoay người lấy di động từ trong túi xách rồi bước vào phòng ngủ lấy sạc. Điện thoại lên nguồn, âm thanh báo cuộc gọi nhỡ liên tiếp vang lên. Cô mở lịch sử, tất cả đều đến từ một người. Từ sau khi cô cúp máy, hầu như vài phút đều có một cuộc gọi đến.
Cô vỗ trán tỉnh cả rượu. Nhớ tới bóng lưng tức giận rời đi của anh, cô rên rỉ một tiếng. Cô chần chừ rồi gọi điện lại cho anh, chuông vang lên hai tiếng thì tắt máy, Tống Hân Nghiên nhíu mày bấm gọi tiếp nhưng đầu dây bên kia đã khóa máy.
Cô trừng mắt nhìn điện thoại, xem ra lần này anh thật sự tức giận, ngay cả điện thoại của cô cũng không thèm nghe. Cô ném điện thoại lại trên tủ đầu giường, ngã xuống chăn bông, thôi bỏ đi, đợi cho cả hai bình tĩnh lại. Ngày mai cô sẽ tìm anh để xin lỗi.
Tống Hân Nghiên nằm trên giường ngủ say lúc nào không biết.
Thẩm Duệ không nghe điện thoại của Tống Hân Nghiên, còn tùy hứng tắt luôn máy. Anh cứ nghĩ làm như vậy mình sẽ dễ chịu hơn một chút, nhưng vài phút sau, trong lòng anh lại bắt đầu nôn nóng. Cô gọi điện làm anh bực mình, không nghe thấy tiếng chuông điện thoại anh lại càng bực hơn.
Giữa tình cảm nam nữ, hai bên phải nỗ lực nhiều như nhau thì mới không mất cân bằng. Người nào bỏ ra nhiều hơn thì người ấy thua, anh thích cô trước. Thế nên trong mối quan hệ này anh bị vây ở thế bị động.
Thẩm Duệ mở nguồn, điện thoại không vang lên nữa, anh mở hộp Wechat, Wechat cũng rất im lặng, anh lại mở hộp thoại, ngay cả một tin nhắn cũng không có, anh cau mày, cô chỉ gọi cho anh một cuộc điện thoại đã mất kiên nhẫn rồi sao?
Anh trừng mắt nhìn điện thoại, càng nhìn càng tức, dứt khoát ném luôn di động lên ghế không thèm để ý tới nữa.
Về tới Như Uyển, phòng khách vang lên tiếng TV, có lẽ là nghe được bước chân đi vào, Liên Thanh Vũ chạy từ phòng khách ra, nhìn thấy anh phong trần mệt mỏi đứng trước cửa, cô ta vui vẻ nói: “Thẩm Duệ, anh về rồi.”
Thẩm Duệ thay giày rồi đi vào phòng khách, dưới ánh sáng của ngọn đèn, dấu in năm ngón tay trên mặt anh hiện lên cực kỳ rõ nét, Liên Thanh Vũ kinh sợ, nhón chân đưa tay sờ lên mặt anh: “Thẩm Duệ, mặt anh bị sao thế này, anh đánh anh vậy?”
Thẩm Duệ tránh tay cô, anh đi thẳng tới sofa ngồi xuống, TV đang chiếu chương trình tạp kỹ không có chút giá trị gì làm anh đau cả đầu. Anh cầm điều khiển từ xa đổi kênh, lạnh nhạt nói: “Bị một con mèo nhỏ đánh.”
Liên Thanh Vũ đứng cạnh sofa, nghe giọng điệu của anh khiến trái tim cô lạnh lẽo, Thẩm Duệ là loại đàn ông nào? Chỉ cần người khác đụng vào một sợi lông của anh thì anh sẽ có thù tất báo. Bây giờ bị người ta tá, anh lại không thèm để ý.
Không biết vì sao, trực giác mách bảo cô, vết trên mặt anh là do người phụ nữ rời khỏi biệt thự lần trước đánh. Cô khẽ nhíu mày rồi ngồi xổm bên cạnh, ngẩng mặt lên nhìn anh, hỏi dò: “Người nào mà dám đánh cả lên mặt anh vậy?”
Cuối cùng Thẩm Duệ cũng tìm được một kênh vừa mắt, anh đặt điều khiển lại bàn trà, liếc mắt nhìn Liên Thanh Vũ một cái, đổi đề tài: “Em ở chỗ này có quen không?”
“À, không tồi, ở đây hoàn cảnh tốt, có người giúp việc, còn có cả bảo vệ giám sát 24/24, em cảm thấy rất yên tâm. Thẩm Duệ, anh ngồi một lát, em đi lấy đá chườm cho anh.” Liên Thanh Vũ nói xong liền xoay người đi về phía phòng bếp.
Giờ này người giúp việc đã ngủ hết rồi, Liên Thanh Vũ lấy khăn mặt sạch bọc đá lại, sau đi ra ngoài.
Thẩm Duệ nhìn chằm chằm vào TV đến ngẩn người, không biết đang suy nghĩ điều gì, cô đi đến mà anh cũng không phát hiện. Cô tới cạnh anh, nghiêng người áp khăn lên chỗ bị thương trên mặt, dường như anh bị cơn lạnh bừng tỉnh, Thẩm Duệ quay đầu nhìn cô, trong ánh mắt xẹt qua một tia thất vọng.
Thẩm Duệ nhận lấy khăn ấn lên mặt, cảm giác lạnh như băng từ mặt tràn tới tận đáy lòng, Liên Thanh Vũ dè dặt ngồi xuống cạnh anh. Về chuyện của người phụ nữ hôm đó, cô vẫn không hỏi anh, nhưng lúc này cô thật sự không nhịn được: “Thẩm Duệ, vết thương trên mặt anh, có phải do người phụ nữ hôm đó đánh không?”
Bàn tay đang ấn khăn mặt của Thẩm Duệ cứng đờ, anh nghiêng đầu nhìn cô: “Em hỏi cái này làm gì?”
“Em chỉ tò mò thôi, thái độ của anh đối với cô ấy không giống với những người khác, em nhìn thấy cô ấy bước ra từ phòng ngủ của nah, hai người...” Cổ họng của Liên Thanh Vũ giống như bị nghẹn, cô không hỏi tiếp được nữa.
Thẩm Duệ dời tầm mắt, anh nhìn màn hình TV không chớp mắt rồi nói: “Không lâu nữa, cô ấy sẽ trở thành vợ của anh.”
Nghe được lời hứa hẹn này, Liên Thanh Vũ giống như bị người ta đẩy một cái không kịp đề phòng. Cô ngồi ngẩn ngơ, bàn tay bên hông xuýt chút nữa đã cào rách sofa, một lúc lâu sau cô mới nói: “À.”
Đáp lại một cách hời hợt giống như không thèm để ý, thật ra trong lòng cô đang rỉ máu, cô nhìn gương mặt đẹp trai lạnh nhạt của anh, chua xót nói: “Vậy em chúc mừng hai người trước nhé.”
“Cảm ơn.” Thẩm Duệ thản nhiên đáp.
Trái tim Liên Thanh Vũ bị tiếng cảm ơn này của anh đâm thủng một lỗ, máu tươi tràn ra khiến cô đau đớn. Liên Thanh Vũ cắn chặt môi, hốt hoảng dời tầm mắt nhìn về phía màn hình TV: “À đúng rồi, anh ăn cơm chưa, dì Lan gói sủi cảo, em đi nấu cho anh nhé.”
Cô vừa xoay người, cổ tay đã bị anh nắm lấy, nhiệt độ từ lòng bàn tay anh khiến trái tim thầm kín của cô trở nên run rẩy. Thẩm Duệ lắc đầu: “Không cần đâu, anh không muốn ăn, ngồi một lát sẽ về phòng.”
Liên Thanh Vũ nhìn anh không chớp mắt, dưới ánh đèn, ngũ quan trên gương mặt anh như được điêu khắc, mỗi một đường nét đều vô cùng đẹp đẽ, người phụ nữ nào được anh đối xử dịu dàng lại không động tâm đây.
Cô chậm rãi rút tay lại, bảo trì khoảng cách nhất định với anh, tránh cho bản thân sẽ làm ra hành động gì không thích hợp. Cô dịu dàng nói: “Người là sắt còn cơm chỉ là thép, cho dù không muốn thì cũng nên ăn một chút.”
“Không cần thật mà, thời gian cũng không còn sớm nữa, em về phòng nghỉ ngơi sớm đi.” Thẩm Duệ đặt khăn mặt lên bàn trà, nửa gương mặt kia đã bị đá lạnh tới đông cứng, không hề có chút cảm giác nào. Anh đứng dậy bước lên phòng.
Liên Thanh Vũ đứng dưới phòng khách, ánh mắt nhìn theo bóng dáng thẳng tắp đang dần biến mất ở cầu thang tầng hai của anh, cô thu hồi tầm mắt, nhìn khăn mặt trên bàn trà. Một lát sau, cô lấy khăn mặt áp lên gò má mình, trên khăn vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh, làm trái tim cô trở nên nóng bừng, cô híp hai mắt, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, một tiếng rên rỉ bật ra khỏi môi: “Thẩm Duệ, ưm...”