Anh Và Chúng Ta

Chương 12: Thầy Dạy Piano



"Người yêu ơi anh thấy những lúc em ở đây, mùa đông như ấm hơn khi tay đan bàn tay.

Kề môi em khẽ thì thầm rằng anh yêu em rất chân thành."

Đó là bài hát trong bài Ta còn yêu nhau của Đức Phúc, chẳng biết sao dạo này tôi lại bị mê cái bài hát này, đi đâu cũng đeo cái tai nghe Bluetooth và cho nó lặp đi lặp lại.

Tôi lững thững bước từng bước đi xuống từ tầng ba giảng đường nhà B mới, tôi cũng không rõ lý do vì sao mình không chọn đi thang máy, chắc do lười bấm và tâm trạng tôi khá suy.

Từ đằng sau một bàn tay vỗ vào vai tôi, tôi thoáng qua bỏ tai nghe ra, nhìn về sau.

"Hello Hương."

Tôi khá ngạc nhiên, Nguyễn Thu Ngọc đang đứng phía sau tôi, cô ấy nở nụ cười rất tươi. Dường như cô ấy không quá để tâm đến mới chỉ hai tuần trước, tôi vừa gây chuyện.

Tôi khá sượng trân với những gì mình đã làm, vì tôi nghĩ cô ấy thích Đức. Tôi vẫn lịch sự chào lại:

"Hello Ngọc."

Cô ấy bước xuống đi cùng hàng với tôi, khi đi bên cạnh nhau tôi phát hiện ra chúng tôi cũng khá bằng nhau, ý là chiều cao đấy. Dạo này khi Ngọc tém tém cái nết ăn mặc lại, thì đúng là rất trang nhã, rất khí chất. Nhớ lại những gì Ngọc đã bảo vệ tôi hôm bị Đức phũ, tôi lại thấy khá ấm áp:

"Ngọc, cảm ơn mày hôm trước đã bảo vệ tao nhé. Chuyện trước đây, cho tao xin lỗi nha."

"Không có gì đâu, cũng có phần lỗi do tao mà. Chắc trước đây mày nghĩ tao thích Đức đúng không?"

Ơ, nói đúng trái tim đen của tôi luôn. Đúng là tôi đã nghĩ Ngọc ăn mặc như vậy là để Nguyễn Tiến Đức để ý, Ngọc hiểu hết suy nghĩ của tôi.

Mày nằm trong gầm giường nhà tao à Ngọc?

Tôi nhìn Ngọc mà ngượng ngượng, tôi cũng chỉ biết gật đầu thừa nhận.

Ngọc phá lên cười:

"Trời, tao không thích Đức đâu. Ngay từ lúc đầu khi chúng mày hay đi với nhau, tao đã biết mày thích nó rồi. Tao ngồi cạnh nó chủ yếu là để làm quen mày đấy."



Ủa ủa, gì vậy bà nội? Bà đừng có nói thích tôi nha, không chơi lép.

Tôi ngạc nhiên hết cỡ, mắt chữ a mồm chữ ở nhìn Ngọc, những bước chân cứ thể khựng lại:

"Mày lại đang nghĩ tao thích mày đấy à? Mày nghĩ nhiều quá, chỉ là tao thấy tính mày và tao rất hợp nhau, tao muốn làm bạn với mày thôi."

May quá, tưởng mày thích tao.

Nghe xong Ngọc nói, tôi thở phào nhẹ nhõm, đưa tay vuốt vuốt ngực, tôi còn đang nghĩ mình có vẻ đẹp phi giới tính đây này, không một thằng con trai nào chịu thích, lại được con gái thích. Đúng là, chỉ có con gái mới mang lại hạnh phúc cho nhau thôi.

"À, hóa ra là thế. Tao tưởng mày thích tao."

Càng nghĩ càng thấy Ngọc cũng tốt lắm, đúng là đừng nên đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài mà.

Nói thế thì cũng xem như mọi hiểu lầm của tôi về Ngọc cũng được xóa bỏ, có thêm một người bạn như thế, tôi cũng không mất mát gì.

"À, dạo này mày với Đức bị làm sao đấy? Không cùng nhau nữa, không nói chuyện nữa?"

Tôi cũng còn chẳng biết chúng tôi bị làm sao cơ mà, sao mà trả lời Ngọc được.

"Cũng không có gì, một vài hiểu lầm thôi."

Tôi trả lời qua loa cho qua.

Ngọc cũng không tệ, lần đầu nhìn đã biết tôi thích Đức rồi, phải gọi là quá trời tinh thông quảng đại, tề Thiên Đại thánh gọi bằng cụ.

Sắc mặt tôi trầm xuống, khoé mắt cay cay, dạo này hình như tôi mít ướt hơn trước thì phải. Mọi thứ xung quanh chỉ đang xảy ra theo quy luật của nó, mà tôi lại thấy như cả thế giới đang bỏ rơi mình.

Tôi đã bỏ buổi làm tối hôm qua đi đến chỗ làm của Nguyễn Tiến Đức, tôi gặp cả Phan Việt Hưng, gặp cả sếp của Đức, cả Đức nữa, hiển nhiên lúc đầu, chúng tôi không nói gì với nhau, một lời cũng không nói, chỉ nhìn thấy tôi, Đức đã vội quay đi, chẳng biết là do làm gì chột dạ hay do tôi thật sự đáng ghét đến mức ấy.

Phạm Đình Cường thì cái mặt cứ hừng hực như muốn đấm nhau thôi, dạo này nó gặp Đức y như là không thể thư sinh nổi.

Gặp được Nguyễn Tiến Đức tôi rất vui, thiếu cái là nhảy cẫng lên ôm lấy nó. Trong ánh đèn vàng mờ mờ của quán, nó vẫn đẹp, vẫn thoát tục như lúc ở bên tôi, chỉ là giờ nó cười nhiều hơn.

Tôi và Cường gọi mỗi người một lon coca, rồi ngồi vào bàn. Nhạc hôm nay vẫn to và nghe rõ như thường ngày, tim thì cứ phải gọi là đập thình thịch.

Đức vẫn ngồi trước chiếc máy tính, một tay cầm chuột chỉnh âm thuần thục. Tôi ngồi quan sát nó, từ trên xuống dưới, ánh mắt lại vô tình dừng lại ở chiếc áo nó đang mặc, chiếc áo phông Daily Style phiên bản giới hạn, chỉ có ở X shop, mới sản xuất.

Tôi vội vào messenger nhắn tin cho bạn làm cùng:

"Dung ơi, áo phông Daily Style màu đen đã bán được bao nhiêu cái rồi?"

"Mới được hai cái mày bán hôm qua thôi. Chiều về, tao mới kiểm xong rồi treo lên."

Dung và tôi cùng tuổi, nó cũng ngoan hiền lắm.

Tôi như chết đứng, tôi là người đã bán hai chiếc áo đó, là áo đôi, chính người mua đã nói mua đôi với người yêu.



Tại sao chiếc áo này lại xuất hiện trên người Đức, tôi dường như hiểu ra vấn đề rồi. Tôi đã phải cố gắng nghĩ hai người họ chỉ là bạn, Đức và Lê Khánh Hà không là gì của nhau, chắc chỉ là tình cờ.

Tim tôi như quặn thắt lại, tôi tự an ủi đó chỉ là sự trùng hợp tình cờ, tai tôi như ù đi, mắt trước mắt là một khoảng không bao trùm.

Chúng tôi chỉ là bạn thân thôi mà, lẽ ra khi Đức có người yêu thì tôi phải vui, nhưng tôi không biết làm sao, tôi không vui. Tôi cố gắng kìm chế mình bình tĩnh, mọi chuyện chưa rõ ràng, có thể thật sự chỉ là sự trùng hợp.

Tất cả chỉ là trùng hợp, trùng hợp thôi mà.

Tuy là đã tự chấn an mình như vậy, tôi vẫn thấy mình nóng như lửa đốt dù ngồi trong điều hòa nhiệt độ hai mươi hai độ C. Hôm nay quán có thể không phải một ngày no smoking thì cũng không thể nóng đến thế.

Thật ra, tôi chỉ mong những gì tôi nghĩ không phải là sự thật thôi.

Mùi thuốc lá trong điều hòa làm tôi không chịu được, tôi phải kéo Cường ra về, tôi không nỡ, tôi vẫn muốn nói chuyện với Đức.

Tôi suy nghĩ đến rất nhiều viễn cảnh khi tôi và Đức không chơi với nhau nữa, nhưng lại chưa từng nghĩ nó sẽ xảy ra theo cách này.

Việc tôi nhờ Lục Hiền Thục cũng lâu quá rồi, nó vẫn chưa nói lại gì với tôi cơ.

Buổi chiều như thường lệ, tôi vẫn nằm gục trên giường.

"Cốc, cốc, cốc."

"Bụi ơi, dạy học piano."

Tiếng gõ cửa vang lên kèm theo là tiếng của Phạm Đình Cường. Tôi quên mất, hôm nay là thứ sáu, phải học piano cùng với tên Phan Việt Hưng đáng ghét kia. Tôi đầu tóc bù xù bước ra mở cửa, nhìn hai người đàn ông đứng ngoài mà chán không muốn nói.

"Chào em." Phan Việt Hưng lên tiếng.

Chắc anh ta cũng bất ngờ lắm, gặp tôi được ba lần thì ba lần chỉn chu, đến lần thứ tư nhìn không khác gì bà đẻ nằm ổ, mặt trắng bệch không khác gì cái xác chết được ba ngày.

Tôi mở cửa cho hai người kia, rồi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt, tôi chưa cả tỉnh ngủ mà đã phải học rồi. Khác gì tra tấn đâu, ông Sinh cũng dã man thật.

"Đây là phòng của Bụi, piano là bác tôi vừa mua cách đây một tuần, bác bận quá không tự dạy được, mới phải nhờ anh. Anh cứ dạy đi, thỉnh thoảng cho em học ké." Đình Cường nói với Phan Việt Hưng.

"Chú em thoải mái thôi."

Mười phút sau tôi chỉn chu được hơn một chút, rồi bước ra bên ngoài. Lúc này Phạm Đình Cường đã đi xuống nhà, nghe loáng thoáng là lấy nước và trái cây gì đó.

Tôi nhìn Phan Việt Hưng, đôi mắt có phần chán ghét nói:

"Anh tránh xa tôi ra một chút. Trong quá trình học không hút pod, tôi không muốn trong phòng tôi đầy mùi và khói."

Phan Việt Hưng trả lời rất nhanh:

"Anh đồng ý." Anh ta cười.

Đúng là trai Thái Bình có khác, ai cười cũng đẹp, trừ Phan Việt Hưng, nhìn kỹ thì anh ta cũng có sự men lỳ, nhưng chắc tại tôi ghét nên anh ta làm gì tôi cũng ghét, cũng chê.



Chẳng biết sao tôi quê cũng Thái Bình đấy, mà tôi lại chẳng thể thích nổi trai quê nhà, toàn tay vịn tay gậy tung hoành khắp nơi với cả trai Thái Bình nhìn cuốn lắm, cuốn hút ấy, không cẩn thận là mất luôn trái tim, khoang ngực trống rỗng, ngực đập và chết trong con đĩ tình yêu như chơi.

Tôi cùng Phan Việt Hưng bước vào buổi học, lòng tôi còn đang thầm nghĩ sẽ chỉ có hôm nay thôi, không còn lần sau đâu, tôi tiễn anh rồi.

Tôi cũng đã có một ít kiến thức cơ bản trước đó, cũng có thể đánh được một vài bài cơ bản. Tôi ngồi trước chiếc piano, từng ngón tay hạ xuống phím đàn dần đều, khi ngón tay chạm vào phím đàn, âm thanh vang lên, cũng không khó nghe lắm.

Tôi thuận thế đàn luôn bài tủ của mình cho Phan Việt Hưng nghe, đó là bài tháng tư là lời nói dối của em. Từng giai điệu du dương vang lên trong căn phòng chỉ có tôi và Hưng, tiếc là tôi lại chẳng đánh được bài hát vui nào cả.

Phiêu theo tiếng nhạc mà tim tôi thắt lại, tại vì nó quá phù hợp với cái tâm trạng không ra gì của tôi rồi.

Phan Việt Hưng bên cạnh vỗ tay tán thưởng:

"Em đàn rất tốt, cỡ này rồi muốn anh dạy gì nữa?"

"Em đâu có cần anh dạy, em bảo sẽ đuổi anh mà."

"Hay anh dạy cả guitar nhé?"

Hay đấy, cũng rất đáng để hứng thú, cơ mà cứ qua được hôm nay đã, vừa nói tay tôi vẫn lăn le gõ từng phím đàn.

"Em với Đức là người yêu thật à?"

Phan Việt Hưng bất ngờ lên tiếng, tôi hơi bất ngờ, âm thanh cũng chậm một nhịp, tôi cũng có chút chột dạ. Hôm đó mạnh miệng lắm, giờ lại có chút ấp úng:

"Ừ, đương nhiên là thật rồi."

"Em chắc chứ?"

Tôi rối quá, gạt đi.

"Anh hỏi làm gì, có phải chuyện của anh đâu."

Tôi bây giờ còn không biết chúng tôi là gì, hỏi thế đến bố tôi cũng không biết trả lời. Cơ mà cái ông này nhiều chuyện thật đấy, cái gì không hỏi, hỏi mỗi chuyện tình duyên. Hầy.