Anh Và Chúng Ta

Chương 13: Mày Đang Quyến Rũ Tao Đấy À?



Lâu lắm rồi tôi không nói chuyện với Nguyễn Tiến Đức, dù có gặp nhau thì cũng lướt qua nhau như người câm. Nói đúng hơn, chúng tôi còn không bằng người câm, họ còn có thể giao tiếp với nhau bằng hành động, cử chỉ. Còn tôi và Đức thì?

Chúng tôi bước vào học môn Triết học, cái môn học thần thánh mà chỉ cần tư duy, học thuộc, không phải tính toán những con số. Nói hoa mĩ là như thế, Triết học không thần thánh như vậy mà học nhiều thần kinh luôn chứ chẳng đùa, cái gì thế giới quan duy vật, duy tâm.. thường thì sẽ học với cử nhân Y tế công cộng, hôm nay cũng thế thôi.

Chúng tôi học ở giảng đường mười bốn ở tầng ba nhà A3, tôi như thường lệ vẫn ngồi bên cạnh Đức. Bên cạnh tôi còn có Triệu Quang Sơn và Nguyễn Thu Ngọc nữa.

Trên người Đức vẫn có mùi Dior sauvage Eau de Parfum, vẫn là chiếc áo Daily Style quen thuộc mà ngày nào tôi cũng nhìn thấy ở cửa hàng.

Tôi buồn trong lòng một chút, tâm tình trùng xuống một cách kỳ lạ. Tôi bình tĩnh đeo cho mình một chiếc mặt nạ vô hình, nhìn Đức:

"Có vẻ mày rất thích chiếc áo này?"

"Cũng bình thường."

Nó vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng so với mấy hôm trước chắc dịu hơn. Tôi cười trừ, cũng có chút đau đấy, câu trả lời bình thường như này cũng làm tôi không vui.

"Chiếc áo này chắc là của một người rất quan trọng tặng." Tôi nói.

"Cũng không cần phải quá quan tâm nó làm gì, chỉ là một chiếc áo thôi."

Tôi hít sâu rồi lại thở dài trong im lặng, đúng như Đức nói, chúng tôi chỉ là bạn, cũng không cần phải quá quan tâm đến cuộc sống của đối phương.

Dù tôi có thể đoán được cậu ta đang mập mờ với ai đó, tôi biết mình đã không còn là số một trong tim Nguyễn Tiến Đức, tôi có buồn thì cũng phải cố gắng im lặng, tươi cười ở chỗ đông người.

Tôi biết mình sẽ buồn, nói thế nào thì tôi cũng rất thích, rất thích Đức và có lẽ chỉ cần Đức vui, tôi đồng ý cách xa nó một chút.

Người ta nói không có tình bạn nào tồn tại giữa nam và nữ, về bạn thân cũng vậy. Tình bạn đó tồn tại chỉ là do có một người thích người còn lại và không nỡ rời đi. Tôi chính là không nỡ rời đi, dù biết quan hệ với Đức không còn tốt như ngày trước.

"Tao có thể hỏi về cuộc sống riêng tư của mày một chút không? Mày biết Lê Khánh Hà?"

Đức hơi sững sờ, nó không dám nhìn thẳng vào tôi, môi mấp máy không nói được gì. Khi ấy tôi nhận ra, dường như suy nghĩ của tôi là đúng, Đức quen biết cô ấy thật.

"Nghe tao nói.."

Chưa để nó kịp nói gì, tôi đã lên tiếng cắt ngang:

"Mày không cần nói gì cả, thật ra tao biết cách đây vài ngày rồi. Nếu như mày thích một ai đó rồi, tao là bạn mày, tao phải vui chứ."

Tôi cười rất tươi nhìn nó, còn trong lòng thì đã chết lặng từ lâu.

Nguyễn Thu Ngọc và Triệu Quang Sơn bên cạnh cứ ngồi lặng lẽ quan sát, thỉnh thoảng lại mắt tròn mắt dẹt há hốc mồm khi đến đoạn căng thẳng. Chính vì chúng nó biết chúng tôi đang rất căng thẳng nên mới không muốn cắt ngang.

"Chiều nay mày có rảnh không? Tao muốn có không gian riêng để nói chuyện với mày." Đức nói.

Tôi khá ngạc nhiên khi Nguyễn Tiến Đức đề nghị như thế. Trong lòng rối như tơ vò, thỉnh thoảng lại muốn nấc lên vài cái. Bình tĩnh, điềm nhiên đáp:

"Cũng không bận lắm, nếu được thì cứ qua nhà tao đi. Tao phát hiện, cũng lâu lắm rồi mày không đi từ Trần Hưng Đạo qua Tạ Quang Bửu."

"Ừ."

Chiều hôm đó, đúng như hẹn, tôi không bất ngờ gì, cậu ta rất đúng giờ, như thường lệ tôi vẫn xuống mở cửa cho Nguyễn Tiến Đức, có điều tôi điềm tĩnh hơn, tôi không cằn nhằn nó mà ngoan ngoãn như một chú cún.

Nhà tôi không có ai cả, chiều nay Thăng Long University đi học, hiển nhiên Phạm Đình Cường cũng phải đi đến Hoàng Mai học, còn mẹ tôi có việc ở công ty bên Hòa Lạc, không có nhà. Hiển nhiên bố tôi không có ở Hà Nội rồi, ông ấy về Hưng Yên nuôi cá và trồng thêm rau.

Trưa nay ở nhà một mình, có uống một chút rượu, tôi không phải người có tửu lượng quá tệ, nhưng cũng không tốt lắm, ở mức rất trung bình.

Hiền Anh nói với tôi một vài chuyện, sáng nay nó hơi bận không có thời gian để nói với cả không có không gian riêng nữa. Cũng là những gì tôi nhờ nó hỏi Trần Tú Dương hôm trước.

Khoảnh khắc cánh cửa cuốn được mở ra, nó có chút ngạc nhiên, tôi chỉ mặc trên người chiếc váy ngủ màu hồng phấn hai dây, nó chưa từng thấy tôi trong hoàn cảnh này bao giờ.

Tôi nhìn nó, điềm nhiên nói:

"Chưa từng thấy tao trong cảnh này bao giờ à? Thôi, vào nhà đi."

Nói rồi tôi quay lưng đi từng bước loạng choạng lên tầng, không quên ấn nút bấm cửa kéo đi xuống. Đức thấy thế cũng bước vào vội, nó nhìn xung quanh rồi thỏ thẻ lên tiếng, nó chắc chưa phát hiện ra tôi vẫn đang say trong men rượu.

"Không ai ở nhà à?"

"Không, có mỗi tao thôi."

Tôi bước vào phòng, từng cơn choáng váng ập tới, tôi không đứng vững nữa mất. Tôi xoay người nằm xuống chiếc giường ấm đệm êm, hai tay dang ngang, mắt nhắm mắt mở suy xét từng hành động của Nguyễn Tiến Đức.

Cậu ta dừng lại ở chiếc piano mới mua, rất tự nhiên ngồi xuống mở nắp lên và bắt đầu sự nghiệp đàn hát.

Từng giai điệu buồn vang lên, nước mắt tôi thoáng đã lặng lẽ rơi từ bao giờ. Tôi im lặng, trước giờ cứ nghĩ mình rất hiểu Nguyễn Tiến Đức, cuối cùng mới vỡ lẽ, thì ra tôi chưa từng hiểu cậu ta.

Kèm theo tiếng đàn du dương, là giọng nói trầm ấm của cậu ta vang lên.

"Mới mua à?"

Tôi không trả lời, tôi cũng không biết phải diễn tả ra sao tâm trạng của mình ngay khoảnh khắc này, nói là đau xé tim gan thì cũng không phải mà nói là thản nhiên thì cũng không đúng.

Khi nghe Hiền Anh nói, tôi dường như hiểu được tất cả, tôi cũng biết lý do vì sao lớp mười, tất cả những bài hát Đức nghe đều là thể loại nhạc buồn da diết, buồn đến ngược luyến tàn tâm.

Tôi cắt ngang tiếng đàn của Đức bằng một vài suy nghĩ, cậu ta nhìn về phía tôi, rồi bước về phía tôi, ngồi xuống bên cạnh tôi. Chợt cất giọng hỏi:

"Mày uống rượu đấy à? Người toàn mùi rượu thế?"

Tôi lười biếng trả lời:

"Ừ, sáng mày có gì muốn nói với tao? Nếu mày muốn nói về mối tình đầu của bản thân thì không cần, tao biết về nó rồi."

"Tao xin lỗi."

Nó nói với cái giọng trầm ấm, có pha thêm cả một chút tội lỗi, tôi biết Nguyễn Tiến Đức không có lỗi, không ai quên được mối tình đầu cả, kể cả có chia tay rồi thì khi có cơ hội cô ấy vẫn là ưu tiên số một trong lòng Đức.

Tôi cười, nhưng nước mắt lại chẳng thể kìm chế được mà rơi xuống, tôi điên lên mất, tôi đã tự hứa là xa Đức thì vẫn sẽ sống tốt rồi mà.

Tôi dường như hết lên:

"Mày xin lỗi, mày xin lỗi tao để làm gì? Một vài ngày qua, mày lạnh nhạt, một câu cũng không nói rõ ràng, xa lánh và bỏ đi. Để rồi hôm nay mày nói lời xin lỗi. Rõ ràng mày có thể nói thẳng với tao kia mà."

Đức không phản ứng gì. Tôi lại được đà nói tiếp:

"Tao có cái gì không bằng Lê Khánh Hà, là tao không đủ ngon hay là không xinh đẹp. Cho dù nhiều năm như thế gặp lại, mày vẫn không quên được nó."

Rượu vào, lời ra. Tôi như chút hết cơn bực tức lên người Đức, tôi không biết mình có lỗi không, nhưng tôi không kìm chế được cảm xúc của mình, rõ ràng chỉ mới hai tuần trước, nó còn nói hay mày làm người yêu tao thật đi nhé, mà ở thời điểm hiện tại đã có một người khác.

Tôi ngồi dậy, ngồi lên trên đùi Đức, nhìn thẳng vào mắt cậu ta, bàn tay không tự chủ mà sờ mó vào đôi môi của nó, ghé sát vào tai Nguyễn Tiến Đức, lả lơi, khiêu khích:

"Hay là do tao không ngủ với mày như nó, nên thành ra không giữ lại được mày?"

Chỉ là ngà ngà say thôi nhé quý vị, không say quá đâu, tôi nhớ kỹ lắm.

Bàn tay tôi không ngừng di chuyển qua một vài điểm nhạy cảm, từ sống mũi dọc đến yết hầu, từng động tác nuốt nước bọt của nó làm tôi mê đắm đuối. Lần này là tôi đã chủ động quyến rũ nó, tôi không kìm chế được trước cái vẻ đẹp này, tôi sẽ làm ra những chuyện thể tưởng tượng được mất.

Mặt nó chỉ cách ngực tôi một vài centimet, quả nhiên là đàn ông thì không thể kìm chế được mà nhìn vào những nơi trôi nổi trên người phụ nữ, tôi không có ý định quyến rũ thằng bạn thân đâu, tôi còn đang bực lắm.

"Tao nghe nói, mày cùng với người yêu mày ngủ với nhau từ những năm lớp chín à? Ở cái tuổi đấy, sao mày đã biết đến những chuyện đấy thế?"

Dường như lời khiêu khích của tôi đã động đến nỗi lòng sâu trong con người Đức, bàn tay nó thuận thế di chuyển nhẹ nhàng từ đùi lên đến vòng ba, từ từ di chuyển lên trên.

Nãy giờ không nói gì, thì giờ cũng bắt đầu rung rinh rồi à?

"Mày đang quyến rũ tao đấy à?"

Tôi có chút lo sợ, muốn né rồi đấy. Nhưng Nguyễn Tiến Đức à, người làm chủ cuộc chơi phải là tao. Ánh mắt tôi vẫn vậy mà thách thức suy nghĩ của Đức, vờ như muốn hôn, nhưng lại thôi.

"Nếu đúng là thế, thì sao?"

Căn phòng tràn đầy sự ám muội, không rõ ràng. Cái căn phòng xinh đẹp này thế mà lại vô tình trở nên như thế. Tôi cảm nhận rõ Đức không kháng cự, ngược lại còn có chút nhiệt tình, hưởng ứng, con trai ai cũng vậy à? Cho dù là người mình không thích thì vẫn có thể làm chuyện này bình thường hay sao.

Bàn tay Đức kéo dây áo của tôi xuống, hắn hôn lên bờ vai tôi, một mùi thơm dịu nhẹ trên người nó phút chốc làm đê mê, say đắm. Nó hình như rất có kinh nghiệm trong chuyện này thì phải, à cũng đúng thôi, từ những năm lớp chín mà. Người ta trưởng thành sớm, chứ ai như mình, một đứa trẻ, mười tám tuổi vẫn chưa biết gì về chuyện này đâu.

Tôi như bị cuốn theo từng động tác của Nguyễn Tiến Đức, là cậu ta muốn ăn tôi thật à? Chơi nãy giờ cũng đủ hết men rượu rồi đấy, không còn đủ men để chiến đâu. Tôi hơi hoảng, nhất thời không suy nghĩ được gì.

Nguyễn Tiến Đức thuận thế xoay tôi nằm xuống giường, rất tiện tay cởi bỏ luôn cái áo khoác trên người nó. Thôi toang rồi, hình như tôi không mặc áo ngực thì phải. Đến đây là nguy hiểm rồi đấy.

Nó đè tôi xuống một cách thô bạo, tôi lại chỉ muốn đẩy nó ra xa, tôi không muốn dùng chung đồ với người khác.

"Nguyễn Tiến Đức, thôi nhé. Tao, tao không muốn dùng chung đồ với người khác. Tao.. tao.."

Môi nó ôm trọn lấy bờ môi tôi, cuồng nhiệt, Nguyễn Tiến Đức như muốn ăn tươi nuốt sống từng tấc da thịt trên người tôi. Hà cơ gì lại ra cái cớ sự này, tôi như bị thao túng tâm lý mà tận hưởng từng vị ngọt, lưỡi nó cứ thế mà chui vào bên trong miệng tôi, tim tôi không chịu được mất.

Tôi bây giờ phải lo cho cái thân mình trước đã, chiếc váy ngủ mỏng manh không thể bảo vệ tôi khỏi con sói này được.

Thôi, chuyện đến nước này rồi, từ từ tính nhé.

Tôi không thở được mất. Một lúc lâu sau nó mới chịu nhả tôi ra, tôi có lẽ đã ân cần hơn một chút, nhìn nó, nhìn cả bờ môi vừa cùng tôi cuồng nhiệt, nhỏ nhẹ hỏi:

"Đức, mày coi tao là cái gì? Có phải, ai mày cũng có thể cùng người ta làm được như thế không?"

"Không."

"Mày làm chuyện này, mày không sợ người yêu mày buồn à?"

"Tao cũng không muốn mày buồn. Cho tao xin lỗi thời gian vừa qua nhé."

Không nhé, ở đấy mà mơ mộng đi. Tôi nhân lúc nó không để ý, liền đẩy nó ra, rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh, ngồi sụp xuống.

Mẹ ơi tí nữa thì toang cái thân con gái!

Không phải làm thế là tao sẽ tha thứ và hết giận đâu.

Lấy lại bình tĩnh, tôi nhìn vào trong gương, mặt tôi đã đỏ lên như quả cà chua rồi. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra thật là xấu hổ, tôi muốn Đức, vì tôi có tình cảm với nó là thật. Nhưng khi nó ở trong một mối quan hệ với người khác, thì tôi không sẵn sàng, sẽ có lỗi lắm.

Phải lúc lâu sau tôi mới dám bước ra, nó vẫn dửng dưng như thể chưa có gì, lại còn lên tiếng có phần cợt nhả:

"Tưởng thế nào, hóa ra cũng chỉ như thế thôi."

"Không phải là chỉ như thế thôi hiểu không? Nhiều người nói không có tình bạn nào giữa nam và nữ, chỉ có một người thầm yêu người còn lại và không muốn rời đi. Tao thích mày là thật, nhưng khi mày ở trong một mối quan hệ với người khác thì tao không sẵn sàng, tao có thể không vui khi mày ở bên bà chị thân yêu của mày, nhưng tao cũng là con gái, tao hiểu cảm giác của bà ấy, nếu biết người yêu mình ngủ cùng một người khác, tao chắc chắn sẽ làm ầm lên. Tao không thể sống lỗi quá như thế được."

Nói xong tôi đuổi Nguyễn Tiến Đức ra khỏi nhà, tôi quả thật không hiểu nó, tôi không biết nó còn bao nhiêu điều giấu tôi nữa. Nhưng ở tình hình hiện tại, có lẽ chúng tôi chính là không thể làm bạn đơn thuần như trước được nữa. Không phải vì nó có người yêu, mà là vì chúng tôi đã có quá nhiều đụng chạm thể xác rất ám muội, đầu óc đen tối.