Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 47



Lẽ nào tôi không phải chú mèo mà em yêu thích nhất?

---

Sau khi rơi vào trạng thái trầm cảm, Kỷ Cẩm ngủ vùi trong nhà khoảng hai ngày. Mỗi ngày Thẩm Kình Vũ chỉ ra ngoài chạy bộ và mua thức ăn, ngoài ra không đi đâu, khi Kỷ Cẩm ngủ dậy anh sẽ trò chuyện với cậu, khi cậu ngủ anh sẽ tự luyện tập trong một phòng khác.

Năm giờ sáng ngày thứ ba, Thẩm Kình Vũ còn đang ngủ bỗng có cảm giác ngọ nguậy trong lồng ngực. Anh mơ màng tỉnh lại, thấy Kỷ Cẩm đang ngước nhìn mình bằng đôi mắt lấp lánh.

Thấy anh mở mắt, cậu nở nụ cười: "Chào buổi sáng."

Thẩm Kình Vũ biết trạng thái trầm cảm đã kết thúc, không khỏi mỉm cười nhẹ. Anh ôm chặt Kỷ Cẩm thêm một chút, nói thầm: "Ngủ thêm một lát đi."

Kỷ Cẩm đã không còn buồn ngủ nhưng cậu không nói chuyện nữa, rúc trong lòng anh tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục nằm ườn.

Đảo mắt đã tới trung tuần tháng sáu, chỉ còn lại nửa tháng chuẩn bị cho giải đấu, Thẩm Kình Vũ chính thức bàn giao toàn bộ công việc cho Túc An, từ nay anh không cần đi theo lịch trình của Kỷ Cẩm nữa, chỉ chuyên tâm tập luyện mà thôi.

Túc An có dự định tuyển một vệ sĩ cá nhân khác, hoặc ít nhất là một trợ lý đi theo Kỷ Cẩm, nhưng cô thực sự không chọn được người phù hợp. Phải biết rằng, cho dù tuyển vệ sĩ hay trợ lý, năng lực chỉ là điều kiện thứ yếu, quan trọng nhất vẫn là độ tin cậy. Mà sự tin tưởng giữa con người với nhau cần có cơ duyên, Kỷ Cẩm không có hứng thú phỏng vấn người mới, bởi vậy Túc An đành thuận theo ý cậu. Cuối cùng công ty điều tới chỗ Kỷ Cẩm một trợ lý tạm thời, Túc An vẫn ôm phần lớn công việc, ekip của Kỷ Cẩm một lần nữa quay về đội hình trước khi Thẩm Kình Vũ nhận việc.

Thẩm Kình Vũ làm xong thủ tục nghỉ việc, hoạt động tiếp theo của Kỷ Cẩm phải bay tới Thâm Quyến.

Hoạt động sẽ diễn ra vào buổi sáng, để có thể tham gia đúng giờ, Kỷ Cẩm phải đến Thâm Quyến trước đó một đêm, sau khi hạ cánh cả đoàn sẽ tới khách sạn nghỉ ngơi.

Kỷ Cẩm tắm rửa xong bước ra, theo thói quen hô lên: "Thẩm Kình Vũ."

Trợ lý tạm thời tên Tiểu Lục hoảng loạn chạy vào: "Anh, làm sao thế ạ?"

Kỷ Cẩm: "..."

Hai người trợn mắt nhìn nhau một lát, sau đó Kỷ Cẩm thất vọng xua tay: "Không sao, cứ làm việc của cậu đi."

Tiểu Lục vừa rời đi, Kỷ Cẩm lập tức khóa cửa. Cậu ngồi lên giường gọi video cho Thẩm Kình Vũ.

Bên kia Thẩm Kình Vũ cũng vừa tắm xong, đang nằm trên giường chuẩn bị nhắn tin cho Kỷ Cẩm. Trùng hợp có cuộc gọi đến, anh vội ấn nút nghe.

Xuất hiện trên mặt hình là khuôn mặt khổ sở như phải chịu đựng chuyện gì đó ấm ức lắm của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ lo lắng ngồi lên: "Sao thế?"

Kỷ Cẩm thở phì phì: "Em nhớ anh. Vừa rồi gọi tên anh nhưng lại là người khác chạy vào, bực quá đi mất."

Thẩm Kình Vũ dở khóc dở cười, nếu không phải đang cách nhau một cái màn hình, anh thật sự muốn vươn tay vò cái đầu xù của Kỷ Cẩm.

Người yêu của anh đôi khi sẽ biến thành một cây nấm nhỏ cô độc, cần có người dỗ dành mới chịu xòe tán ra; đôi khi cậu ấy lại dính người đến đáng sợ, hận không thể biến thành một miếng cao dán, không nỡ tách ra một giây nào. Kỳ thực, từ khi anh tiễn Kỷ Cẩm ra khỏi nhà đến bây giờ mới chỉ trôi qua bốn tiếng đồng hồ mà thôi.

"Tôi cũng nhớ em." Thẩm Kình Vũ dỗ ngọt: "Ngày kia em về là chúng ta được gặp nhau rồi."

"Ngày kia cơ á!" Kỷ Cẩm bấm ngón tay tính toán, còn gần bốn mươi mấy tiếng mới được về nhà, nghĩ đến sự kiện sáng mai cũng không phấn chấn nổi, lúc này cậu chỉ muốn bay ngay về Thượng Hải gặp Thẩm Kình Vũ mà thôi.

Thẩm Kình Vũ dỗ dành một hồi, tâm trạng uể oải của Kỷ Cẩm mới vơi bớt. Thấy Thẩm Kình Vũ đã thay đồ ngủ nằm trên giường, cậu bèn lật người nằm sấp, nói vào điện thoại: "Mới có mấy giờ mà anh đã đi nằm rồi?"

"Tôi phải điều chỉnh lại đồng hồ sinh học." Thẩm Kình Vũ nói: "Đang trong giai đoạn tập luyện cường độ cao, phải quay lại lịch ngủ sớm dậy sớm như trước kia, về sau cứ mười giờ tối đi ngủ, sáu giờ sáng dậy. Nếu cứ thức khuya sẽ có hại cho hệ tim mạch."

Kỷ Cẩm nghe thời gian biểu như vậy thì nhịn không được mà nhíu mày: tình yêu của cậu sao mà lệch múi giờ vậy? Mười giờ tối là lúc cậu hưng phấn nhất trong ngày, sáu giờ sáng? Có khi cậu còn chưa ngả lưng ngủ ấy chứ!

Thẩm Kình Vũ khuyên ngủ: "Lúc không có lịch trình em cũng đừng thức khuya quá, cố gắng sinh hoạt và làm việc điều độ, đừng để thành thói quen xấu."

Kỷ Cẩm vâng dạ có lệ.

Thẩm Kình Vũ nhìn thái độ liền biết cậu đang nghe tai này ra tai kia. Có điều muốn thay đổi nhịp sinh hoạt quả thực không phải chuyện dễ dàng, hơn nữa công việc của Kỷ Cẩm đặc thù, muốn sửa ngay cũng khó, phải dần dần nghĩ cách.

Kỷ Cẩm đã tán gẫu sang chủ đề khác: "Này em kể anh nghe. Hôm nay lúc lên máy bay có một cậu tiếp viên nhìn giống hệt trợ lý của Chu Triết Xuyên, cái cậu gì mà hay đánh bài với anh ấy, tên là gì nhỉ?"

"Tiểu Ninh."

"Đúng rồi đúng rồi, cậu Tiểu Ninh ấy..."

Cặp đôi mật ngọt mới xác định quan hệ, cho dù chỉ tách ra bốn tiếng đã có rất nhiều chuyện để nói. Bọn họ tán gẫu hơn nửa tiếng bỗng có tiếng chuông báo vang lên--- là đồng hồ Thẩm Kình Vũ cài, đã đến giờ anh nên đi ngủ.

Kỷ Cẩm xụ mặt nhõng nhẽo: "Đừng cúp máy sớm vậy mà, nói chuyện với em thêm một lát đi."

Thẩm Kình Vũ cũng muốn nhìn người yêu thêm một chút nên gật đầu đồng ý: "Vậy gọi thêm mười phút."

Hai mươi lăm phút sau Kỷ Cẩm vẫn đang ríu rít kể chuyện, Thẩm Kình Vũ vẫn đang cười nghe. Chờ Kỷ Cẩm nói hết câu anh mới mềm giọng dỗ: "A Cẩm, tôi phải đi ngủ thật đây."

Kỷ Cẩm bẹp miệng bất mãn, ngón tay hướng vào phím tắt màu đỏ nhưng không nỡ ấn. Cậu rụt tay tiếp tục ra yêu sách: "Cho em nhìn anh thêm mười phút đi, đúng mười phút thôi!"

"Thôi được rồi..."

Rất nhanh đồng hồ đã chỉ mười một giờ, Kỷ Cẩm đang phấn chấn bàn kế hoạch nghỉ ngơi cuối tuần này cậu sẽ bật phim gì cho anh xem, thấy Thẩm Kình Vũ trong điện thoại ngáp một cái, gương mặt tươi cười của cậu lập tức héo xuống. Một lát sau cậu xua tay: "Thôi được rồi, được rồi, anh ngủ đi."

Thẩm Kình Vũ muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng chỉ cười đáp: "A Cẩm ngủ ngon, em cũng ngủ sớm đi nhé."

"Anh ngủ ngon." Kỷ Cẩm ấn nút ngắt cuộc gọi.

Sau khi cúp máy, cậu buồn bực quăng điện thoại sang một bên, vài giây sau lại nhặt về, bắt đầu tìm vé máy bay đi Thượng Hải.

Kỳ thực cậu là người sống rất tình cảm, trước kia cậu thường gửi gắm tâm tình vào những bản nhạc, nếu không được giải tỏa chúng sẽ bị dồn nén trong lòng. Hiện giờ đã có người yêu, cậu đã một nơi để dốc ra hết yêu thương trong lòng. Cậu nhớ Thẩm Kình Vũ đến phát điên, muốn nhìn thấy anh, muốn được ôm anh. Trong đầu Kỷ Cẩm bắt đầu tính toán: sáng mai mười giờ khai mạc sự kiện, bây giờ cậu ngồi máy bay hai tiếng quay về, sáu giờ sáng mai lại bay tới đây, như vậy có tận năm tiếng đồng hồ ở cùng Thẩm Kình Vũ.

Nhưng cậu tìm hồi lâu vẫn không có chuyến bay đêm nào khớp lịch trình, não bộ lúc này mới tỉnh táo lại: cậu đang làm gì đây? Nếu thực sự bay đi bay về như vậy, Túc An và sếp Lưu sẽ tức điên mất, Thẩm Kình Vũ cũng sẽ cảm thấy cậu quá phiền!

Thế là Kỷ Cẩm buồn bực bỏ điện thoại sang một bên, vùi đầu vào gối.

Giờ này nếu không nốc một đống thuốc ngủ Kỷ Cẩm căn bản tỉnh như sáo. Trước kia khi chưa quen Thẩm Kình Vũ, cậu đã vượt qua đêm dài đằng đẵng như thế nào? Sao bây giờ lại khó thích nghi thế này...

Vài phút sau Kỷ Cẩm khoác áo rời khỏi phòng, quyết định đi tìm Túc An tán gẫu một lát, mong sao buổi tối dài lê thê này sớm trôi qua.

...

Sáng hôm sau Kỷ Cẩm dậy từ rất sớm để trang điểm và tạo hình.

Thợ makeup vừa kẻ xong lông mày cho Kỷ Cẩm, điện thoại của cô gái bỗng đổ chuông. Cô lấy di động ra kiểm tra tin nhắn, Kỷ Cẩm lơ đãng nhìn thấy ốp điện thoại của cô in hình một con cá Koi rực rỡ, kìm lòng không đậu mà nhìn chăm chú.

Cô gái makeup vừa định cất điện thoại liền phát hiện tầm mắt Kỷ Cẩm, cô vội xoay điện thoại cho cậu xem: "Anh Kỷ đang nhìn cái ốp này sao?"

Kỷ Cẩm gật đầu: "Ừm, cá Koi."

"Vâng đúng rồi, dạo này đang hot mẫu ốp này. Em kể anh nghe, chuyện tâm linh không đùa được đâu, nhưng thực sự có thể đổi vận đấy! Từ khi thay ốp cá Koi này em được nhiều khách sộp book lắm." Thợ makeup miệng ngọt như mía: "Em rất hâm mộ anh Kỷ, chắc là cá Koi phù hộ nên hôm nay em mới có cơ hội được make cho anh."

Kỷ Cẩm nhướng mày: "Thật sao?"

Cô gái thấy Kỷ Cẩm vẫn chăm chú nhìn, có vẻ cậu rất thích chiếc ốp cá Koi này, cô vội mở khóa di động chìa cho cậu xem: "Màn hình chờ của em cũng là hình cá Koi, em sưu tầm nhiều ảnh cá Koi đẹp lắm, nếu anh Kỷ thích thì em gửi qua cho anh, có cả link mua ốp nữa."

Kỷ Cẩm gật đầu lia lịa: "Được được được, gửi cho tôi đi."

Một lát sau Túc An ngáp ngắn ngáp dài bước vào, thấy Kỷ Cẩm đang cài lại màn hình chờ. Cậu chọn được một bức tranh Tết vẽ hai con cá Koi nằm tráo đầu đuôi, một con màu vàng rực, một còn màu đỏ rực. Túc An bật cười: "Sao lại đổi hình này?"



Dựa vào độ đỏm dáng của Kỷ Cẩm, Túc An nhớ rõ trước đây hình nền điện thoại trong máy Kỷ Cẩm đều là ảnh chụp của cậu, có đôi khi là poster tươi sáng rực rỡ, có đôi khi là ảnh nghệ thuật đen trắng sâu sắc. Bỗng nhiên đổi thành hai con cá béo tốt vui vẻ nhìn không quen.

Kỷ Cẩm nghiêm túc cất điện thoại đi: "Em đổi phong thủy cho may mắn, không được à?"

Túc An nhìn cậu em họ bằng ánh mắt quái gở. Kỷ Cẩm trở nên mê tín từ bao giờ vậy? Huống hồ gần đây cậu cũng không gặp chuyện gì xui xẻo...

Trang điểm và làm tóc xong, Kỷ Cẩm lên đường tham gia sự kiện.

Giờ nghỉ trưa, ban tổ chức chuẩn bị cho mỗi khách mời một phần cơm gồm ba món mặn và một món canh, Kỷ Cẩm mở tất cả nắp cặp lồng ra, chưa vội động đũa mà trước tiên chụp một tấm ảnh gửi cho Thẩm Kình Vũ.

"Em muốn ăn cơm anh nấu cơ." Đính kèm một sticker mèo nhỏ thò đầu ra khỏi hộp giấy.

Rất nhanh sau đó Thẩm Kình Vũ đã hồi âm, anh cũng chụp bữa trưa của mình là ức gà luộc, súp lơ luộc, cà rốt luộc và khoai lang luộc. Thẩm Kình Vũ ăn uống một mình rất nhanh gọn, nhìn bữa ăn nhạt nhẽo của anh khiến cảm giác thèm ăn của Kỷ Cẩm lập tức tan biến.

Kỷ Cẩm: [... Thôi bỏ đi, em có cơm phần đây rồi.]

Thẩm Kình Vũ: [Lẽ nào tôi không phải chú mèo mà em yêu thích nhất.jpg]



Kỷ Cẩm: [giả vờ cười.gif]



Túc An bước tới thấy Kỷ Cẩm chưa ăn miếng cơm nào, cứ ôm di động cười khúc khích thì không khỏi sởn da gà: "Lại lướt weibo à? Mọi người khen gì mà làm cậu sướng thế?"

Kỷ Cẩm cất di động: "Chị tự lên mà xem."

Túc An nghĩ thầm, ngoài cậu ra làm gì có ai thèm xem mấy bài ca ngợi do fan viết? Cô lắc đầu, tự lấy phần cơm của mình ngồi ăn.

Buổi chiều tiếp tục có hoạt động, giờ giải lao Kỷ Cẩm liên tục kiểm tra điện thoại. Cậu đã nhắn cho Thẩm Kình Vũ mấy tin nhưng anh vẫn chưa trả lời.

Cậu sốt ruột không thôi, nhịn không được lại gửi thêm một tin: [Sao anh không rep? Đang tập à?]

Mười phút sau Thẩm Kình Vũ vẫn chưa đọc, đã đến lượt cậu lên sân khấu, Kỷ Cẩm đành cất di động chuyên tâm biểu diễn.

Năm giờ chiều Thẩm Kình Vũ mới hoàn thành giáo án tập luyện. Anh vào phòng thay đồ chuẩn bị tắm rửa, cầm điện thoại thấy hơn mười tin nhắn mới của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ không khỏi kinh hãi. Anh vội mở từng tin nhắn lên đọc, tất cả đều là Kỷ Cẩm than vãn chương trình quá nhạt, người khác hát quá lệch tone vân vân, ngoài ra còn hỏi anh đang làm gì, kèm với đó là các sticker uể oải, chán nản,..

Thẩm Kình Vũ đọc lần lượt từng tin, không phát hiện Kỷ Cẩm có dấu hiện tức giận thì thở phào nhẹ nhõm. Anh nhanh chóng trả lời cậu: [Tôi vừa tập xong, giờ mới đọc tin nhắn của em...]

Lần này Kỷ Cẩm không trả lời ngay, Thẩm Kình Vũ cất di động rồi rời khỏi quyền quán.

Buổi tối Kỷ Cẩm ăn cơm xong mới trở về khách sạn, cậu xem điện thoại thấy Thẩm Kình Vũ đã gửi một bức ảnh. Kỷ Cẩm vô tư bấm xem, Thẩm Kình Vũ thế mà gửi cho cậu một tấm selfie. Khung cảnh phía sau là tiệm cắt tóc, trên cổ Thẩm Kình Vũ còn quấn một chiếc khăn trắng, anh đã đổi từ tóc ngắn sang đầu húi cua.

Bạn học Tiểu Ngư đương nhiên không biết cách tạo dáng, ảnh selfie chỉ đơn giản là xoay cam trước rồi tự chụp, góc độ rất khó tả, nét mặt thì cứng nhắc. Hơn nữa nhờ có hiệu ứng của quả đầu mới, Thẩm đại soái ca chụp lên không khác gì phạm nhân vượt ngục.

Kỷ Cẩm sợ toát mồ hôi, lập tức đóng cửa phòng gọi video.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Thẩm Kình Vũ trong kiểu tóc mới xuất hiện trên màn hình. Kỷ Cẩm soi thật kĩ anh người yêu rồi thở phào nhẹ nhõm: quả nhiên là không biết chụp ảnh, cho dù anh có cắt đầu đinh phẳng* thì vẻ đẹp trai vẫn không bị lu mờ!

*phân biệt hai loại húi cua, trong raw là 圆寸 và 板寸, mình không hiểu rõ về các kiểu tóc nam, đây là ảnh mình search ra được.



"Sao anh lại đi cắt tóc?" Kỷ Cẩm ngồi xuống dựng điện thoại trên mặt bàn.

Thẩm Kình Vũ ngượng ngùng xoa đầu: "Tóc dài quá, lúc luyện tập sượt vào da rất ngứa, để tóc dài lên thi đấu cũng vướng víu."

Kỷ Cẩm nhíu mày: "Lúc đánh nhau các anh có chiêu túm tóc không?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Không đâu, túm tóc đối phương sẽ bị xử phạm quy. Quan trọng là nó bất tiện thôi."

Kỷ Cẩm nhẹ nhàng thở ra, nói: "Anh xoay máy sang góc khác em xem nào."

Thẩm Kình Vũ nghe lời cầm điện thoại xoay tới xoay lui.

Người ta nói đầu đinh phẳng là tiêu chuẩn đánh giá độ đẹp trai của người đàn ông, tuy nó chỉ mang tính tương đối nhưng không nghi ngờ gì, Thẩm Kình Vũ thừa chuẩn. Phần trán và đỉnh đầu của anh tròn trịa đầy đặn, mái tóc cắt gọn đi khiến ngũ quan hiện ra càng sắc nét.

Kỷ Cẩm càng nhìn càng mê, nỗi nhớ nhà lại bắt đầu dâng lên.

Thẩm Kình Vũ hỏi: "Ngày mai mấy giờ em về đến Thượng Hải? Có cần tôi đón ở sân bay không?"

"Không cần đâu." Kỷ Cẩm lắc đầu: "Khoảng năm giờ chiều hạ cánh. Cùng lắm là sáu rưỡi sẽ về đến nơi, anh cứ ở nhà chờ em là được."

Nghệ sĩ đi đâu cũng phải có đoàn đội hộ tống, nếu để lộ lịch trình sẽ dẫn đến tình trạng rất nhiều fan vây đón ở sân bay, Thẩm Kình Vũ suy tính rồi từ bỏ ý định đón Kỷ Cẩm, anh nói: "Thôi được. Vậy em ăn cơm tối rồi mới về hay là về ăn cơm nhà?"

Kỷ Cẩm lập tức nở nụ cười: "Về nhà ăn! Muốn ăn đồ anh nấu cơ."

"Em muốn ăn món gì? Ngày mai tôi nấu sẵn chờ em về."

...

Sáng hôm sau Kỷ Cẩm vẫn có hoạt động phải tham gia. Vất vả mãi mới xong, cậu sốt ruột không yên mà chui vào xe bảo mẫu, giục lái xe: "Cho cháu ra sân bay luôn."

Túc An kinh ngạc: "Cậu gấp cái gì? Còn mấy tiếng nữa mới cất cánh cơ mà. Để chị bảo bác tài đưa chúng ta đi mua sắm ít đồ nhé, hay là quay về khách sạn nghỉ ngơi?"

Kỷ Cẩm không đồng ý: "Về khách sạn nghỉ ngơi không thoải mái! Em mệt lắm, em cần về nhà, về nhà mới nghỉ ngơi được."

"Nhưng mà... cho dù chúng ta đến sân bay giờ này thì cũng chưa đến giờ bay..."

Kỷ Cẩm không biết nói gì hơn, cậu giận cá chém thớt quay sang lườm cậu trợ lý Tiểu Lục: "Sao cậu đặt vé muộn thế hả? Mau tìm xem có chuyến nào bay sớm hơn không?"

Tiểu Lục run rẩy, cậu ta cũng chỉ học hỏi kinh nghiệm của các tiền bối cùng công ty, sợ hoạt động kéo dài nên đặt chuyến muộn một chút cho thư thả thời gian. Hơn nữa lúc đặt xong Kỷ Cẩm cũng không có ý kiến gì mà...

Vì Kỷ Cẩm đã yêu cầu như vậy, Tiểu Lục đành nhanh chóng lên mạng tra chuyến bay. Lát sau cậu ta ngẩng đầu báo cáo: "Anh, các chuyến sớm đều hết vé hạng thương gia rồi."

"Có hạng phổ thông không?"

"Ờm, có ạ..."

"Vậy đặt ghế khoang phổ thông đi."

Túc An và Tiểu Lục bốn mắt nhìn nhau.

"A Cẩm, như vậy không ổn lắm đâu..." Túc An định lên tiếng khuyên bảo.

Kỷ Cẩm khoanh tay trước ngực vắt chéo chân: "Em chỉ muốn về nhà sớm một chút, chị có ý kiến gì à?"

"... Không có ý kiến gì."

Tiểu tổ tông đã quyết, không ai dám làm trái. Tiểu Lục lập tức làm thủ tục đổi chuyến bay, Túc An thì gọi điện báo xe đón sân bay ở Thượng Hải tới sớm hơn.

Tất cả đã ổn thỏa, sau khi tới sân bay và kiểm tra an ninh, đoàn người lên đường về nhà.