Thời buổi này hòa thượng cũng có thể lén lút phạm giới, Thẩm Tiểu Ngư này quả thực sắp thành Phật sống rồi!
---
Kỷ Cẩm đã không bay hạng phổ thông từ rất lâu rồi, sợ gây ra hỗn loạn nên suốt chặng bay cậu không dám tháo khẩu trang, mũ và kính râm, bức bối muốn chết. Cũng may chuyến bay chỉ kéo dài hai tiếng, nghĩ đến việc sắp được gặp lại Thẩm Kình Vũ, sự buồn bực ấy lập tức được thay thế bởi niềm hân hoan.
Sau khi hạ cánh, vì thay đổi lịch bay phút chót nên ngoài sân bay không có một người hâm mộ nào chờ đón. Kỷ Cẩm thuận lợi lên xe rời khỏi sân bay, ngay lập tức gọi điện cho Thẩm Kình Vũ.
"Tút... tút... tút... Người nhận tạm thời không nhấc máy, vui lòng..."
Nét cười hơi nhạt đi, Kỷ Cẩm nhấn tắt rồi gọi lại lần nữa.
Cậu gọi liên tục năm cuộc, Thẩm Kình Vũ vẫn không bắt máy. Kỷ Cẩm tức tối ném điện thoại sang ghế trống bên cạnh: lúc tập luyện người này thường không cầm điện thoại!
Đường xá đầu giờ chiều rất thông thoáng, chưa đến bốn giờ xe đã về tới tiểu khu nhà Kỷ Cẩm. Túc An và Tiểu Lục mang hành lý vào thang máy: "Có cần bọn chị lên cùng không?"
"Thôi." Kỷ Cẩm bình tĩnh khoát tay: "Mọi người về nghỉ ngơi đi."
Túc An nghĩ Thẩm Kình Vũ vẫn đang ở trên lầu, anh sẽ giúp Kỷ Cẩm dỡ hành lý, bởi vậy cô và Tiểu Lục cùng ra về.
Kỷ Cẩm tự lên nhà, cậu đảo qua một vòng, quả nhiên Thẩm Kình Vũ đã đi tập, ngôi nhà yên tĩnh không bóng người.
Cậu lại rút điện thoại gọi cho Thẩm Kình Vũ, vẫn không có ai nhấc máy.
Kỷ Cẩm bực bội đi vòng vòng quanh nhà: mất công cậu đổi chuyển bay sớm, về đến nhà chẳng có ai đón, còn tự mua khổ phải ngồi khoang phổ thông!
Bỗng nhiên cậu nhớ ra địa chỉ quyền quán mà Thẩm Kình Vũ nhắc đến trước đây, Kỷ Cẩm vội lên mạng tìm kiếm.
Không bao lâu sau, cậu lại che kín mặt đi xuống lầu.
...
Nửa tiếng sau, Kỷ Cẩm đeo khẩu trang kính mũ kín mít bước vào nhà tập võ. Bên trong cực kì ồn ào, có tiếng hô hào, tiếng quát tháo, tiếng găng đấm bốc, bao cát va chạm vào da thịt, tất cả hòa trộn thành một bầu không khí nóng rực.
Kỷ Cẩm đứng ở cửa nhòm bốn phía, cố tìm ra bóng dáng Thẩm Kình Vũ. Nhưng còn chưa tìm thấy bạn học Thẩm Tiểu Ngư, sự chú ý của cậu đã bị thu hút bởi một nhóm võ sĩ ở phía góc nhà tập.
Một vận động viên cởi trần quay lưng về phía cậu, đan hai tay ôm đầu, một huấn luyện viên với bắp chân cuồn cuộn, liên tục đá vào mạn sườn anh ta một cách hung hăng, mỗi cú đá đều phát ra tiếng "bụp, bụp" dữ dội. Kỷ Cẩm nghe thấy âm thanh này thì rùng mình, nhịn không được mà rụt hai tay ôm sườn mình, chưa gì đã cảm thấy nhức nhức. Vậy mà võ sĩ đang chịu đòn kia lại đứng vững như không có chuyện gì to tát.
Hay là bị sút đến ngốc luôn rồi... Kỷ Cẩm nhăn nhó mặt mày, âm thầm oán thán: mấy người tới đây đều bị ngốc sao? Sao phải bỏ tiền để "được" ăn đánh? Khó hiểu, thật sự quá khó hiểu...
Một huấn luyện viên chú ý tới Kỷ Cẩm, anh ta bước tới hỏi thăm: "Cậu đang tìm ai à?"
Kỷ Cẩm hơi kéo khẩu trang xuống một chút, cố gắng đè thấp giọng: "Thẩm Kình Vũ có ở đây không ạ?"
"Thẩm Kình Vũ? Có, cậu ta đang tập ở kia." Huấn luyện viên đảo mắt một vòng quanh nhà tập, sau đó hướng về góc phòng hô lớn: "Tiểu Vũ, có người tìm cậu này."
Kỷ Cẩm nhìn theo tầm mắt anh huấn luyện viên, đúng lúc Thẩm Kình Vũ xoay người lại, hai người bốn mắt chạm nhau, sững sờ không thôi.
Kỷ Cẩm suýt thì ngất xỉu--- đệt mợ, tên ngốc bỏ tiền tới đây chịu đòn kia chẳng phải là Tiểu Ngư nhà cậu sao!? Vì anh mới cắt tóc nên cậu không nhận ra.
Thẩm Kình Vũ nhìn Kỷ Cẩm đeo đồ che kín mặt thì ngẩn người một lát, sau đó nhanh chóng chạy ra. Anh xin phép huấn luyện viên một tiếng rồi dẫn Kỷ Cẩm ra hành lang vắng người, giọng nói tràn ngập vui mừng: "Sao em lại tới đây? Tôi tưởng sáu rưỡi em mới về đến nhà?"
Kỷ Cẩm vừa tức vừa tủi thân: "Em muốn gặp anh sớm một chút nên đổi sang chuyến bay sớm, còn phải ngồi hạng phổ thông để về đây, gọi anh mấy cuộc mà không thèm nhấc máy!"
Thẩm Kình Vũ áy náy nói: "Lúc tập tôi không tiện cầm điện thoại, đồ cá nhân đều cất trong tủ ở phòng thay đồ rồi..." Trên hành lang mờ ảo, Thẩm Kình Vũ không nhìn ra thái độ Kỷ Cẩm sau lớp khẩu trang, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hàng lông mày đang nhíu chặt của cậu.
Kỷ Cẩm vươn tay sờ bên sườn Thẩm Kình Vũ: "Vừa rồi bị đá vào đây có đau không?"
Thẩm Kình Vũ bị sờ soạng đến nhột, rụt người một chút: "Không sao, không đau đâu. Đó gọi là bài tập blocking, ai cũng phải tập hết."
Thẩm Kình Vũ nghĩ thầm, nếu không tập chịu đòn, lúc lên đài chắc chắn sẽ bị hạ đo ván. Có điều anh cũng biết Kỷ Cẩm đang đau lòng vì mình, bởi vậy anh cười nói: "Em chờ chút nhé, tôi đi thay quần áo rồi chúng ta về nhà."
Hôm nay anh cũng tập đủ khối lượng rồi. Thay đồ xong bước ra, Thẩm Kình Vũ hỏi Kỷ Cẩm: "Vừa nãy em tới đây bằng gì?"
Kỷ Cẩm lấy ra chìa khóa xe trong túi, Thẩm Kình Vũ kinh ngạc, không phải Kỷ Cẩm kiêng lái xe sao?
"Em thuê người lái hộ." Cậu tung chìa cho anh: "Anh chở em về đi."
Xe đậu trong bãi bên ngoài quyền quán, hai người đi bộ ra lấy xe, Thẩm Kình Vũ nhỏ giọng hỏi: "Em không lái xe, có phải có liên quan tới căn bệnh kia không?"
"Ừm..." Kỷ Cẩm hiện tại không có gì phải giấu diếm Thẩm Kình Vũ, cậu thành thật kể lại: "Trước kia có lần em lái xe lên cao tốc, đang chạy bỗng cảm thấy khó chịu, chỉ muốn đạp chân ga một phát lao thẳng vào hàng rào, thế là được giải thoát rồi..."
Thẩm Kình Vũ hoảng sợ. Đang lái xe bỗng phát bệnh, điều này thực sự rất nguy hiểm!
Kỷ Cẩm nói tiếp: "Em đạp chân ga, xe lao vọt đi, em hoảng quá nên giật mình, tỉnh táo lại... sau đó em phanh gấp... Các xe đi sau đều phóng tốc độ cao, em dừng lại đột ngột nên bị xe phía sau đâm sầm vào đuôi."
Thẩm Kình Vũ càng nghe càng sợ. Hóa ra đó là lý do xảy ra vụ tai nạn năm ấy... Cũng may Kỷ Cẩm đã tỉnh táo lại, bằng không lúc này anh đã không còn cơ hội nhìn thấy cậu.
Tới bãi đỗ xe, hai người lên xe. Trong lòng Thẩm Kình Vũ vẫn chưa hết hoảng loạn, nghĩ đến mà lạnh người, anh bèn cầm tay Kỷ Cẩm đặt bên môi hôn vài cái.
Cảm giác hạnh phúc khi gặp lại người yêu cũng bùng lên, Thẩm Kình Vũ ghé sang giữ gáy Kỷ Cẩm, bọn họ trao nhau nụ hôn miên man.
Rốt cuộc cũng tách nhau ra, gương mặt phụng phịu của Kỷ Cẩm đã tươi cười trở lại.
Nhìn cậu vui vẻ, Thẩm Kình Vũ cũng yên tâm hơn: Tiểu Cẩm của anh đã rất dũng cảm đấu tranh với bệnh tật. Biết lái xe nguy hiểm nên cậu dứt khoát không lái xe, cảm thấy trong lòng khó chịu sẽ tìm cách bộc lộ ra bên ngoài... Cậu sẽ sớm khỏi bệnh thôi, ít nhất cậu sẽ khá lên từng ngày.
Thẩm Kình Vũ vuốt ve gương mặt Kỷ Cẩm, nổ máy lái về nhà.
Về đến nơi, bọn họ chia nhau đi tắm rửa, sau đó Thẩm Kình Vũ vào bếp làm cơm tối.
Nấu ăn cho Kỷ Cẩm đương nhiên phải cầu kì hơn tự nấu ăn một mình, có điều cả hai đều không quá nặng nề chuyện ăn uống cho nên Thẩm Kình Vũ cũng chỉ nấu các món đơn giản.
Anh làm một đĩa súp lơ xào tỏi, cá hồi ăn kèm măng tây, một bát canh tôm nấu đậu phụ, ngoài ra món chủ đạo sẽ là cơm quinoa*. Bày biện bàn ăn xong xuôi, Thẩm Kình Vũ gọi Kỷ Cẩm vào ăn tối.
hạt quinoa hay còn gọi là diêm mạch, có loại màu đen, đỏ, vàng, trắng, có thể dùng thay thế cho cơm và rất tốt cho sức khỏe.
Kỷ Cẩm nhìn một mâm đồ ăn ngào ngạt, ngón tay cái tự động bật lên. Cậu và Thẩm Kình Vũ hì hục ăn sạch tất cả các món, một giọt canh cũng không để lại.
Ăn xong Kỷ Cẩm vươn tay xoa bụng, thỏa mãn thở ra một hơi: no quá a~
Các cụ có câu: ấm no sinh dâm dục, cơm nước xong xuôi Thẩm Kình Vũ định dọn dẹp mâm bát, Kỷ Cẩm lại kéo anh ra sofa ngồi ôm hôn một lúc lâu.
Quả là tiểu biệt thắng tân hôn, tuy mới tách ra hai ngày nhưng đối với thanh niên đang trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt, hai ngày cũng đủ bứt rứt không thôi.
Thẩm Kình Vũ hôn môi Kỷ Cẩm rồi chuyển sang hôn khắp mặt cậu, làn da Kỷ Cẩm vừa trắng vừa mịn, cảm giác còn non mềm hơn món canh đậu phụ tối nay. Anh hôn đến nghiện sau đó nhẹ nhàng ngậm mút vành tai cậu, dùng răng ma sát nhè nhẹ. Đôi tai Kỷ Cẩm cực kì mẫn cảm, toàn thân cậu như có dòng điện chạy qua, cả hai vành tai đều đỏ rực.
Cậu không cam lòng yếu thế, muốn đoạt lại quyền chủ động, bởi vậy cậu cũng vươn cổ cắn tai Thẩm Kình Vũ, sau đó hôn mút cổ anh. Chỉ lát sau trong phòng khách tràn ngập tiếng thở nặng nề.
Con người là sinh vật tham lam, khi mới xác định quan hệ, một nụ hôn cũng khiến bọn họ thao thức cả đêm. Thế nhưng hiện giờ, chỉ hôn là chưa đủ để giải tỏa cơn sóng tình yêu mãnh liệt.
Bàn tay Kỷ Cẩm lướt qua cơ bụng rắn chắc của Thẩm Kình Vũ, tiếp tục mò xuống dưới. Cậu thấp giọng nỉ non bên tai anh: "Mình cùng nhau đi anh..."
Nhưng còn chưa kịp vươn xuống phía dưới thắt lưng, Thẩm Kình Vũ đã bắt tay cậu lại.
Kỷ Cẩm hơi ngẩng đầu, đôi mắt phủ một tầng hơi nước. Bọn họ đều là đàn ông, có gì phải rụt rè? Sao Thẩm Kình Vũ lại ngăn cản cậu?
Khuôn mặt Thẩm Kình Vũ đỏ như gấc, anh tựa lên sofa điều hòa lại nhịp thở. Một lát sau, Thẩm Kình Vũ nâng tay Kỷ Cẩm lên hôn nhẹ, anh lắc đầu: "Không được, mùng hai tháng tới có giải, trước khi thi đấu tôi phải kiêng."
"Hả?" Kỷ Cẩm hoàn toàn không ngờ tới điều này, cậu ngẩn người: "Từ giờ tới mùng hai còn tận mười ngày. Anh kiêng lâu như vậy sao?"
"Ừ." Thẩm Kình Vũ nói: "Hồi trước mỗi khi chuẩn bị đánh giải lớn, thầy thường yêu cầu bọn tôi cấm dục sáu đến tám tuần, các giải nhỏ thì kiêng một tháng."
Kỷ Cẩm: "...."
Kỷ Cẩm: ".............................."
"Khoan đã." Cậu có chút khó tin nâng tay lên tính toán: "Mỗi năm anh thi khoảng bao nhiêu giải?"
"Chuyện này ấy hả, khi chưa có danh tiếng mấy thì phải chịu khó đánh nhiều, mỗi năm khoảng mười mấy giải. Sau khi nổi tiếng hơn thì có thể giảm xuống hai, ba giải lớn mỗi năm, vậy là đủ duy trì tên tuổi trên bảng xếp hạng rồi."
Kỷ Cẩm tối sầm hai mắt, suýt thì hộc ba lít máu.
Trước kia cậu cảm thấy tính cách ôn hòa của Thẩm Kình Vũ là do tập võ mà ra, anh thường thể hiện mình là một người không tranh với đời. Hiện tại anh quay trở lại làm vận động viên, rốt cuộc đã tu thành hòa thượng rồi! Mỗi trận đấu lớn phải cấm dục hai tháng, giải nhỏ thì một tháng, giả sử mỗi năm đánh bảy, tám trận gì đó... Có khi sẽ đắc đạo luôn!
--- Không, có gì đó không đúng, thời buổi này hòa thượng cũng có thể lén lút phạm giới, Thẩm Tiểu Ngư này quả thực sắp thành Phật sống rồi!
A di đà Phật, thiện tai thiện tai...
Thấy Kỷ Cẩm đảo mắt xem thường sau đó ngã vật ra sofa, Thẩm Kình Vũ không khỏi phì cười. Anh kéo Kỷ Cẩm vào lại trong lòng, nín cười nói: "Tôi đã nói xong đâu. Vừa rồi tôi chỉ kể lại thời đi tập thôi, thầy yêu cầu là một chuyện, nhưng thật ra chẳng ai làm theo đâu mà."
"Hả?" Đôi mắt đen của Kỷ Cẩm lập tức trở nên linh lợi.
"Sáu đến tám tuần cũng quá khắt khe rồi, hồi ấy thầy yêu cầu như vậy ý là cấm bọn tôi yêu đương. Đây là chuyện cá nhân mà thôi, dựa vào kinh nghiệm của tôi thì không cần kiêng lâu đến vậy."
Một người đàn ông sau khi giải quyết nhu cầu sinh lý, nồng độ hormone trong cơ thể sẽ thay đổi, thể lực và sức bền sẽ sụt giảm trong một khoảng thời gian nhất định, cho nên mới có quy định cấm dục trước khi thi đấu. Nhưng đối với đám thanh niên sức trẻ hừng hực mà nói, cấm dục quá lâu rốt cuộc có lợi hay có hại, điều này khó mà nói rõ. Những đội tuyển trong nước có nhiều quy định nghiêm khắc, ngược lại các vận động viên phương Tây thường có lối sống thả lỏng hơn rất nhiều. Nói chung vẫn phải tùy thể trạng mỗi người.
Kỷ Cẩm vội hỏi: "Thế anh cần kiêng bao lâu?"
"Nếu chuẩn bị thi giải lớn, cần ít nhất nửa tháng... thanh tâm quả dục." Thẩm Kình Vũ mím môi nở nụ cười, vẻ mặt anh có chút mờ ám xen lẫn thẹn thùng: "Nếu chỉ là giải nhỏ thì nên kiểm soát bản thân ba ngày trước khi thi đấu."
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện, Kỷ Cẩm không còn hoảng sợ nữa nhưng vẫn có chút bất mãn. Cậu lẩm bẩm: "Thể lực anh tốt lắm cơ mà? Có nhất thiết phải để dành tận nửa tháng không vậy?"
Thẩm Kình Vũ dịu dàng xoa đầu cậu: "Thực ra tôi cũng không biết chuyện này có ảnh hưởng lớn đến mức nào, nhưng nếu phải tham dự một trận đấu quan trọng, tôi cũng hy vọng cơ thể mình đang ở trạng thái tốt nhất. Giống như em mỗi khi chuẩn bị có show ấy... Tôi giải thích vậy em có hiểu không?"
Kỷ Cẩm ngẩn ra một lúc, chép chép miệng không nói lời nào.
Trên thực tế với thể lực của Thẩm Kình Vũ, cho dù một đêm năm lần sau đó chạy thêm hai mươi cây thì anh vẫn kham được. Có điều vận động viên đứng trên đài võ ăn nhau ở chỗ ai có thể kiên trì thêm hai, ba giây, thậm chí chỉ cần tốc độ phản ứng nhanh hơn đối phương 0.01 giây đã giành được lợi thế rồi.
Mà vài phút vài giây ngắn ngủi ấy lại là thành quả cố gắng hàng năm trời, thậm chí mười mấy năm của một vận động viên, nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai và cuộc sống mấy chục năm sau của anh ta. Đó là trách nhiệm đối với bản thân, không thể vì vài phút hoan lạc mà đánh mất tiền đồ.
Nhìn khóe miệng mếu máo của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ áp lại gần cắn nhẹ vành tai cậu, trêu chọc: "Thất vọng đến vậy sao? Chỉ cần tôi kiêng thôi mà, tôi vẫn có thể giúp em giải quyết."
Anh vươn tay đặt lên đùi Kỷ Cẩm, vừa mò lên thêm mấy cm đã bị cậu gạt phăng ra.
Kỷ Cẩm thở hồng hộc lăn sang đầu bên kia sofa: "Không nghịch nữa! Chờ anh thi đấu xong rồi tính."
Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên nhướng mày.
Kỷ Cẩm nghẹn trong chốc lát, cậu không giải thích gì thêm, cuối cùng kiêu ngạo hừ một tiếng, nhảy xuống đất bỏ trốn.
Vài phút sau Thẩm Kình Vũ rửa dọn xong bát đũa, anh bước ra khỏi bếp thấy Kỷ Cẩm đang đứng trước tủ. Thẩm Kình Vũ phát hiện Kỷ Cẩm đang nhìn hai tấm vé vào cửa xem thi đấu.
"Em quyết định chưa?" Thẩm Kình Vũ hỏi: "Em sẽ đến xem tôi thi đấu chứ?"
Trước kia anh đã hỏi qua vài lân, Kỷ Cẩm luôn viện cớ chưa có lịch công tác chính xác nên chưa thể đưa ra quyết định.
Kỷ Cẩm ậm ừ có lệ, câu trả lời vẫn mang theo thái độ chưa chắc chắn: "Tính sau đi."
Thẩm Kình Vũ bước tới ôm cậu từ phía sau: "Tôi rất mong em có thể tới xem, nếu được em cổ vũ tôi sẽ rất vui."
Ánh mắt Kỷ Cẩm lấp lánh một chút, cậu quay đầu nhìn anh: "Em vào xem nhỡ làm anh căng thẳng thì sao?"
Thẩm Kình Vũ nghĩ rồi lắc đầu: "Tôi nghĩ là tôi sẽ càng sung hơn, càng có động lực hơn."
Kỷ Cẩm trầm mặc trong chốc lát, thu hồi tầm mắt rồi nhỏ giọng nói: "Tính sau tính sau... Ai biết đến lúc đó tình trạng của em có thể ra ngoài hay không."
Thẩm Kình Vũ hiểu cậu đang trăn trở điều gì, anh cũng không nói thêm nữa mà cúi đâu hôn nhẹ vành tai Kỷ Cẩm, sau đó quay người đi về phòng.
Anh vừa rời đi, Kỷ Cẩm tiếp tục "nghi lễ" mà cậu vừa làm ban nãy--- dùng ánh mắt tràn đầy lửa hận thù để nguyền rủa hai tấm vé và cả giải đấu sắp tới, nếu phép thuật này thực sự có hiệu quả, hai tấm vé đã sớm bị cậu lườm cháy te tua mấy chục lần!
Chính là vì trận đấu chết tiệt ấy mà Thẩm Kình Vũ bỏ làm vệ sĩ cho cậu, cả ngày chỉ mải chạy tới quyền quán luyện võ, bây giờ còn phải kiêng chuyện ấy! Đúng là trận đấu trời đánh, khắc tinh mang đến đủ loại muộn phiền cho cậu! A a a a a a a a!!!
Sau khi dùng ý nghĩ chửi rủa trận đấu kia hơn mười lần, Kỷ Cẩm tức tối chạy vào phòng đàn.
...
Ngày hôm sau Kỷ Cẩm không có lịch công tác, chuyện quan trọng duy nhất chính là MV sẽ được phát hành vào hôm nay, cậu chỉ cần ngồi nhà online xem phản ứng của cư dân mạng.
Chín giờ sáng, bài hát được công chiếu trên tất cả nền tảng âm nhạc uy tín, Kỷ Cẩm đã sớm kết nối laptop với máy chiếu, kéo rèm kín phòng, bắt đầu thưởng thức MV của mình trên màn hình chiếu khổng lồ.
Khi nốt nhạc đầu tiên vang lên, phân cảnh đầu tiên cũng xuất hiện. Trên con đường đến trường rộng thênh thang, hai thiếu niên anh tuấn đeo túi xách mặc đồng phục đang đạp xe từ phía xa tới. Gió thổi vạt áo tung bay, ánh mặt trời phủ lên hai gương mặt tràn đầy ý cười và niềm phấn chấn.