Thẩm Kình Vũ không cần chờ đến một tuần, ba ngày sau anh đã nhận được tin nhắn của Lý Vinh Quang. Thầy Lý nói Tưởng Thu Lăng đã gọi điện cho ông thông báo, câu lạc bộ Quyền Bá chấp nhận mọi điều khoản trong hợp đồng, tuy nhiên doanh thu từ các hoạt động thương mại bọn họ muốn thu thêm 10%. Chỉ cần Lý Vinh Quang và Thẩm Kình Vũ đồng ý liền có thể kí hợp đồng ngay lập tức!
Nhận được tin vui này, Thẩm Kình Vũ kích động đến mức lộn nhào vài vòng trong phòng khách. Chỉ tiếc Kỷ Cẩm đang quay show ở Bắc Kinh, bằng không anh nhất định sẽ ôm cả cậu xoay vòng vòng.
Sáng hôm sau Thẩm Kình Vũ tới câu lạc bộ.
Vì hợp đồng đã soạn thảo chi tiết nên lần này Tưởng Thu Lăng không cần ra mặt, Uông Hải Dương mang hai bản hợp đồng đã đóng dấu công ty đưa cho Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ kí tên sau đó giữ một bản, phía công ty giữ một bản, vậy là thương vụ này đã ngã ngũ!
Uông Hải Dương chìa tay: "Mong rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ!"
Thẩm Kình Vũ bắt tay ông nói: "Hợp tác vui vẻ."
Uông Hải Dương cười nói: "Đi nào, tôi dẫn cậu tới gặp huấn luyện viên chính, Tả Phong Duệ."
Thẩm Kình Vũ rất háo hức, lập tức đi theo quản lý Uông hướng về phía khu luyện tập.
Bọn họ tiến vào nhà tập, một người đàn ông trung niên đã chờ sẵn ở đó, chính là Tả Phong Duệ. Huấn luyện viên họ Tả năm nay ba mươi tám tuổi, ông là võ sĩ MMA đã giải nghệ, cũng là vận động viên đời đầu đại diện cho nước nhà tham gia các giải MMA quốc tế. Ông từng thi đấu nhiều giải tầm cỡ, có bề dày kinh nghiệm. Tám năm trước người này tuyên bố giải nghệ sau đó chuyển sang làm công tác huấn luyện, ông là một người thầy giỏi giang.
Tả Phong Duệ nhìn anh từ trên xuống dưới, đánh giá một lượt, sau đó "ừm" một tiếng nhàn nhạt.
Ông là người nghiêm túc ít nói cười, có lẽ gương mặt từng bị thương trong lúc thi đấu nên thoạt nhìn có vẻ hung dữ. Nhưng Thẩm Kình Vũ không sợ ông--- một huấn luyện viên đương nhiên phải có lòng kiên nhẫn và bao dung, bằng không chưa nói đến việc có dạy tốt hay không, cho dù có tám trăm cái mạng cũng sẽ bị vận động viên chọc cho tức chết đi sống lại.
Uông Hải Dương giới thiệu hai thầy trò sau đó rời đi. Tả Phong Duệ không nói nhiều lời, ông vào thẳng vấn đề chính: "Thẩm Kình Vũ, từ nay về sau tôi sẽ là huấn luyện viên của cậu, tôi gọi cậu là Tiểu Vũ nhé."
"Vâng thưa thầy."
"Cậu trả lời tôi một số vấn đề."
"Thầy hỏi đi ạ."
Tạ Phong Duệ chậm rãi hỏi: "Tôi nghe quản lý Uông kể rằng trong trận đấu hôm trước, câu lạc bộ từng đề nghị cậu dùng chiêu quét thấp để tuyên truyền hình ảnh "cá sấu tái xuất", nhưng tôi đã xem trận đấu của cậu, cậu không làm theo. Tôi muốn biết lý do."
Thẩm Kình Vũ bình tĩnh trả lời: "Em hiểu ý tưởng của câu lạc bộ, em cũng đã cân nhắc rất kĩ về đề nghị ấy. Nhưng hiện tại em không muốn "tái xuất", em muốn bắt đầu lại từ đầu. Em đã không còn là em của năm năm trước, cho nên em không làm theo kế hoạch ấy."
Trên thực tế, ban đầu Thẩm Kình Vũ đã không hài lòng với ý tưởng ấy, nhưng anh không từ chối thẳng thừng là vì anh chỉ hiểu rõ MMA, những thứ nằm ngoài lĩnh vực chuyên môn anh vẫn nên nghe theo chỉ đạo của ban huấn luyện. Nhưng khi đứng trên đài võ, Thẩm Kình Vũ càng đánh càng máu, ý chí ngày càng kiên định.
---Năm năm chờ đợi, chẳng lẽ chỉ để quay về điểm xuất phát? Vậy thì năm năm qua có ý nghĩa gì không? Đương nhiên là không!
---Thế nên cái gì mà "cá sấu tái xuất", cút đi!
"Ồ?" Tạ Phong Duệ nhướng mày, lần thứ hai đánh giá Thẩm Kình Vũ: "Nếu cậu đã nói vậy, tôi lại muốn hỏi vấn đề tiếp theo--- cậu cảm thấy mình là người có cá tính mạnh, là một võ sĩ luôn đặt cái tôi của mình lên hàng đầu, hay là một vận động viên biết nghe lời, nhất nhất tuân theo chỉ đạo của huấn luyện viên?"
Đây là một câu hỏi sắc bén, hơn nữa hiện tại Tả Phong Duệ đã là trở thành huấn luyện viên của Thẩm Kình Vũ, nếu anh trả lời không khéo e là sẽ đắc tội ông ngay lần đầu gặp mặt.
Thẩm Kình Vũ ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Em rất tôn trọng ý kiến của huấn luyện viên, cũng rất mong được các thầy chỉ bảo thêm nhiều điều. Nhưng khi đã bước vào thi đấu, nếu em và huấn luyện viên bất đồng quan điểm, em sẽ thiên về ý tưởng của mình hơn."
Tả Phong Duệ không đáp lại, ông nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Kình Vũ. Thẩm Kình Vũ cũng đứng thẳng đón nhận ánh mắt của ông, không kiêu ngạo, không xu nịnh.
Một lát sau thầy Tả nở nụ cười, bước lên vỗ vai Thẩm Kình Vũ: "Được lắm. MMA là môn thể thao cần đầu óc, cũng cần sự nhiệt huyết. Tôi rất tán thành cách cậu coi mình là trung tâm vũ trụ lúc đứng trên đài võ, nhưng khi đã xuống khỏi đài, tốt nhất cậu đừng ỷ mình cá tính mạnh mà lười biếng nghe chưa."
Thẩm Kình Vũ không trả lời "em sẽ không như vậy". Anh khẳng định chắc nịch: "Không bao giờ có chuyện ấy xảy ra!"
Thái độ của anh khiến Tả Phong Duệ rất hài lòng, ông nói thêm: "Trước tiên cậu đi thay đồ tập, tôi cần kiểm tra năng lực cụ thể một chút, sau đó mới lên kế hoạch huấn luyện được."
Không bao lâu sau, Thẩm Kình Vũ đã thay xong võ phục, đội giáp đeo găng bước lên đài võ, huấn luyện viên trợ lý cũng lên cùng anh.
Với mục đích kiểm tra trình độ, Tả Phong Duệ yêu cầu hai người đối luyện thế nào, bọn họ thực hành theo đúng bài tập, Tả Phong Duệ đứng bên cạnh quan sát và ghi chép. Thẩm Kình Vũ từng là vận động viên tán thủ cộng thêm kinh nghiệm luyện Muay Thái, tốc độ, phản xạ, khả năng kiểm soát khoảng cách của anh đều rất xuất sắc, Tả Phong Duệ đưa ra các kết luận như sau: cần tập trung tăng độ chính xác của đòn đánh, điều chỉnh lại nhịp thở, ổn định tư thế ra quyền.
Một tiếng sau, Tả Phong Duệ đã hiểu sơ bộ phong cách đánh đứng của Thẩm Kình Vũ, ông cho phép anh nghỉ ngơi uống nước trong chốc lát, sau đó hỏi tiếp: "Trên hồ sơ của cậu có ghi, cậu từng tập Jujitsu* một năm, sau đó áp dụng vào đấu sàn? Có học thêm kĩ thuật nào khác không?"
*Jujitsu là viết ngắn gọn của Brazilian Jiu-Jitsu (BJJ) hay còn gọi là Nhu thuật Brazil
Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Không thầy ạ."
"Ừm..."
Tuy rằng Tả Phong Duệ đã xem lại các video thi đấu của Thẩm Kình Vũ, nhưng ông nhận ra khi đụng độ với đối thủ thiên về vật ngã, Thẩm Kình Vũ thường tìm cách tránh vật lộn dưới sàn, chỉ khi gặp các võ sĩ mới vào nghề anh mới chấp nhận đấu vật, bởi vậy chỉ thông qua tư liệu, rất khó nắm bắt trình độ Jujitsu của Thẩm Kình Vũ đang ở mức nào.
"Ở câu lạc bộ có một huấn luyện viên chuyên về Jujitsu." Tả Phong Duệ nói: "Cậu nghỉ đủ rồi đi thay võ phục Jujitsu đi, đánh cho tôi vài hiệp theo luật Jujitsu, để tôi xem khả năng đấu sàn của cậu đến đâu."
*Tôi giải thích ngắn gọn thui vì bên dưới tác giả cũng sẽ viết chi tiết: MMA có ba nhóm kĩ thuật chính, đấu đứng (striking), đấu sàn (grappling) và các đòn quật ngã để chuyển từ đấu đứng sang đấu sàn (takedown), mọi người cần tra cứu thêm thông tin hoặc có đam mê tìm hiểu bộ môn này thì cứ tìm các từ khóa trong ngoặc sẽ ra.
Thẩm Kình Vũ "vâng" một tiếng.
Hai mươi phút sau anh đã khôi phục thể lực và thay đồ mới, một lần nữa quay lại nhà tập, lúc này huấn luyện viên Jujitsu đã có mặt bên trong. Bọn họ chào hỏi theo quy tắc Jujitsu, sau đó bắt đầu giao chiến.
Rất nhanh sau đó---
"PIA!" Thẩm Kình Vũ bị huấn luyện viên quật ngã trên sàn.
Vì đang kiểm tra khả năng đấu sàn nên Thẩm Kình Vũ không thể dùng các đòn đá, bắt buộc phải dựa vào luật thi đấu Jujitsu để tấn công. Mà đối phương lại là cao thủ Jujitsu, điều này khiến cho Thẩm Kình Vũ vốn quen thi đấu theo luật MMA rơi vào thế khó như hổ bị rút nanh.
Liên tiếp bị hạ đo ván, thế nhưng Thẩm Kình Vũ vẫn kiên cường, anh đứng lên phủi quần áo, muốn đánh tiếp. Tả Phong Duệ lại lắc đầu ra hiệu dừng: "Được rồi, không cần đánh nữa, tôi chỉ cần kiểm tra vậy thôi."
Thẩm Kình Vũ đành phải thu thế, hành lễ với huấn luyện viên Jujitsu. Người nọ rời đi, Thẩm Kình Vũ mới quay lại đứng cạnh Tả Phong Duệ.
"Khả năng đấu sàn quá kém." Tả Phong Duệ nhận xét thẳng thắn.
"Em biết ạ." Thẩm Kình Vũ bình tĩnh thừa nhận, thế nhưng vẫn cười nói: "Cho nên em đang mong thầy chỉ bảo nhiều thêm, không phải sao?"
Luật thi đấu MMA rất cởi mở, võ sĩ có thể sử dụng bất cứ loại võ thuật nào. Chính vì thế, yêu cầu đối với vận động viên MMA cũng cao hơn, muốn giành được chiến thắng bắt buộc phải thành thạo toàn bộ các môn võ.
Về cơ bản, võ thuật được chia thành hai trường phái chính: Striking và Grappling. Striking là các kĩ thuật tạo ra chấn thương lên người đối phương trong tư thế đứng bằng các đòn đánh cơ bản như đấm, đá,... Boxing, Muay, Tán thủ, Karate đều thuộc trường phái này; còn Grappling bao gồm các kĩ thuật nắm, bắt, khống chế, khóa siết thường xảy ra trong tình huống nằm dưới mặt đất, các món võ Grappling có thể kể đến đó là Jujitsu, Sambo, Vật tự do...
Các thế võ Grappling thoạt nhìn khá "đen tối", hai người đàn ông ôm nhau lăn qua lộn lại dưới sàn, có người còn gọi các võ sĩ xuất thân từ môn Jujitsu là "cơ lão"*, gọi các trận đấu thiên về đấu sàn là "show cơ* khổng lồ"... Tuy bề ngoài sặc mùi "cơ" dễ khiến người khác coi thường, nhưng các kĩ thuật Grappling lại có lực sát thương cực lớn.
*"cơ" là từ lóng chỉ các chàng gay
Một khi dính các đòn khóa siết kinh điển của Jujitsu như khóa tam giác (triangle choke), đòn kẹp cổ trước (guillotine choke), siết cổ trước (cross choke), đòn khóa mãng xà (anaconda choke), người bị khống chế chắc chắn phải xin hàng trong vòng mười giây, nếu đến giây thứ mười một vẫn chưa vỗ sàn thì không cần nhận thua nữa--- hoặc là bị siết cổ đến ngất, hoặc là bị siết chân tay đến trật khớp, không cách nào tapout được nữa.
triangle choke
guillotine choke
cross choke
anaconda choke
Các kĩ thuật Striking của Thẩm Kình Vũ rất xuất sắc, nhưng khả năng Grappling của anh không quá nổi trội. Nguyên nhân chủ yếu là vì jujitsu không phổ biến trong nước, khắp Trung Quốc tổng cộng chỉ có mười lăm cao thủ đai đen mà thôi, Thẩm Kình Vũ hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc và học hỏi món võ này; thứ hai là vì trong quá khứ anh chưa từng gặp đối thủ nào đủ trình vật anh xuống sàn, anh hoàn toàn có thể K.O đối thủ khi đấu đứng.
Nhưng tương lai Thẩm Kình Vũ sẽ đối đầu với những võ sĩ mạnh hơn, nếu anh không có kĩ thuật chống takedown, rèn luyện các kĩ thuật grappling, một khi bị cao thủ đấu sàn quật ngã, việc duy nhất Thẩm Kình Vũ có thể làm đó là hô to "Bỏ ra! Tôi còn một nghìn đòn đá chưa thể hiện mà!".
Mục tiêu của Thẩm Kình Vũ là trở thành võ sĩ đẳng cấp thế giới, anh đương nhiên có thể "tập lệch"--- phải phát huy tối đa sở trường, nhưng tuyệt đối không thể có điểm yếu chí mạng.
"Đại khái đã nắm được trình độ của cậu." Tả Phong Duệ cất sổ sách đi: "Tối nay tôi sẽ lập kế hoạch huấn luyện rồi gửi cho cậu, tăng cường các đòn striking, bổ trợ các đòn grappling. Bắt đầu từ ngày mai cậu chính thức bước vào quá trình huấn luyện nhé."
"Đã rõ thưa huấn luyện viên!"
...
Bắc Kinh.
Kỷ Cẩm đã quay xong bốn tập cuối cùng của show , cậu rời khỏi trường quay, bên ngoài có Túc An và Tiểu Lục đang chờ.
Hai người đứng ngoài lờ đờ buồn ngủ, Kỷ Cẩm nhìn bọn họ rồi nói: "Đi thôi, về nghỉ ngơi nào."
Túc An vỗ mặt cho tỉnh táo, Tiểu Lục vừa ngáp vừa gật đầu.
Bãi đỗ xe nằm cách trường quay một con phố. Đã là nửa đêm, bên ngoài vắng tanh không một bóng người, ba bọn họ cùng đi bộ qua đường, khi chuẩn bị lên xe bỗng có vài người nhảy xuống từ chiếc xe phía sau, điên cuồng chạy về phía Kỷ Cẩm!
"A a a a a!" Có kẻ vừa chạy vừa hét.
"A a a a a!" Tiểu Lục bị dọa sợ cũng hét lên theo bản năng.
Vì chuẩn bị mở cửa xe nên Kỷ Cẩm không phát hiện thấy có người đang lao tới, chưa kịp phản ứng lại đã bị người nào đó xô đẩy sau lưng, toàn thân cậu lập tức đập vào cửa xe.
"Kỷ Cẩm em yêu anh!!!"
"Ký tên cho em!"
Nhóm người vừa chạy đến tổng cộng có năm, sáu kẻ, trong đó một ả điên nhất chính là người vừa đâm sầm vào lưng Kỷ Cẩm, cô ta không thèm giải thích mà ôm chặt thần tượng của mình. Vài người khác ban đầu còn rụt rè, nhưng vừa thấy thần tượng của mình bị người khác ôm chặt, không rõ muốn cản lại hay lợi dụng cơ hội để sàm sỡ mà tất cả đồng loạt nhào tới. Kỷ Cẩm lập tức bị một nhóm fan điên bao vây.
Kỷ Cẩm đau đến toát mồ hôi lạnh--- va chạm vừa rồi khiến cánh tay đang mở cửa xe bị trật khớp một chút, nhưng cậu còn không có cơ hội kiểm tra lại vết thương. Trong đám đông hỗn loạn có người dẫm lên chân cậu, có người kéo quần áo cậu, mà cậu bị đám fan điên ép về phía xe nên không thể trốn thoát.
"Bỏ ra! Bỏ ra!" Sắc mặt Kỷ Cẩm trắng bệch, cố tìm cách gạt tay kẻ đang lôi kéo mình.
Túc An là người phản ứng nhanh nhất, lập tức xông vào cứu người. Nhưng cô là phụ nữ chân yếu tay mềm, không đủ sức chống lại một nhóm saesang fan, nhất thời không để giúp gì cho Kỷ Cẩm. Mà Tiểu Lục vì bị dọa sợ nên phản ứng đầu tiên là quay người bỏ chạy.
"Tiểu Lục! Cậu chạy đi đâu???"
Tiểu Lục bị Túc An rống gọi mới tỉnh táo lại, vội quay đầu chạy về hỗ trợ. Lái xe trên xe cũng lao xuống, mấy người hợp lực gạt hết đám fan điên ra, rốt cuộc cũng giải cứu được Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm khẩn trương lên xe, Tiểu Lục và Tục An cũng vội vàng trèo lên bấm khóa cửa. Lái xe vừa nổ máy lập tức đạp chân ga, bọn họ phi như bay ra khỏi bãi đỗ. Nhóm fan điên vẫn chạy đuổi phía sau, dần dần đuổi không kịp mới chịu từ bỏ.
"Đệt, điên mất thôi!" Túc An nhìn đám saesang fan bị bỏ lại xa dần qua kính chiếu hậu, tức giận chửi thề một câu. Vì mỗi lần ghi hình xong đều là đêm khuya, trước kia chưa từng xảy ra tình huống này nên bọn họ quá chủ quan. Ai ngờ mấy ả fan điên kia còn mò ra địa chỉ trường quay và thời gian ghi hình của Kỷ Cẩm, sau đó nửa đêm nửa hôm rình mò đánh úp?
Cô dần bình tĩnh lại, quay đầu kiểm tra Kỷ Cẩm, lúc này mới phát hiện sắc mặt cậu đen sì, một tay đang nắn bóp cổ tay còn lại.
Túc An lo lắng: "Tay cậu làm sao vậy? Bị thương rồi à?"
Kỷ Cẩm không hé răng, lạnh mặt nhìn sang Tiểu Lục.
Tiểu Lục cũng biết vừa rồi mình quá ngu ngốc, cậu ta không dám thở mạnh, cúi đầu chuẩn bị nghe mắng.
Nhưng Kỷ Cẩm không hề mắng chửi ai, nhiều hơn cả sự bực bội, giờ phút này trong lòng cậu cực kì mệt mỏi và mê man, cùng với đó là nỗi nhớ một người đến điên cuồng.
"Tôi muốn về Thượng Hải!" Cậu gằn từng chữ: "Chuyến sớm nhất là mấy giờ?"
Tiểu Lục sửng sốt, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Túc An.
Ban đầu Túc An cũng định quở mắng Tiểu Lục, nhưng nghe Kỷ Cẩm nói vậy cô cũng ngẩn người ra: "A Cẩm, chuyến bay của chúng ta là mười một giờ sáng mai..."
"Em muốn về luôn! Ngay lập tức! Ngay bây giờ! Ngay lúc này!"
Tiểu Lục hoảng sợ nghe những tiếng rống mạnh, lập cập dùng điện thoại tra lịch bay.
"Nhanh lên!" Kỷ Cẩm nhìn chằm chằm động tác của cậu ta, không ngừng thúc giục.
Tiểu Lục bị trừng đến sắp bật khóc, di động trên tay suýt rơi; "Anh, không, không có chuyến nào sớm hơn ạ..."
Hiện tại là ba giờ sáng, nửa đêm vốn đã ít chuyến bay, đổi ý vào phút chót càng khó tìm được vé.
Kỷ Cẩm thở phì phò: "Thế đi tàu. Hoặc là đi xe khách! Tôi muốn về luôn bây giờ!"
Tiểu Lục đổ mồ hôi đầy đầu, không biết xoay sở thế nào. Tàu cao tốc cũng không có chuyến mới giữa đêm, còn xe khách từ Bắc Kinh tới Thượng Hải chạy tới mười bốn, mười lăm tiếng, cho dù đổi phương tiện nào cũng không thể về đến nhà nhanh bằng chuyến bay ban đầu của bọn họ.
Túc An kinh ngạc nhìn Kỷ Cẩm: từ bao giờ mà A Cẩm trở nên lưu luyến gia đình đến vậy?