Tả Phong Duệ làm việc rất trách nhiệm, ông nhanh chóng thiết kế một giáo án huấn luyện phù hợp cho Thẩm Kình Vũ.
Mỗi sáng Thẩm Kình Vũ thức dậy vào lúc bảy giờ, chạy thể lực mười cây tại nhà, ăn sáng sau đó tới câu lạc bộ. Từ mười giờ đến mười hai giờ luyện tập các môn võ khác nhau, thứ hai tư sáu tập Jujitsu, thứ ba thứ năm luyện võ tổng hợp và đối kháng; từ hai giờ chiều đến năm giờ chiều, anh sẽ được huấn luyện các kĩ thuật striking và tập thể lực bao gồm nhảy dây, đấm đích, các bài tập bodyweight*, các bài tập với tạ như bench press, squat, dead-lift vân vân...
*bodyweight là các bài tập dùng chính trọng lượng cơ thể để tập luyện mà không cần dụng cụ gì khác (ví dụ chống đẩy, plank, bật cao tại chỗ, chạy leo núi,...)
Thứ bảy tiến hành rèn luyện thể chất nâng cao, sau đó được nghỉ ngơi ngày chủ nhật.
Lịch tập luyện như vậy gần giống người đi làm thông thường--- chính là kiểu cuộc sống mỗi tuần phải đi làm sáu ngày.
Có điều cho dù mệt mỏi đến đâu, Thẩm Kình Vũ vẫn coi đây là cơ hội quý giá. Ngày hôm sau anh bắt đầu luyện tập theo giáo án này.
Sáng nay Thẩm Kình Vũ tới câu lạc bộ luyện Jujitsu cùng vị huấn luyện viên hôm trước. Hai người giao đấu một lát, Thẩm Kình Vũ bị huấn luyện viên quật ngã tơi tả. Anh cảm thấy gân cốt đau ê ẩm, thế nhưng vẫn kiên cường bò dậy luyện tiếp.
Mỗi đòn võ mà huấn luyện viên giảng giải, Thẩm Kình Vũ không chỉ học vẹt như một cái máy mà thật sự nghiền ngẫm. Trong hai tiếng luyện tập, anh dùng một nửa thời gian thực hành. một nửa thời gian còn lại thì trao đổi nguyên lý kĩ thuật với huấn luyện viên.
Đến giữa trưa Thẩm Kình Vũ mới xuống khỏi đài võ, Tả Phong Duệ nhìn học trò bằng ánh mắt hài lòng: "Được đấy, rất ham học."
Thẩm Kình Vũ không hiểu ý tứ của thầy, vận động viên tới đây không phải đều yêu thích và ham muốn học hỏi về MMA sao?
Kỳ thật Tả Phong Duệ từng gặp nhiều người, cũng từng huấn luyện nhiều lứa vận động viên. Ông biết rõ không phải ai cũng có thái độ như Thẩm Kình Vũ. Rất nhiều học trò, thầy dạy cái gì bọn họ học cái đó, không bao giờ hỏi sâu hay trao đổi thêm. Chỉ là muốn vươn tới đỉnh cao cần đầu tư chất xám, võ tổng hợp cũng không ngoại lệ. Càng luyện tập lâu càng cần có đầu óc, khi đã đạt tới một trình độ nhất định, tư duy thậm chí còn quan trọng hơn kĩ thuật!
Hiện giờ tố chất thể lực của Thẩm Kình Vũ có thể coi là ổn, có thêm tinh thần ham học, cầu tiến, Tả Phong Duệ cực kì hài lòng với đệ tử mới thu nạp này.
Sau giờ nghỉ trưa, Thẩm Kình Vũ bắt đầu tập giáo án thể lực buổi chiều.
Trước tiên anh nhảy dây ba mươi phút, khi chuông báo hết giờ vang lên, anh thở hổn hển buông dây, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt.
Tả Phong Duệ ném một chai nước cho anh: "Nghỉ giải lao ba phút, sau đó chuyển sang đấm bao cát."
Thẩm Kình Vũ nhận lấy chai nước, trước tiên vặn nắp dội nửa chai lên đầu, sau đó mới uống từng ngụm nhỏ làm dịu cổ họng bỏng rát.
Uống nước xong anh lại cầm di động lên kiểm tra--- Kỷ Cẩm rất bất mãn vì mỗi ngày phải mất liên lạc với anh năm, sáu tiếng đồng hồ, cho nên sau khi tới câu lạc bộ Thẩm Kình Vũ không cất điện thoại ở phòng thay đồ nữa. Dù sao câu lạc bộ cũng không đông người, không sợ bị trộm điện thoại, trong lúc nghỉ giải lao có thể trả lời tin nhắn của người yêu.
Nhưng vừa bật màn hình, Thẩm Kình Vũ bị dọa sợ--- hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ!
Anh bấm lịch sử kiểm tra, quả nhiên tất cả đều là cuộc gọi của Kỷ Cẩm.
Thẩm Kình Vũ cau mày do dự, anh không biết nên nhắn tin hay gọi điện cho cậu, lúc này màn hình lại hiện lên cuộc gọi đến của Kỷ Cẩm. Thẩm Kình Vũ lập tức bước ra ngoài nhấn nút nghe.
"A Cẩm?"
"Anh đang ở đâu thế?" Vừa bắt máy Kỷ Cẩm đã hỏi dồn dập, có lẽ vì gọi hai mươi cuộc gọi không được bắt máy nên giọng nói của cậu cực kì nôn nóng.
"Tôi đang ở câu lạc bộ. Hôm qua tôi nói với em rồi đấy, từ hôm nay tôi bắt đầu đi tập."
"Anh mau về đi!" Kỷ Cẩm dường như không quan tâm đến câu trả lời của Thẩm Kình Vũ. Nhưng xen lẫn câu trả lời ngang ngược ấy là một chút ý tứ cầu xin: "Em vừa về đến nhà, em muốn gặp anh."
Thẩm Kình Vũ ngẩn người, sau đó anh hỏi: "Em bị làm sao? Xảy ra chuyện gì rồi?"
Kỷ Cẩm không trả lời mà chỉ cao giọng đáp lại: "Em muốn gặp anh ngay bây giờ."
Thẩm Kình Vũ trầm mặc liếm môi một chút.
Đằng sau có tiếng ho khan của Tả Phong Duệ, ông nhắc nhở anh đã hết giờ nghỉ, phải mau chóng chuyển sang bài tập mới.
Thẩm Kình Vũ bỏ điện thoại xuống nhìn thời gian. Hiện tại là hai rưỡi, buổi tập chiều sẽ kết thúc vào lúc năm giờ. Anh gọi xe về nhà, nếu đi nhanh thì khoảng năm giờ hai mươi sẽ có mặt.
"A Cẩm, tôi cũng rất nhớ em." Anh dịu giọng dỗ: "Em nghỉ ở nhà một lát đi, đợi tôi, một lát nữa tôi sẽ về nhà."
Đây là buổi tập chính thức đầu tiên tại câu lạc bộ, Thẩm Kình Vũ không thể cứ như vậy bỏ về. Có điều khi tâm tình Kỷ Cẩm đang hỗn loạn, anh cũng không nên kích động cậu thêm --- trước tiên phải ổn định cảm xúc giúp cậu, đợi mọi chuyện qua đi, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết.
Kỷ Cẩm hỏi: "Vậy anh sẽ về ngay chứ?"
"Rất nhanh thôi, tôi sẽ về rất nhanh." Thẩm Kình Vũ nói như dỗ trẻ con: "Nếu em mệt thì ngủ một giấc đi. Không mệt thì đi luyện đàn, luyện xong đàn là tôi về đến nhà."
"Anh nhanh lên nhé!" Kỷ Cẩm lo lắng thúc giục.
"Ừm, rồi rồi, tôi biết rồi."
Tả Phong Duệ lại ho khan một tiếng nữa. Các bài tập thể lực cần chú trọng cả thời gian nghỉ giữa, Thẩm Kình Vũ còn lề mề sẽ ảnh hưởng hiệu quả của giáo án.
Thẩm Kình Vũ nói: "Hôn một cái, tôi cúp máy trước nhé."
"Đừng cúp máy!" Kỷ Cẩm vội la lên: "Anh cứ để máy đi, vừa đi vừa nói chuyện với em, về đến nhà rồi ngắt."
Thẩm Kình Vũ giả vờ bị mất tín hiệu, không nghe thấy câu nói vừa rồi của Kỷ Cẩm, anh "moaz" một cái vào điện thoại, nói: "Ngoan, luyện mấy bài đàn đi, tôi sẽ về sớm thôi."
Anh cúp máy sau đó nhìn đồng hồ, thời gian giải lao còn khoảng hai mươi giây, trong lòng Thẩm Kình Vũ có chút bồn chồn, anh hít sâu hai nhịp rồi quay trở lại bên cạnh Tả Phong Duệ.
Thầy Tả nhìn đệ tử mới bằng ánh mắt phức tạp: "Đeo găng đi, luyện đấm bao cát."
Tả Phong Duệ nhớ lại mấy câu nói buồn nôn vừa rồi mà Thẩm Kình Vũ nói vào điện thoại, nhịn không được mà chà sát hai cánh tay. Ông không cấm vận động viên yêu đương, nhưng là một người thầy, chuyện gì cần nhắc nhở ông vẫn phải nhắc nhở: "Vận động viên là một công việc vất vả, về sau cậu phải đi thi đấu thường xuyên, đi tập huấn xa nhà, sẽ có lúc không thể dành thời gian bên gia đình. Hôm nay về cậu nói chuyện nghiêm túc với cô bé ấy, làm thế nào để người ta ủng hộ cậu, làm hậu phương vững chắc cho cậu."
Thẩm Kình Vũ có chút xấu hổ, "cô bé" nhà anh còn đi công tác nhiều hơn anh.
Trong lòng Thẩm Kình Vũ có chút lo lắng về tình huống của Kỷ Cẩm. Anh nhận ra cảm xúc hiện tại của cậu không ổn. Nhưng nếu cứ phân tâm như vậy anh sẽ không tập luyện hiệu quả. Thẩm Kình Vũ khẽ cắn môi, tự nhủ trong lòng Kỷ Cẩm là một người trưởng thành, trước khi quen biết anh cậu cũng có thể an ổn vượt qua hai mươi mấy năm, chuyện này không phải vấn đề gì to tát.
Anh gạt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, chuyên tâm tập luyện.
Năm giờ, Thẩm Kình Vũ đã kết thúc buổi tập. Tả Phong Duệ muốn hỏi chuyện anh một chút nhưng Thẩm Kình Vũ chỉ buông một câu "buổi tối em gọi điện cho thầy" rồi vội vàng chạy đi thay đồ.
Năm giờ hai mươi lăm phút, Thẩm Kình Vũ hớt ha hớt hải về đến nhà. Cửa thang máy vừa mở, anh vừa bước một chân vào nhà đã lĩnh trọn một cái gối bay.
"Anh lừa tôi!" Kỷ Cẩm hét lên đầy phẫn nộ và tủi thân.
Thẩm Kình Vũ dùng một tay bắt được chiếc gối ôm, anh hạ nó xuống để lộ gương mặt tươi cười: "Tôi có lừa em đâu, không phải tôi đã về rất..." Lời còn chưa nói hết, nụ cười trên môi anh chợt biến mất.
Trong nhà một mảnh hỗn loạn, mấy ngăn kéo tủ ở huyền quan đều bị kéo văng ra, đồ đạc trong tủ vứt lung tung dưới sàn. Một bình hoa vỡ tan tành trên mặt bàn, nước nhỏ từ trên bàn thành vũng dưới mặt đất.
Trạng thái Kỷ Cẩm rất tệ, cậu trừng mắt nhìn, hơi thở nặng nề, trong mắt vằn mấy sọc máu như đã mất ngủ mấy ngày mấy đêm.
Thẩm Kình Vũ nhíu mày: "Em làm sao vậy?"
"Hai giờ, hai giờ tôi gọi điện cho anh, anh lừa tôi, anh nói anh sẽ về ngay!" Kỷ Cẩm bật sáng di động chĩa về phía Thẩm Kình Vũ: "Bây giờ đã là năm rưỡi rồi!"
Thẩm Kình Vũ phát hiện màn hình di động của cậu đã nứt vỡ chằng chịt, không biết bị đập từ lúc nào.
Anh hơi trầm mặc, không giải thích gì mà chỉ mỉm cười: "Không phải tôi đã về rồi sao?"
"Anh lừa tôi!" Kỷ Cẩm bướng bỉnh lặp đi lặp lại.
Thẩm Kình Vũ chậm rãi bước lại gần, thử nâng tay chạm vào Kỷ Cẩm. Kỷ Cẩm gạt phăng tay anh xuống, Thẩm Kình Vũ một lần nữa dịu dàng tiếp cận, lần này Kỷ Cẩm chỉ trừng mắt nhìn theo cánh tay anh, không gạt bỏ nữa.
Thẩm Kình Vũ vẫn duy trì nụ cười mỉm, rất nhẹ nhàng đặt tay lên vai người yêu. Sau khi xác nhận cậu không phản kháng nữa, anh mới chậm rãi ôm lấy người vào lòng, chậm rãi vuốt ve sau lưng: "Tôi về rồi đây, tôi ở đây mà."
Một cái ôm có thể gia tăng cảm giác thân mật, khiến não bộ con người tiết ra hormone ổn định cảm xúc. Cho nên trong quá khứ chỉ cần Thẩm Kình Vũ ôm lâu một chút, tâm tình Kỷ Cẩm sẽ dịu trở lại. Nhưng lúc này thân thể cậu vẫn không ngừng run rẩy, hồi lâu sau vẫn chưa thả lỏng hoàn toàn.
Thẩm Kình Vũ thơm lên hai má Kỷ Cẩm: "A Cẩm..."
Kỷ Cẩm bỗng vùng ra khỏi ngực anh, túm áo Thẩm Kình Vũ nhào tới hôn môi. Nụ hôn của cậu gấp gáp và vội vàng, răng nanh cắn loạn xạ, Thẩm Kình Vũ đau đến nhíu mày.
Kỷ Cẩm cởi cúc áo, ném hết quần và áo xuống đất, sau đó lại cởi đồ của Thẩm Kình Vũ. Anh không rõ cậu muốn làm gì, lại không dám làm trái ý cậu nên vừa phối hợp với động tác của Kỷ Cẩm vừa thử tìm cách trấn an cậu.
Kỷ Cẩm đè người trên sofa, hôn lung tung lên khắp cơ thể anh. Thẩm Kình Vũ nhận ra sự bất an cực độ trong những nụ hôn ấy, xen lẫn trong đó là những tia cảm xúc khó tả.
Vừa luyện tập xong, Thẩm Kình Vũ vẫn đang trong trạng thái hưng phấn, bị Kỷ Cẩm giày vò như vậy khiến anh có chút rối loạn. Anh điều chỉnh lại nhịp thở, cố gắng khắc chế: "Em..."
Nói chưa dứt lời, khuôn mặt anh chợt biến sắc--- Kỷ Cẩm muốn tự mình ngồi lên!
"Em điên rồi sao!?" Thẩm Kình Vũ lập tức bắt lấy tay Kỷ Cẩm, ngăn lại động tác của cậu. Bọn họ còn chưa làm bước chuẩn bị, cứ làm liều như vậy sẽ bị thương nghiêm trọng!
Kỷ Cẩm giãy ra khỏi tay Thẩm Kình Vũ. Cậu như đang cố chứng minh điều gì đó, hoặc là nóng lòng muốn đòi hỏi điều gì đó. Cậu cố chấp muốn thực hiện tiếp hành vi vừa rồi, nhưng lần này bị Thẩm Kình Vũ đẩy ra.
Kỷ Cẩm ngã ngồi trên sofa, lập tức không cam lòng yếu thế mà bò dậy, ngẩng đầu đối diện ánh mắt ẩn chứa sự phẫn nộ của Thẩm Kình Vũ.
"Em muốn dùng cách này để tự làm hại mình?" Thẩm Kình Vũ giận dữ hỏi: "Hay là dùng cách này để phát tiết cảm xúc?"
Kỷ Cẩm không trả lời, lúc này trong đầu cậu rất hỗn loạn, ngay cả chính cậu cũng không thể nói rõ rốt cuộc mình đang cố chứng minh điều gì.