Thẩm Kình Vũ chưa bao giờ lớn giọng với Kỷ Cẩm, nhưng chuyện này đã chạm tới giới hạn của anh, trong đầu anh chợt nhớ lại câu nói của Tiêu Dịch Kiệt rằng Kỷ Cẩm luôn thích ăn cỏ gần hang. Nghĩ đến việc có lẽ Kỷ Cẩm cũng từng làm chuyện này với người khác, lửa giận trong lòng anh càng bùng lên dữ dội.
"Em có biết mình đang làm gì không?"
"Làm gì?" Kỷ Cẩm bị anh lớn tiếng chất vấn, sự bức bối càng trầm trọng thêm, cậu gào lên: "Em gọi điện anh không nghe! Em bảo anh về anh cũng không về! Hiện tại em muốn làm cũng không được sao? Anh muốn chia tay với em phải không!!!"
Thẩm Kình Vũ nghe thấy hai chữ "chia tay" thì ngẩn người, sao Kỷ Cẩm có thể thốt ra từ ấy một cách nhẹ nhàng như thế?
"Không phải!" Anh cố gắng kìm nén tâm trạng của mình, nhưng anh không phải Bồ Tát, cãi vã qua lại một hồi, ngữ khí cũng khó tránh khỏi nặng nề: "Không phải tôi đã nói với em rằng hôm nay là ngày đầu tiên tôi chính thức đi tập ở câu lạc bộ sao? Tôi không thể xin nghỉ được, hơn nữa tập xong tôi cũng về ngay..."
"Vì sao không xin nghỉ được? Đi tập chứ có phải thi đấu đâu, anh xin nghỉ nửa buổi cũng không được à? Rõ ràng là anh không muốn về gặp em!"
Thẩm Kình Vũ há miệng muốn nói, nhưng sau khi hít vào một hơi khí lạnh, anh bỗng nhiên không nói gì nữa.
Cuộc đối thoại này khiến anh cảm thấy bực bội, hơn nữa nó rất vô nghĩa. Anh dùng tay phải đỡ trán, muốn nhắc Kỷ Cẩm bình tĩnh lại, chờ cậu tỉnh táo rồi nói chuyện sau. Nhưng anh nhớ rõ khi Kỷ Cẩm đang bị cơn giận kiểm soát, lời này nói ra sẽ càng thêm dầu vào lửa.
"A Cẩm." Anh thay đổi cách nói cho phù hợp hơn: "Bây giờ tâm trạng tôi có chút hỗn loạn, em đợi tôi ổn định lại đã, một lát nữa tôi sẽ ra gặp em được không?"
Anh nhặt quần áo vừa rồi bị Kỷ Cẩm ném xuống đất, chuẩn bị mặc vào, Kỷ Cẩm lại nhào tới giật lấy, hung hăng ném đi.
Lồng ngực cậu phập phồng kịch liệt, ánh mắt gắt gao khóa chặt trên người Thẩm Kình Vũ, bên dưới lớp mặt nạ phẫn nộ là sự lo âu, mà bản chất sự lo âu ấy bắt nguồn từ nỗi sợ hãi: vì sao trước kia mỗi khi cậu cần, Thẩm Kình Vũ đều lập tức có mặt? Vì sao bây giờ anh lại muốn tránh mặt cậu? Lúc này anh rời đi, sau đó sẽ không bao giờ quay lại nữa, có phải không?
Hàng loạt suy nghĩ tiêu cực kích thích bộ não của cậu, khiến cậu không thể sắp xếp ngôn từ một cách mạch lạc. Cậu dùng lực đẩy mạnh Thẩm Kình Vũ, muốn đẩy anh trở lại sofa, không muốn anh rời đi.
Thẩm Kình Vũ bị cậu đẩy đến lảo đảo, anh túm lấy hai cổ tay Kỷ Cẩm muốn khống chế cậu. Nhưng vừa dùng chút lực, Kỷ Cẩm chợt biến sác, thốt lên tiếng kêu đau!
Thẩm Kình Vũ hoảng sợ lập tức buông tay, anh thấy Kỷ Cẩm ngồi thụp xuống, đau đớn ôm chặt cổ tay phải.
"Em làm sao thế?" Thẩm Kình Vũ vội vàng cúi xuống kiểm tra: "Em... Em bị thương?" Anh cho rằng mình dùng lực quá mạnh làm đau tay Kỷ Cẩm, thế nhưng Thẩm Kình Vũ nhớ lại động tác vừa rồi của mình, cảm thấy không quá đáng đến mức làm cậu bị đau.
Kỷ Cẩm cắn chặt môi dưới, nước mắt lã chã tuôn rơi. Từ rạng sáng đến bây giờ, cậu vẫn cố gắng chịu đựng, cố gắng nhẫn nhịn, nhưng càng nén xuống, sự lo âu càng dày vò cậu. Trước mặt người khác, Kỷ Cẩm dùng hết sức lực khống chế tâm tình của mình, chỉ là vừa nhìn thấy Thẩm Kình Vũ, cậu liền muốn dốc hết uất ức trong lòng ra. Cậu vốn cho rằng anh là cảng tránh gió an toàn của mình, nhưng hiện giờ cảng tránh gió không cho cậu thả neo!
Thẩm Kình Vũ nhận ra Kỷ Cẩm bị thương, anh bỗng trở nên sáng suốt.
Mấy chục cuộc gọi nhỡ buổi chiều kia, giọng nói bất thường của Kỷ Cẩm trong điện thoại, căn nhà bị đập phá hỗn loạn, những hành động khó hiểu và ngang ngược của Kỷ Cẩm sau khi anh trở về, tất cả được liên kết với nhau khiến anh chợt nhận ra điều gì đó.
---Kỷ Cẩm nhất định đã bị chuyện gì đó ngoài kia kích thích.
---Sự phẫn nộ của Kỷ Cẩm không nhắm vào anh. Hoặc là nói cách khác, cách hành xử vô lý vừa rồi không thuộc về Tiểu Cẩm của anh, mà bắt nguồn từ sự uất ức, từ chứng bệnh lâu năm của cậu.
Hai kết luận này khiến cơn giận của Thẩm Kình Vũ lập tức tiêu tan.
Kỷ Cẩm dùng sức quệt nước mắt, đứng dậy tiếp tục đẩy Thẩm Kình Vũ: "Anh không phải là vệ sĩ của em sao? Vì sao lúc em cần anh, anh lại không có mặt? Em bị thương anh cũng không trở về! Em đã cầu xin anh như vậy rồi, vì sao anh nhất quyết không chịu trở về?"
Cậu bị mắc kẹt trong vòng luẩn quẩn của chính mình, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Lần này Thẩm Kình Vũ không phản kháng nữa, anh bị cậu đẩy ngã xuống sofa.
Khi Kỷ Cẩm định trèo lên người anh, Thẩm Kình Vũ nắm lấy khuỷu tay cậu, dùng ánh mắt u sầu nhìn lên: "Em muốn làm gì?"
Kỷ Cẩm không nói lời nào, vẫn tiếp tục lấy trứng chọi đá, cố gắng vật lộn với Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ yên lặng hít thở sâu. Anh không để tâm đến quá khứ của Kỷ Cẩm, nhưng anh không muốn bị coi là đối tượng phát tiết cảm xúc của cậu.
"Kỷ Cẩm, tôi hỏi lại một lần nữa, em trả lời tôi---" Thẩm Kình Vũ khàn giọng nói: "Em muốn làm với tôi sao?"
Kỷ Cẩm gào lên: "Đúng vậy!"
Thẩm Kình Vũ không hơn thua với cậu nữa, kiên nhẫn hỏi tiếp: "Vậy em có yêu tôi không?"
Chuyện này khiến Kỷ Cẩm lên cơn bạo phát. Yêu? Cậu cho rằng cơn giận và sự bực bội của mình bắt nguồn từ việc người yêu không kịp thời thỏa mãn bản thân cậu, nếu không yêu anh, có lẽ cậu sẽ không đau khổ đến vậy!
Kỷ Cẩm bướng bỉnh không trả lời, tiếp tục giãy dụa. Thẩm Kình Vũ không thể nhịn được nữa, anh vùng dậy xốc cậu lên vai. Kỷ Cẩm đột nhiên bị bế bổng lên, còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Thẩm Kình Vũ khiêng vào phòng, thả xuống nệm giường êm ái.
Thẩm Kình Vũ kéo ngăn tủ đầu giường lấy ra một lọ dầu bôi trơn--- đây là đồ anh mới mua hôm qua. Mấy ngày trước, sở dĩ anh chưa dám làm tới bước cuối cùng, ngoại trừ việc Kỷ Cẩm sắp có buổi diễn, lý do còn lại chính là chưa chuẩn bị đầy đủ sẽ dễ bị thương.
Nhưng anh cũng không bóc ra ngay lập tức mà chỉ để trên mặt tủ, sau đó áp xuống khống chế thân thể Kỷ Cẩm. Trên giường rộng rãi hơn trên sofa, Thẩm Kình Vũ không nắm cổ tay cậu mà trực tiếp dùng trọng lượng cơ thể trói cậu trong vòng tay mình, không để cậu đánh đấm lung tung nữa.
"Nói đi, em có yêu tôi không?" Trong lòng anh có chút cố chấp, anh phải có được đáp án từ Kỷ Cẩm.
Kỷ Cẩm không nói lời nào, ngẩng cổ không rõ muốn hôn hay muốn cắn anh, Thẩm Kình Vũ vươn người tránh né, cố tình không để cậu tiếp cận được. Hai người giằng co trong chốc lát, Kỷ Cẩm rướn đến mỏi cổ mới chịu ngã về giường.
"Trả lời tôi!" Thẩm Kình Vũ dùng đôi mắt đen thẳm nhìn Kỷ Cẩm một cách chăm chú, từng bước dẫn dắt: "Nói đi, tôi sẽ phối hợp với em."
Kỷ Cẩm chống chịu hồi lâu, thể trọng không đọ lại Thẩm Kình Vũ, kĩ năng thoát khỏi kìm kẹp càng không bàn đến, cậu không thể động đậy dù chỉ một chút. Sau khi thể lực dần bị rút cạn, Kỷ Cẩm bắt đầu cảm thấy mỏi mệt, cậu mếu máo rồi khóc to.
"Sao anh cứ đối nghịch với em? Thuận theo em thì sẽ chết à?" Cậu vừa tức vừa tủi thân gào lên.
Thẩm Kình Vũ nghe vậy thì sửng sốt, đạo lý này quá mức hoang đường: rốt cuộc là ai đang đối nghịch ai? Kỷ Cẩm ấm ức cái gì cơ chứ? Đm thật sự là... Anh không biết phải cãi lý thế nào đây!
Một lát sau, nhìn bộ dạng khóc lóc tủi hờn của Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ đành thuận theo ngọn lửa trong người, với lọ dầu bôi trơn trên bàn, xé mở bao bì một cách thô bạo như đang trút giận: "Đệt... Được rồi! Em muốn thế nào cũng được, tôi thuận theo em!"
Ban đầu động tác của anh vô cùng mạnh bạo, từ khi bước chân vào nhà anh đã bị Kỷ Cẩm quấy nhiễu không yêu, thật sự đã tiêu hao hết lòng kiên nhẫn. Kỷ Cẩm vẫn tỏ ra bướng bỉnh, nghiến răng chịu đau không kêu ca một lời.
Không bao lâu sau, Thẩm Kình Vũ dần phát hiện tuy thái độ Kỷ Cẩm ngang ngược vô lý, nhưng biểu hiện của cậu lại cực kì non nớt, tuyệt nhiên không giống một người thành thục chuyện giường chiếu.
Anh không khỏi kinh ngạc đến cực độ: "Em... Em có khó chịu không?"
"Hỏi thừa!" Kỷ Cẩm trào nước mắt, bàn tay cậu chống trên giường, cơn đau từ cổ tay khiến cánh tay cậu như nhũn ra, cậu hơi nghiêng người như sắp ngã xuống. Thẩm Kình Vũ phát hiện vội giúp cậu xoay người trở lại.
"Huhuhu..." Kỷ Cẩm đã đạt được mục đích, cảm xúc đối kháng mãnh liệt rốt cuộc cũng được xoa dịu. Cậu dùng hai tay ôm mặt khóc: "Sao lại đau như thế!"
Lửa giận trong lòng Thẩm Kình Vũ bị dập tắt hoàn toàn--- rõ ràng gã Tiêu Dịch Kiệt đã lừa anh! Thế nhưng anh lại tin lời gã! Trong nháy mắt, Thẩm Kình Vũ cảm thấy đau lòng và tiếc thương vô cùng, anh nâng khuôn mặt ướt nhẹp của Kỷ Cẩm lên, không ngừng hôn lên khóe mắt cậu, động tác cũng trở nên dịu dàng vô bờ.
Kỷ Cẩm khóc đến không nói nên lời, cậu ôm cổ Thẩm Kình Vũ, cậu muốn Thẩm Kình Vũ ôm cậu chặt hơn một chút, chặt hơn chút nữa. Nếu cái ôm này có thể kéo dài đến vĩnh hằng, vậy thì sự bất an trong lòng cậu mới tiêu tan.
...
Không biết qua bao lâu sau, trong phòng trở nên im ắng, chỉ còn hai tiếng hít thở nhè nhẹ.
Thẩm Kình Vũ ôm Kỷ Cẩm vỗ về hồi lâu, sau đó chống người ngồi dậy. Anh cúi đầu nhìn người nằm bên cạnh, thấy làn da trắng nõn của cậu sau khi ra mồ hôi càng trắng đến phát sáng, trên trán có vài lọn tóc ẩm ướt rũ xuống lông mày. Đôi mắt Kỷ Cẩm khép hờ, có vẻ cậu đã buồn ngủ sau khi tiêu hao quá nhiều thể lực, thế nhưng cậu vẫn cố duy trì sự tỉnh táo, hàng mi run run không chịu nhắm lại.
"Có dậy được không?" Thẩm Kình Vũ giúp cậu vén gọn mái tóc trên mặt, động tác anh rất dịu dàng, tựa hồ sợ người yêu sẽ tan vỡ nếu anh quá mạnh tay.
Kỷ Cẩm mở hé cặp mắt long lanh còn đang ầng ậng nước. Cậu nhìn Thẩm Kình Vũ một cái, lắc đầu một cách đáng thương. Cơn cáu kỉnh đã rút lui, toàn thân Kỷ Cẩm lộ ra sự mềm mại khó tin.
"Xin lỗi..." Thẩm Kình Vũ mềm lòng, xoay người luồn tay xuống khoeo chân cậu: "Tôi bế em đi tắm rửa."
Kỷ Cẩm ngoan ngoãn vòng tay ôm vai anh.
Sau khi tắm sạch, Thẩm Kình Vũ lại bế Kỷ Cẩm quay về giường, đặt cậu nằm ngay ngắn rồi mới đứng lên định rời đi. Còn chưa kịp nhấc chân anh đã cảm giác vạt áo bị người kéo lại. Thẩm Kình Vũ cúi đầu nhìn, phát hiện Kỷ Cẩm đang vươn tay ra khỏi chăn túm chặt anh.
Anh bật cười xoa đầu cậu: "Tôi đi lấy ít đồ thôi."
Kỷ Cẩm không chịu buông tay, giọng nói khản đặc: "Đừng đi mà."
Ba chữ này đánh mạnh vào lòng Thẩm Kình Vũ như búa tạ, khiến trái tim anh chợt đau thắt lại. Anh cong lưng cúi xuống hôn lên bờ môi Kỷ Cẩm, mập mờ nói một câu: "A Cẩm, tôi yêu em." Sự cố chấp muốn nhận lại đáp án đã bốc hơi hoàn toàn, giờ này khắc này, Thẩm Kình Vũ chỉ muốn dốc hết tâm ý của mình cho Kỷ Cẩm thấy.
Kỷ Cẩm được hôn trấn an, rốt cuộc cũng buông tay.
Rất nhanh sau đó Thẩm Kình Vũ đã quay lại với một lọ dầu xoa bóp Quyền Vương của Thái. Anh ngồi xuống mép giường, cầm tay phải Kỷ Cẩm lên kiểm tra: "Bị vặn trật khớp cổ tay sao? Sao lại bị thương thế này?"
Kỷ Cẩm lí nhí trả lời: "Bị một đám người tập kích..."
"Tập kích? Ai?" Thẩm Kình Vũ hoảng sợ.
"Fan..."
Thẩm Kình Vũ sững người, từng chứng kiến sự điên cuồng của saesang fan, anh có thể lờ mờ đoán được chuyện gì đã xảy ra. Anh không khỏi nhíu chặt mày.
Đổ chút dầu xoa bóp vào lòng bàn tay sau đó xoa nóng lên, lúc này Thẩm Kình Vũ mới nhẹ nhàng nắn bóp cổ tay bị thương của Kỷ Cẩm. Vận động viên bọn anh còn xử lý những loại vết thương này chuyên nghiệp hơn so với các bác sĩ. Sau khi xoa bóp một lúc, Thẩm Kình Vũ hỏi: "Có thấy cổ tay nóng lên không?"
"Có."
"Dầu Quyền Vương tốt cho khớp lắm, mấy ngày tới em đừng đánh đàn, hạn chế dùng lực cổ tay." Thẩm Kình Vũ đặt cánh tay Kỷ Cẩm trở vào chăn: "Để nó tĩnh vài ngày là khỏi."
Thể lực Kỷ Cẩm đã cạn kiệt, hơn nữa mấy hôm trước cậu cũng mất ngủ, lúc này cậu sắp bị cơn buồn ngủ hạ gục. Nhưng thấy Thẩm Kình Vũ chưa có ý định nằm xuống bên cạnh, cậu lại thò tay níu áo anh: "Anh đừng đi mà, ngủ cạnh em đi."
Bây giờ mới là bảy giờ tối. Gần đây Thẩm Kình Vũ sinh hoạt rất có quy luật, ngủ muộn sẽ mệt mỏi, nằm sớm cũng không thể vào giấc. Huống chi anh còn chưa ăn cơm tối, chưa gọi điện thoại cho thầy Tả như đã hẹn.
Nhưng anh vẫn nằm xuống bên cạnh Kỷ Cẩm, dịu dàng vuốt lưng cho cậu: "Em ngủ đi."
Kỷ Cẩm cuối cùng cũng yên tâm nhắm mắt lại. Gai nhím đã biến thành bộ lông mềm mại, lúc này xõa tung trên gối.
Thẩm Kình Vũ nhìn người mình yêu, tâm trạng có chút nặng nề.
Sự quyến luyến "bệnh hoạn" của Kỷ Cẩm như ma túy đối với anh, nó làm anh nghiện, nhưng anh biết điều này rất độc hại. Nó không chỉ làm tổn thương anh mà cũng làm tổn thương Kỷ Cẩm. Tựa như hôm nay giằng co một trận, Thẩm Kình Vũ rất mệt mỏi, nhưng anh biết Kỷ Cẩm còn mệt hơn anh.
Từ khi biết được bệnh tình của Kỷ Cẩm, anh đã tìm đọc rất nhiều tư liệu, cũng hỏi thăm một vài bác sĩ chuyên khoa. Bệnh tâm lý đúng như tên gọi, phát ra từ trong tâm, muốn chữa khỏi cần phải điều trị cả về tâm lý và sinh lý. Về mặt tâm lý, người bệnh phải được sống trong môi trường ôn hòa, ngăn chặn các kích thích bên ngoài, duy trì trạng thái bình thản; về mặt sinh lý, cách hữu dụng nhất là uống thuốc và giữ một thói quen sống lành mạnh. Có những người không cần uống thuốc cũng khỏi bệnh, nhưng đối với tình hình Kỷ Cẩm lúc này, cả hai điều kiện trên đều khó thỏa mãn.
Thẩm Kình Vũ có thể hiểu vì sao Kỷ Cẩm không muốn uống thuốc. Nếu bắt anh uống một loại thuốc khiến anh vĩnh viễn phải từ bỏ nghiệp võ, anh sẽ ném ngay vào sọt rác. Nhưng anh lại mong muốn đưa Kỷ Cẩm đi khám bác sĩ. Đổi một bệnh viên khác, đổi một bác sĩ khác, nói không chừng bọn họ sẽ tìm ra phương pháp trị liệu ít đau đớn hơn?
Chỉ là trước đây anh không nhắc đến vấn đề này, bây giờ nói ra không biết Kỷ Cẩm sẽ phản ứng thế nào. Nhất định cậu sẽ nghi ngờ anh ghét bỏ cậu, sẽ cho rằng anh không yêu cậu nữa, hoặc là nảy ra vô số suy nghĩ tiêu cực gì đó...
Trong lúc nhất thời, Thẩm Kình Vũ rơi vào mông lung.
Một lát sau, hơi thở Kỷ Cẩm dần trở nên đều đặn. Xác định cậu đã ngủ say, Thẩm Kình Vũ nhẹ chân nhẹ tay xuống giường, tự vào bếp nấu bữa tối.
...
Sáng hôm sau Thẩm Kình Vũ mơ màng mở mắt, phát hiện Kỷ Cẩm đang chớp đôi mắt đen láy chăm chú nhìn mình.
Đây đã trở thành một thói quen của anh. Chất lượng giấc ngủ của Kỷ Cẩm quá kém, hoặc là cậu thức trắng, hoặc là ngủ đến mê mệt, sẽ có lúc anh mở mắt thức dậy, Kỷ Cẩm đã tỉnh từ lâu, hoặc là ra ngoài một chuyến quay về, Kỷ Cẩm vẫn chưa tỉnh lại.
Thẩm Kình Vũ vẫn theo thông lệ cũ, vươn tới trao cho Kỷ Cẩm một nụ hôn chào buổi sáng, khi tách ra anh phát hiện làn da cậu hơi ửng đỏ, ánh mắt rũ xuống tránh né, hàng mi dài khẽ rung rinh.
Thoạt nhìn như là đang... thẹn thùng?
Thẩm Kình Vũ sửng sốt trong chốc lát, sau đó mới nhớ lại chuyện tối qua--- anh vẫn luôn ngủ rất say, mọi muộn phiền đều trôi sạch chỉ sau một giấc ngủ, khi mở mắt ra là một ngày mới.
Anh vươn tay vuốt tóc Kỷ Cẩm: "Hôm nay em thấy thế nào rồi?"
Kỷ Cẩm nhỏ giọng thì thào: "Hơi đau."
"Đau chỗ nào?"
"... Anh đoán xem?"
Thẩm Kình Vũ phản ứng hơi chậm, một lát sau mới hiểu cậu đang nói đến chuyện gì. Anh nhớ lại chuyện phóng túng hôm qua, khuôn mặt cũng nóng bừng lên, nhưng chỗ bị đau này có hơi tế nhị, anh không thể xoa bóp như bình thường, chỉ có thể nắm tay cậu hôn nhẹ trấn an.
"Hôm qua anh ác lắm..." Kỷ Cẩm nhỏ giọng oán thán.
Thẩm Kình Vũ bị cậu trách ngược, trong lòng dở khóc dở cười. Là ai gây ra chuyện này? Là ai tự mình làm bậy?
Anh chuẩn bị rời giường, Kỷ Cẩm cũng ngồi lên, nhưng cậu vừa động nhẹ đã đau đến nhăn nhó. Thẩm Kình Vũ vội lăn sang bên này giường: "Có xuống được không? Tôi bế em đi đánh răng nhé?"
Kỷ Cẩm cũng không yếu đuối đến vậy, cậu đỏ mặt lắc đầu, vịn tay Thẩm Kình Vũ đứng lên, hai người cùng bước vào phòng tắm.
Bọn họ đứng cạnh nhau đánh răng. Thẩm Kình Vũ nhìn vào gương đánh giá Kỷ Cẩm một lượt, cảm thấy khí sắc của cậu đã tốt hơn hôm qua rất nhiều.
Mà Kỷ Cẩm cũng nhìn anh trong gương.
Trong ngực cậu có một lỗ hổng, cậu cảm thấy từ ngày quen biết Thẩm Kình Vũ, anh đã dần lấp đầy lỗ hổng ấy, quan hệ giữa hai bọn họ đã tiến thêm một bước vào đêm qua, lỗ hổng kia cũng được trám thêm một mảng lớn. Chỉ là nó sâu không thấy đáy, biết đến khi nào mới lấp đầy? Chính cậu cũng chẳng có đáp án.
Đánh răng xong Kỷ Cẩm ra huyền quan xem xét. Cậu còn nhớ chính mình hôm qua mất kiểm soát, chìm trong lo âu và căng thẳng, sau đó đập phá đồ đạc thành một bãi chiến trường, nhưng hiện tại căn nhà đã gọn gàng như ban đầu. Hiển nhiên là Thẩm Kình Vũ dọn dẹp tối qua.
Kỷ Cẩm đứng ngẩn người trước tủ giày một lát, lúc xoay người trở vào mới biết Thẩm Kình Vũ đã đứng phía sau từ bao giờ.
Kỷ Cẩm muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên mở lời ra sao, bọn họ trầm mặc đứng đối diện nhau hồi lâu.
Một lát sau Kỷ Cẩm chủ động bước tới, rụt rè vòng hai tay ôm eo Thẩm Kình Vũ. Cậu rất sợ anh sẽ đẩy mình ra, nhưng thật may mắn, Thẩm Kình Vũ không làm vậy.
"Em xin lỗi..." Kỷ Cẩm nhớ lại chuyện mình cáu kỉnh giận dỗi Thẩm Kình Vũ hôm qua, nỗi bất an lại dâng lên trong lòng một lần nữa. Cậu áy náy, nhưng phần nhiều là sợ hãi, cậu sợ những hành động của mình sẽ càng đẩy Thẩm Kình Vũ ra xa.
Cậu cảm thấy mình như rơi vào một vòng lặp đáng sợ, càng lo lắng càng làm ra những chuyện khiến cậu lo lắng hơn. Rốt cuộc cậu nên làm gì đây?
"Không sao." Thẩm Kình Vũ vuốt ve sau gáy Kỷ Cẩm: "Chỉ cần em xin lỗi, tôi sẽ tha thứ cho em."
Kỷ Cẩm cay mũi, vùi mặt vào vai Thẩm Kình Vũ.
Thẩm Kình Vũ ôm cậu khuyên nhủ: "A Cẩm, em có muốn giảm bớt khối lượng công việc không?" Lịch trình của Kỷ Cẩm quá dày, hơn nữa còn phải ngoại giao rất nhiều, điều này ảnh hưởng xấu tới trạng thái tinh thần của cậu.
Kỷ Cẩm nói: "Gần đây em đã cắt giảm bớt rồi." Ban đầu có một show tuyển chọn idol mời cậu tới làm mentor vào tháng bảy, thù lao rất hậu hĩnh, nhưng cậu vẫn nhờ sếp Triệu từ chối giúp. Đương nhiên mục đích ban đầu không phải vì chữa bệnh, mà vì cậu không muốn mình quá bận rộn, cậu hy vọng sẽ có nhiều thời gian dành cho Thẩm Kình Vũ hơn.
Hễ ôm Thẩm Kình Vũ, Kỷ Cẩm sẽ không muốn buông tay, cậu nhỏ giọng hỏi: "Hôm nay anh có thể ở nhà với em được không?" Không còn cáu kỉnh như hôm qua, giờ phút này thái độ của Kỷ Cẩm cực kì nhỏ nhẹ, tựa hồ cậu lo sẽ khiến Thẩm Kình Vũ bực bội.
Thẩm Kình Vũ không đáp lời.
Hôm nay là thứ bảy, sáng nay anh phải rèn thể lực. Giáo án thứ bảy có thể coi là khá nhẹ nhàng, chỉ cần tập nửa buổi là hoàn thành.
Anh nâng mặt Kỷ Cẩm bằng hai tay, nhìn thẳng vào mắt cậu, dịu dàng thương lượng: "A Cẩm, tôi phải đi tập bây giờ, nhưng hôm nay tôi sẽ xong sớm. Trưa nay tôi sẽ về nhà, em ở nhà chờ tôi nhé?"
Kỷ Cẩm nghe được đáp án này thì nhịn không được mà cau mày, phụng phịu nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Kình Vũ lại xoay mặt cậu trở về, buộc cậu phải đối diện với anh: "Chờ tôi về, tôi muốn đưa em tới một nơi."
Kỷ Cẩm buột miệng thốt lên: "Đi đâu thế?"
"Đưa em tới bệnh viện." Thẩm Kình Vũ nói: "Tới gặp cha tôi."