Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 57



Anh đi khám bác sĩ với em nhé, em muốn chữa khỏi bệnh của mình

---

Buổi sáng Thẩm Kình Vũ vẫn tới câu lạc bộ luyện tập theo kế hoạch. Mười hai giờ trưa anh trở về nhà, cùng Kỷ Cẩm ăn cơm.

Sau khi ăn trưa, Kỷ Cẩm cải trang kín đáo, khi bọn họ chuẩn bị ra cửa, Kỷ Cẩm lại quay về phòng xách theo một đống hộp quà lớn nhỏ.

Thẩm Kình Vũ thấy vậy rất ngạc nhiên: "Cái gì thế?"

"Quà tặng cha anh." Kỷ Cẩm ngại ngùng nói: "Sáng nay anh rủ đi gặp cha, em lại không dám ra ngoài một mình để chọn quà, em dọn dẹp trong nhà một chút thì thấy có mấy hộp quà của nhà tài trợ này... Chắc là cha anh không để ý đâu nhỉ?"

Tuy chỉ là quà của nhà tài trợ nhưng chúng đều là đồ cao cấp, có cà vạt của thương hiệu nổi tiếng, đồng hồ, các loại thực phẩm chức năng, tất cả đều rất đắt tiền.

Thẩm Kình Vũ bật cười. Sáng nay trước khi đi tập anh có chút gấp gáp, bởi vậy chưa kịp nói rõ đầu đuôi với Kỷ Cẩm, khiến cậu tưởng lầm mình sắp đi ra mắt trưởng bối.

Anh bỏ mấy hộp quà xuống bên cạnh, lắc đầu nói: "Không cần mang gì đâu."

Kỷ Cẩm còn cho rằng anh khách sáo, cau mày nói: "Như thế làm sao mà được."

Thẩm Kình Vũ dắt tay Kỷ Cẩm ra huyền quan: "Không phải như em nghĩ đâu. Bây giờ mình đi đã, trên đường tôi sẽ giải thích cho em hiểu."

Mặc dù Túc An đã điều tra bối cảnh gia đình của Thẩm Kình Vũ trước khi tuyển dụng anh, nhưng cô cũng không cần báo cáo lại với Kỷ Cẩm. Kỷ Cẩm chỉ từng được nghe kể, mẹ Thẩm Kình Vũ đã qua đời khi anh còn rất bé, cha Thẩm Kình Vũ không thể nuôi dạy anh, còn lại cậu hoàn toàn không biết rõ.

Trên đường lái xe tới bệnh viện, Thẩm Kình Vũ từ từ kể lại mọi chuyện cho Kỷ Cẩm nghe.

"Người tên Thẩm Vọng này... tôi sẽ gọi là cha tôi nhé. Từ lúc hơn mười tuổi tôi đã có thói quen gọi thẳng tên ông ta." Thẩm Kình Vũ vừa đánh xe ra khỏi tiểu khu vừa chậm rãi mở đầu câu chuyện: "Ông ta là người không đáng tin cậy... Khi tôi còn bé, ông ta thay đổi rất nhiều công việc, ông ta từng làm bảo vệ, làm lái xe, đi bán hàng, còn tự khởi nghiệp một lần..."

Kỳ thực Thẩm Vọng đã từng làm những nghề gì, ngay cả Thẩm Kình Vũ cũng không thể đếm rõ. Anh chỉ biết ông làm việc gì cũng không tốt, cho nên cứ nửa năm lại nhảy việc một lần.

Kỷ Cẩm ngồi ở ghế phó lái, yên lặng nghe câu chuyện của Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ hồi tưởng lại quá khứ, anh nhớ tới khoảng thời gian mẹ còn chưa mất, thế nhưng lại không có chút ấn tượng gì về cha. Bởi vì một mình mẹ nuôi dạy anh rất tốt, cho nên khi đó anh không cảm thấy gia đình mình có gì khác với nhà người ta. Đáng tiếc sau đó...

Anh mím môi trầm mặc trong chốc lát, sau đó mở miệng tiếp tục kể: "Năm tôi chín tuổi, mẹ gặp tai nạn giao thông qua đời, tất cả họ hàng đều ở rất xa, tôi cũng chỉ có thể ở với cha. Nhưng sau đó tôi mới dần phát hiện, người cha này của mình rất kém cỏi..."

Kỷ Cẩm kinh ngạc liếc nhìn Thẩm Kình Vũ một cái. Nhắc tới sự qua đời của mẹ, thái độ anh thực bình tĩnh, điều này ngược lại khiến Kỷ Cẩm bứt rứt không thôi, vì vậy cậu vươn tay phủ lên bàn tay đang đặt trên vô lăng của Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ biết cậu đang an ủi mình, anh chỉ lắc đầu cười nói: "Không sao đâu. Đã mười lăm năm rồi, không còn buồn nữa rồi."

Kỷ Cẩm không biết nên nói gì, lại sợ ảnh hưởng Thẩm Kình Vũ lái xe nên chỉ yên lặng thu tay về.

Mạch suy nghĩ bị đứt đoạn, Thẩm Kình Vũ dừng lại một lát mới nói tiếp: "Vừa rồi tôi kể rằng cha tôi là một người kém cỏi, không thể dựa dẫm. Sau khi mẹ tôi mất, có lẽ ông ta cảm thấy cảm thấy tôi là gánh nặng của ông ta, bởi vậy cũng không chú tâm nuôi dạy gì. Có đôi khi ông ta ra ngoài kiếm được tiền, lúc về sẽ ném cho tôi mấy trăm tệ để tiêu. Nhưng phần lớn thời gian ông ta sẽ mặc kệ tôi, không đóng học phí, không cần biết tôi ăn uống thế nào, không quản tôi ra ngoài gây chuyện gì..."

Kỷ Cẩm sững người: trên đời còn có thể loại làm cha như vậy sao?

"Vì không được cha mẹ dạy dỗ, tôi từng có một thời kì rất hư hỗn. Tôi đánh nhau ngay ngoài trường học, trấn lột tiền tiêu vặt của bạn bè..." Nhắc đến quá khứ đen tối này, Thẩm Kình Vũ có chút ngượng ngùng: "Có lẽ nhờ khoảng thời gian ấy mà khả năng đánh đấm của tôi tăng lên đáng kể."

Anh nở nụ cười tự giễu, Kỷ Cẩm lại không thể cười nổi: "Anh còn ít tuổi như thế, không ai chăm sóc thì sống kiểu gì?"

"Cũng không hẳn bị bỏ rơi hoàn toàn, số tôi vẫn may mắn, luôn được người tốt giúp đỡ." Thẩm Kình Vũ nói: "Các bác hàng xóm hay gọi tôi sang ăn cơm, tổ dân phố cũng quan tâm hỗ trợ. Thẩm Vọng không cho tôi tiền đóng học phí, các thầy cô giáo trong trường sẽ ứng giúp tôi, còn làm đơn xin học bổng cho tôi..."

Nhớ tới những người này, trong lòng Thẩm Kình Vũ như có dòng nước ấm. Đáng tiếc đã trôi qua rất lâu, lúc ấy anh còn quá nhỏ nên không thể giữ liên lạc với bọn họ, không biết nên báo đáp bằng cách nào.

Kỷ Cẩm nghe tới đây thì nghẹn ngào không thôi, người đã trải qua tuổi thơ như vậy, rốt cuộc phải có nội tâm mạnh mẽ tới đâu mới có thể nói ra câu "số tôi vẫn may mắn"? Ông trời ơi...

Thẩm Kình Vũ phát hiện mình đang hơi lạc đề bèn quay lại câu chuyện về Thẩm Vọng: "Ừm... Bởi vì luôn có người giúp đỡ nên hồi nhỏ chuyện khiến tôi đau đầu nhất không phải cơm ăn hàng ngày, cũng không phải chuyện tiền đóng học, mà chính là người cha Thẩm Vọng này... Ông ta là một kẻ nát rượu, uống đến say khướt rồi về nhà đập phá, còn đánh người khác, rất ít khi ông ta tỉnh táo. Cho nên mỗi ngày tan học về nhà, nếu không thấy ông ta ở nhà tôi sẽ rất vui vẻ, nếu ông ta ở nhà tôi sẽ tìm chỗ khác tránh mặt."

Nói tới đây Thẩm Kình Vũ buông tay trái trên vô lăng, nhẹ nhàng sờ lên phần cung mày bên trái: "Mắt trái của tôi bị suy giảm thị lực là vì một lần bị Thẩm Vọng say rượu đánh trúng. Cũng may khi đó còn trẻ, khả năng hồi phục tốt nên mắt tôi vẫn đạt 4/10. Không ảnh hưởng đến sinh hoạt, cũng không ảnh hưởng đến sự nghiệp..."

Kỷ Cẩm la lên: "Mắt anh bị thương do cha đánh!?" Cậu vẫn luôn cho rằng anh gặp chấn thương trong lúc thi đấu.

"Đúng vậy."

"...Đệt! Mợ!" Kỷ Cẩm không nhịn được mà chửi thề. Cậu không muốn đến bệnh viện nữa, cậu muốn quay về nhà, bằng không lát nữa gặp người cha kia của Thẩm Kình Vũ, cậu sợ mình sẽ lên cơn phẫn nộ mà đập phá đồ đạc.

Thẩm Kình Vũ cảm thấy đề tài này quá nặng nề bèn nói thêm: "Thật ra mọi chuyện vẫn ổn, thời gian tôi ở chung với ông ta không dài. Từ năm mười bốn tuổi tôi liền chuyển vào kí túc xá trường. Sau đó có tiền thưởng thi đấu, còn có một khoản tiền trợ cấp, đủ cho tôi trả học phí và tiền sinh hoạt, cho nên tôi không cần liên hệ với ông ta."

Kỷ Cẩm mất rất lâu mới điều chỉnh lại nhịp thở, cuối cùng vẫn áp cơn giận xuống: "Sao ông ta phải vào viện? Ông ta mắc bệnh gì?"

"Suy gan, đã đến giai đoạn cuối, có lẽ do uống quá nhiều rượu. Sau khi tôi trở về từ Thái Lan mới biết chuyện. Ông ta không có tiền, phải bán căn nhà cũ để nộp viện phí, sau đó cũng bay sạch. Cũng may tôi còn một khoản tiết kiệm, cho nên thỉnh thoảng tôi sẽ vào đóng tiền điều trị cho ông ta. Dù sao ông ta cũng nuôi tôi mấy bữa cơm, coi như báo hiếu đi."

Kỷ Cẩm quay sang nhìn anh, ánh mắt phức tạp. Nghe chuyện Thẩm Vọng mắc bệnh nặng, trong lòng cậu bật lên một suy nghĩ xấu xa: đúng là nghiệp!

Tiếc rằng, tuy người xấu đã gặp quả báo nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu--- không thể thay đổi những gì Thẩm Kình Vũ đã phải chịu đựng! Trong lòng cậu như có bão tố nhưng lại không thể dùng từ ngữ miêu tả cụ thể.

Nhà Kỷ Cẩm cách bệnh viện không quá xa, giao thông cuối tuần khá thuận lợi, khoảng hai mươi phút sau Thẩm Kình Vũ đã lái vào bãi đỗ xe của bệnh viện.

Sau khi xe tắt máy, Kỷ Cẩm lập tức tháo dây an toàn rồi nhào tới ôm Thẩm Kình Vũ, vành tai tóc mai chạm nhau. Ngôn ngữ không thể lột tả, nhưng sự tiếp xúc thân mật có thể giãy bày nỗi lòng cậu.

Thẩm Kình Vũ không cảm thấy khổ sở, chỉ là khi Kỷ Cẩm ôm anh, anh chợt có cảm giác được xoa dịu.

Hai người ôm nhau trong xe một lát, Thẩm Kình Vũ buông Kỷ Cẩm ra, tự đội mũ và đeo khẩu trang lên--- sau khi lộ mặt trong MV của Kỷ Cẩm, tuy anh không sợ bị người khác nhận ra, nhưng lại lo có kẻ soi mói làm ảnh hưởng đến Kỷ Cẩm bên cạnh mình, bởi vậy vẫn nên cẩn thận.

Bọn họ xuống xe đi bộ vào bệnh viện, bên trong rất đông người, cũng may đeo khẩu trang đi trong bệnh viện là rất bình thường, hơn nữa người ra vào đều hối hả, sẽ không có ai chú ý đến bọn họ.

Thẩm Kình Vũ quen đường tìm đến phòng làm việc của bác sĩ chủ trị, Kỷ Cẩm không vội vào mà đứng bên ngoài chờ.

Thẩm Kình Vũ bước vào, nữ bác sĩ nhận ra anh bèn hỏi: "Lại tới nộp viện phí sao?"

Thẩm Kình Vũ gật đầu: "Làm phiền bác sĩ rồi."

Vị bác sĩ kia thở dài, bắt đầu đóng dấu biên lai thu tiền. Gần đây đơn thuốc ngày càng nhiều hơn, bà vừa đóng dấu vừa giải thích: "Bệnh nhân tiên lượng rất xấu, bệnh biến chứng khiến ông ấy ngất xỉu vài lần, tiền cháu nộp tháng trước đã hết sạch..."

Bệnh viện thu tiền trước, mỗi tháng Thẩm Kình Vũ đến đóng tiền tạm ứng, lần tiếp theo đến bác sĩ sẽ đưa biên lai và đơn thuốc đã sử dụng cho anh xem.

Nghe bác sĩ giải thích xong, Thẩm Kình Vũ cũng không tỏ thái độ gì.

Bác sĩ đưa biên lai đã đóng dấu cho Thẩm Kình Vũ, thấy anh chuẩn bị ra về bà lại không nhịn được mà khuyên bảo: "Cháu thật sự không muốn ghé qua phòng bệnh thăm ông ấy sao? Bây giờ ông ấy không còn tỉnh táo nữa đâu. Có lẽ... không còn nhiều thời gian nữa."

Thẩm Kình Vũ hơi khựng lại một chút, cuối cùng vẫn như trước, chỉ nói một câu "cảm ơn bác sĩ", sau đó rời đi không quay đầu.

Kỷ Cẩm thấp thỏm chờ ngoài phòng làm việc, thấy Thẩm Kình Vũ bước ra cậu vội sáp tới.

"Đi thôi." Thẩm Kình Vũ nói: "Đi đóng tiền với tôi."

Hai người tới quầy thu ngân, Thẩm Kình Vũ lại quẹt thẻ đóng một khoản tạm ứng. Tâm tình Kỷ Cẩm vẫn hỗn loạn như cũ, cậu vừa chưa thể bình tĩnh sau câu chuyện mà Thẩm Kình Vũ kể, càng không biết lát nữa nên dùng thái độ gì để vào phòng bệnh gặp mặt cha anh.

Nhưng đóng xong tiền, Thẩm Kình Vũ lại dẫn Kỷ Cẩm rời khỏi khu điều trị nội trú, Kỷ Cẩm hoang mang hỏi: "Chúng ta đi đâu bây giờ?"

"Ra bãi cỏ đi dạo với tôi một lát được không?"

Đi dạo? Kỷ Cẩm kinh ngạc: "Không vào thăm cha anh sao?"

Thẩm Kình Vũ lắc đầu: "Tôi không muốn gặp ông ta."

Anh nói muốn đưa Kỷ Cẩm đi thăm cha, kì thật chỉ là đi một chuyến tới bệnh viện, không có ý định vào phòng bệnh gặp người.

Nghe vậy Kỷ Cẩm mới thở phào nhẹ nhõm, cậu gật đầu: "Đi thôi."

Phía sau bệnh viện có một thảm cỏ lớn, giữa trưa trời nắng gắt, trên bãi cỏ không một bóng người, xung quanh vô cùng tĩnh mịch.

Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm chọn một bóng cây ngồi xuống, lưng tựa thân cây, vai kề sát vai.

Kỷ Cẩm nhỏ giọng hỏi: "Anh còn hận ông ấy không?"

Nếu là người khác hỏi câu này, Thẩm Kình Vũ sẽ lắc đầu nói không. Nhưng hôm nay anh đưa Kỷ Cẩm tới đây vốn là để tâm sự và chia sẻ thật lòng.

"Nên nói thế nào nhỉ..." Thẩm Kình Vũ hiếm khi để lộ sự yếu đuối, lúc này lại tựa đầu lên vai Kỷ Cẩm: "Thật lòng mà nói, tôi không có tình cảm gì với người cha này. Từ nhỏ tôi đã không nói chuyện nhiều với ông ta, chỉ có hai sự kiện để lại ấn tượng sâu sắc nhất đối với tôi, một lần là khi ông ta say rượu đánh tôi, chuyện thứ hai đó là..."

Kỷ Cẩm xoay đầu nhìn Thẩm Kình Vũ. Là chuyện gì?

Thẩm Kình Vũ nhắm mắt lại, trong đầu hiện ra gương mặt đỏ bừng đầy kích động ngày đó của Thẩm Vọng. Đến giờ anh vẫn nhớ rất rõ, đôi mắt đục ngầu tăm tối của cha anh cũng có lúc lấp lánh ánh sáng như thế.

Anh hơi mỉm cười: "Tôi không nhớ rõ là năm nào, có lẽ là không lâu lắm trước khi tôi vào đội tuyển. Hôm ấy tan học về nhà, tôi thấy Thẩm Vọng đã ở nhà, khó có được hôm ông ta không uống rượu, mặt mũi hồng hào phấn chấn. Vừa thấy tôi vào cửa ông ta đã chạy ra, lúc ấy tôi định quay đầu bỏ chạy, kết quả lại bị ông ta bế bổng lên."

"Ông ta có vẻ rất mừng, rất hưng phấn, rất kích động. Ông ta liên tục nói xin lỗi, nói trước kia đã không đối xử tốt với tôi, mong tôi tha thứ cho ông ta. Sau đó ông ta kể ông ta đã tìm được một công việc rất tốt, sắp phát tài rồi, sắp thành đại gia rồi. Sau này ông ta sẽ cho tôi một cuộc sống đủ đầy sung túc, sẽ cho tôi du học nước ngoài, sẽ cho tôi thật nhiều tiền tiêu vặt mỗi tháng..."

Kỷ Cẩm nghe vậy thì sửng sốt, đây là tình huống gì?

"Ông ta vừa nói vừa khóc rưng rức, nhưng khi ấy tôi cũng không quá tin lời người này. Quả nhiên, vài ngày sau trở về, tôi lại thấy ông ta trong bộ dạng say khướt..." Thẩm Kình Vũ thở dài lắc đầu: "Cái gì mà công việc tốt, cái gì mà cơ hội phát tài, hóa ra chỉ là lừa đảo, Thẩm Vọng không những không kiếm được tiền mà còn bị lừa mất một khoản."

Kỷ Cẩm phẫn nộ đến chết lặng. Thẩm Vọng người này quả thực là...

Thẩm Kình Vũ lại không hề thất vọng--- cho dù là năm đó anh cũng không thất vọng, bởi vì anh chưa từng hy vọng gì.

"Cho tới bây giờ tôi vẫn không tin người này có thể thành đạt. Nhưng bộ dáng ông ta khóc lóc ôm tôi xin lỗi ngày hôm đó, thật sự tôi đã khắc ghi rất sâu sắc. Tôi tin những gì ông ta nói ngày hôm đó là thật lòng--- nếu ông ta có công việc ổn định, có sự nghiệp thành công, có lẽ ông ta sẽ là một người tốt. Nếu ông ta kiếm được mười triệu, có lẽ ông ta sẽ không do dự mà cho tôi một trăm nghìn. Nhưng ngay cả một đồng ông ta cũng không thể làm ra, cho nên Thẩm Vọng rốt cuộc chỉ là một kẻ thất bại."

Kỷ Cẩm muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lát sau cậu hỏi: "Vậy là... hôm ấy ông ta nói như vậy, nên anh đã tha thứ cho ông ta rồi?"

"Không phải. Tôi rất hay nhớ lại chuyện ngày ấy, không phải dưới góc độ một người con nhìn nhận về cha mình, mà dưới góc độ một người đàn ông với một người đàn ông, tôi cảm thấy Thẩm Vọng rất đáng thương." Thẩm Kình Vũ ngồi thẳng dậy, quay mặt nhìn Kỷ Cẩm, trong ánh mắt là sự thâm thúy sâu sắc.

"Khi ấy tôi đã hạ quyết tâm, tôi phải trở thành một người giỏi giang, tôi muốn có một sự nghiệp thành đạt. Tôi không hy vọng mình sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, đạt được bao nhiêu giải thưởng. Nhưng ít nhất tôi phải theo đuổi tới cùng một việc gì đó, phải có một đam mê của riêng mình. Chỉ khi nào tôi đủ mạnh mẽ, tôi mới có năng lực chăm sóc người khác. Tôi không muốn một ngày phải khóc lóc nói rằng mình hối hận rồi--- điều đó thật vô nghĩa."

Kỷ Cẩm mở to hai mắt nhìn Thẩm Kình Vũ, đôi môi cậu khẽ run rẩy, suy nghĩ hỗn loạn trong đầu dần liên kết với nhau, trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Hai người ngồi trên thảm cỏ một lúc, Thẩm Kình Vũ đứng lên, chìa tay trước mặt Kỷ Cẩm: "Đứng lên nào, chúng ta về thôi." Anh vẫn không vào phòng bệnh thăm Thẩm Vọng như ý định ban đầu.

Kỷ Cẩm nhìn bàn tay trước mặt mình, không vội nắm lấy mà thuận theo cánh tay anh ngước lên.

Sau khi Thẩm Kình Vũ đứng lên, nửa thân trên của anh tắm trong ánh mặt trời. Anh đứng ngược nắng, ánh sáng phủ lên bóng dáng anh làm nó trở nên mềm mại, mà cánh tay khớp xương rõ ràng đang duỗi vào bóng mát của tán cây kia, lại thật mạnh mẽ.

Kỷ Cẩm có chút hoảng hốt.

Cậu từng không hiểu vì sao Thẩm Kình Vũ có thể dịu dàng đến thế, là tính cách trời sinh sao? Hay là luyện tập mà ra? Cho đến giờ phút này, cậu rốt cuộc đã có đáp án.

---Dịu dàng là một loại sức mạnh, nếu không có sức mạnh, dịu dàng cũng sẽ biến mất, nó sẽ trở thành yếu đuối, nhu nhược. Mà Thẩm Kình Vũ là một người có nội tâm mạnh mẽ và kiên cường, sự dịu dàng của anh từ đó mà sinh ra. Để rèn luyện nội tâm trở nên mạnh mẽ và kiên cường như thế, sự kiên trì theo đuổi giấc mơ của anh đã góp một phần không nhỏ.

Kỷ Cẩm cuối cùng cũng nắm bàn tay Thẩm Kình Vũ, được anh kéo đứng lên. Cậu đã hiểu vì sao hôm nay Thẩm Kình Vũ muốn dẫn cậu tới bệnh viện.

---Em sẽ cố gắng ủng hộ anh theo đuổi giấc mơ. Cho nên anh đừng bao giờ buông tay em nhé?

Trong lòng Kỷ Cẩm tự nhủ như vậy, nhưng không nói ra miệng.

Trên đường về bọn họ đều chìm trong suy tư của riêng mình, sau khi bước ra khỏi thang máy, Thẩm Kình Vũ thay xong giày, vừa đứng thẳng dậy chợt có vòng tay ôm lấy anh từ phía sau.

Thẩm Kình Vũ hơi giật mình, muốn quay đầu nhìn Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm lại ôm chặt không cho anh cử động.

Hồi lâu sau, Kỷ Cẩm nghèn nghẹn lên tiếng: "Tiểu Ngư, em muốn đi khám bác sĩ, anh đi với em nhé. Em sẽ cố gắng chữa khỏi bệnh."