Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 58



Gặp bác sĩ

---

Mười phút sau, Thẩm Kình Vũ ngồi trên sofa ôm Kỷ Cẩm trong lòng.

Kỷ Cẩm vừa khóc to một trận, lúc này chỉ còn sụt sịt nức nở. Thẩm Kình Vũ rút khăn giấy đưa cho cậu lau nước mũi, tiếng rầm rì phát ra như mèo con làm nũng, sau đó anh vo tròn tờ giấy ném lên mặt bàn. Lúc này giấy đã chất đống thành một ngọn núi nhỏ trên bàn.

Thẩm Kình Vũ thấy đầu mũi cậu đỏ ửng thì vừa buồn cười vừa có chút xót xa, anh xoay cằm cậu lại hôn hôn thơm thơm: "Khóc gì thế?"

Kỷ Cẩm lắc đầu: "Đột nhiên cảm xúc dâng trào mà thôi."

Vừa rồi sau khi hạ quyết tâm sẽ đi gặp bác sĩ tâm lý, Kỷ Cẩm bắt đầu khóc. Nguyên nhân rất phức tạp, thứ nhất là vì thương Thẩm Kình Vũ phải trải qua tuổi thơ vất vả, thứ hai là vì nhớ lại căn bệnh của mình đã gây ra đau đớn và uất ức thế nào, thứ ba là vì cậu vẫn chưa hết lo âu cùng sợ hãi, tất cả những cảm xúc ấy đan xen trộn lẫn, sau đó tức nước vỡ bờ, chúng ào ra như một trận lũ.

Thẩm Kình Vũ thấy cậu đã khóc đủ rồi thì ôm eo nhấc người lên, sau đó xoay cậu ngồi đối diện trên đùi mình, anh dùng chóp mũi cọ lên chóp mũi cậu. Đầu mũi Kỷ Cẩm hơi ẩm ướt.

"Sao đột nhiên lại chấp nhận đi khám bác sĩ tâm lý?" Thẩm Kình Vũ hỏi.

Kỷ Cẩm vẫn sụt sịt, nhỏ giọng nói: "Em thương anh."

Một câu này như nhấn chìm Thẩm Kình Vũ vào lọ nước ô mai chua ngọt, từng lỗ chân lông của anh đều cảm nhận được sự ngọt ngào và chua xót mà nó mang lại.

Kỳ thực trước kia Kỷ Cẩm rất chống đối việc trị liệu, ngoại trừ những tác dụng phụ quá mạnh sau khi uống thuốc khiến cậu sợ hãi, còn bởi vì căn bệnh này cũng đem lại lợi ích cho cậu. Tuy rằng trong thời kì trầm cảm cậu cực kì mệt mỏi và chán chường, nhưng khi bước vào trạng thái hưng phấn cậu sẽ luôn bay bổng, bộ não làm việc rất hiệu quả, ý tưởng tuôn trào như suối, cảm thấy chính mình chỉ cách thiên đường vài bước chân. Cảm giác sảng khoái này khiến cậu quên đi phần lớn đau khổ mình phải trải qua trong thời kì trầm cảm. Huống chi từ lúc mắc căn bệnh này, cậu vẫn luôn một mình chịu đựng giày vò, không cần để ý tới người khác, cớ sao phải cố gắng trở thành phiên bản mà người khác yêu thích?

Nhưng sau khi quen biết Thẩm Kình Vũ, Kỷ Cẩm chợt phát hiện, hóa ra mình không phải một hòn đảo đơn độc. Có một người tình nguyện chia ngọt sẻ bùi với cậu, sao cậu nỡ để con người dịu dàng ấy phải chờ đợi cậu, bắt anh ấy phải chịu đựng đau đớn và gánh nặng này?

Thẩm Kình Vũ ôm chặt thắt lưng Kỷ Cẩm, hôn dọc từ trán xuống môi cậu, tình yêu và sự thương tiếc như tràn ra ngoài.

Kỷ Cẩm cũng ôm cổ anh nhiệt tình hôn đáp lại. Mới đầu bọn họ chỉ muốn thể hiện tình yêu và sự thân thiết, sau đó dần động tình đến mức đỏ bừng mặt. Cả hai dán chặt vào nhau, khăng khít không rời.

Đến khi tách ra, ánh mắt Kỷ Cẩm đã trở nên mê muội, cậu nhỏ giọng hỏi: "Tối nay mình có... không anh?"

Thẩm Kình Vũ có chút kinh hãi: "Em không khó chịu sao?"

"Vẫn ổn ạ..." Kỷ Cẩm hơi mím môi, khóe miệng khẽ kéo lên một nụ cười e thẹn cùng sự ngọt ngào khó che giấu: "Em rất thích... Anh nhẹ một chút là được, dịu dàng một chút..."

Từ rất lâu trước kia, Kỷ Cẩm vẫn luôn yêu thích những cái ôm và vuốt ve của Thẩm Kình Vũ. Sự tiếp xúc thân mật khiến đại não cậu tiết ra hormone giúp toàn thân thả lỏng. Mà hiện giờ được gần gũi với người mình yêu càng khiến Kỷ Cẩm cảm nhận được sự thỏa mãn mà trước đây chưa từng có.

Cậu vừa nói dứt lời, thân thể đã trở nên nhẹ bẫng, Kỷ Cẩm hoảng sợ vội ôm chặt Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ trực tiếp bế xốc cậu đứng lên, bước nhanh vào phòng ngủ. Ngày mai là chủ nhật được nghỉ tập, Kỷ Cẩm cũng không có lịch trình gì trong mấy ngày tới, bọn họ có thể phóng túng một chút...

Kỷ Cẩm còn chưa kịp nhắc lại hai chữ "tối nay", mới trợn mắt nhìn bầu trời sáng sủa ngoài cửa sổ đã bị những nụ hôn dày đặc đổ ập xuống, lời đến bên miệng rốt cuộc chẳng thể nói ra.

...

Tuy Kỷ Cẩm đồng ý đi khám tâm lý, nhưng dù sao cậu cũng là người nổi tiếng, không thể tùy tiện đến một bệnh viện nào đó. Cả ngày chủ nhật bọn họ làm ổ trên giường, cùng tra thông tin trên mạng về các bệnh viện trong nước lẫn quốc tế, xem nơi nào có phương pháp trị liệu tốt nhất đối với loại bệnh này.

Tìm kiếm hồi lâu, bọn họ vẫn chưa có được thông tin hữu ích nào.

Thẩm Kình Vũ vuốt tóc người đang gối đầu trên ngực mình, thử gợi ý: "Mẹ em cũng đang điều trị bằng thuốc phải không? Hay là hỏi thăm xem bà đi khám ở đâu..."

Toàn thân Kỷ Cẩm lập tức cứng ngắc, nhưng cậu cũng không phản đối.

Với thân phận này của cậu, muốn đi khám bệnh viện nhất định phải tìm một mối quan hệ đáng tin cậy, bằng không sẽ bị phát tán thông tin riêng tư. Hơn nữa Ân Thanh cũng đã bắt đầu uống thuốc, Kỷ Quân Khiêm có lẽ cũng đoán ra bệnh tình của cậu, mấy lần ông muốn nói chuyện riêng, thế nhưng cậu luôn tìm cách tránh né.

Sự lảng tránh này không xuất phát từ mục đích giấu bệnh, mà là Kỷ Cẩm không biết nên đối mặt thế nào, cho nên cậu cố gắng kéo dài thời gian. Chỉ là nếu quyết tâm điều trị dứt điểm căn bệnh này, sớm muộn gì cậu cũng phải chia sẻ thẳng thắn với mọi người.

Kỷ Cẩm không đáp lời, khẽ nhắm mắt suy tư trong chốc lát, sau đó mở choàng hai mắt như đã quyết định xong, cúi đầu gõ điện thoại.

Khoảng hai mươi phút sau, Kỷ Cẩm ngẩng đầu nói: "Cha em đã hẹn bác sĩ chuyên khoa giúp em rồi, cuối tuần sau anh đi cùng em nhé."

Thẩm Kình Vũ kinh ngạc: "Đã đặt lịch rồi? Em nói thẳng với cha à?"

"Không đâu." Kỷ Cẩm lắc đầu: "Em chỉ nhờ ông ấy giới thiệu giúp một bác sĩ tâm lý uy tín, còn lại không nói gì thêm. Đi khám xong rồi tính tiếp."

Hiện tại Kỷ Quân Khiêm đối xử với con trai vô cùng dè dặt, Kỷ Cẩm không nói rõ đầu đuôi, ông cũng không dám hỏi nhiều. Hơn nữa ông cũng lờ mờ đoán ra sự tình.

Thẩm Kình Vũ nâng mặt Kỷ Cẩm, sáp lại gần cọ cọ chóp mũi cậu: "Được, vậy cuối tuần sau chúng ta đi gặp bác sĩ."

Thứ hai, Kỷ Cẩm ở nhà nghỉ ngơi, Thẩm Kình Vũ đi tập.

Buổi trưa, Tả Phong Duệ ngồi cùng Thẩm Kình Vũ trong căng tin, hai thầy trò vừa ăn cơm vừa trao đổi chút việc.

"Tôi đã đăng kí cho cậu tham gia ba trận đấu." Tả Phong Duệ nói: "Trong tháng tám đánh hai trận, tháng chín đánh một trận. Không phải giải chuyên nghiệp đâu, chỉ coi là bán chuyên mà thôi, ăn xong tôi đưa cậu ít tư liệu về nghiên cứu."

Thẩm Kình Vũ nhai rất lâu mới nuốt xong một miếng thịt bò lớn, anh gật gù: "Cảm ơn thầy Tả!"

Tả Phong Duệ đã bắt đầu sắp xếp cho Thẩm Kình Vũ thi đấu, vừa để anh nâng cao thành tích cá nhân, vừa để câu lạc bộ đánh giá kĩ năng của Thẩm Kình Vũ thông qua các trận đấu, sau đó thiết kế giáo án huấn luyện chi tiết và phù hợp cho anh.

Phải biết rằng, vận động viên có rất nhiều thói quen, ưu điểm và nhược điểm mà trong tập luyện khó có thể nhìn ra, nhất là MMA cực kì chú trọng thực chiến, thậm chí phải đánh thật nhiều trận mới có thể đưa ra kết luận. Câu lạc bộ có chuyên gia phân tích thông số vận động viên, bọn họ sẽ ghi chép lại từng số liệu qua mỗi trận đấu, thống kê xác suất thành công của các đòn tấn công (striking), đòn quật ngã (takedown), số lượng cú đá trong mỗi phút, tỉ lệ sát thương vân vân... Thông qua các số liệu này mới có thể hiểu rõ phong cách của mỗi vận động viên.

Các chuyên gia này còn phân tích số liệu của đối thủ để giúp vận động viên có kế hoạch tác chiến phù hợp nhất, nghiên cứu trận đấu của các võ sĩ MMA hàng đầu thế giới để nắm được những kĩ thuật tân tiến nhất.

Ăn xong cơm trưa, Thẩm Kình Vũ vào văn phòng Tả Phong Duệ để nhận tài liệu về giải đấu sắp tới. Kết thúc giờ nghỉ trưa, anh lại quay về phòng tập.

Mỗi ngày chăm chỉ rèn luyện khiến thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã tới cuối tuần.

Sáng sớm bọn họ rời giường ăn điểm tâm, Kỷ Cẩm mặc đồ kín đáo rồi cùng Thẩm Kình Vũ ra cửa.

Thời điểm chờ thang máy xuống, Thẩm Kình Vũ nhận ra Kỷ Cẩm có chút bất an, anh bèn nắm tay cậu cho vào túi áo mình.

Thang máy đưa bọn họ xuống thẳng gara, vừa đi được hai bước Kỷ Cẩm bỗng dừng lại.

"Em không muốn đi..." Kỷ Cẩm nhíu mày nói: "Em muốn lên nhà."

Thẩm Kình Vũ hơi giật mình, sau đó anh choàng tay qua vai cậu, giọng nói không hề bộc lộ chút chán chường nào: "Được, em muốn đi lên thì mình cùng lên."

Thái độ thoải mái này khiến Kỷ Cẩm ngạc nhiên vô cùng, cậu quay đầu liếc mắt nhìn anh một cái.

Sau khi do dự một lúc, Kỷ Cẩm khẽ cắn môi, tranh thủ khi bản thân còn chưa kịp đổi ý, cậu nhanh chóng mở cửa trèo lên xe: "Thôi, vẫn phải đi thôi."

Thẩm Kình Vũ ngồi vào ghế lái, vừa khởi động xe vừa vuốt ve mu bàn tay Kỷ Cẩm: "Đừng lo, chỉ là gặp xem bác sĩ nói thế nào thôi. Nếu bọn họ lại kê những loại thuốc giống đơn cũ, em không muốn uống thì không uống. Không hài lòng phòng khám này chúng ta đi tìm phòng khám khác."

Sự bao dung vô bờ bến này lập tức xoa dịu nỗi lo âu và bất an của Kỷ Cẩm, cậu gật đầu nói: "Đi thôi."

Bọn họ lái xe tới bệnh viện kia, nhờ Kỷ Quân Khiêm đặt lịch hẹn trước nên bọn họ được mời thẳng vào phòng khám của bác sĩ.

Kỷ Quân Khiêm có rất nhiều mối quan hệ uy tín, ông đã tìm cho Kỷ Cẩm một vị bác sĩ tâm lý nổi tiếng tên là Hoàng Hữu. Hôm nay bác sĩ Hoàng đích thân tới phòng khám chẩn bệnh cho Kỷ Cẩm.

Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm tiến vào, Hoàng Hữu hỏi Kỷ Cẩm vài vấn đề sau đó quay sang trao đổi với Thẩm Kình Vũ một cách điềm đạm: "Tôi cần bệnh nhân làm một số bài test, bạn bè đi cùng tạm thời chờ bên ngoài nhé."

Thẩm Kình Vũ vuốt nhẹ lưng Kỷ Cẩm, Kỷ Cẩm gật đầu ra hiệu không vấn đề. Vì thế Thẩm Kình Vũ rời khỏi phòng chẩn đoán.

Khoảng hai, ba mươi phút sau, Kỷ Cẩm cũng mở cửa bước ra, Thẩm Kình Vũ ngồi chờ bên ngoài vội đứng lên: "Thế nào rồi."

Kỷ Cẩm nói: "Vừa điền mấy loại giấy tờ, bây giờ em phải đi kiểm tra tổng quát."

Vừa rồi Hoàng Hữu yêu cầu Kỷ Cẩm làm test BDRS*, YMRS* vân vân... đây là các test mà bác sĩ tâm lý thường sử dụng để chẩn đoán bệnh, dựa vào các thang điểm này để đưa ra kết luận về trạng thái tâm lý của bệnh nhân. Có điều đây chỉ là phương pháp phụ trợ, bệnh tâm lý là một loại biến đổi bệnh lý hữu cơ, quan trọng nhất vẫn là kiểm tra các chỉ số sinh lý trong cơ thể.

*BDRS là viết tắt của Bipolar Disorder Rating Scale (thang đánh giá rối loạn lưỡng cực): bộ câu hỏi trắc nghiệm về một số triệu chứng của bệnh nhân (ví dụ mất ngủ, ăn không ngon, uể oải, suy giảm trí nhớ,...) các đáp án sẽ bao gồm 4 mức độ: không, nhẹ, vừa phải và nghiêm trọng.

*YMRS là viết tắt của Young Mania Rating Scale (thang đánh giá hưng cảm): cũng gồm các câu hỏi trắc nghiệm tương tự như các thang đánh giá khác, cái test này còn được lập trình thành một app trên điện thoại, mọi người có thể tải xem.

Nhờ Kỷ Quân Khiêm sắp xếp ổn thỏa, các thông tin riêng tư đều được bảo mật tuyệt đối, Kỷ Cẩm tiến hành làm xét nghiệm chỉ số hormone, kiểm tra tuyến giáp, xét nghiệm chức năng gan, thận, điện tâm đồ, điện não đồ vân vân... Cầm kết quả khám tổng quát trên tay, cậu và Thẩm Kình Vũ lại quay về phòng làm việc của Hoàng Hữu.

Bác sĩ Hoàng kiểm tra một lượt các chỉ số xét nghiệm, lúc này ông đã có kết luận sơ bộ.

Ông hỏi Kỷ Cẩm: "Cháu nói là, trước kia đã uống thuốc theo đơn, sau đó tự dừng thuốc?"

Kỷ Cẩm gật đầu: "Vâng."

Hoàng Hữu hỏi kỹ đơn thuốc trước kia của Kỷ Cẩm, liều lượng uống ra sao, tác dụng phụ thế nào... Sau khi nắm được tình huống cụ thể, ông cầm bệnh án của Kỷ Cẩm nói bằng giọng ôn hoà: "Cháu nhìn kết quả xét nghiệm này, ở đây có một vài chỉ số bất thường, ngoài ra chức năng tuyến giáp của cháu có dấu hiệu suy yếu, bắt buộc phải uống thuốc. Nhưng cháu không nên quá căng thẳng, bệnh tâm lý là một loại bệnh phổ biển, cứ một trăm người thì có một bệnh nhân. Tình huống của cháu không quá nghiêm trọng, chỉ cần phối hợp trị liệu, bác cam đoan sẽ kiểm soát được chứng bệnh này. Tuy nhiên cháu cũng không nên coi thường nó, nếu để bệnh phát triển và chuyển biến xấu có thể dẫn đến tâm thần phân liệt."

Kỷ Cẩm nhíu chặt lông mày. Thẩm Kình Vũ nắm chặt tay cậu dưới gầm bàn.

"Đơn thuốc trước kia xuất hiện tác dụng phụ, bác đã nắm được thông tin này, bác sẽ kê một đơn khác cho cháu. Lần này cháu bắt buộc phải uống thuốc theo đúng chỉ định, nếu cảm thấy khó chịu hoặc có bất kì tác dụng phụ nào phải lập tức thông báo cho bác, bác sẽ điều chỉnh giúp cháu. Nhưng tuyệt đối không được tự ý dừng thuốc."

"Từ giờ cháu phải tới khám định kì mỗi tuần, bác sẽ theo dõi sát sao bệnh tình của cháu, dựa vào tình trạng cụ thể để điều chỉnh phác đồ trị liệu..." Bác sĩ Hoàng nhận ra Kỷ Cẩm rất tin tưởng Thẩm Kình Vũ, sau khi dặn dò Kỷ Cẩm, ông quay sang nhìn Thẩm Kình Vũ nói: "Cậu thanh niên này, hàng tuần đi tái khám cùng bạn nhé, có được không?"

Thẩm Kình Vũ biết bác sĩ lo sợ Kỷ Cẩm sẽ kháng cự trị liệu, anh gật đầu nói: "Vâng, cháu sẽ đi cùng em ấy."

Anh lại chủ động hỏi Hoàng Hữu: "Bác sĩ, ngoại trừ việc uống thuốc đều đặn, còn phương pháp nào khác hỗ trợ điều trị bệnh không?"

Hoàng Hữu gật đầu. Cho dù Thẩm Kình Vũ không hỏi ông cũng sẽ dặn dò thêm: "Cố gắng làm việc và nghỉ ngơi điều độ, ăn uống đầy đủ, tập thể dục thường xuyên. Tập thể dục giúp kích thích sản sinh hormone, điều này rất có lợi cho việc chữa bệnh."

Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ liếc mắt nhìn nhau một cái. Đây đều là những điều Thẩm Kình Vũ nhắc đi nhắc lại với cậu, chỉ tiếc rằng Kỷ Cẩm luôn chấp hành không nghiêm túc, mặc kệ là do ý muốn chủ quan hay điều kiện khách quan.

Hoàng Hữu nói: "Chứng bệnh này là thông tin riêng tư, cháu có quyền bảo mật. Nhưng bác có đề nghị thế này, tốt nhất cháu nên chia sẻ với người nhà và bạn bè thân thiết để bọn họ giúp đỡ cháu, hỗ trợ quá trình trị liệu của cháu, đây là việc làm có ích. Công việc của cháu rất đặc thù, nếu có thể thì bác khuyên cháu nên nghỉ ngơi một thời gian, tập trung chữa khỏi bệnh, không nên quá căng thẳng vì công việc."

Kỷ Cẩm chỉ yên lặng lắng nghe.

Thẩm Kình Vũ lại nhiệt tình hỏi thêm: "Bác sĩ, còn gì nữa không ạ?" Anh rất mong được nghe bác sĩ dặn dò, càng chi tiết càng tốt.

"Đợi lần tái khám tiếp theo xem sao, bác cần theo dõi và nắm rõ bệnh tình của Tiểu Cẩm, sau đó mới có thể đưa ra lời khuyên thích hợp..." Bác sĩ Hoàng thấy Thẩm Kình Vũ tha thiết muốn hỏi thêm, ông cúi xuống nhìn kết quả xét nghiệm của Kỷ Cẩm một lần nữa, trầm ngâm một lát rồi cười nói: "Nếu các cháu thích động vật và có đủ kiên nhẫn, bác đề nghị thử nuôi một con mèo xem sao."