Anh Vệ Sĩ Thiếu Chuyên Nghiệp

Chương 59



Uống thuốc

---

Nuôi mèo?

Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm quay sang nhìn nhau một cái.

Kỷ Cẩm nhịn không được mà thì thào: "Trước kia em cũng muốn nuôi mèo, chỉ là..."

Cậu vẫn luôn ở một mình trước khi Thẩm Kình Vũ dọn tới, có đôi khi cậu cảm thấy rất cô độc, nhưng cậu không thích bị người khác quấy rầy nên từng cân nhắc nuôi thú cưng bầu bạn. Thế nhưng do tính chất công việc, việc dắt cún đi dạo mỗi ngày là bất khả thi, cho dù nuôi mèo cũng là quá sức, cho nên mãi tới bây giờ Kỷ Cẩm vẫn chưa dám nuôi con gì.

Chỉ cần nhìn vào mắt Kỷ Cẩm, Thẩm Kình Vũ lập tức hiểu ý cậu, anh khẽ nhéo đầu ngón tay của cậu.

Sau khi ghi nhớ tất cả những lời dặn của bác sĩ Hoàng, hai bọn họ đứng dậy cảm ơn rồi xin phép ra về.

Vừa lên xe Kỷ Cẩm đã gấp gáp quay sang hỏi Thẩm Kình Vũ: "Anh có thích mèo không?"

Thẩm Kình Vũ vươn tay gãi cằm cậu: "Đương nhiên là có." Nếu không thích mèo, anh mất công lưu về nhiều meme mèo như thế để làm gì?

Kỷ Cẩm cắn đầu ngón tay anh một cái: "Anh gãi cằm em làm gì? Em có phải mèo đâu!"

Thẩm Kình Vũ rụt ngón tay lằn hai vết răng mờ mờ về, chỉ cười không đáp lời.

Hiện giờ đã có Thẩm Kình Vũ, bọn họ có thể thay nhau chăm sóc thú cưng, trong danh sách công việc hàng ngày sẽ có thêm hạng mục chăm mèo. Kỷ Cẩm càng nghĩ càng háo hức. Thẩm Kình Vũ vừa nổ máy cậu đã nóng lòng đề nghị: "Hay là chúng ta tới cửa hàng bán mèo xem luôn?"

"Được." Thẩm Kình Vũ đồng ý ngay lập tức, sau khi tìm được địa chỉ liền lái xe đi.

...

Cuối tuần Túc An thường ngủ nướng, nằm đến trưa cũng chưa muốn dậy. Lúc này cô đang lướt di động bỗng nhận được tin nhắn của Kỷ Quân Khiêm.

Kỷ Quân Khiêm: [Tiểu An à, con có đang ở cạnh Kỷ Cẩm không?]

Túc An có chút khó hiểu, nhắn trả lời: [Không đâu dượng, hôm nay bọn con không có lịch trình gì, chỉ ở nhà nghỉ ngơi thôi.]

Nhắn xong cô cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục lướt weibo, chợt di động hiện lên cuộc gọi đến của Kỷ Quân Khiêm.

Túc An nhấn nút nghe: "Alo dượng à."

Kỷ Quân Khiêm hỏi: "Tiểu An, con đang ở nhà mình à? Hôm nay không đi cùng Tiểu Cẩm à?"

"Không ạ..." Túc An nhận ra giọng nói Kỷ Quân Khiêm có chút kì lạ bèn ngồi thẳng dậy: "Có chuyện gì thế ạ?"

Kỷ Quân Khiêm khá ngạc nhiên: "Nó không gọi con đưa đi bệnh viện à?"

"Đi bệnh viện?" Túc An kinh ngạc: "Sao lại phải đi bệnh viện? Dượng à, xảy ra chuyện gì rồi?"

Đầu bên kia điện thoại có chút trầm mặc.

Kỷ Quân Khiêm giúp Kỷ Cẩm hẹn gặp bác sĩ tâm lý, thật lòng ông rất lo cho con trai, nhưng vì Kỷ Cẩm không nói gì nên ông cũng không dám hỏi nhiều. Ông biết chuyện đi khám bệnh này Kỷ Cẩm nhất định sẽ tìm người đi cùng, vốn cho rằng cậu sẽ nhờ Túc An đưa đi, cho nên ông mới gọi điện cho cháu gái hỏi thăm tình hình, làm vậy cũng là để yên lòng hơn.

Thế nhưng Túc An hoàn toàn không biết gì, điều này nằm ngoài dự đoán của Kỷ Quân Khiêm.

...

Trong cửa hàng bán mèo, Kỷ Cẩm ngồi xổm trước cửa lồng, vươn tay chờ một chú mèo con giống Anh lông ngắn lắc lư đi ra, nó chủ động dụi đầu vào lòng bàn tay cậu. Bộ lông mềm mại ấm áp cọ lên làn da Kỷ Cẩm khiến trái tim cậu mềm nhũn.

"Con này, con này yêu quá." Cậu ngẩng đầu nhìn Thẩm Kình Vũ bằng ánh mắt mong chờ: "Chúng ta mua con này về đi."

Thẩm Kình Vũ bật cười. Từ khi bước vào cửa hàng đến giờ Kỷ Cẩm như hóa thành tra nam, gặp con mèo nào cũng đòi mua, mèo Garfield, mèo Ragdoll, mèo Anh lông ngắn, mèo Ba Tư,... con nào cậu cũng thích, con nào cũng muốn nuôi.

Thẩm Kình Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, cũng vươn tay gãi cằm chú mèo kia: "Em chọn đi. Tôi nghe theo em."

"Em thích tất cả..." Kỷ Cẩm khó xử khi phải lựa chọn: "Anh thấy con nào đáng yêu nhất?"

Thẩm Kình Vũ nhìn trái nhìn phải. Thấy nhân viên cửa hàng không để ý bèn duỗi tay chỉ lên chóp mũi bị khẩu trang che kín của Kỷ Cẩm: "Tôi chọn con này."

Kỷ Cẩm kiêu căng lườm anh một cái, tiếp tục trêu chú mèo nhỏ. Thẩm Kình Vũ đứng dậy đi theo nhân viên học cách chăm sóc mèo.

Hôm nay bọn họ chỉ tới dạo một vòng, chưa thể mua mèo về ngay lập tức. Bọn họ đều không có kinh nghiệm chăm sóc thú cưng, cần phải học các kĩ năng trước, mua sắm đầy đủ dụng cụ cho mèo, sau đó mới quay lại chính thức đón thành viên mới.

Chờ đến khi Kỷ Cẩm chọn xong mèo, Thẩm Kình Vũ đã học được kha khá kiến thức từ nhân viên chăm sóc thú cưng, lúc này bọn họ mới ra về, cả hai đều lưu luyến không nỡ rời đi.

Bước vào thang máy, Kỷ Cẩm vẫn mãi nhớ thương mấy chú mèo con vừa rồi: "Bao giờ chúng ta mới có thể đón mèo về nhà đây?"

"Tuần tới chúng ta phải đặt mua hạt, mua ổ cho mèo, cuối tuần sau tôi được nghỉ tập, tôi đưa em đi đón mèo về nhé."

"Vậy anh đã quyết định sẽ đón bé nào chưa?"

"Tùy theo ý em."

"Em muốn nuôi tất cả, dù sao nhà mình cũng to như vậy, thừa chỗ để nuôi chúng."

Thẩm Kình Vũ xoa nắn mặt cậu, thẳng thắn cự tuyệt: "Không được đâu! Trước tiên phải nuôi một con cho tốt đã, sau đó mới nuôi thêm."

Kỷ Cẩm tức giận muốn cắn anh, Thẩm Kình Vũ phản xạ nhanh lập tức rụt tay về.

Cửa thang máy mở ra, hai người cười đùa bước vào phòng khách, sau đó lập tức ngây ngẩn cả đôi--- Túc An đang ngồi trên sofa chờ bọn họ!

"Chị họ?" Kỷ Cẩm nhíu mày: "Sao chị lại đến đây?"

Thẩm Kình Vũ thu lại nét tươi cười trên mặt, chào hỏi lễ phép: "Chị An."

Túc An đứng lên dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Kỷ Cẩm, sau đó lại nhìn Thẩm Kình Vũ. Cô gật đầu chào Thẩm Kình Vũ trước, sau đó hỏi: "Hôm nay hai cậu đi đâu vậy?"

Kỷ Cẩm ngồi xuống sofa: "Đi dạo cửa hàng bán mèo. Sao thế, chị tìm em có chuyện gì?"

Túc An nhìn cậu chăm chú: "Cửa hàng bán mèo?"

"Ừ hứ, bọn em định nuôi một con mèo."

Hai chị em nói chuyện phiếm, Thẩm Kình Vũ về phòng soạn đồ đạc trước, sau đó lại vào bếp rót cho Túc An cốc nước.

Chỉ lát sau Thẩm Kình Vũ cầm cốc nước bước ra, đặt xuống trước mặt Túc An. Cô quan sát bộ dạng rất ra dáng chủ nhà của Thẩm Kình Vũ, tâm tình khá phức tạp: ban đầu khi mới kí hợp đồng với Thẩm Kình Vũ, cô còn lo không biết Thẩm Kình Vũ có thể chịu đựng tính cách kì quái của Kỷ Cẩm trong bao lâu. Vậy mà lúc này đây, em trai cô đã thân thiết với người này hơn cả với cô!

Kỷ Cẩm hỏi Túc An: "Rốt cuộc chị có chuyện gì? Sao không bảo em một câu mà đã tới đây rồi?"

Túc An trầm mặc một lát, rốt cuộc vào thẳng chủ đề chính: "Sáng nay dượng gọi điện cho chị."

Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ đồng thời ngẩn ra, nhìn nhau không nói gì. Dượng mà Túc An nhắc đến chẳng phải là Kỷ Quân Khiêm sao?

Kỷ Cẩm vốn đang lười biếng ngồi tựa lưng sofa, lúc này đột nhiên ngồi bật dậy: "Ông ấy gọi cho chị? Ông ấy nói gì?"

Túc An nhận ra Kỷ Cẩm đang đề phòng mình, trong lòng ngũ vị tạp trần: "Dượng hỏi chị có đang ở bệnh viện cùng em không?"

Toàn thân Kỷ Cẩm lập tức căng cứng, Thẩm Kình Vũ yên lặng ôm vai cậu. Anh biết sự xuất hiện bất ngờ của Túc An khiến Kỷ Cẩm rất không thoải mái, nhưng Kỷ Quân Khiêm gọi cho Túc An là vì lo lắng cho Kỷ Cẩm, mà Túc An là chị họ của cậu, cô đương nhiên không có ác ý gì.

Kỷ Cẩm lại hỏi: "Ông ấy còn nói gì nữa?"

Túc An chậm rãi lắc đầu: "Không nói gì thêm. Cho nên chị phải chạy lên đây hỏi thăm cậu--- rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại phải đi bệnh viện?"

Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng. Túc An không biết Kỷ Cẩm đang đề phòng điều gì ở cô, cũng không biết Kỷ Quân Khiêm đang giấu cô điều gì, cô mơ hồ đoán ra điều gì đó nhưng lại chưa thể nắm bắt rõ ràng.

Một lát sau Kỷ Cẩm đứng phắt dậy: "Em về phòng lấy đồ!"

Không đợi Túc An phản ứng lại, cậu lôi kéo Thẩm Kình Vũ tiến vào phòng ngủ.

Sau khi bước vào phòng và đóng cửa lại, Thẩm Kình Vũ nắm hai cánh tay Kỷ Cẩm vòng quanh thắt lưng mình, an ủi cậu: "Đừng nóng giận, tôi nghĩ là bọn họ chỉ đang quan tâm em mà thôi."

Kỷ Cẩm lặng lẽ lắc đầu: "Em không giận."

Thẩm Kình Vũ cẩn thận quan sát sắc mặt Kỷ Cẩm, phát hiện cậu căng thẳng và lo âu nhiều hơn là tức giận. Trong lòng anh đã sáng tỏ--- hôm nay bác sĩ đề nghị cậu nên chia sẻ với người thân và bạn bè để họ phối hợp trị liệu cùng cậu. Mà Túc An vừa là chị họ, vừa lại người đại diện trong công việc, cô nên là người đầu tiên được biết về chuyện này.

Thẩm Kình Vũ cũng ủng hộ Kỷ Cẩm nói thật với Túc An, anh vốn định chờ tối nay lựa lời khuyên nhủ cậu, hiện giờ Túc An đã đến tận đây, vừa vặn là một cơ hội tốt.

"Em nói thật với chị ấy đi." Thẩm Kình Vũ dịu dàng vuốt ve cái gáy Kỷ Cẩm: "Đừng sợ, tôi tin chị An sẽ hiểu và thông cảm."

Kỷ Cẩm trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm: "Được, vậy anh ra nói chuyện cùng em."

Hiện tại cậu rất dựa dẫm vào Thẩm Kình Vũ, ngay cả chuyện tâm sự với Túc An cậu cũng muốn có anh ở bên hỗ trợ.

Chỉ lát sau bọn họ nắm tay quay lại phòng khách, trên tay Thẩm Kình Vũ còn cầm theo bệnh án của bệnh viện hôm nay. Sau khi ngồi xuống sofa, Thẩm Kình Vũ dùng ánh mắt hỏi ý Kỷ Cẩm trước, Kỷ Cẩm gật đầu anh mới đưa bệnh án cho Túc An.

"Chị An, chị đọc qua trước đi đã."

Túc An bị ảnh hưởng bởi không khí nghiêm trọng này, trong lòng cô thấp thỏm không yên. Cô vội cầm tập giấy tờ lên, chưa mở xem nội dung đã nhìn thấy ba chữ tiêu đề in hoa: KHOA TÂM THẦN, Túc An lập tức trợn tròn mắt.

Cô bắt đầu nhìn kết quả các thang đánh giá, khi nhận ra các chỉ số khuynh hướng trầm cảm và lo âu của Kỷ Cẩm đều rất cao, Túc An nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn lên.

Kỷ Cẩm không nói gì, chờ cô đọc hết bệnh án. Vì thế Túc An lấy lại tinh thần, tiếp tục lật mở các trang sau, đọc kĩ toàn bộ nội dung ghi trên đó. Tuy cô không quá am hiểu các số liệu, nhưng kết luận của bác sĩ được ghi rất rõ ràng, cô có thể đọc hiểu: nghi ngờ mắc chứng rối loạn lưỡng cực...

Túc An nhìn thẳng vào hàng chữ này. Tay cô nâng lên hạ xuống mấy lần, động tác phức tạp như đang biểu diễn khiêu vũ bằng ngón tay, ngoài miệng chỉ có thể bật thốt ra một câu nghèo nàn: "Nghi ngờ?"

Kỷ Cẩm lắc đầu: "Năm ngoái em đi khám ở một bệnh viện khác, họ chẩn đoán em đã mắc bệnh. Năm nay đổi chỗ khám, bác sĩ ở đây nói phải tái khám vài lần nữa mới có thể đưa ra kết luận chính xác."

"Năm ngoái..." Túc An trầm mặc.

Kỳ thực cô từng hoài nghi Kỷ Cẩm bị trầm cảm--- người làm trong giới giải trí phải gánh một khối lượng công việc khổng lồ, đi kèm với đó là áp lực tâm lý rất nặng nề, có không ít người mắc phải căn bệnh này, hiểu biết của Túc An chỉ dừng lại ở mức đó. Nhưng phần lớn thời điểm Kỷ Cẩm đều tỏ ra phấn khởi, thi thoảng mới có vài ngày cậu để lộ ra sự uể oải. Hơn nữa Kỷ Cẩm không thừa nhận, Túc An bèn gạt đi khả năng này và cho rằng Kỷ Cẩm là người có "tính cách cổ quái".

Không ngờ cậu không hề mắc chứng trầm cảm, mà là chứng rối loạn lưỡng cực...

Cô ngập ngừng vài lần, cuối cùng mới mở miệng: "Nếu năm ngoái đã có chẩn đoán chính xác, sao cậu không nói cho chị biết?"

"Em không muốn nói, em không có ý định để người khác biết."

Túc An vuốt mặt, cố gắng chắp nối lại mạch suy nghĩ của mình: "Thế bệnh này có chữa khỏi được không?"

Kỷ Cẩm hơi sững lại, hơi lắc đầu nhẹ hai cái. Nhưng động tác của cậu quá nhẹ, hai người còn lại đều không nhận ra.

"Có thể chữa khỏi." Thẩm Kình Vũ giải thích: "Chỉ là quá trình rất khó khăn, hơn nữa cần điều trị lâu dài. Bác sĩ đã đề nghị A Cẩm tĩnh dưỡng một thời gian, làm việc và nghỉ ngơi điều độ, hạn chế các tác nhân gây kích thích từ bên ngoài..."

Túc An lại sửng sốt. Những điều này đều mâu thuẫn với tính chất công việc của Kỷ Cẩm!

Trước tiên cô nhớ lại bản hợp đồng ba triệu của Kỷ Cẩm, nếu cậu giảm bớt lượng công việc sẽ khó hoàn thành điều khoản ấy, có thể dẫn đến việc phải bồi thường rất nhiều! Nhưng suy nghĩ này chỉ thoáng hiện lên trong đầu, sau đó bị nhấn chìm bởi một nỗi lo lớn hơn--- tiền quan trọng, nhưng người còn quan trọng hơn! Đây là em họ của mình, cô đương nhiên rất thương cậu em này!

Túc An hít sâu một hơi, ngồi thẳng dậy: "Chuyện công việc cậu không cần lo lắng, chị sẽ giúp cậu trao đổi với phía công ty. Nếu mắc bệnh thì việc quan trọng nhất lúc này là phải chữa khỏi đã."

Kỷ Cẩm lập tức ngắt lời: "Chị đừng vội nói cho người khác biết. Chị cứ nói với công ty dạo gần đây sức khỏe em không tốt, em đang dồn sức chuẩn bị cho album mới, tạm thời không thể nhận show."

Cậu có lòng tự trọng rất lớn. Ở một mức độ nào đó, mọi người vẫn luôn sinh ra sự kì thị với người mắc bệnh tâm lý, cậu không dám tưởng tượng nếu người khác biết chuyện sẽ nghĩ thế nào về cậu, sẽ nói gì về cậu, cho nên đây vẫn là một điều cấm kị trong lòng Kỷ Cẩm. Hơn nữa cậu muốn hiểu rõ hơn về phương pháp trị liệu mới, nếu nó có hiệu quả, chỉ cần uống thuốc sẽ giúp ổn định cảm xúc, vậy thì cậu sẽ giảm bớt công việc rồi âm thầm điều trị, không cần thông báo cho tất cả mọi người.

"Được rồi, cứ làm theo ý cậu vậy." Túc An đến bây giờ vẫn chưa hiểu rõ "rốt loạn lưỡng cực" là gì, ba chữ "bệnh thần kinh" đối với cô mà nói đã đủ kích thích rồi, cô tự nhủ phải về nhà nghiên cứu thêm mới được. Cô lại hỏi tiếp: "Thế những show đã nhận từ trước thì sao? Có cần chị cancel không?"

Kỷ Cẩm lắc đầu: "Không cần đâu, chỉ còn mấy lịch trình mà thôi, em sẽ hoàn thành nốt rồi tính tiếp."

Túc An gật đầu. Có mấy hợp đồng đã kí, tiền đặt cọc đã thu về, hiện tại hủy show sẽ phải bồi thường, Kỷ Cẩm cố gắng chạy nốt sẽ đỡ phiền phức.

Túc An muốn hỏi thêm về chứng bệnh "rối loạn lưỡng cực". Tình huống này xảy ra quá đột ngột, suy nghĩ của cô vẫn hỗn loạn, cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề mà chưa thông, rõ ràng cô có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Kỷ Cẩm nhịn không được bèn nói: "Chị họ, hôm nay chị cứ về nghỉ ngơi đi đã."

Túc An cũng hiểu mình cần thời gian để bình tĩnh lại, vì thế cô đứng lên: "Vậy chị về trước nhé, mấy hôm nữa sẽ đến tìm cậu."

"Chị An." Thẩm Kình Vũ đứng dậy cùng lúc: "Để em tiễn chị xuống nhà."

Kỷ Cẩm biết anh muốn nói chuyện riêng với Túc An, cậu không nói gì, yên lặng để hai người rời đi.

Bọn họ vừa bước vào thang máy, Thẩm Kình Vũ đã nhỏ giọng nói: "Chị An, Kỷ Cẩm mắc bệnh này rất khổ sở... Chị đã vất vả chăm sóc cậu ấy rồi."

Túc An dở khóc dở cười: "Thật không ngờ lời này lại do cậu nói với chị, lẽ ra phải để chị nói mới đúng, cứ có cảm giác... chị đã chưa làm tròn trách nhiệm của một người chị."

Xuống đến tầng một, Thẩm Kình Vũ đưa Túc An ra tận xe, cô không biết nên nói thêm gì, hồi lâu sau mới thốt ra một câu: "Cậu cố gắng chăm sóc em ấy nhé... Thêm nữa là, cảm ơn cậu."

Tính cách Kỷ Cẩm, Túc An không phải không hiểu, nếu năm ngoái cậu đã bị chẩn đoán mắc bệnh tâm lý nhưng đến bây giờ mới chấp nhận điều trị, chấp nhận nói thật với người khác, điều này khẳng định có công lao to lớn của Thẩm Kình Vũ.

Thẩm Kình Vũ lắc đầu muốn nói anh không cần người khác cảm ơn.

Tiễn Túc An ra về, Thẩm Kình Vũ lên nhà ngay lập tức. Kỷ Cẩm đã không còn ở trong phòng khách, Thẩm Kình Vũ vội vào phòng ngủ thấy người đã đứng ngẩn ngơ nhìn xuống mặt bàn.

Anh tiến lên vài bước, trên bàn có mấy hộp thuốc--- hôm nay Hoàng Hữu đã kê đơn thuốc mới cho Kỷ Cẩm. Cậu vẫn luôn kháng cự chuyện uống thuốc, cậu còn hỏi bác sĩ có thể hoãn việc dùng thuốc hay không, nhưng bác sĩ Hoàng yêu cầu bắt đầu uống thuốc ngay từ hôm nay. Căn bệnh này có thể chuyển biến xấu nếu để lâu dài, hơn nữa đơn thuốc cần phải thay đổi liên tục theo tình trạng của người bệnh, bác sĩ sẽ theo dõi sát sao và điều chỉnh đơn thuốc, cho nên phải bắt đầu càng sớm càng tốt.

Thẩm Kình Vũ bước tới khoác tay ôm vai Kỷ Cẩm.

Kỷ Cẩm ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy sự tủi thân.

"Em không muốn uống thuốc!" Kỷ Cẩm nói.

Thẩm Kình Vũ xoay người cọ cọ lên chóp mũi cậu: "Vậy thì không uống."

Kỷ Cẩm trầm mặc trong chốt lát, vươn tay đẩy hộp thuốc ra xa: "Ngày mai đi... ngày mai bắt đầu uống!"

Thẩm Kình Vũ hôn nhẹ lên môi cậu, sự nuông chiều kéo dài vô hạn.

Trong lòng Kỷ Cẩm khó nói là cảm giác gì. Một lát sau cậu lại cầm hộp thuốc lên, dốc đủ mấy loại thuốc, chậm rãi uống cùng nước.