Sáng thứ bảy, như thường lệ Thẩm Kình Vũ tới câu lạc bộ Quyền Bá, nhưng hôm nay anh không luyện tập giống mọi ngày--- anh sắp tham gia , tuyển thủ đăng kí đều là các võ sĩ MMA chuyên nghiệp. Trình độ đối thủ tăng cao, khả năng hạ gục đối thủ càng khó, Thẩm Kình Vũ cần có một chiến lược luyện tập và thi đấu phù hợp.
Câu lạc bộ đã tổng hợp tư liệu của những đối thủ mà Thẩm Kình Vũ sắp phải đối đầu, bọn họ mở một cuộc họp suốt buổi sáng, phân tích phong cách đánh và thói quen của từng đối thủ, sau đó đề ra kế hoạch huấn luyện cho tuần tiếp theo. Tan họp đã là giữa trưa, Thẩm Kình Vũ quay về nhà.
Vừa vào nhà anh lập tức đi thay quần áo.
Hồi lâu sau Thẩm Kình Vũ mới bước ra, trên người mặc sơ mi được là phẳng phiu và quần kaki, diện mạo này khiến Kỷ Cẩm đang ngồi chờ ngoài phòng khách không khỏi sửng sốt.
Tuy đây không phải lần đầu tiên cậu thấy Thẩm Kình Vũ mặc chính trang, nhưng chiếc áo sơ mi này là Thẩm Kình Vũ mới mua, cực kì phù hợp với dáng người anh. Trải qua giai đoạn huấn luyện cường độ cao thời gian vừa qua, bờ vai Thẩm Kình Vũ dường như nở rộng thêm một chút, vuông vức lại săn chắc, hai chân hai tay thon dài rắn rỏi, đường viền cơ bắp như ẩn như hiện sau lớp vải áo, dáng người đúng chuẩn "móc áo biết đi".
Kỷ Cẩm ngẩn người vài giây mới tỉnh lại, cậu bước tới ôm eo người yêu: "Anh mặc thế không thấy nóng à?"
"Có hơi nóng." Thẩm Kình Vũ cũng thuận thế ôm lấy Kỷ Cẩm: "Nhưng tôi muốn để lại ấn tượng tốt với ba mẹ em, vẫn nên ăn mặc lịch sự một chút thì hơn."
Gần đây Kỷ Cẩm đang cố gắng hàn gắn quan hệ với cha mẹ. Đầu tiên là nhắn tin gọi điện hỏi thăm, tuần trước Kỷ Quân Khiêm chủ động mở lời, ông hy vọng cuối tuần này Kỷ Cẩm có thể về nhà ăn cơm cùng gia đình, dù sao nhắn tin và gọi điện vẫn phải thông qua một cái máy, bọn họ đều muốn tận mắt nhìn thấy Kỷ Cẩm mới có thể yên tâm.
Kỷ Cẩm cân nhắc sau đó đồng ý, hơn nữa còn muốn dẫn Thẩm Kình Vũ về cùng.
Chuyện cậu và Thẩm Kình Vũ ở bên nhau, cậu đã thông báo cho cha mẹ qua điện thoại. Kỷ Quân Khiêm và Ân Thanh đều không phản đối--- tạm thời chưa nhắc đến việc bọn họ đều là người làm văn hóa nghệ thuật, trên phương diện này cả hai đều rất cởi mở. Chỉ cần dựa vào bệnh tình hiện tại của Kỷ Cẩm, có thể sống một cuộc đời yên bình đã đủ mãn nguyện rồi, cha mẹ cậu không dám hy vọng xa vời hơn.
"Yên tâm đi." Kỷ Cẩm cọ cọ mặt Thẩm Kình Vũ nói: "Bọn họ biết anh đối xử với em tốt thế nào, khẳng định sẽ rất quý anh."
Những lời này còn ngọt ngào hơn mấy câu tâm tình, Thẩm Kình Vũ nhịn không được mà hôn cậu một cái, lại thơm thêm vài cái.
Hai người đổ đầy nước uống và thức ăn cho Thẩm Đại Mao, sau đó cầm chìa khóa xe rời đi.
...
Nửa tiếng sau, bọn họ đứng trước cửa nhà họ Kỷ. Kỷ Cẩm còn chưa kịp ấn chuông đã có người mở ra từ bên trong, rõ ràng Kỷ Quân Khiêm đã đợi từ rất lâu.
"Tiểu Cẩm, Tiểu Vũ, các con về rồi à." Kỷ Quân Khiêm niềm nở chào hỏi. Tuy lần trước ông đã gặp Thẩm Kình Vũ một lần, nhưng khi ấy anh vẫn là vệ sĩ kiêm trợ lý của Kỷ Cẩm, mà bữa tiệc chưa kết thúc bọn họ đã rời đi, cho nên giáo sư Kỷ vẫn chưa có cơ hội làm quen. Hiện giờ quan sát tỉ mỉ hơn, ông phát hiện Thẩm Kình Vũ quả thực rất tuấn tú và lịch sự.
Kỷ Cẩm hơi rũ mắt, nhỏ giọng gọi một tiếng: "Cha."
Thẩm Kình Vũ lễ phép nâng túi đồ trên tay: "Chào chú Kỷ ạ, cháu có chút quà biếu cô chú, nếu có gì sơ suất mong cô chú thông cảm ạ."
"Người một nhà về ăn bữa cơm, cần gì quà cáp hả?" Kỷ Quân Khiêm mỉm cười: "Vào nhà đi hai đứa, các món lên hết rồi, chỉ chờ các con về thôi đấy."
Bọn họ đổi giày ngoài cửa, Ân Thanh đang ngồi trên sofa trong phòng khách, thấy ba người bước vào, bà chậm chạp vịn thành ghế đứng lên, nở một nụ cười nhàn nhạt.
"Mẹ."
"Cháu chào cô, cháu là Thẩm Kình Vũ ạ."
Ân Thanh chậm rãi gật đầu: "Cô biết rồi."
Ân Thanh mắc bệnh nhiều năm, tình trạng nặng hơn Kỷ Cẩm rất nhiều, tác dụng phụ của thuốc cũng mạnh hơn. Hiện tại ngay cả việc giao tiếp với người khác cũng khó khăn đối với bà.
Kỷ Quân Khiêm bước lên giải vây: "Cả nhà vào ăn cơm đã."
Trên bàn ăn đã đầy đủ các món, mỗi người ngồi một ghế bắt đầu vừa ăn vừa trò chuyện.
Lần cuối cùng Kỷ Cẩm gặp cha mẹ là tại bữa tiệc sinh nhật của Ân Thanh. Trên bàn cơm, Kỷ Quân Khiêm hỏi thăm tình hình gần đây nhưng không hỏi quá sâu về bệnh tình của con trai, ông sợ ảnh hưởng không khí gia đình.
Một lát sau, giáo sư Kỷ chuyển đề tài về phía Thẩm Kình Vũ.
"Tiểu Vũ à." Kỷ Quân Khiêm hỏi: "Chú nghe Kỷ Cẩm nói cháu đang là vận động viên à? Cháu có thi đấu gì không?"
Thẩm Kình Vũ lập tức trả lời: "Cháu sắp tham gia giải ạ."
"Thế có xem được trên TV không?"
"Có ạ. Trận đấu được phát trên đài Giang Tô và mấy kênh địa phương nữa, trên mạng cũng có video truyền hình trực tiếp."
"Ồ? Khi nào phát sóng thế?"
Kỷ Quân Khiêm khá hứng thú với công việc của Thẩm Kình Vũ, hỏi xong thời gian ông lại tìm hiểu thêm một số điều luật thi đấu vân vân. Từ đầu đến cuối hai mẹ con Ân Thanh và Kỷ Cẩm thỉnh thoảng mới thêm vào một câu, phần lớn thời gian chỉ im lặng ăn cơm.
Dùng được nửa bữa, Ân Thanh vươn đũa gắp một miếng thịt gà, vì bị run tay nên miếng thịt rơi xuống mặt bàn. Kỷ Cẩm thấy vậy bèn lặng lẽ gặp cho mẹ một miếng khác.
Ân Thanh ngẩng đầu nhìn cậu nhưng Kỷ Cẩm tránh né.
Không bao lâu sau, mọi người đã dừng đũa. Thẩm Kình Vũ tuy chưa ăn no lắm nhưng đây là lần đầu tiên gặp "bố mẹ vợ", anh ngại không dám ăn thả phanh nên cũng buông bát đũa theo mọi người.
Kỷ Cẩm thấy thế lập tức cầm đôi đũa của anh lên, tiếp tục gắp thức ăn cho anh. Kỷ Quân Khiêm cười nói: "Tiểu Vũ ăn nhiều vào, đừng khách sáo. Tiểu Cẩm kể với chú dì rồi, cháu là vận động viên nên phải ăn nhiều hơn so với người khác. Thức ăn còn nhiều thế này, cháu không ăn đổ đi thì phí lắm."
Trong lòng Thẩm Kình Vũ nóng lên, nhịn không được mà nắm tay Kỷ Cẩm dưới gầm bàn, nhẹ nhàng cào vào lòng bàn tay cậu.
Cơm nước xong xuôi, bát đũa có người giúp việc thu dọn, Kỷ Quân Khiêm nói với Thẩm Kình Vũ": "Tiểu Vũ, trong thư phòng chú có mấy cuốn sách liên quan đến sinh lý học, cháu là vận động viên hẳn là có hiểu biết về lĩnh vực này, cháu vào nhìn qua giúp chú xem nội dung cuốn nào ổn, được không nhỉ?"
Kỷ Quân Khiêm rõ ràng muốn nói chuyện riêng với Thẩm Kình Vũ, anh không ngại gì, ngược lại là Kỷ Cẩm, cậu lập tức cứng ngắc toàn thân--- bởi vì tính cách Ân Thanh rất bất ổn, từ nhỏ cậu đã không tiếp xúc nhiều với bà.
Đáng tiếc Kỷ Cẩm không thể đòi Thẩm Kình Vũ ở lại với mình, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh rời đi cùng cha Kỷ.
...
Bước vào thư phòng, Kỷ Quân Khiêm không hề đóng cửa, như vậy nếu bên ngoài xảy ra chuyện gì bọn họ có thể chạy ra ngay.
Ông kéo Thẩm Kình Vũ ngồi xuống trước bàn học, hòa nhã hỏi: "Tiểu Vũ à, chú nghe Tiểu Cẩm kể hai đứa đã bên nhau hơn ba tháng rồi đúng không?"
"Vậy thưa chú Kỷ."
"Chú có thể mạo muội hỏi một câu không, sao cháu lại muốn gắn kết với Tiểu Cẩm?"
Thẩm Kình Vũ không chút do dự trả lời: "Bởi vì cháu yêu em ấy."
Kỷ Quân Khiêm hơi khựng lại.
Thẩm Kình Vũ cười nói: "Chú Kỷ, có phải chú muốn hỏi cháu vì sao không ngại bệnh tình của em ấy đúng không?"
Kỷ Quân Khiêm trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu: "Đúng vậy... Ở cạnh Kỷ Cẩm, cháu có cảm thấy vất vả không?"
Nếu Thẩm Kình Vũ nói ra câu "không vất vả" một cách dễ dàng, Kỷ Quân Khiêm đương nhiên sẽ không tin. Ông là người hiểu cảm giác sống chung với người mắc bệnh tâm lý nhất. Kỳ thực vẫn có thể vượt qua sự dày vò trong cuộc sống, nhưng khi người bên cạnh phát bệnh, họ như biến thành một hố đen không đáy, không ngừng hút cạn năng lượng xung quanh, cuối cùng khiến bạn đồng hành cảm thấy sức cùng lực kiệt.
Thẩm Kình Vũ cân nhắc trong chốc lát, sau đó chân thành trả lời: "Nên nói thế nào ạ... Không phải không có những lúc vất vả khổ sở, vì chống chọi với căn bệnh tai quái này, A Cẩm còn nỗ lực hơn cháu rất nhiều... Em ấy khiến cháu cảm thấy tất cả mọi sự cố gắng đều xứng đáng."
Nếu nỗ lực chỉ xuất phát từ một phía, Thẩm Kình Vũ có lẽ sẽ buông tay khi cảm thấy quá mệt mỏi. Nhưng cho tới bây giờ, anh không hề cô độc. Kỷ Cẩm vẫn luôn cố gắng hết sức theo sát anh. Cho dù cậu không thích nghề nghiệp của anh, cậu vẫn ủng hộ anh bước tiếp; cho dù rất ghét phải dùng thuốc, cậu vẫn đều đặn uống từng vốc mỗi ngày, sau đó chịu đựng sự tra tấn của tác dụng phụ... Bọn họ chăm sóc và quan tâm nhau từng li từng tí trong sinh hoạt hàng ngày...
Thẩm Kình Vũ không mong cầu nhiều. Chỉ cần có tình yêu, anh tin rằng trên đời này mọi nỗi đau đều có thể vượt qua.
Kỷ Quân Khiêm im lặng thật lâu.
Ba tháng không tính là dài, ông lo rằng Thẩm Kình Vũ đang đắm chìm trong thời kì yêu đương cuồng nhiệt ban đầu nên coi thường khốn cảnh mà mình gặp phải. Nhưng ông cũng không nói gì quá khắt khe với anh.
Cuối cùng ông chỉ vỗ nhẹ lên vai anh, thấp giọng nói: "Đứa trẻ tốt. Hy vọng gặp được cháu là chuyện may mắn trong đời A Cẩm."
"Cháu cũng có suy nghĩ như vậy." Thẩm Kình Vũ quay đầu nhìn về phía sofa nơi Kỷ Cẩm đang ngồi, ánh mắt anh tràn đầy dịu dàng: "Gặp được em ấy cũng là chuyện may mắn trong đời cháu."
...
Ngoài phòng khách, hai mẹ con Ân Thanh trò chuyện câu được câu không.
Ân Thanh nói: "Tiểu Cẩm à, con có bị..."
Bà bỗng dừng lại một lát, sau đó mờ mịt lặp lại câu hỏi: "Có bị không?" Một câu còn chưa nói hết, bà đã quên mất mình định hỏi gì.
Kỷ Cẩm quay sang nhìn mẹ, sau đó lại cúi đầu tiếp tục bóc quýt. Bóc xong một quả, cậu nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Ân Thanh.
Ân Thanh cầm trái quýt ăn hai múi, sau đó chợt nhớ ra câu hỏi vừa rồi. Bà hỏi lại Kỷ Cẩm: "Tiểu Cẩm, con có bị ảo giác không?"
Kỷ Cẩm lắc đầu: "Không ạ, nhưng thỉnh thoảng con sẽ nghe thấy những âm thanh ảo, con nghe thấy tiếng nhạc."
Chứng rối loạn lưỡng cực nếu ở mức độ nghiêm trọng sẽ xuất hiện ảo giác, vọng tưởng mơ hồ, thậm chí là gây trở ngại về nhận thức, không biết đâu là thật đâu là ảo. Kỷ Cẩm chưa bị nặng đến mức ấy.
Ân Thanh cười cười, chậm rãi nói: "Đợt trước mẹ bị ảo giác mình là một mũi tên, cứ đòi bay về phía hồng tâm của thế giới. Ba tưởng mẹ bị điên nên dẫn đi khám bác sĩ..." Bà nhịn không được mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Kỷ Cẩm nhìn theo tầm mắt của bà, phát hiện căn hộ trên tầng mười của bọn họ đã lắp kín lưới chống trộm xung quanh, hiển nhiên là vì lo Ân Thanh sẽ rơi xuống. Có lẽ trong lòng có sự đồng cảm của người nghệ sĩ, đề tài này chợt khiến Kỷ Cẩm cảm thấy tò mò: "Hồng tâm của thế giới là chỗ nào?"
Ân Thanh lắc đầu: "Mẹ chỉ là một mũi tên, hồng tâm do người cầm cung ngắm bắn, không phải do mẹ quyết định. Mẹ còn chưa bay đi đâu, cho nên mẹ cũng không biết."
Kỷ Cẩm hơi mím môi, lại hỏi: "Vậy bây giờ mẹ còn bị ảo giác như vậy nữa không?"
Ân Thanh nhẹ nhàng thở ra, tựa hồ cảm thấy rất tiếc nuối: "Từ khi uống thuốc là không bị nữa."
Kỷ Cẩm suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: "Thế thì con thích làm một con chim hơn, ít nhất con sẽ tự quyết định phương hướng bay của mình."
Ân Thanh cười xòa: "Mũi tên bay nhanh hơn, mà lại không cần dùng sức của chính mình."
Đúng lúc này di động bà kêu vang. Ân Thanh kiểm tra điện thoại phát hiện là chuông nhắc nhở uống thuốc--- mỗi ngày bà cần uống rất nhiều loại thuốc, do trí nhớ bị suy giảm bởi tác dụng phụ nên bà phải đặt rất nhiều chuông nhắc nhở bằng điện thoại.
Ân Thanh kéo ngăn tủ lấy ra các hộp thuốc xanh đỏ tím vàng. Kỷ Cẩm đứng lên rót cho bà một cốc nước ấm.
Ân Thanh nói: "Cảm ơn con."
Bà mở từng hộp thuốc, theo thứ tự lấy ra bảy, tám viên, lần lượt nuốt xuống.
Kỷ Cẩm nhịn không được bèn hỏi: "Mẹ uống nhiều thế này, tác dụng phụ có mạnh không?"
Cậu không quen người bệnh nào giống mình, lại không muốn than vãn nhiều với Thẩm Kình Vũ để tránh làm anh khó chịu. Lúc này những tâm tư giấu kín ấy lại có thể chia sẻ với Ân Thanh.
Ân Thanh cúi đầu nhìn hai bàn tay sưng phù run rẩy của mình, bà nhìn chằm chằm rồi lặp lại: "Tác dụng phụ sao? Không uống thuốc thì không thể suy nghĩ bình thường, uống thuốc rồi thì không thể sinh hoạt bình thường... Đại khái là như thế."
Kỷ Cẩm trầm mặc trong chốc lát, lại hỏi: "Thế có bao giờ mẹ muốn từ bỏ không?"
Ân Thanh nâng mắt nhìn lên, hai mẹ con nhìn thẳng vào mắt nhau, lần này Kỷ Cẩm không lảng tránh nữa.
"Có lần rồi. Lọ Depakine này có ba mươi viên, lần trước mẹ uống một lúc mười viên, đang định uống nốt hai mươi viên còn lại thì ba con bước ra từ thư phòng..."
Kỷ Cẩm cho rằng Kỷ Quân Khiêm chạy ra để ngăn cản hành vi của Ân Thanh, không ngờ bà lại kể tiếp: "Ba nói cho mẹ biết rằng, con cũng bắt đầu uống thuốc để chữa bệnh. Thế là mẹ chạy vào WC móc họng nôn hết số thuốc kia ra."
Kỷ Cẩm sửng sốt. Có liên quan đến cậu?
Ân Thanh nâng tay dịu dàng vuốt ve hai má Kỷ Cẩm, nhẹ nhàng nói: "Nếu mẹ từ bỏ dễ dàng như vậy, chắc là con sẽ rất buồn."
Trong nháy mắt Kỷ Cẩm như bị điểm huyệt, cậu không thốt lên được lời nào.
Không bao lâu sau Thẩm Kình Vũ và Kỷ Quân Khiêm ra khỏi thư phòng.
Hôm nay Kỷ Cẩm chỉ đưa Thẩm Kình Vũ về ăn bữa cơm mà thôi, bọn họ đã xa lánh nhau một thời gian, không thể ngày một ngày hai có thể hàn gắn ngay lập tức. Huống chi đều là người đang điều trị bệnh, sau khi uống thuốc tinh thần rất sa sút, Ân Thanh cần nghỉ ngơi buổi trưa, Kỷ Cẩm cũng vậy.
Kỷ Quân Khiêm không giữ hai người ở lại nữa, ông bước tới nhẹ nhàng ôm Kỷ Cẩm vào lòng: "Tiểu Cẩm à, về nhà nghỉ ngơi cho tốt nhé, lần sau lại về thăm cha mẹ."
Kỷ Cẩm gật đầu cứng nhắc.
Ân Thanh đã về phòng trước, Kỷ Quân Khiêm tiễn Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ xuống lầu sau đó cũng đi lên.
Thẩm Kình Vũ đang định lên xe nổ máy, bỗng nhiên Kỷ Cẩm vòng tay ôm chặt anh, lại chỉ chỉ hàng ghế phía sau.
Thẩm Kình Vũ hơi khựng lại, sau đó dìu cậu ngồi vào ghế sau xe.
"A Cẩm, làm sao thế?" Anh kéo Kỷ Cẩm vào lòng mình.
Kỷ Cẩm nói: "Anh ôm em chặt một chút."
Thẩm Kình Vũ càng dùng lực ghì chặt người trong lồng ngực, hận không thể đính cậu lên người mình.
Kỷ Cẩm nói: "Trong lòng em đang rất khó chịu, nhưng em không khóc được."
Cậu đã không phát bệnh suốt một tháng nay kể từ khi dùng thuốc, nhưng không phát bệnh không có nghĩa đã khỏi hẳn. Tâm lý của cậu bị thuốc ức chế, thân thể cũng bị thuốc điều khiển. Lý trí nói cho cậu biết, hiện tại cậu đang vui, đang buồn, đang hưng phấn, đang căng thẳng,... nhưng cơ thể lại mất đi năng lực cảm nhận. Đây là một cảm giác rất vi diệu, tựa như linh hồn cậu đang bị nhốt trong một cái xác chết lặng.
Cậu buồn nhưng không thể khóc. Lời này khiến Thẩm Kình Vũ cũng cay mắt theo.
Anh cố nhịn xuống nước mắt, cười hỏi: "Sao lại khó chịu rồi?"
Trong lòng Kỷ Cẩm ngổn ngang suy nghĩ, nhưng cậu không thể biểu đạt bằng lời. Cậu ôm chặt Thẩm Kình Vũ hơn, vùi mặt vào cổ anh, lặp đi lặp lại một câu nói: "Thẩm Kình Vũ, em yêu anh... Em rất yêu anh, rất rất yêu anh, rất rất rất yêu anh."
Cho dù cơ thể này bị thuốc làm tê liệt, nhưng sức mạnh của tình yêu vẫn chảy cuồn cuộn trong máu thịt cậu. Nếu không có tình yêu này, nếu không có lòng tin rằng mình có thể chữa khỏi bệnh, Kỷ Cẩm căn bản sẽ không có dũng khí để tiếp tục trị liệu; tình yêu đã giúp cậu kiên trì cho đến tận bây giờ.
Thẩm Kình Vũ không biết vì sao đang khổ sở lại biến thành yêu anh. Thế nhưng anh vẫn nâng mặt Kỷ Cẩm lên, đặt từng nụ hôn lên mặt cậu, nói ra những lời tâm tình từ đáy lòng, vừa đứng đắn lại vừa sến sẩm: "A Cẩm, tôi là của em, từ đầu đến chân đều thuộc về em..."
Hai người hôn nhau đắm đuối trên xe, Kỷ Cẩm thò tay mở cúc áo Thẩm Kình Vũ, Thẩm Kình Vũ đỡ cậu nằm xuống băng ghế dài. Trong xe không có đồ dùng thiết yếu, Thẩm Kình Vũ không muốn làm cậu bị thương nên chỉ ôm hôn nhiệt tình.
Kỷ Cẩm nói: "Không sao đâu, anh tiến vào đi." Lần này không phải vì muốn tự làm đau bản thân, ngược lại cậu hy vọng cơn đau sẽ giúp cơ thể đang bị tê liệt tìm lại được cảm xúc.
Không đợi Thẩm Kình Vũ mở miệng, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo vang phá tan bầu không khí nóng bỏng trong xe. Kỷ Cẩm với chiếc di động bị rơi dưới sàn xe, không nhìn màn hình đã lập tức ấn nút từ chối cuộc gọi.
Nhưng chưa đầy hai giây sau lại có tiếng chuông khác vang lên, lần này là điện thoại của Thẩm Kình Vũ.
Anh nhìn màn hình, người gọi đến là Túc An--- gần đây Kỷ Cẩm đang nghỉ phép, nếu không có chuyện gì quan trọng Túc An sẽ không tùy tiện gọi đến.
Kỷ Cẩm cũng muốn tắt máy Thẩm Kình Vũ nhưng bị anh nắm lấy tay hôn nhẹ lên từng ngón trấn an, sau đó anh nhận cuộc gọi.
"Chị An ạ?"
"Tiểu Vũ à." Giọng nói Túc An có chút khẩn trương: "A Cẩm có ở cạnh cậu không?"
Thẩm Kình Vũ nhìn người đang nằm cau mày dưới thân mình, nhẹ nhàng dùng ngón tay xoa phẳng nếp nhăn giữa trán cậu: "Có ạ."
Túc An nhẹ nhàng thở ra: "Bây giờ hai đứa có rảnh không, có thể đến công ty một chuyến không?"
"Xảy ra chuyện gì sao?"
"Có chút chuyện, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm..." Túc An ấp úng tựa hồ hơi khó nói: "Tốt nhất hai cậu chạy qua đây một lát, chúng ta nói chuyện trực tiếp, thương lượng xem nên xử lý thế nào cho ổn thỏa."