Nửa tiếng sau, Thẩm Kình Vũ và Kỷ Cẩm có mặt dưới tầng một của tòa nhà công ty. Bọn họ vừa xuống xe, Túc An đứng chờ gần đó đã chạy tới: "Hai cậu đến rồi đấy à!"
Kỷ Cẩm hỏi: "Chuyện gì thế chị?"
Thẩm Kình Vũ đi vòng qua thân xe, đứng bên cạnh Kỷ Cẩm.
Túc An nói: "Lần trước cậu lên biểu diễn rồi quên lời, đúng không? Hai ngày nay trên mạng có người tung tin đồn ác ý về cậu, bọn họ cắt ghép những đoạn video lúc trạng thái cậu không ổn định, ghép lại rồi bịa đặt rằng cậu dùng chất cấm..."
Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ ngạc nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái. Kỷ Cẩm? Dùng chất cấm?
Túc An thở dài: "Mấy người sếp Lưu đang họp trong kia. Chị cố ý đứng đây chờ cậu để bàn bạc trước, cậu thấy chuyện này nên xử lý thế nào cho êm đẹp?"
Lời đồn này quá mức hoang đường, Kỷ Cẩm chỉ cảm thấy tức cười: "Xử lý thế nào ư? Nên thanh minh thì phải thanh minh, nên kiện thì phải kiện thôi."
"Đăng thông cáo bác bỏ rồi, cũng gửi thư mời của luật sư rồi..." Túc An bất đắc dĩ nói: "Nhưng lần này là có người cố ý hãm hại cậu, làn sóng dư luận đang rất lớn, trước mắt chưa thế ép xuống được..."
Loại tin tức bất lợi này, vì lo sẽ ảnh hưởng đến tinh thần Kỷ Cẩm nên Túc An vốn không định nói cho cậu biết. Nhưng hiện tại tin đồn lan truyền quá rộng, so với việc để Kỷ Cẩm tự lên mạng tìm kiếm, chẳng thà trực tiếp thông báo cho cậu, sau đó cùng bàn bạc phương hướng xử lý.
Cô lấy di động ra đưa cho Kỷ Cẩm xem: "Các cậu xem video này trước đi."
Kỷ Cẩm nhíu mày, nhận chiếc điện thoại, nâng lên cùng xem với Thẩm Kình Vũ.
Đúng như lời Túc An nói, người cắt ghép video quả thực có ý đồ xấu, gã đã dày công thu thập toàn bộ video ghi lại những lúc Kỷ Cẩm uể oải, mất tinh thần,... Tuy rằng lần quên lời mới đây Kỷ Cẩm đã xử lí rất chuyên nghiệp, nhưng vẫn còn một đoạn video từ năm ngoái quay cảnh Kỷ Cẩm biểu diễn khi cậu đang trong thời kì trầm cảm, thậm chí cậu còn không thể diễn hết bài; còn có một đoạn video phỏng vấn ngắn, lúc ấy cậu vừa bắt đầu dùng thuốc, trí nhớ bị suy giảm, phóng viên hỏi xong đưa micro sang, cậu lập tức quên luôn câu hỏi. Mãi đến khi phóng viên nhắc lại lần thứ ba, Kỷ Cẩm rốt cuộc mới hồi thần một chút. Còn có năm ngoái đang ghi hình tiết mục nào đó trong studio, bệnh tình của Kỷ Cẩm bỗng nhiên phát tác, toàn thân căng cứng lo âu, không thể hoàn thành buổi quay đã bỏ chạy ra về...
Kỷ Cẩm đã cố gắng thu xếp công việc của mình dựa theo chu kì phát bệnh, nhưng cũng có thời điểm mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát. Bởi vì căn bệnh này, bởi vì phải dùng thuốc điều trị, có vài lần cậu rơi vào tình trạng không thể tập trung trước ống kính máy quay. Nếu chỉ là những video lẻ loi, khán giả có lẽ sẽ không chú ý, nhưng ghép thành một video dài, sự "bất thường" của cậu đã bại lộ hoàn toàn!
Video còn chưa phát hết, Kỷ Cẩm đã thoát khỏi trình phát, trả lại điện thoại cho Túc An.
Cậu cũng không tức giận, chỉ là cảm thấy không cần thiết phải xem tiếp. Một cảm xúc khó tả dâng lên, trong đầu cậu bỗng nhớ tới lời Ân Thanh vừa nói với mình cách đây mấy tiếng...
Cậu kéo cổ tay Thẩm Kình Vũ chạy vào tòa nhà công ty, Túc An vội cản cậu lại: "A Cẩm, cậu đừng vội vàng, chúng ta nghĩ cách giải thích đã..."
Kỷ Cẩm đã hạ quyết tâm, dường như cậu sợ chính mình sẽ hối hận nên phải kéo Thẩm Kình Vũ chạy thật nhanh vào trong.
...
Trong phòng họp, ekip của Kỷ Cẩm đang thảo luận. Trước mặt mỗi người đặt các loại laptop, di động, tin nhắn mới và chuông điện thoại liên tục kêu vang.
Tất cả những bên có quan hệ hợp tác với Kỷ Cẩm đều muốn xác thực tin đồn trên mạng, có một số bên đang trong thời gian thảo luận hợp đồng, vì sợ dính líu nên quyết định không kí kết chính thức. Tất cả nhân viên của phòng làm việc đều bận rộn xử lý thông tin, vừa tìm cách bác bỏ tin đồn trên mạng, vừa tìm cách đàm phán với các bên đối tác.
Nữ nhân viên phòng tuyên truyền nghiến răng nghiến lợi gõ chữ: "Loại người ghê tởm cỡ nào mới có thể bịa đặt thế này!"
Vẻ mặt anh Lưu rất nghiêm trọng, liên tục tải lại trang diễn đàn đang không ngừng nhảy ra những bài đăng mới.
Tuy rằng bọn họ đã lên bài bác bỏ tin đồn trước khi nó lan truyền quá rộng, hơn nữa cũng liên hệ luật sư để làm thủ tục khởi kiện người vu khống. Nhưng người ta thường nói, tung tin chỉ cần mở miệng, đính chính thì phải chạy gãy chân*, sức ảnh hưởng của bài đăng thanh minh không thể lớn bằng chính tin đồn đó!
*raw:造谣一张嘴, 辟谣跑断腿 có nghĩa là bịa đặt thì chỉ cần nói một câu, còn người đi thanh minh phải rất vất vả thu thập bằng chứng mới có thể thuyết phục mọi người tin mình, đại khái là đừng nên bịa đặt về người khác nha bà con, nghiệp lắm đấy!
Kẻ tung tin đã cắt ra những cảnh quay rất đáng ngờ của Kỷ Cẩm, nếu phía Kỷ Cẩm không có lời giải thích hợp lý sẽ có người thật sự tin vào lời đồn độc ác ấy. Mà những đối tác kinh doanh kia, cho dù không tin lời đồn này nhưng cũng sẽ chịu ảnh hưởng bởi nó, bọn họ cũng sẽ cân nhắc có nên tiếp tục hợp tác với Kỷ Cẩm hay không!
Nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu này, thực sự là một kẻ vô liêm sỉ...
Một nữ nhân viên mới công tác tại phòng làm việc của Kỷ Cẩm xem đi xem lại đoạn video, nhịn không được mà lẩm bẩm: "Nhưng rốt cuộc vì sao anh Cẩm lại thế này? Thoạt nhìn anh ấy có gì đó rất bất thường..."
"Bỏi vì tôi bị bệnh."
Cánh cửa phòng họp đột nhiên bị đẩy ra, Kỷ Cẩm kéo tay Thẩm Kình Vũ bước vào, Túc An theo sát phía sau.
Nữ nhân viên kia nhìn thấy Kỷ Cẩm xuất hiện thì tim nhảy lên cổ họng, cả khuôn mặt đỏ bừng, hận không thể chui vào cái lỗ nào đó để trốn.
Lời Kỷ Cẩm vừa nói ra khiến toàn bộ phòng họp kinh hãi. Nhất là Túc An ở đằng sau--- cô cố ý đứng ngoài cửa chờ Kỷ Cẩm là vì biết cậu không muốn công khai bệnh tình của mình, cho nên muốn bàn cách giải thích với cậu. Không ngờ Kỷ Cẩm lại trực tiếp nói thẳng như vậy!
Anh Lưu vội đứng lên: "Tiểu Cẩm đến rồi à... Cậu mắc bệnh gì?"
Kỷ Cẩm ngồi xuống bàn hội nghị, thái độ thoạt nhìn rất bình tĩnh: "Rối loạn lưỡng cực, một loại bệnh tâm lý."
Mọi người trong phòng họp quay sang nhìn nhau. Rối loạn lưỡng cực?
Thẩm Kình Vũ rũ mắt nhìn phía dưới gầm bàn--- Kỷ Cẩm đang dùng sức nắm chặt vạt áo của anh, anh lặng lẽ gỡ tay cậu ra rồi bao lấy bàn tay cậu.
Anh Lưu sửng sốt hồi lâu: "Cậu... Từ khi nào mà..."
"Năm ngoái em đã bị chẩn đoán mắc bệnh rồi." Kỷ Cẩm rút di động lướt mở gì đó, sau đó quay điện thoại về phía sếp Lưu--- mỗi lần đi khám sức khỏe cậu đều chụp lại các kết quả test, làm vậy để dễ theo dõi sự biến đối của các chỉ số.
Anh Lưu vươn tay cầm điện thoại của Kỷ Cẩm, những người xung quanh cũng ngó sang.
Phòng họp rơi vào im lặng hồi lâu, tiếng hít thở của mọi người bỗng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Vẻ mặt anh Lưu phức tạp, hỏi: "Căn bệnh này... Sao cậu lại giấu mọi người?"
Kỷ Cẩm không trả lời câu hỏi ấy, chỉ nói: "Đăng kết quả chẩn đoán bệnh của em lên, như vậy hẳn là có thể bác bỏ tin đồn rồi chứ?"
Anh Lưu gật đầu: "Đúng là vậy." Chỉ cần có thể giải thích rõ ràng những biểu hiện bất thường của Kỷ Cẩm, tin đồn ắt sẽ tự biến mất!
"Có điều..." Anh Lưu liếm môi nhìn một vòng quanh phòng họp như đang muốn hỏi ý kiến những người có mặt tại đây: "Tôi cảm thấy chứng rối loạn lưỡng cực này không quá phổ biến với công chúng... Hay là, chúng ta cứ nói Kỷ Cẩm mắc chứng trầm cảm đi? Cũng na ná nhau mà?"
Nữ nhân viên phòng tuyên truyền khẽ gật đầu tỏ ra tán thành: "Em cũng thấy thế, nếu nói là mắc bệnh trầm cảm hẳn là mọi người sẽ dễ cảm thông và chấp nhận hơn..."
Tuy rằng cùng là bệnh tâm lý nhưng gần đây bệnh trầm cảm được mọi người biết đến nhiều hơn, cái tên trầm cảm nghe cũng nặng nề hơn. Ngược lại khi nghe thấy chứng rối loạn lưỡng cực, người ta sẽ có xu hướng chỉ trích và phán xét nhiều hơn.
Kỷ Cẩm không lên tiếng, cậu nghiến chặt hai hàm răng--- đây là lý do vì sao cậu muốn giấu bệnh! Cậu không cần sự thương cảm của mọi người, thế nhưng bọn họ thậm chí còn chẳng thấu hiểu người mắc căn bệnh này.
Kỷ Cẩm giật mình nhìn sang, cả bàn họp cũng bị anh dọa sợ. Vóc dáng Thẩm Kình Vũ cao lớn, gương mặt ngày thường vốn ôn hòa lúc này lại tỏa ra khí lạnh khiến mọi người cảm thấy áp lực nặng nề.
"Cái này cũng phải phân cao thấp sao? Hay là chứng rối loạn lưỡng cực không xứng đáng được thông cảm?" Thẩm Kình Vũ nghiêm túc nói: "Đây không phải tư liệu để biên tập tin tức, đây là nỗi đau mà A Cẩm đang phải chịu đựng. Hơn nữa không ai có thể chọn mình sẽ mắc bệnh gì!"
Khí thế của sếp Lưu bị Thẩm Kình Vũ đàn áp mất ba phần, áy náy nói: "Ý tôi không phải vậy..."
Nhân viên phòng tuyên truyền cũng ý thức được mình đã lỡ lời, sợ tới mức luôn miệng nói xin lỗi.
Lời nói của Thẩm Kình Vũ khiến Kỷ Cẩm cảm thấy chua xót trong lòng, cậu có chút muốn khóc nhưng tuyến lệ tạm thời đang bị vô hiệu hóa.
Cậu đứng lên sóng vai với Thẩm Kình Vũ: "Tôi mắc bệnh gì thì là bệnh đó, hôm nay về nhà tôi sẽ gửi toàn bộ bệnh án cho phòng làm việc, làm phiền mọi người giúp tôi liên hệ với phía truyền thông để làm sáng tỏ tin đồn này."
Cậu có chút mệt mỏi, nói xong lời này liền muốn rời đi, sếp Lưu vội hỏi: "Tiểu Cẩm, vừa rồi sếp Đan nhắn tin cho anh, sếp đã dựa vào mối quan hệ của mình để hỏi thăm, vụ việc lần này có thể là do Tiêu Dịch Kiệt dở trò sau lưng... Bên phía gã hẳn là nhắm đến lễ trao giải Toàn Ca Bảng tháng sau..."
"Cái gì???" Túc An chấn động: "Là Tiêu Dịch Kiệt??"
Kỷ Cẩm và Thẩm Kình Vũ cũng giật mình, bọn họ quay sang nhìn nhau.
Lại là Tiêu Dịch Kiệt?
Nếu là Tiêu Dịch Kiệt, Kỷ Cẩm lập tức hiểu ra vấn đề--- gã làm trợ lý của cậu trong hai năm, gã biết rõ thời điểm cậu mắc bệnh, đương nhiên có thể sưu tầm rất nhiều video liên quan. Hơn nữa Tiêu Dịch Kiệt chắc mẩm cậu sẽ không chịu công khai bệnh tình của mình nên mới tung ra tin đồn ác này, gã muốn dồn cậu vào đường cùng!
Một khi Kỷ Cẩm có dính líu đến loại tin đồn này, nếu không thể thanh minh rõ ràng, danh tiếng cậu sẽ khó mà gột rửa sạch sẽ. Mà ban tổ chức của Toàn Ca Bảng lo rằng dư luận có phản ứng tiêu cực, có thể sẽ gạch bỏ tên câu, vậy là Tiêu Dịch Kiệt nghiễm nhiên đút túi một giải thưởng danh giá.
Nghĩ đến đây, Kỷ Cẩm cười lạnh một tiếng--- xem ra có một số kẻ quên rằng, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
"Anh Lưu." Giọng nói Kỷ Cẩm vô cùng bình đạm, thậm chí còn xen lẫn chút thoải mái khi được gỡ bỏ gánh nặng: "Đợi em về nhà chỉnh sửa lại một chút, trừ bệnh án của em, còn một số tư liệu muốn gửi cho anh xem. Đến lúc đó nhờ anh xử lý giúp em ca này nhé."
...
Rời khỏi công ty quản lý, hai người quay vào xe, Thẩm Kình Vũ không lập tức nổ máy.
Anh vươn tay xoa đầu Kỷ Cẩm, mái tóc cậu đã dài qua tài: "Sao bỗng nhiên lại đổi ý rồi?" Khi Kỷ Cẩm bước vào phòng họp công khai với tất cả mọi người, Thẩm Kình Vũ thực sự kinh ngạc, nhưng anh cũng rất vui mừng: có dũng khí đối mặt với chuyện này chứng minh rằng Kỷ Cẩm đã vượt qua điểm mấu chốt trong lòng.
Kỷ Cẩm nhỏ giọng nói: "Em muốn trở thành người cầm cung..."
Thẩm Kình Vũ không hiểu cậu nói gì nhưng cũng không hỏi lại. Trên mặt anh là sự dịu dàng và kiên nhẫn, anh chờ cậu nói tiếp.
Kỷ Cẩm bắt lấy tay anh dán lên má mình, nhẹ nhàng cọ cọ trong lòng bàn tay anh: "Hôm nay mẹ em kể, đã có lần bà ấy muốn từ bỏ hết thảy, nhưng sau khi biết em cũng đang bắt đầu trị liệu, bà lại kiên trì đi tiếp. Mẹ em sợ nếu bản thân từ bỏ dễ dàng như vậy sẽ khiến em tuyệt vọng..."
Kỷ Cẩm nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Thật ra có rất nhiều người mắc căn bệnh này, chỉ là điều trị rất khó, rất mệt, không phải ai cũng có thể kiên trì... Em lên mạng tìm được một số trường hợp bệnh nhân, thấy bọn họ đã chữa khỏi em lại có thêm một chút niềm tin, thấy bọn họ bỏ cuộc em lại mất đi một chút hy vọng... Nhưng thật ra, em cũng có thể mang lại niềm tin và hy vọng cho người khác."
"---em nhất định sẽ chữa khỏi bệnh!"
Thẩm Kình Vũ lẳng lặng nhìn cậu trong chốt lát, sau đó vươn tay ôm người vào lòng, ngón tay anh luồn sâu vào mái tóc Kỷ Cẩm, hai cái trán dán sát vào nhau.
Thật lâu sau Kỷ Cẩm mới ngẩng đầu, đôi mắt đen lấp lánh khiến cậu như biến thành nai con vô hại.
"Tiểu Ngư." Cậu chớp mắt nói: "Về sau em sẽ cùng anh đến câu lạc bộ nhé."