Áp Trại Tú Tài

Chương 39: Kế Hoạch Tán



Lúc này, y nhìn hai đứa nhỏ đứng ở bên cạnh, vốn là cảm giác thân thiết bỗng nhiên biến thành sợ hãi, y vỗ vỗ ngực nói:

“Không lạnh không lạnh, hai người các ngươi đi đứng vô tức vô thanh làm ta có chút giật mình.”

Cát Đa Đa cao hơn Trâu Trà một cái đầu, nó đi đến bên người Mục Sở Bạch, đôi mắt linh hoạt thanh khiếp nhìn phía Mục Sở Bạch, hỏi:

“Mục đại ca có phải đang suy nghĩ chuyện gì đó đúng không?”

Mục Sở Bạch nhếch môi: “Không có gì, không có gì, chính là đang nghĩ năm mới tới nên ăn mừng như thế nào thôi.”

Trâu Trà không có cái nhìn nhạy bén như Cát Đa Đa, nó đi tới túm ống tay áo Mục Sở Bạch, nói:

“Còn có thể như thế nào nữa, chính là uống rượu ăn thịt, vui chơi đến mùng Một tháng Giêng nha.”

Cát Đa Đa gật gật đầu, nó thấy Mục Sở Bạch tựa hồ không đặt nhiều sự chú ý trên người bọn chúng liền lôi kéo Trâu Trà rời đi.

Mục Sở Bạch trong lòng nghĩ nghĩ, hạ quyết tâm, chờ đến mùng Một tháng Giêng qua, dù có chuyện gì xảy ra bản thân nhất định phải chính rời đi. Nếu Chu Vượng Mộc tự mình đưa các huynh đệ trở lại sơn trại, y chắc chắn sẽ không quay về cùng. Huống chi lần này y đã mang hết đồ đạc ở trên sơn trại xuống, Ôn Lương cũng đã biết, cũng coi như là trong lòng hắn biết rõ mà không nói ra.

Hắn đi đến trước cửa đại sảnh dinh thự, nơi này tuy rằng không lớn bằng đại sảnh chuyên dùng để mở họp của sơn trại nhưng lại được trang trí rất tinh tế. Bởi vì bàn ghế đều là mới nên mấy người Thường Hán bọn họ ngồi xuống rất cẩn thận mấy người bọn họ ngồi xuống đi đều là thật cẩn thận, ai cũng không dám nặng tay nặng chân, sợ làm hỏng đồ đạc trong nhà mới Tống Phong.

Chu Vượng Mộc như thường lệ ngồi ở vị trí đầu, nhưng vừa nghĩ dù sao đây cũng là nhà Tống Phong liền đứng dậy mời Tống Phong tới ngồi.



Tống Phong đứng ở một bên nói: “Lão đại mãi mãi là lão đại, đi đến nơi nào, chúng ta sẽ đều nghe theo lời lão đại nói.”

Lời nói này của Tống Phong khiến Chu Vượng Mộc thập phần hưởng thụ, vì thế, Chu Vượng Mộc theo lẽ đương nhiên mà ngồi xuống, mở miệng nói:

“Con mắt Tống huynh đệ rất tốt, chọn ra một dinh thự tốt như vậy cho các huynh đệ khác hưởng phúc, thật sự là có tâm a. Ta Chu Vượng Mộc thay mấy vị huynh đệ cảm tạ Tống huynh đệ!”

“Khách khí, khách khí.”

Chu Vượng Mộc vẫy vẫy tay: “Như vậy, tính thời gian một chút, chỉ còn mấy ngày nữa đến đêm 30. Lão Vạn, ngươi đem số tiền này đếm cùng số tiền các ngươi mang theo lần này rồi đi phân phát. Ngày mốt, chúng ta sẽ đem đống tiền bất nghĩa này ra, nếu để thêm trong nhà một ngày là rước thêm một sự phiền toái vào người, ngươi hiểu chứ?”

Lão Vạn từ bên người Uất Trì Kim đi ra, đối Chu Vượng Mộc cúi đầu chắp tay nói: “Ta đã biết.”

Mục Sở Bạch đứng ở một bên lắng nghe một lúc, nhưng chủ đề về việc bọn họ chia tiền như thế vẫn chưa thay đổi. Y vốn dĩ muốn đề nghị cùng Chu Vượng Mộc đi phát tiền nên chỉ đứng sang một bên chăm chú lắng nghe, bản thân băn khoăn không biết bọn họ phân chia như thế nào. Ai biết, Chu Vượng Mộc cũng chưa nói cụ thể sẽ làm gì, hắn chỉ đề ra muốn đi đâu, lấy bao nhiêu tiền từ đó, điều này khiến Mục Sở Bạch nghi hoặc không thôi.

Y nghĩ thầm loại chuyện phân chia tiền này vốn đám người Chu Vượng Mộc vẫn luôn làm, hiện tại không cần nhắc lại. Mục Sở Bạch âm thầm cười cười, Chu Vượng Mộc này quả nhiên là không đem lời nói của y để trong lòng, nghĩ theo hướng này, y như thế nào lại cảm thấy có chút mất mát. Nghĩ đến, chỉ sợ Chu Vượng Mộc thật sự không có ý định giữ Mục Sở Bạch ở lại sơn trại.

Mục Sở Bạch nghe một hồi, có điểm giống như đang nghe Vô Tự Thiên Thư*, y nghĩ năm đó ngồi trong học đường, y dù sao cũng sẽ không có bối rối nhu vậy, rốt cuộc y cùng đám người sơn tặc này không cùng loại người, lời bọn họ nói, đương nhiên y nghe không hiểu.

(Vô Tự Thiên Thư: là quyển bí kíp võ công kỳ lạ được nhắc tới khá nhiều trong tình tiết các bộ phim truyện kiếm hiệp)

Vì thế thừa dịp mọi người không chú ý, y lén lút rời đi ra ngoài từ cửa bên cạnh.

Vốn dĩ y cho rằng đi ra bên ngoài sẽ thấy thoải mái hơn một chút nhưng ai mà ngờ được áp lực còn hơn bên trong.



Lần này, tâm tư Mục Sở Bạch luôn thanh minh nhưng cũng không biết mình xảy ra chuyện gì.

Y chạy đến hành lang trắc viện bên cạnh hồ nước biên, tìm một phiến đá ngồi xuống. Y nhìn mặt hồ khô quạnh, hoang vắng, mỉm cười hai lần tiếc nuối.

Bỗng nhiên, phía sau truyền đến tiếng bước chân cực nhẹ tiếng, tựa như cố ý lại có chút không quá tự nhiên.

Mục Sở Bạch trong lòng rùng mình, lúc này mọi người đều hẳn là ở trong đại sảnh đợi, làm gì có ai tới viện này? Hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn xem, người tới cũng bị y dọa một chút.

Ôn Lương xấu hổ mà cười cười: “Mục công tử, sao ngươi lại ngồi ở đây?”

Mục Sở Bạch âm thầm thở dài một hơi, y đứng dậy: “Thì ra là Ôn huynh, ngươi sao lại tới đây?”

“À, ta nhìn thấy ngươi một mình từ đại sảnh đi ra, nghĩ thầm không biết ngươi có chỗ nào không thoải mái hay không, cho nên ta liền đuổi theo đến xem.” Ôn Lương đi đến bên cạnh Mục Sở Bạch, cùng y dựa vào phiến đá gần cạnh.

Mục Sở Bạch lắc lắc đầu, “Không có, ta chỉ đang nghĩ, ta......” Trong lòng xẹt qua một tia chần chờ, liệu y có nên nói cho Ôn Lương biết mình trong lòng đang suy nghĩ gì hay không. Nhưng nghĩ lại, trong sơn trại ngoại trừ Ôn Lương còn ai có thể để y nói chuyện như vậy đâu. Vì thế y nói:

“Ta dự định qua tháng Giêng, ta sẽ rời khỏi sơn trại.”

Ôn Lương không dao động, hắn nhìn chằm chằm mặt Mục Sở Bạch, thấp giọng nói:

“Có phải đại ca làm cái gì khiến Mục công tử không vui hay không?”