Áp Trại Tú Tài

Chương 40: Ôn Lương Như Ngọc



“Không, không có, Ôn huynh ngươi đừng hiểu lầm.” Mục Sở Bạch vội vàng phủ quyết nói, nhưng trong lòng y biết Ôn Lương hình như nói đúng. Thật sự không nghĩ tới, Ôn Lương lại là người tuệ nhãn có thể nhìn thấu được tâm tư của người khác.

“Ồ? Theo ta được biết, lần này Mục công tử muốn cùng chúng ta vào thành đi phân phát tiền, chuyện này Mục công tử sẽ không quên đi?”

Mục Sở Bạch lắc lắc đầu, y cười khổ, nói:

“Ta đích xác nói như vậy, nhưng ta cũng không biết rốt cuộc nên làm như thế nào, Chu huynh cũng chưa từng nhắc tới, ta nghe không hiểu, liền chính là lui.”

Ôn Lương nở nụ cười: “Thì ra là bởi vì việc này, Mục công tử sao không tới hỏi ta?”

Mục Sở Bạch bỗng nhiên ý thức được, y cười gượng: “Là ta không đúng, không nghĩ tới.”

Ôn Lương cũng không tức giận, hắn vẫy quạt, trực tiếp giải thích nói: “Phát tiền là chuyện không khó, với sự thông tuệ tài hoa của Mục công tử, nhất định lập tức có thể học được. Hơn nữa vốn dĩ cũng chỉ cần vài người đi, những người khác ngồi ở đại sảnh cũng chỉ nhàn hạ ngồi nghe thế thôi. Lần này, chúng ta đi đếncnhững khu dân nghèo phía tây Hồng Châu thành, đi không khó khăn, chính là phải chú ý một chút an toàn.”

“Cái này? Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ còn tới cướp của những người nghèo đó sao?”

Ôn lương vẫy vẫy tay, “Cái đó không phải, tuy nhiên khu dân nghèo đó là một tòa thành thị hoang vắng, không ai quản lý, không có tuần tra ban đêm, không có gõ mõ cầm canh, không có bộ khoái, tóm lại vào giữa đêm, cho dù là có khu tuần tra ban đêm thì bộ khoái cũng sẽ không tới đó. Chính là sợ......”

“Chẳng lẽ, nơi kia bị quỷ ám ư?” Mục Sở Bạch nhịn không được vừa hỏi.

Ôn Lương nghe xong thực sự cười ha ha: “Đương nhiên không phải, chẳng qua nơi đó ăn trộm nhiều, cướp nhiều, lưu manh nhiều, những thứ như phá phách, cướp bóc, đốt phá, hãm hại, lừa gạt cái gì cũng đều có, nếu nửa đêm ngươi ăn mặc áo mũ chỉnh tề đi lại, tất nhiên sẽ bị trấn lột sạch sẽ, trị an không thể tệ hơn được nữa.”

“Này......Cái kia......Chúng ta đi đến nơi này phát tiền chẳng phải rất nguy hiểm hay sao?” Mục Sở Bạch trong lòng ớn lạnh.



“Cho nên chúng ta luôn đem theo người giỏi võ công cùng đi, cũng chỉ sợ vừa phát tới cửa liền bị người khác cầm đi.” Ôn Lương quay đầu nhìn Mục Sở Bạch:

“Nghe nói lần này Mục công tử cũng đi cùng, đại ca tự nhiên rất cao hứng, hắn nghĩ Mục công tử cuối cùng có thể thừa nhận việc bọn họ làm là đúng, nhưng là đại ca vẫn rất lo lắng cho ngươi nếu ngươi đi theo cùng hắn sợ không bảo vệ được cho ngươi.”

“Quả thật......” Mục Sở Bạch đau khổ cười: “Ta cảm thấy ta đi là kéo chân các người vậy.”

“Làm sao có thể?” Ôn lương vỗ vỗ bả vai Mục Sở Bạch:

“Mới vừa rồi đại ca luôn không nói, kỳ thật là hắn để cuối cùng mới nói, trọng điểm mà nói làm sao có thể mang Mục công tử ngươi cùng đi phát tiền.”

“Hả?” Mục Sở Bạch ngơ ngác nhìn Ôn Lương: “Thì ra là như thế này sao?”

Ôn Lương gật đầu, “Đương nhiên, lần này ta cùng đại ta sẽ bảo vệ ngươi đi tới khu dân nghèo, ngươi yên tâm đi.”

Vừa nghe như vậy, Mục Sở Bạch tự nhiên yên tâm rất nhiều, nhưng nghe như thế nào y đều cảm thấy mình giống như kéo chân mọi người, y nghĩ thầm, vì sao mình lại quyết định đi, như thế nào còn muốn thêm một chân vào chuyện này. Nhưng nếu nói ra chẳng khác gì như ăn cháo đá bát, thôi thì coi như là vì báo đáp cho sơn trại bọn họ đã chiếu cố y mấy tháng vừa qua.

Hai người bọn họ lẻn trở lại đại sảnh, thấy Chu Vượng Mộc vẫn ở đằng kia nói cái gì, hai người liếc nhìn lẫn nhau, hiểu ý cười.

Chu Vượng Mộc lặng lẽ liếc nhìn phía bên kia một lát, trong lòng bất động thanh sắc, lại cũng không nói gì, thậm chí còn không ngừng nói chuyện, giọng điệu cũng không thay đổi, dường như chưa từng nhìn thấy cảnh tượng này. Hắn nói chuyện xong, hắn đuổi mọi người đi chỉ giữ một mình Vạn Tử Sơn, Chu Vượng Mộc vừa thấy hắn, liền kéo sáng một bên, thấp giọng nói gì đó.

Ôn Lương đứng một lúc nhìn bọn họ, Chu Vượng Mộc cũng không để ý đến ý định bọn họ, hắn liền túm Mục Sở Bạch kéo đi, cùng hắn ở trong viện trò chuyện về việc phân phát tiền. Chỗ nào nên chú ý, nên cẩn thận như thế nào, mỗi thứ nói đến đều được giải thích một cách đơn giản, thấu triệt, cũng không tạo thêm nhiều gánh nặng áp lực lớn cho Mục Sở Bạch.