【Nói thiệt là tui cũng không hiểu gì, mọi chuyện thay đổi nhanh quá】
【Sao đột nhiên lại nảy ra ý tưởng bóp đứa bé vậy??】
【Căng thẳng chết đi được, mặc kệ là gì, Trì cưng không sao là được rồi, dọa mami chết khiếp à】
Khoảnh khắc sáu loài động vật vô cùng mạnh mẽ xuất hiện trong căn nhà, quỷ chị và quỷ em mất khống chế run lên.
Nhậm Trạch phát hiện ra có điều bất thường, dìu lấy Lục Văn đang suy yếu mà lập tức chạy tới, Hạ Dao cũng chạy từ trên tầng ba xuống*, bọn họ chứng kiến cảnh tượng trước mặt, kinh ngạc đến độ tắt tiếng.
Hai bên trái phải của Tạ Trì mỗi bên có ba loài động vật, anh đứng ở giữa, dáng người mảnh khảnh thanh tú, có cảm giác không được hài hòa.
Một người sáu động vật đứng trước mặt, trước áp lực khôn cùng quỷ chị và quỷ em đều quỳ rạp người xuống.
Gương mặt hai người họ rất giống nhau, họ là trẻ sinh đôi dính liền cùng trứng.
Khả năng trẻ sinh đôi khác trứng bị dính liền rất thấp, bởi vì ngay từ lúc thụ tinh hai bào thai khác trứng đã là hai cá thể độc lập, có được cuống rốn của riêng mình.
Nhưng sinh đôi cùng trứng, cả hai đều được thụ tinh trong cùng một trứng, trong quá trình trứng được thụ tinh chia ra làm hai bào thai, có thể chưa phân tách hoàn toàn, một vài nơi dính lại với nhau, tình huống này sẽ xảy ra sinh đôi dính liền.
Trước đó Tạ Trì phân biệt hai người dựa vào răng.
Răng của quỷ chị mọc dài ra, mà răng của quỷ em lại nhỏ bé tinh xảo, nhưng bây giờ.. mọi người trông thấy răng của quỷ em, cảm thấy không rét mà run.
Động vật niết bàn hồi sinh, loại trừ thủ pháp che mắt mà quỷ em dùng trên người diễn viên. Quỷ em có hàm răng gần như giống hệt quỷ chị, chỉ là không khoa trương như quỷ chị mà thôi.
Nhậm Trạch và Lục Văn trông thấy nội tình, toàn thân lập tức mướt mồ hôi lạnh.
Hàm răng và biểu hiện sợ hãi quỳ rạp xuống của quỷ em, đều lặng lẽ ám chỉ một chân tướng đẫm máu tàn khốc ―― Quỷ em và quỷ chị cá mè một lứa, quỷ em cũng ăn thịt những động vật này.
【Vãi nồi!!!】
【Xoay chuyển động trời luôn!!】
Nhậm Trạch đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, lấy điện thoại ra, không kiềm chế được mà cẩn thận xem lại từng tin nhắn cậu nhận được từ lúc tham gia bộ phim tới giờ, cuối cùng cũng tìm được thứ mà mình thắc mắc, sau khi xác nhận, Nhậm Trạch nhìn chòng chọc hàng chữ kia, sắc mặt tái nhợt, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Cậu hoàn hồn lại, tiến lên lay bả vai Hạ Dao, vội quát lên: “Cho tôi mượn điện thoại xem một chút!”
Hạ Dao ngơ ngác đưa điện thoại ra, Nhậm Trạch nhìn qua, bàn tay run đến mức gần như không cầm được điện thoại.
Quả nhiên, quả nhiên là như vậy.
“Phát hiện ra rồi, phải không?” Tạ Trì quay đầu lại nói.
Vẻ mặt anh điềm nhiên, trước sau như một, giọng nói dịu dàng trấn an lòng người, Nhậm Trạch nhận ra anh không phải ác linh, bị sự bình tĩnh của anh lây nhiễm, cũng dần tỉnh táo lại.
Có được động vật tượng trưng cho chính nghĩa trong phim kinh dị bảo vệ, ác linh thuộc phe ác, không chịu nổi sự thảo phạt của chính nghĩa, tạm thời trốn vào trong đầu Tạ Trì, Tạ Trì dễ dàng giành được quyền khống chế thân thể.
Nhậm Trạch chật vật gật đầu.
Tạ Trì khẽ nâng tay lên, điều khiển động vật đi trả thù quỷ em và quỷ chị, bình tĩnh nhìn cảnh này, giữa những tiếng kêu gào thảm thiết của quỷ em và quỷ chị, anh cảm thán từ đáy lòng: “Chúng ta đã quá tự tin, đắc ý quên hình, tự cho rằng mình khám phá ra quỷ kế lừa gạt của quỷ chị, nhưng không biết mình cũng vô hình rơi vào cái bẫy lớn. Thực ra phương thức của quỷ chị và quỷ em không khác nhau là bao.”
Lục Văn được Nhậm Trạch dìu ngồi xuống ghế, không hiểu gì mà nhìn về phía Tạ Trì.
Tạ Trì nói: “Quỷ chị cho một lời hứa suông, cô ta lừa các diễn viên trong phe mình tìm răng, thỏa mãn ham muốn cá nhân, nhưng lại không nhắc tới phần thưởng.”
Anh bật cười: “Nhưng quỷ em thì tốt hơn chỗ nào chứ?”
“Cậu cũng thấy rồi đấy, Tạ Trì nhìn về phía Nhậm Trạch, giơ chiếc điện thoại trong tay mình lên, “Đến giờ phần thưởng mà quỷ em nói chỉ là giúp chúng ta chiến thắng quỷ chị, nhưng chưa từng nói sẽ “bỏ qua cho chúng ta”, cô ta cũng thế.. kẻ buôn nước bọt.”
Trái tim Lục Văn như nghẹn lại.
“Chỉ là cô ta thông minh hơn, biết cách ngụy trang cho mình hơn, cô ta không dám to gan làm xằng, chà đạp diễn viên giống như quỷ chị mạnh mẽ, cô ta hạ thấp mình, khẩn cầu chúng ta giúp đỡ, ném ra một miếng mồi thoạt nhìn rất béo bở, chúng ta đắc chí vì phát hiện ra trò lừa của quỷ chị, có xu hướng thương hại kẻ yếu, dưới sự “tranh cường háo thắng” muốn chiến thắng quỷ chị, đã cắn miếng mồi mê hoặc trí mạng kia, lại xem nhẹ tiền đề ―― Nếu cô ta không “tha cho chúng ta”, thì dù cô ta có thực hiện lời hứa giúp chúng ta giết quỷ chị, nhưng không còn mạng thì phần thưởng này với chúng ta mà nói có ý nghĩa gì chứ?”
“Một lời hứa suông, chỉ là cao minh hơn mà thôi.”
【!!!!!!】
【Chuyện này chuyện này chuyện này!!!!】
Lục Văn và Nhậm Trạch thở gấp. Nếu như họ đi vào con đường đen tối kia, giúp quỷ em tới cùng, kết cục chờ họ sẽ là…
Hạ Dao nhìn Tạ Trì bằng ánh mắt hết sức phức tạp, cô không biết những lời Tạ Trì đang nói, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng kinh hãi.
“Sao anh lại nghĩ tới vậy? Tôi cảm thấy nếu chỉ với chuyện phần thưởng mơ hồ này, không đủ để anh hạ quyết tâm bóp nát đứa trẻ.” Nhậm Trạch nhìn mớ thịt nát dưới mặt đất kia, “Hơn nữa, tôi không tin anh chỉ dựa vào nhiêu đó đã có thể chắc chắn quỷ em theo phe ác, dù sao ngoại trừ nghi vấn về chuyện phần thưởng ra, quỷ em không để lộ một chút thái độ ác ý nào cả. Mặc dù sau đó chứng minh như vậy thật, nhưng trước đó anh sẽ không thể mạo hiểm vì điều này, nhất định anh còn nghĩ tới điều gì khác.”
Trong ấn tượng của Nhậm Trạch, Tạ Trì là một người rất phức tạp, anh vừa có một mặt cuồng vọng cấp tiến, nhưng lại có một mặt vô cùng tỉnh táo bảo thủ, để đưa ra quyết định, trước giờ Tạ Trì vẫn luôn nghĩ trước làm sau chứ không phải người hành động dựa vào trực giác, cho nên nhất định anh đã nắm được tin tức có lợi hơn.
Tạ Trì thuận miệng trả lời: “Không phức tạp như vậy, chủ yếu là chuyện chủ đề.”
“Lúc xuất hiện phe động vật, khiến tôi gần như khẳng định đây là một bộ phim bảo vệ động vật.”
“Nhưng mọi người nghĩ lại nhiệm vụ của phe quỷ em xem.”
“Tìm nội tạng diễn viên!” Nhậm Trạch lập tức bừng hiểu, sắc mặt hết sức khó coi, “Chúng ta muốn nội tạng, thì ắt phải thấy chết không cứu, cho dù thấy quỷ chị tra tấn diễn viên, cũng rất có khả năng sẽ khoanh tay đứng nhìn đợi diễn viên đang sống sờ sờ bị giết chết, bởi vì chúng ta cần nội tạng của diễn viên.”
Tạ Trì nói: “Phần thưởng của phe động vật là “sự bảo vệ vô điều kiện”, so với phần thưởng của phe quỷ chị và quỷ em, cậu gần như không thấy vấn đề của phe động vật.”
“Lúc đánh nhau với Triệu Cẩm Hoa tôi đã nghĩ, nhất định app sẽ chừa lại cho chúng ta một con đường sống, đáng tin nhất, được xếp ở vị trí đầu tiên, được ưu tiên cao nhất, chắc chắn là phe của động vật, điểm này không thể nghi ngờ.”
Lục Văn và Nhậm Trạch đều gật gù. Đúng là như vậy thật.
“Nhưng vì sao chúng ta lại có khuynh hướng tin vào phe của quỷ em hơn chứ?” Tạ Trì bật cười, “Người bình thường về cơ bản đều phạm sai lầm, bởi vì chúng ta thấy quỷ em mang tới lợi ích tức thì, cô ta mạnh lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, cũng có thể trợ giúp chúng ta trong thời gian ngắn, có thể nói là rất có lợi, còn phe của động vật, so với phe quỷ em thì gần như là ao tù nước đọng, tôi đã thu thập được năm bảng tên rồi nhưng không có bất cứ lợi ích nào cả, bảng tên vẫn là bảng tên, trong quá trình thu thập không giúp được gì cho tôi, mà quỷ em thì khác, sau khi cô ta có được nội tạng, sẽ gia nhập cùng với chúng ta như một đồng đội, mà càng thu hoạch được thì càng mạnh, chúng ta vô hình sinh ra cảm giác dựa dẫm vào cô ấy.”
“Giống như chơi game, vì sao trò chơi có thể gây nghiện, vì nó hồi báo nhanh, hiệu quả nhanh, anh đầu tư vào, lập tức có thu hoạch, đầu tư vào quỷ em cũng giống như vậy.”
“Thực ra con người không sợ thất bại, con người sợ nhất là không có kết quả không được hồi báo. Bất cứ chuyện gì cậu làm, đều hy vọng đạt được kết quả trong thời gian ngắn, một khi không đạt được, sẽ nhanh chóng mất hứng thú, chơi đùa cũng như vậy, học tập cũng như vậy, tán tỉnh cũng như vậy. Thu thập bảng tên có vẻ giống như kết thúc mà không có kết quả nào, khiến dục vọng thu thập rất thấp, vô thức xem nhẹ nó, so với phe của quỷ em, nó lại càng nhàm chán hơn.”
Nhậm Trạch âm thầm cảm thấy kinh ngạc, đúng là cậu nghĩ như vậy thật.
“Không nói tới quỷ em.”
“Vốn là tôi nghĩ, phe động vật cũng sẽ chừa con đường sống, nhưng mãi mà canh thai nhi chưa xuất hiện, trước đó tôi đoán, do nó còn chưa đổi mới, còn chưa sản xuất, phải đợi đến ngày mai hoặc ngày kia mới có, nhưng tôi lại không biết là, tình cảnh đẩy tới mức này, ác liệt tới như vậy, app gần như xóa bỏ hết mọi con đường sống của chúng ta. Chúng ta không thể đợi lâu như vậy, khán giả cũng không thể chờ đợi lâu như vậy, độ trọn vẹn của kịch bản cũng không thể chờ được. Cho nên rất có thể canh thai nhi đã được sản xuất, chỉ là chúng ta chưa nghĩ ra.”
“Khoảnh khắc ấy tôi nghĩ, liệu có thể một diễn viên sản xuất hai món ăn, ví dụ nữ diễn viên đại diện cho dê sữa nướng than chính là “khiếu hoa kê”, tôi nhớ nữ diễn viên này ăn phần nhân thịt trong món “khiếu hoa kê”, liệu điều này có đồng nghĩa, thực ra cô ta đang ăn thai nhi trong canh thai nhi hay không, dù sao thì nước trong bụng “khiếu hoa kê” cũng hoàn toàn có thể lý giải là canh trong canh thai nhi, nhân thịt lý giải thành thai nhi, dường như cũng không quá đáng.”
“Đặt lên trên người mà nói, nước ối bị thiêu nóng có thể hiểu là canh, đứa trẻ bị nấu chín có thể hiểu là thai nhi trong canh thai nhi, điều này lại càng phù hợp.”
“Chắc hẳn sau này thai nhi mới được đổi mới, cho nên không được liệt kê vào các bộ phận của diễn viên, bởi vì diễn viên này không mang thai, thai nhi không phải của cô ta, không phải bộ phận cơ thể của cô ta, chỉ là sản phẩm diễn sinh của món canh thai nhi.”
Lục Văn và Nhậm Trạch gật gù không ngừng.
“Nói về chủ đề,” Tạ Trì nói, “Tôi quá nông cạn, trước kia cứ nghĩ chủ đề của phim là bảo vệ động vật, nhưng mọi người không cảm thấy ân oán khúc mắc của chị em họ chiếm độ dài quá lớn hay sao? Phim “tì vết không che được ánh ngọc”, tỉ lệ không thể mất cân đối như vậy, nếu tôi là đạo diễn, quay phim đề tài bảo vệ động vật chỉ cần quay diễn viên ăn động vật rồi bị động vật giết là được rồi, việc gì phải vẽ vời, tập trung vào ân oán của chị em họ chứ?”
Nhậm Trạch không hiểu rõ, chau mày lại: “Anh cảm thấy chủ đề của bộ phim không phải là bảo vệ động vật?”
“Không không, tôi không có ý này”, Tạ Trì cười, “Bảo vệ động vật là một phần, ám chỉ con đường sống trong lúc vạn bất đắc dĩ, nhưng bộ phim này còn một chủ đề khác, đây mới là mấu chốt để chúng ta loại bỏ sương mù che mắt.”
“Là gì vậy…”
Tạ Trì điềm nhiên nói: “Quỷ thoại liên thiên.”
Mọi người chấn động.
【Vãi nồi em được thông não rồi!!】
【Trời đựu, chính là nó!!】
“Lời của quỷ có thể tin được không? Nếu đã không thể tin lời của quỷ chị, vậy sao lại coi lời quỷ em nói là thật chứ?”
“Dù sao thì, tin tức mà Triệu Cẩm Hoa thông linh lấy được từ chỗ quỷ chị là giả, mà những thứ tôi thu thập được cũng là do… quỷ em truyền vào trong não bộ.”
Hai người cảm thấy rét run, hồi tưởng thôi cũng thấy quá kinh khủng.
Tạ Trì lại nói: “Đều không phải tận mắt chứng kiến, đều không có chứng cứ xác thực, quỷ chị và quỷ em cùng một giuộc, không phân cao thấp.”
“À, phải rồi, nói tới đây còn một điểm nữa, sau khi quỷ em thu thập được toàn bộ nội tạng, thực lực gấp ba mươi lần ban đầu, con số này thật sự quá lớn, app cũng nói rõ ràng, thu hoạch được tất cả bộ phận, quỷ em chắc chắn có thể đánh bại quỷ chị, nhưng đánh bại quỷ chị rồi thì sao… Nhỡ cô ta là ác quỷ, chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Chúng ta không thể dựa vào suy đoán chủ quan và lời nói phiến diện của quỷ để dâng mạng mình lên. Ý nghĩa của phe phái là giữ cân bằng, bất kỳ một bên nào quá mạnh cũng sẽ khiến chỉnh thể bị sụp đổ.”
Bầu không khí quá ngột ngạt, Tạ Trì cười bảo: “Được ăn cả ngã về không là tâm lý của dân cờ bạc, trong cuộc sống phải học cách cưỡi lừa tìm ngựa, với kẻ địch thì nhổ cỏ tận gốc không nương tay, còn với bản thân thì phải chừa cho mình một con đường lui, thỏ khôn có ba hang cơ mà.”
“……” Nhậm Trạch cảm thấy Tạ Trì có sự khôn khéo của thương nhân, còn có sự xảo quyệt của người trẻ.
“Chúng ta đều có xu hướng thương hại kẻ yếu, nhưng đây không phải là lý do khi chưa hiểu rõ tình hình thực tế, chỉ dựa vào suy đoán chủ quan và những lời nói dối bên ngoài đã quyết định chọn giúp đỡ kẻ yếu.”
“Chân tướng chỉ có một.”
【Trời má ngầu vãi nồiiiiiiiiiii】
【Khó tính như em cũng phải ấn theo dõi】
【Trì Trì à cưới em đi!!!】
【Thế mà cậu ta cũng sống được… tương lai có vẻ đáng sợ đây.】
【Anh ấy đã giải thích rõ cho em hiểu.】
Trong mắt Hạ Dao vô thức ánh lên sự kinh ngạc.
Anh chàng Tạ Trì thoạt đầu không mấy thu hút, rõ ràng khác một trời một vực với Du Cảnh mà cô coi trọng. Hạ Dao cảm thấy hết sức may mắn vì mình không đứng đối đầu với Tạ Trì, bởi vì tất cả những người đối đầu với Tạ Trì… đều chết rồi.
Cô cảm thấy thật may mắn vì mình nhất thời xúc động đã vươn tay ra nhờ Tạ Trì giúp đỡ.
Sớm muộn gì anh ấy cũng lên hạng A, tiền đồ khó lường, nếu có thể bám lấy anh thì tốt biết mấy.
Tạ Trì dứt lời, kiếm đủ độ thăm dò kịch bản, màn hình điện thoại của khán giả cũng hiện lên chân tướng năm đó.
Lời tác giả:
Haizz, hông viết nổi, vẫn chưa xong, chắc còn phải viết thêm hai chương nữa, quả nhiên vẫn có sự chênh lệch rất lớn giữa điều mình tính viết ra và những cái thực tế viết được.