“Không...là muội có phúc khi gặp chàng, nếu không có chàng...” Bạch Tố Mai nhớ lại chuyện cũ, đem từ lúc gặp Lạc Thần kể hết cùng nàng...
Mộc Tử Âm thở dài trong bụng, trách không được Tố Mai này xem nam nhân đáng ghét kia như sinh mạng của mình vậy...
“Vậy còn tỷ? tỷ sao lại gặp được chủ nhân?” Bạch Tố Mai thăm hỏi...
Nhìn ánh mắt chân thành của nàng, Mộc Tử Âm không nỡ từ chối, đem mọi chuyện gần đây kể hết cho nàng...
“Huhu, tỷ tỷ thật đáng thương” Bạch Tố Mai nghe xong mếu máo nói, nàng đồng cảm ôm chặt đối phương như an ủi...
Mộc Tử Âm như gập tri kỷ trong đời, cũng thoáng sụt sịt...
“Bất quá gặp được chủ nhân, từ nay về sau tỷ sẽ thật hạnh phúc!” Nghĩ đến Lạc Thần, Bạch Tố Mai mĩm cười nói...
“Hừ, các ngươi thật tin tưởng nam nhân trăng hoa như hắn?” Mộc Tử Âm tức giận, nghĩ đến đồ nhi của mình mù quáng yêu người này, hiện tại lại thêm nha đầu Bạch Tố Mai này.
“Tỷ cũng vậy mà, không phải sao?” Bạch Tố Mai lấp lánh ánh mắt hỏi...
“Ta.." Mộc Tử Âm nghẹn lời, quả thật nếu không có tình cảm với nam nhân này, nàng thà chết còn hơn để kẻ không yêu xâm nhập...
Khí tức linh lực của cả hai đột ngột kéo lên... Nữ nhân biểu hiện rõ rệch nhất...
Vốn chỉ là Trúc Cơ Viễn Mãn nàng đột ngột vượt qua hai cảnh giới lớn, đạt đến tận Nguyên Anh Sơ Kỳ chỉ cảnh...
Ba mắt cùng lúc mở ra, hai người yên lặng nhìn nhau...
Chợt, trong đôi mắt người thiếu nữ ngấn ngấn lệ quang, ngã người vào ngực nam nhân, vừa hạnh phúc vừa khóc rống nói: