Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 236: Tranh đây



Nếu thành công tốt nghiệp Học Phủ, tương lai của bọn hắn sẽ sáng sủa vô ngần, có danh tiếng thịnh vượng trên đại lục...

Dù sao thì theo lịch sử có ghi chép, mỗi học viên thành công tốt nghiệp Thánh Linh Học Phủ hiện tại đều là cường giả thành danh trên đại lục, kém nhất cũng là Hóa Thần cường giả...

“Tranh đây, tranh tuyệt đẹp đây, mời các vị quan khách mua tranh vết”

Mà lúc này, âm thanh rao bán tranh vẽ của một trung niên họa sĩ gây thu hút chú ý của bọn hắn...

Bốn người Hàn gia lập tức nhìn châm chầm vào một bức họa được treo cao. hết sức nổi bật, trước sự tồn tại của bức họa này, toàn bộ gian hàng tranh vẽ của trung niên họa sĩ bị lu mờ...

Bên trên bức họa, một thanh niên nam tử với con mắt bạc trắng vững vàng ngồi trên bảo tọa, sau lưng hắn là bốn vị tuyệt đại giai nhân, mỹ mạo có thể nói là vặn dặm chọn một, có thánh khiết cao quý như tiên, có thành thục phong vận mặn mà, có nhã nhặn đoan trang, cũng có thanh xuân quyến rũ, quả thật là mỗi người mỗi vẻ, nghiêng nước nghiêng thành...

Ngoài ra còn một tiểu cô nương khả ái đáng yêu ngồi trong lòng nam tử...

Ánh mắt của bọn hắn đều có chung một đặc điểm, đó là hạnh phúc và tràn ngập tình cảm...

Tuy nhiên lúc này đồng tử của Tam trưởng lão Hàn gia chợt co rút lại, nhìn chằm chằm vào bả vai người thanh niên trong tranh kia...

Tại nơi đó, một tiểu sủng vật có bộ lông màu tử sắc, đầu điểu thân sư, kỳ dị đến cực điểm...

Ánh mắt già nua đục ngầu đột ngột xuất hiện một tia tham lam...

“Hừi Đây rốt cuộc là ai? Lại có diễm phúc lớn như vậy?” Hàn Xẻng ghen ty nghiến răng, nhìn bốn vị nữ nhân tuyệt mỹ trong tranh vẽ kia, hắn hận mình không thể thay thế vị trí của thanh niên ngồi đó...

Hàn Sắt biểu lộ bình thản không nói gì, bất quá trong ánh mắt thỉnh thoảng lại lập lóe một tia đố ky oán độc...

Hắn chính là Thiên tài kiệt xuất nhất Hàn gia, địa vị cao thượng, nữ nhân đã chơi qua vô số, nhưng so với bốn vị nữ nhân trong tranh kia, những nữ tử hắn chơi qua quả thật không đáng một đồng...

“Hừ, láo toét! Trên đời làm sao có thể xuất hiện bốn nữ nhân xinh đẹp như: vậy? hơn nữa lại cam tâm đứng sau một tên mù mắt!” Hàn Thẩm chanh chua nói, nàng luôn tự tin dung nhan của bản thân mình, hiện tại bị đả kích nặng nề khi chứng kiến bức họa này, quả thật là giả dối...

“Vị tiểu hữu này! Tranh này bán thế nào đây?” Tam trưởng lão cười híp mắt hỏi trung niên họa sĩ...

“Thật thứ lỗi! đây là tranh minh họa mang tên “Gia Đình Hạnh Phúc” của bổn điếm, chư vị vui lòng mua tranh khác!” Họa sĩ vui vẻ cười nói, đã có rất nhiều người ngỏ ý muốn mua tranh này, hắn luôn lấy cớ chối từ...

Từ ngày có bức họa này làm chiêu bài, việc bán tranh của hắn có thể nói là ăn nên làm ra, trong lòng đã sớm xem là bảo bối, sao có thể bán được?

“A, tiểu sủng vật này thật đáng yêu! Ta muốn có nó!” Hàn Thẩm lúc này mới chú ý đến gia hỏa nằm trên vai nam tử trong tranh, đôi mắt lập lòe ý muốn chiếm hữu...

Tam trưởng lão nhìn tình cảnh này, hài lòng híp mắt cười hỏi: “Thẩm nhi thật muốn có nó?”

“Đúng vậy! sủng vật này ta nhất định phải sở hữu nịch...

Hàn Thẩm gật đầu chắc

Hàn Xẻng lúc này ý vị thâm trường nhìn trung niên Họa Sĩ, khí thế Nguyên Anh nhàn nhạt tỏa ra, gẵn từng chữ hỏi lại:

“Ngươi thật không bán bức họa này?”

Trung niên họa sĩ trên đầu lấm tấm mồ hôi, bị khí thế Nguyên Anh Kỳ dọa sợ, biết đối phương có ý uy hiếp mình, hắn nhìn xung quanh như muốn ngỏ ý cầu cứu...

Đáng tiếc là toàn bộ người ở bên đường không biết từ bao giờ đã vắng lặng, chỉ còn lại hắn và bốn tên tu sĩ cường đại này...

Hiển nhiên nhận ra tình hình không ổn đã sớm chuồn mất tránh họa vào. thân...

“6 Viên Cực Phẩm Linh Thạch đổi lấy Bức Họa cùng tung tích của mấy người trong tranh này, đừng nên không biết điều!” Hàn Sắt tay khoác qua vai người Trung Niên, hết sức ôn hòa nói...

Trung niên họa sĩ nấm đấm siết chặt, cảm giác ủy khuất tràn ngập trong lòng, nếu hôm nay hắn vì mạng sống làm trái với đạo tâm của mình, chỉ sợ cả đời sẽ không cầm bút vẽ tranh được nữa...

Dù hắn có tiếp tục vẽ, chỉ sợ thành phẩm chỉ là những bức tranh vô hồn...

Nghĩ đến đây, trung niên họa sĩ cắn răng: “Thật sự không bán! Mong chư vị thông cảm!”

“Ngươi?!” Ba người Hàn Thẩm tức giận...

rung niên họa sĩ như được đại xá vui mừng.

Chợt sắc mặt hắn đại biến, đôi mắt trợn tròn hằn lên các tia máu...

Bàn tay khô gầy của Tam trưởng lão đột ngột tỏa ra Hàn Băng lạnh giá, cấp tốc đông cứng thân thể người họa sĩ...

Theo sau đó là chuyện tàn nhẫn hơn diễn ra... Bàn tay khô gầy đặt lên đỉnh đầu...