Một ý niệm cường đại tiến nhập linh hồn người họa sĩ, khám phá toàn bộ trí nhớ của hắn...
Đến cuối cùng, Linh Hồn người họa sĩ triệt để bị xóa sạch...
Đôi mắt trở nên trống rỗng vô thần, ngồi bệch xuống mặt đường... Chính thức mất đi thần trí, trở thành người thực vật...
Sưu Hồn...
“Được rồi! chúng ta đi!” Tam trưởng lão rút lại bàn tay, nhìn ba tên hậu bối hòa ái cười nói...
Ba tên hậu bối Hàn Thẩm liếc mắt nhìn nhau, hiểu ý cười cười hỏi: “Đi đâu?” Tam trưởng lão đôi mắt híp lại thành khe nhỏ, lẩm bẩm một tiếng như gió nhẹ:
“Liễu gia!”
Linh Giới Châu...
Phu Thê Cung trên đỉnh Cung Đình Thụ...
Hai thân thể trần truồng của nam và nữ quấn chặt lấy nhau...
Bên trong đan điền của Lạc Thần, tứ đỉnh hiên ngang mà đứng...
Nơi trung tâm là một đóa Bạch Liên trong suốt đang xoay tròn nhè nhẹ...
Theo mỗi vòng xoay của nó, Hồn Lực của Lạc Thần lại đồi giàu thêm một chút...
Tuy nhiên hắn lại không dùng đến lượng Hồn Lực đó, trái lại toàn bộ chuyển dời sang thân thể người nữ nhân mềm mại kia...
Hết sức chăm chú điều động, trị từng vết thương nơi tận linh hồn nàng... Gần hai tháng thời gian, Lạc Thần rốt cuộc đã hoàn toàn luyện hóa thành
công Ôn Hồn Liên, khiến nó trở thành một thành viên mới bên trong đan điền của mình...
Tu vi Hồn Lực lúc này đã sắp đột phá Nguyên Anh Hậu Kỳ, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi...
Nghĩ là làm, hắn xuất ra Linh Hồn của Cố Phi Thiên, điều động Bạch Nguyệt Đoạt Hồn Nhãn - Đoạt Hồn...
Thời gian chầm chậm mà qua...
Sau khi thôn phệ Linh Hồn của một cường giả cấp Hóa Thần Viên Mãn, tu vi Hồn Tu của Lạc Thần cũng thành công đột phá Nguyên Anh Hậu Kỳ...
Đến tận đây, hắn bắt đầu toàn tâm toàn ý điều trị cho Cơ Băng...
Vài ngày sau đó...
Theo một âm thanh rên rỉ nhẹ nhàng nhưng lại ẩn chứa mị ý vô hạn, Lạc Thần cũng rùng mình một cái, tinh hoa nồng cháy tích tụ thời gian dài trong quá trình song tu không kiêng nể gì bắn mạnh mà ra...
Lắp đầy âm đạo người phụ nữ...
Lạc Thần hừ nhẹ một tiếng thỏa mãn, mở con mắt đang nhắm chặt, ôn nhu nhìn ngắm giai nhân trong lòng ngực...
Chỉ thấy gương mặt như hoa của Cơ Băng bắt đầu xuất hiện biểu cảm, mày liễu hơi cau lại, mũi quỳnh nhẹ nhàng hít thở, đôi môi chúm chím đỏ xinh kiều diễm hé mở, âm thanh rên rỉ từ đó mà ra...
Lạc Thần mỉm cười nhìn tình cảnh này, nhân lúc côn thịt còn cứng rắn, tiếp tục ra ra vào vào nơi lầy lội nơi u cốc chật hẹp đó...
Lạc Thần trong lòng giật thót, cố gắng nút lấy cái lưỡi mềm thêm một phát, lúc này rời môi...
Đưa tay vuốt sạch mồ hôi trên trán nàng một cách ân cần, hắn lo lắng mở miệng hỏi thăm:
“Băng Nhi! Nàng cảm thấy thế nào? Hãy nghe ta giải thích!” Cơ Băng nghiêng đầu nhìn gương mặt hắn, cảm giác âm đạo tư mật của mình bị lắp đầy, gương mặt đỏ ửng, nhưng đôi mắt vẫn bị vẻ mờ mịt che phủ, âm thanh trrong trẻo như băng vang lên khiến Lạc Thần sửng sốt:
“Băng Nhỉ? Đó là tên ta sao? Ngươi là Và ta là ai?”