Bá Chủ Thiên Hạ

Chương 398: Vẫn còn không ít tu sĩ



Thời gian chầm chậm trôi qua, bầu không khí bên trong bí cảnh càng lúc càng trở nên nóng nảy...

Vẫn còn không ít tu sĩ có Điểm Tích Lũy chưa đạt đến 1000, lo lắng bản thân không thể hoàn thành khảo hạch, nôn nóng tiêu diệt yêu thú, các trận chiến lớn nhỏ diễn ra không dứt...

Một số tu sĩ càng là bại trận trước yêu thú, phải cam chịu vứt bỏ Thẻ Bài để bảo toàn tính mạng...đối với các trường hợp này, Thẻ Bài của hắn sẽ bị Học Phủ thu hồi...

Mà những thiên tài tự tin với thực lực bản thân, quyết tâm muốn đăng lâm Thánh Linh Bảng, chỉ có thể tìm kiếm và tuyên chiến với 50 người xuất sắc nhất...

50 bài danh, 50 thứ hạng thỉnh thoảng có những sự thay đổi nhất định, tuy nhiên cũng chỉ là một vài thứ hạng ở bét bảng mà thôi...

Trái với tình hình náo nhiệt, Lạc Thần và chúng nữ lại nhàn nhã ngồi bên nhau thưởng thức sự yên lặng vốn có, lấy ra vài bầu rượu từ nhẫn trữ vật của Trọng Vô Danh, cùng các nàng thưởng thức...

Không thể không nói rượu của Độ Kiếp Kỳ quả thật không đơn giản, vừa thơm ngon nồng đậm, lại vừa gia tăng tốc độ thu nạp thiên địa linh khí...

Chẳng ai dám đến làm phiền bọn họ...

Một tổ hợp có hơn mười thiên tài mạnh mẽ, thiên phú siêu tuyệt, lại thêm Lạc Thần đang giữ vững top 1, uy danh hiển hách, đương nhiên không có người dám đến vuốt râu hùm...

Mặc dù như vậy, nhưng hầu hết tất cả mọi người đều biết rằng, đó chỉ là biểu hiện trước mắt mà thôi, một sự bình yên trước cơn bão lớn đang dữ dội tiến tới...

Dù cách xa ngàn dặm nhưng mọi tu sĩ đều nhìn rõ ràng, tại một nơi xa xăm, mười tia sáng ngạo nghễ bắn thẳng lên trời cao, cũng là nơi tập hợp một nhóm thiên tài tuyệt đỉnh, như gián tiếp chứng minh cho ý nghĩ của bọn họ...

Hai nhóm người, đều là tập hợp các thiên tài khủng bố, nếu nói bọn chỉ đơn giản ngồi lại tâm sự, nói chuyện tình cảm, có quỷ mới tin...

Đã có không ít tu sĩ âm thầm tiến về, ẩn nấp cách vị trí Lạc Thần cùng chúng nữ đang ngồi một khoảng an toàn nhất định ở bốn phương tám hướng, âm thầm theo dõi...

Bọn hắn muốn được chứng kiến trận đại chiến kinh điển lần này nhằm mở mang tầm mắt, đương nhiên nếu có thể nhân lúc cháy nhà hôi của, tìm kiếm một chén canh càng không thể tốt hơn...

Việc Lạc Thần và chúng nữ từng xung đột với những thiên tài của các thế lực lớn kia không phải chuyện bí mật...

Mà thiên tài của các thế lực lớn đó điều có sự kiêu ngạo của riêng mình, đương nhiên không chấp nhận ăn thiệt thòi như vậy mà án binh bất động...

Vì thế không ít người thông minh nhanh trí đã âm thâm phán đoán được đại khái tập hợp khiêu chiến nhóm của Lạc Thần gồm những ai...

Mặc kệ vô số ánh mắt soi mói kia, Lạc Thần thả lỏng tinh thần nhất có thể, cùng chúng nữ trò chuyện vui vẻ, hỏi thăm khoảng thời gian vừa qua của các nàng...

Nhất là đối với hai người Sương Nhi, Thi Cầm... Lạc Thần ánh mắt lấp lóe nghe các nàng kể lại, hắn không nghĩ rằng hai nữ vừa vào bí cảnh không lâu đã bị một tên Thánh Tử Huyết Linh Tông chặn đường gây sự...

“Huyết Linh Tông, Phàm Ẩn Tự, Lạc gia...các ngươi tốt nhất cùng nhau kéo. đến!” Cười nhạt một tiếng, trong mắt Lạc Thần xuất hiện chiến ý ngập trời...

Mà chúng nữ cũng sớm tụm ba tụm bảy oanh oanh yến yến, chị chị em em trò chuyện, hầu như không xuất hiện vẻ căng thẳng trước đại chiến chút nào...

Không phải các nàng xem thường đối thủ, mà vì các nàng tin tưởng vào nam nhân của mình, tin tưởng vào thực lực tuyệt đối trong cùng cấp của hắn...

Có một chỗ dựa vững trãi trong gia đình, cần phải lo lắng sao?

Hoa Ngọc Phượng nhìn một đám nữ nhân thiên tài tuyệt sắc vậy mà hòa hợp. cùng một chỗ, trong lòng cảm thấy khó có thể tin...

Chúng nữ mỗi người đều là vạn dặm tuyển một, lẽ ra nên không ai phục ai mới đúng...thật không hiểu nam nhân này có mị lực hay bùa chú gì?

“Đại tỷ a, ngươi và phu quân từ bao giờ bắt đầu?” Yên Sương Nhi kéo Tô Mị sang một góc, nhoẻn miệng cười trêu chọc...

Hoa Ngọc Phượng vểnh tai, trong lòng tò mò đến cực điểm...nàng cũng muốn biết nguyên nhân vị đại tỷ của mình vốn không xem nam nhân ra gì lại nhanh chóng rơi vào tay giặc như vậy...

'Tô Mị nghe “chính thê” thắc mắc, xấu hổ mím mím môi, gương mặt nóng hổi đỏ bừng...

“Chúng ta lớn lên cùng nhau, hiện tại lại cùng theo một nam nhân cũng là kết cục hoàn mỹ, đáng tiếc nhị tỷ...haizz” Yên Sương Nhi liếc mắt nhìn Hoa Ngọc Phượng một cái, ra vẻ buồn bả thở dài...

“Hừ” Hoa Ngọc Phượng yêu kiều hừ một tiếng, xoay mặt sang nơi khác, vô tình bắt gặp Lạc Thần đang mỉm cười nhìn mình, nàng giật thót người, như hài tử ăn vụn bị bắt quả tang, không thèm nhìn hắn...

Tô Mị loáng thoáng nhận ra dụng ý trong giọng điệu của Yên Sương Nhị, lập tức nghĩ đến viễn cảnh ba tỷ muội thân thiết cùng gả cho một nam nhân, cũng không hẳn quá tệ...


Hoa Ngọc Phượng theo bản năng gật đầu xem như chào hỏi, nàng luôn cảm thấy ba nữ nhân này có điểm gì rất quen thuộc, nhất là hương thơm trên cơ thể các nàng, như từng gặp ở đâu rồi...

“Từ khi chia tay đến giờ, Nhị thánh nữ vẫn khỏe chứ?” Mộc Tử Âm thân thiện hỏi thăm, khí chất thành thục quyến rũ của nữ nhân trưởng thành hơi lấn át vẻ non nớt kiêu ngạo của một thiếu nữ như Hoa Ngọc Phượng...

“Chúng ta hình như đã gặp nhau trước đó?” Hoa Ngọc Phượng cũng là nữ nhân ngay thẳng, vào trực tiếp vấn đề...

“Hì hì, Nhị Thánh Nữ đã quên hai từ Hậu Cung sao?” Lý Trúc Loan che miệng cười tinh nghịch...