Trình Côn mệt lả người muốn xuống liền bị một bàn tay ôm eo kéo lại vào sàn đấu:
"Trình học đệ đi đâu vậy. Nghe nói thời đại học cậu muốn đấm vào mồm tôi mà giờ tôi cho cơ hội lại không làm được à?"
Trình Côn nghe vậy không khỏi tức điên người. Một trợ lý nhỏ học chút võ đối phó được nhiều người nhưng với kẻ sát thủ máu lạnh như hắn hỏi cậu đấm kiểu gì. Nếu đấm được không biết con người này đã chét từ bao giờ rồi.
Khéo hắn đã chết từ cái lần hắn công khai tỏ tình cậu trước toàn trường rồi. Điên thật chứ. Nếu có thể cậu muốn băm cậu ta ra làm chăm mảnh. Nhìn cái dáng người mảnh khảnh thì có mảnh đấy mà nắm đấm của cậu ta cũng đủ khiến cậu rơi mất mấy cái răng mà lần nào cũng muốn cậu đấu võ là sao chứ? Hắn bị điên à.
Trình Côn cố gắng vùng vẫy khỏi vòng tay của Thế An mà bất thành liền muốn đấm một cú thẳng mặt cậu:
"Anh chết đi."
Thế An nhận ra ý đồ của cậu liền chế ngự nắm đấm, khóa chặt tay cậu vào eo mình, cúi xuống tai cậu mà thì thầm:
"Em vẫn còn yếu lắm. Không đấu lại được tôi đâu Trình Côn à,"
Trình Côn vừa phẫn nộ, không biết vì vậy mà mặt đỏ hay vì gì nữa. Cậu cắn mạnh vào cổ Thế An đến rỉ máu. Thế An vẫn không buông cậu ra mà nhẹ giọng ủy khuất nói thầm vào tai cậu:
"Xin lỗi mà, tha lỗi cho anh đi, chúng ta làm lành có được không? Nhà thiếu vắng Trình Côn buồn lắm."
Trình Côn lúc này không biết giận hay thẹn mà chớp thời cơ Thế An không để ý thoát ra, nhanh chóng xuống khỏi đài đấu lấy quần áo chuẩn bị đi thay không quên bỏ lại một câu:
"Chúng ta chấm dứt rồi. Không phải tôi nói đùa đâu. Bên ngoài có rất nhiều người anh vớ lấy ai cũng được, tha tôi đi."
Trình Côn đi về phòng thay đồ, cũng không để ý đến sắc mặt lạnh đi của Thế An.
Trình Côn đang thay đồ, đột nhiên cánh cửa phòng cậu bị mở ra, kế tiếp là một màn cưỡng hôn nồng nhiệt. Cậu bất ngờ, muốn vùng vẫy thoát ra mà không được. Tần Thế An ghim chặt cổ cậu khiến cậu không thể thoát ra. Nhưng đó không phải là cái cậu chú ý mà thứ khiến cậu chú ý là đôi mắt sắc lanhjc ùng với sự tủi thân kia.
Thế An buông đôi môi cậu ra, hai người đều thở gập. Thế An nhân cơ hội giải thích:
"Tôi với cô ta không có gì đâu, hoàn toàn không có gì, tôi đã từ chối hôn ước rồi. Em phải tin tôi, tôi đối với em là thật lòng mà. Hôm đó không phải tôi muốn đến dự lễ đính hôn đó, là tôi bị lừa đến, em hỏi Thành Hạo cũng biết. Đừng ruồng bỏ tôi được không, làm ơn đi. Tôi cầu xin em đó."
Trình Côn nhìn cậu, gương mặt Thế An đầy sự thống khổ. Cậu thật sự không biết làm thế nào cả. Đối với con người này dù biết cậu là thuốc độc, cậu ta vẫn cứ đâm đầu vào:
"Tôi với anh không còn gì để nói nữa rồi. Anh biết nếu mối quan hệ này bị phơi bầy sẽ cản trở tương lai của anh mà. Làm ơn, tôi không muốn hủy hoại anh hay bất cứ ai khác. Chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng sảy ra. Tôi còn có việc, đi trước."
Trình Côn vừa ra đến cửa, bên trong đã truyền đến một tiến rung trời. Cậu vội vã tiến vào. Thế An tay dính đầy máu tươi. Cậu ta đấm vỡ chiếc tủ sắt, những góc sắt đâm thủng tay chạm vào da thịt đến ứa máu.
Trình Côn hốt hoảng đi lại, kiếm băng gạt trong tủ quần áo băng lại cho cậu. Suốt quãng thời gian đó, Thế An ngoan ngoãn để cậu muốn làm gì thì làm. Khi Trình Côn đáng sốt sắng, chán toát cả mồ hôi lạnh, mặt nhăn mày nhó, Thế An lại nở một nụ cươi, không roc buồn vui nói:
"Tương lai của tôi tôi còn không sợ, em sợ gì chứ? Chẳng phải em yêu tôi sao, chỉ vậy là đủ rồi. Với tôi đó là đủ rồi. Cái tương lai thừa kế gì đó, tôi đâu cần đâu. Không phải không có nó vẫn tốt sao?"
Vừa nói song, cũng là lúc Trình Côn băng bó cho cậu song.
Cậu kéo lấy tay Trình Côn để lên đầu mình, còn mình thì ôm lấy eo cậu.
Ha... không sợ sao. Trình Côn xoa đầu cậu khẽ hỏi:
"Tôi là vật xui xẻo, anh sẽ chết đó."
Thế An không đáp, chĩ khẽ vùi đầu vào cậu lắc đầu tỏ ý không phải.
Trình Côn cũng đến khó hiểu. Con người này sao lại cứng đầu đến thế? Thế mới giống người cậu yếu chứ.
"Vậy tôi tin anh lần này, làm ơn đừng khiến tôi thất vọng nhé."