Ha... không sợ sao. Trình Côn xoa đầu cậu khẽ hỏi:
"Tôi là vật xui xẻo, anh sẽ chết đó."
Thế An không đáp, chĩ khẽ vùi đầu vào cậu lắc đầu tỏ ý không phải.
Trình Côn cũng đến khó hiểu. Con người này sao lại cứng đầu đến thế? Thế mới giống người cậu yếu chứ.
"Vậy tôi tin anh lần này, làm ơn đừng khiến tôi thất vọng nhé."
Thế An không buông cậu ra, khẽ gật đầu.
- ----------
"Cứu tôi với, đừng, anh tránh ra đi, đừng, tôi cầu xin anh, dừng lại đi. Ha ha ha....'
Tiểu Điềm mơ thấy ác mộng liền bật dậy. Qúa đáng sợ, con người đó quá đáng sợ. Cậu ta ăn mòn lý trí của cô, hiện tại còn muốn xâm chiếm giâc mơ của cô.
Viên Viên ở phòng bên cạnh thấy tiếng động liên chạy sang xem tình hình.
Dưới bóng trong mờ ảo ngoài cửa sổ, một cô gái thân hình mỏng mang co mình lại bên thành giường. Trông có vẻ quá đỗi thống khổ.
Viên Viên không chần chờ, vừa đến cửa đã vội chạy đến mà ôm cô vào lòn an ủi:
"Không sao đâu chị Điềm, không sao cả. Có em ở đây em sẽ giúp chị, không sao cả. Chị bình tĩnh lại nghe em nói đã."
Tiểu Điềm lúc nayg co rúm người lại như tìm đượ chỗ an toàn mà nương lên người cô. Cơ thể nhỏ bé nóng ran như lửa đốt.
Thành Hạo lúc này cũng kịp thời đưa bác sĩ đến. Vì là có thai nên chỉ được hạ sốt bằng phương pháp vật lý, bọn họ không dám dùng quá nhiều thuốc sợ ảnh hưởng đến đứa trẻ.
"Có vẻ như nghe thấy tiếng của người đó vào ban sáng làm chị ấy kích động như vậy. Phải nhanh chóng giải quyết song hết mọi việc để đưa chị ấy về cuộc sống bình thường."
Thành Hạo không nói gì, trầm mặc xoa vai cô an ủi.
"Em muốn ngủ ở đây với chị ấy đêm nay. Anh về phòng đi, có gì em sẽ nhấn chuông gọi."
Thành Hạo cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi trở về phòng.
Viên Viên nằm xuống ôm người chị gái nhỏ của mình. Chị ấy đã không còn ồn ào, hoạt bát như trước mà giờ đây lại nằm một chỗ không tỉnh táo được.
Tiểu Điềm như cảm giác được sự an toàn phía cô mà ôm cô thật chặt, không thả lỏng dù một giây một phút.
- --------------------
Sáng hôm sau tại phòng bệnh của Bảo Ngọc
"Cậu làm vậy là đúng rồi đó. Rất có tiến bộ."
Khánh Linh đang ngồi chỉ bài cho Bảo Ngọc, chờ mãi không thấy Ngôn Vinh đến thăm, cô cư snhifn ra cửa suốt.
Bảo Ngọc cũng nhận thấy được gì đó liền cất tiếng:
"Cậu đừng chờ mĩ nhân nữa. Người ta giờ này vẫn đang đi học, chưa đến đâu. Cậu dậy mình xong mấy bài này là cậu ta đến là vừa đó."
Khánh Linh bị nói chúng tim đen, vừa thẹn vừa giận: