Lời cô ta vừa nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.
Lục Tu lập tức nổi khùng:
"Bạn nào? Bạn nam sao!"
"Em đuổi Trương Linh đi, rốt cuộc là có mục đích gì!"
"Tống Khê, em coi tôi như người c.h.ế.t rồi à?"
Tôi cứ thế ngây người nhìn Lục Tu.
Làn da sáng, đôi mày anh tuấn, những đường nét khuôn mặt rất rõ ràng.
Người trước mắt rõ là không thay đổi chút nào.
Nhưng dường như những thứ khác đều đã thay đổi.
Chúng tôi đều bận rộn công việc của mình, trước đây khoảng thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất trong ngày là khi tan làm về nhà, chúng tôi ăn khuya và xem phim cùng nhau.
Thỉnh thoảng hai người còn kéo ghế ra ban công, vừa ngắm sao vừa nhâm nhi chút rượu.
Nhưng kể từ khi Trương Linh chuyển vào nhà tôi, thời gian riêng tư của hai người lại trở thành của ba người.
Lục Tu cũng ngày càng có nhiều ý kiến với tôi.
Nhiều lần liên tục nghi ngờ quan hệ giữa tôi và Giang Trì.
Nhiều lần phải giải thích, khiến tôi cũng đã trở nên khó chịu về chuyện này.
Bây giờ còn phát triển đến mức, chỉ cần nhắc đến Giang Trì là hai người sẽ cãi nhau.
Tình cảm mà tôi từng nghĩ là vô cùng kiên định, vậy mà trong một tháng này đã sụp đổ hoàn toàn, chỉ còn lại đống đổ nát.
"Lục Tu, em mệt rồi."
"Em không quan tâm Trương Linh dọn về nhà anh hay đi tìm nhà khác ở nữa."
"Trong vòng nửa tháng, chuyển ra khỏi nhà em."
Trương Linh khóc lóc lao vào lòng Lục Tu, Lục Tu luống cuống dỗ dành cô ta, còn không quên trừng mắt nhìn tôi:
"Tống Khê, em làm em ấy sợ đấy!"
"Rầm!"
Tôi trở về phòng, đóng sầm cửa lại, bỏ lại tất cả sau lưng.
Có lẽ khi Trương Linh đi rồi, tình cảm của chúng tôi sẽ có thể trở lại như trước thôi.
Lục Tu là mối tình đầu của tôi.
Mỗi góc trong căn nhà này, đều đầy ắp kỷ niệm của chúng tôi.
Anh ta sẽ nấu đồ ăn khuya cho tôi khi tôi tăng ca về nhà.
Sẽ xoa bóp cho tôi khi tôi mệt mỏi.
Cũng sẽ ôm lấy đôi chân lạnh buốt của tôi vào lòng trong những ngày đông lạnh giá.
Rõ ràng trước đây Lục Tu đã đối xử với tôi rất tốt.
Tôi vùi đầu vào chăn, tim nhói lên từng cơn.
12.
Vậy mà mọi đau khổ đều bay cái vèo khi nhìn thấy bảng lương.
Tôi cười toe toét, tít cả mắt:
"Chị Lý, sao tháng này nhiều thế nhỉ?"
Chị Lý nháy mắt với tôi:
"Sếp Giang nói em đã rất vất vả, nên thưởng cho em gấp đôi."
Giang Trì thật là đẹp trai quá đi!
Tôi nguyện cả đời làm việc dưới trướng của anh!
Khi Giang Trì gọi tôi, tôi không kìm được nét mặt, cười đầy ngọt ngào.
Trương Linh liếc tôi một cái đầy ẩn ý, làm thinh cất điện thoại vào ngăn kéo.
Để thưởng cho nhân viên, công ty đã tổ chức buổi team building tại một khu nghỉ dưỡng.
Buffet sang trọng tại khu nghỉ dưỡng Ly Đô nổi tiếng xa hoa.
Hơn nữa phong cảnh cũng rất đẹp, còn có thể tắm suối nước nóng.
Khi về nhà thu xếp đồ đạt, Trương Linh lại gần tôi dè dặt hỏi:
"Chị Tống Khê, chị và anh Lục Tu vẫn chưa làm lành sao?"
Đôi lúc tôi thật sự rất khâm phục cô ta.
Bất kể trước đó tôi nói với cô ta như thế nào, chẳng bao lâu cô ta vẫn có thể vui vẻ đến trò chuyện với tôi.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
"Lần này đi team building có thể rủ người nhà đi mà, chị không định rủ anh Lục Tu đi cùng sao?"
Nhớ lại hành động của Lục Tu trước mặt Giang Trì hôm đó, tôi lại thấy nhức nhức cái đầu.
"Không rủ."
"Vậy em rủ anh ấy đi cùng được không?"
Trương Linh chớp mắt, lại là một vẻ mặt ngây thơ vô tội.
Tôi nghe mà thấy tức cười:
"Sao, Lục Tu là người nhà cô à?"
Trương Linh không cam lòng cúi đầu:
"Em coi anh ấy như anh ruột vậy á."
"Thôi bỏ đi, chị Tống Khê không vui, vậy em không rủ nữa."
13.
Tôi và Lục Tu đã chiến tranh lạnh từ hôm qua.
Tôi không tìm anh ta, anh ta cũng không quan tâm đ ến tôi.
Tôi nhìn chiếc điện thoại im lặng, chỉ biết thở dài rồi cất nó vào tủ.