"Đến đây, Tiểu Nam, uống với ba hai ly."" Ba Hạ vẫy tay gọi Giang Nam.
"Tay còn chưa lành hẳn, uống gì mà uống."" Hạ Hề nói.
"Không sao, đã khỏi rồi mà."" Phó Nam Cẩm đưa cánh tay bị thương lên xoa đầu Hạ Hề, "Chỉ uống một ly thôi nhé.""
Hạ Hề mắt thấy người đàn ông nói chỉ uống một ly và ba Hạ chén chú chén anh liên tục cụng ly, thực sự đã hiểu được câu nói ""Nhất quyết không được tin vào miệng đàn ông.""
Nhưng đúng là cánh tay Phó Nam Cẩm đã tốt hơn rất nhiều, Hạ Hề cũng không quản anh.
Sau khi ăn xong, mẹ Hạ nhìn Phó Nam Cẩm hơi say ngồi trên ghế sofa, nói với Hạ Hề: "Mẹ thấy Tiểu Nam hơi say, tối hôm nay các con ở đây đi."
Hạ Hề ăn một bụng tròn vo, đang nằm trên ghế sofa ôm An An đọc truyện tranh, lười biếng nói: "Vâng ạ.""
"Con đứng lên hoạt động một chút."" Mẹ Hạ đưa chân đá vào chân Hạ Hề, "Vừa ăn cơm no, đừng nằm, con lười chết đi được.""
"Đúng thế, ông ngoại cũng nói bà ngoại hay càm ràm ạ."" An An nói tiếp.
"Được, hay lắm, mẹ càm ràm, mẹ càm ràm." Mẹ Hạ thở phì phò, "Mấy người các người, không một ai khiến tôi bớt lo.""
"Toi rồi, tức giận thật rồi."" Hạ Hề vỗ An An, "Nhanh, con đi an ủi bà ngoại mau, nói bà ngoại không phải càm ràm, chỉ là thích nói chuyện mà thôi.""
An An nhảy xuống từ trên đùi Hạ Hề, chạy qua ôm cổ mẹ Hạ: "Bà ngoại không hề càm ràm, những lời này đều do ông ngoại nói, không liên quan đến An An, An An thích bà ngoại nhất.""
Ba Hạ: "..."
Hạ Hề chậc chậc, nhích lại gần Phó Nam Cẩm nhỏ giọng nói: "Cái miệng của con trai anh, nhất định là di truyền từ anh.""
Phó Nam Cẩm lười nhác nhướng mày: "Em chắc chứ?"
"Giọng điệu của anh có ý gì?" Hạ Hề đẩy anh một cái.
"Hạ Hề, con ồn ào gì thế?" Mẹ Hạ thấy cô còn ngồi trên sofa, cau mày: "Bảo con đứng lên đi vài bước, buổi tối con ăn nhiều cơm như vậy, không hoạt động sẽ không tốt cho bao tử, còn dễ béo.""
"Má ơi."" Hạ Hề không còn cách nào khác, đành phải đứng lên đi qua đi lại trong phòng khách, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Tại sao chỉ mình con đi, mọi người cũng có ăn ít đâu chứ?"
"Nếu không phải mẹ cô giám sát cô, cô có thể giữ được vóc người đẹp như vậy không?" Mẹ Hạ hừ một tiếng, "Còn không biết cảm ơn, bình thường buổi tối con không được ăn cơm, từ trưa đến tối cũng không thể ăn cơm, con xem con còn ăn hai bát, con thật sự không sợ béo à?"
"Mẹ không muốn con ăn cơm mà còn làm cả một bàn vậy à."" Hạ Hề tranh luận.
"Đó là làm cho con sao?" Mẹ Hạ cầm cây lau nhà lau tới lau lui, "Tránh chỗ này ra, vướng víu.""
"..." Hạ Hề hoàn toàn bị đánh bại, "Con thật sự không biết mấy năm qua con lớn lên thế nào nữa.""
"Hãy thỏa mãn đi." Ba Hạ vỗ vai cô: "Ít nhất con đã thoát khỏi bể khổ, nhưng với ba con đời này không có cơ hội đâu.""
Hạ Hề suy nghĩ, đồng cảm vỗ vai ba Hạ: "Ba nói cũng đúng, ba đúng là người thê thảm nhất, bỗng nhiên tâm tình con lại tốt lên rồi, quả nhiên, cảm giác hạnh phúc cũng xuất hiện rồi.""
"Chìm nổi trong bể khổ yêu hận, là vận mệnh khó thoát trên thế gian..." Hạ Hề nổi hứng cất tiếng hát.
Ba Hạ: "..." Nếu không phải con ruột, ông đã đánh chết cô.
Hạ Hề bị mẹ Hạ bắt đi bộ trong phòng khách một tiếng, đợi đến khi cả nhà đều tắm rửa xong, Hạ Hề mới được cho đi tắm.
Từ trong phòng tắm bước ra, đã nhìn thấy Phó Nam Cẩm ôm An An nằm trên giường, hai người đều khép hờ mắt sắp ngủ.
"Mẹ."" An An đưa tay ra với cô.
An An được ba Hạ tắm rửa xong nằm trên giường, đắp chăn nhỏ, Hạ Hề đến gần hôn nó, tiện tay lay Phó Nam Cẩm: "Sao anh lại ngủ ở đây?"
"Không ngủ ở đây thì ở đâu?" Phó Nam Cẩm mở mắt nhìn cô.
Hạ Hề cau mày, đúng vậy, trong nhà có tổng cộng ba phòng ngủ, một căn đã bị ba Hạ biến thành phòng đọc sách, Phó Nam Cẩm đúng không có chỗ để đi.
"Ngủ sofa đi."" Hạ Hề không chút lưu tình nói.
"Không được."" An An xoay người ôm lấy cánh tay Phó Nam Cẩm, "Không được để ba ngủ sofa, con muốn ngủ cùng ba mẹ."
Phó Nam Cẩm rúc đầu vào cổ An An, vẫn không lên tiếng, thể hiện rõ thái độ muốn ở trong này.
Hạ Hề bất đắc dĩ thở dài, cô cũng không thể thực sự đuổi Phó Nam Cẩm ra ngủ sofa, nếu không tối hôm nay thế nào mẹ Hạ cũng phải lật trời lên.
Hạ Hề nằm bên kia An An, sau đó tắt đèn.
An An đòi nghe chuyện cổ tích, Hạ Hề kể được vài câu, tiếng hít thở đã đều đặn, tất nhiên là mệt muốn chết rồi, mấy ngày không gặp Hạ Hề và Phó Nam Cẩm, tối hôm nay An An rất vui vẻ, chơi đùa hết sức mình.
Hạ Hề nằm trên giường lại không ngủ được chuyện ban ngày tái hiện lại trong đầu, Phó Nam Cẩm ôm lấy cô cả người run rẩy khiến cô nghĩ mãi không thông.
Phó Nam Cẩm mặt không đổi sắc lạnh như núi băng, vì sao lại kiêng kị Phó Văn Đào như vậy?
Cô có nghi vấn nhưng lại không hỏi, Hạ Hề cô là một người có kích phách đấy!
Hạ Hề xoay người nhìn về phía Phó Nam Cẩm trong bóng tối, trong phòng kéo rèm cửa sổ, vô cùng tối không nhìn rõ cái gì, nhưng sau khi thích ứng với bóng tối, Hạ Hề cảm thấy đang có một đôi mắt nhìn cô chằm chằm.
Hạ Hề suy nghĩ, vươn tay sờ s0ạng qua, không đợi cô kịp chạm vào, cánh tay bất ngờ bị người ta bắt lấy. Sau đó cơ thể Hạ Hề bị một sức lực mạnh mẽ xách lên, cả người lướt qua An An lọt vào một vòng tay ấm áp.
Mùi rượu nhàn nhạt xen lẫn mùi sữa tắm thơm ngát, trong hơi thở có men say.
"Anh làm em sợ đấy."" Hạ Hề nhỏ giọng oán trách một câu, xoay người nhìn An An, thấy thằng bé ngủ rất ngon không hề bị hai người quấy rầy, mới xoay người lại nhích ra một chút.
Phó Nam Cẩm đưa tay xoay người cô lại, đối mặt với cô, sau đó kéo cô sát vào người, ôm vào lòng anh, thản nhiên nói: "Tốt lắm, ngủ đi.""
Hạ Hề đẩy anh vài cái có lệ, không đẩy ra được, sau đó không cam tâm ôm chặt eo anh, tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, sau đó cọ cổ anh.
"Thật ra, em không muốn giấu anh chuyện của nhà hàng, nhưng em cảm thấy đây là công việc của em, cũng không cần mỗi chuyện đều phải nói với anh, giống như sự vụ công ty anh cũng không thể nói với em từng chuyện được, đúng không?" Hạ Hề bắt đầu giải thích chuyện mấy ngày nay.
"Còn nữa, hôm nay lúc đến sân bay em đã gọi điện thoại cho anh trước, nhưng lúc đó không biết vì sao đường dây bận không gọi được, có ba em làm chứng, sau đó ở sân bay em muốn gọi cho anh thì liền gặp tên Phó Văn Đào, cho nên anh không thể vì chuyện này mà tức giận.""
"Tuy rằng anh tức giận với em, nhưng mà..." Hạ Hề đắc ý, "Em hào phóng rộng lượng như vậy, lòng dạ thoải mái không tính toán với anh, còn nữa tuy chuyện nhà hàng là công việc của em, nhưng anh có thể giúp em mời Vân Đình đến, em còn phải vô cùng cảm ơn anh, thật sự cảm ơn." Hạ Hề chân thành cảm ơn.
Nhưng Hạ Hề nói hồi lâu, Phó Nam Cẩm không trả lời, Hạ Hề dùng khủy tay chạm vào ngực anh: "Em chân thành cảm ơn anh như vậy, anh cũng không nói gì, thật lãng phí lòng thành của em.""
"Không lãng phí."" Phó Nam Cẩm đột nhiên thấp giọng nói một câu.
"Hả?"
Hạ Hề còn chưa kịp hỏi, môi đã bị người ta chặn lại, Phó Nam Cẩm hôn vừa vội vừa mạnh, Hạ Hề vốn không có cả cơ hội nói chuyện, chỉ có thể đáp lại theo bản năng.
Hạ Hề bị hôn đến mức choáng váng mơ màng, đầu óc thiếu oxy, trong bóng đêm thân thể dây dưa làm tăng thêm phần ái muội.
Nhưng hai người lại không dám gây ra tiếng động quá lớn, chỉ có thể ôm nhau không ngừng hôn môi, mãi cho đến khi không còn dưỡng khí, mới tách nhau ra hít thở không khí, một thoáng chốc, môi Phó Nam Cẩm lại áp xuống.
Hai người cứ như lần đầu tiên ăn vụng trái cấm, cánh môi va chạm, dây dưa, hôn không biết mệt.
Tiếp xúc thân mật khó tránh khiến Hạ Hề nhớ đến giấc mộng đêm đó, trong mơ hay ngoài đời người đàn ông đều quen thuộc như vậy, hơi thở của anh, giọng điệu của anh, nhiệt độ bàn tay của anh, đều khiến Hạ Hề cảm thấy hoảng hốt, có phải chính giấc mơ đêm đó đã thành sự thật.
Tay Hạ Hề chậm rãi lướt xuống, vén áo Phó Nam Cẩm lên dò xét, cơ bụng của anh cứng lại trong vài giây, cô cảm nhận sự rắn chắc của cơ bụng, sau đó có chút lưu luyến đi xuống, bàn tay tham lam tiến vào quần ngủ của Phó Nam Cẩm.
"Em làm gì vậy?" Một bàn tay đè lên tay cô, hô hấp dồn dập.
Trong bóng đêm, Hạ Hề giật mình hoàn hồn, gò má nóng như lửa đốt, thật ra cô chỉ muốn xác nhận xem trên bụng Phó Nam Cẩm có vết sẹo hay không mà thôi. Nhưng lúc này cô lại không thể nói rõ, nếu như trên bụng Phó Nam Cẩm không có vết sẹo, vậy người đàn ông dây dưa với cô cả đêm trong giấc mơ đó là ai?
Nếu để Phó Nam Cẩm biết được sự thật, còn không giết cô sao?
Hạ Hề không trả lời, hơi thở hai người hòa vào nhau, Hạ Hề cảm nhận rõ ràng độ cứng trên đùi, giống như bị bỏng muốn bỏ tay ra, nhưng lại bị Phó Nam Cẩm giữ chặt tay không thể động đậy.
"Phó Nam Cẩm..." Hạ Hề nhỏ giọng cầu xin, "Em sai rồi."" Dùng ngón chân để nghĩ cô cũng biết Phó Nam Cẩm muốn làm gì.
"Làm người nên học cách chịu trách nhiệm."" Phó Nam Cẩm cắn vành tai cô cúi đầu nói, "Là em chủ động, anh cũng không muốn phí ý tốt của em.""
Hạ Hề: "..."
Phó Nam Cẩm cầm lấy tay Hạ Hề chậm rãi thăm dò xuống dưới, Hạ Hề nỗ lực giằng co với anh, không muốn để anh được như ý. Nhưng sức lực của Phó Nam Cẩm quá lớn, Hạ Hề cả người mềm nhũn, tránh cũng không thoát, chỉ có thể ỡm ờ nghe theo anh.
Hạ Hề ảo não nhắm mắt lại, má ơi, đúng là tự bê đá đập chân mình.
Hạ Hề hành động như một cái máy, đôi mắt nhìn lên trần nhà, bên tai là tiếng thở dồn dập đè nén của Phó Nam Cẩm, mặt Hạ Hề vừa hồng lại nóng, nhất thời muốn bãi công.
"Tiểu Hề..."" Hai chữ như cầu xin này của Phó Nam Cẩm gần như đánh bại cô rồi.
Tiểu Hề...
Trước nay ba mẹ và bạn bè đều gọi cô là "Hề Hề", chưa từng có ai gọi cô như vậy.