Ba Mẹ Tôi Cùng Nhau Mất Trí Nhớ

Chương 33



Vân Đình đã đến đây, tất nhiên Hạ Hề sẽ tràn ngập tự tin, sau những ngày bị nhà hàng trà "Cảng Ký" chèn ép chơi xấu cuối cùng ‘Ngô Hệ Lâu’ đã có ngày ngóc đầu lên được.

Hạ Hề tức giận quyết định phải ra đòn phủ đầu với Phó Văn Đào, dám phá nhà hàng của cô, cô sẽ cho hắn sáng mắt ra.

Bỏ ra số tiền lớn tuyên truyền "Ngô Hệ Lâu" trên diện rộng, nhà hàng không chỉ tổ chức sự kiện giảm giá cho hội viên, mà còn thay đổi hình thức, chuyên cung cấp phục vụ thử thức ăn, Hạ Hề còn tìm đến công ty quảng cáo nhà họ Liễu, mời hai ngôi sa làm người đại diện, tuyên truyền trên TV.

Hơn nữa với tay nghề nấu bếp của Vân Đình, việc này chính là...

Hạ Hề không thể nghĩ ra từ để hình dung tay nghề của Vân Đình, chẳng qua mấy ngày liên tục đều mang theo An An đến "Ngô Hệ Lâu" ăn cơm rồi mới về nhà.

Thời gian này Phó Nam Cẩm rất bận, đợi đến khi rảnh rỗi để mắt nhà cửa trống vắng nồi niêu lạnh lẽo, mới phát hiện hơn nửa tháng rồi anh chưa ăn cơm chiều với Hạ Hề và An An.

Từ sau khi Vân Đình đến, quả thật việc làm ăn của "Ngô Hệ Lâu" không thể tốt hơn nữa, sau đó có một vị chuyên gia ẩm thực trên weibo nghe nói Vân Đình đến đây, còn đặc biệt tìm đến ăn cơm, sau đó đăng trên weibo, mỗi ngày cơm trưa, cơm chiều đều đến "Ngô Hệ Lâu" ăn.

Hạ Hề thấy việc kinh doanh càng ngày càng tốt, lại cau mày.

"Chị sao thế?" Thời gian này, ngày nào Phó Bối Nhã cũng đến ăn cơm.

Nhưng Kiều Văn Ngộ không làm gì cũng đến đây, mỗi lần đến đều rất vội vàng, cơm nước xong thì bước đi luôn.

"Haizz."" Hạ Hề bất đắc dĩ lắc đầu, "Bối Nhã, quả thật thời gian qua việc kinh doanh của nhà hàng quá tốt.""

"Đúng vậy, em biết mà, đúng là đồ ăn thầy Vân làm rất ngon đến mức..." Bối Nhã suy nghĩ hồi lâu, "Không cách nào diễn tả được, việc kinh doanh tốt, đây chẳng phải là ước mong của chị sao?"

"Đúng là chị hy vọng thế."" Hạ Hề vỗ bàn một cái, thở phì phò, "Nhưng chị chỉ muốn việc làm ăn của chị tốt, phía đối diện thì thua lỗ, bây giờ thì sao, chúng ta kinh doanh tốt, phía đối diện cũng làm ăn tốt, thế giới này làm sao vậy?"

"Tại sao?" Hạ Hề nhún vai.

Bối Nhã: "..."

Vì "Ngô Hệ Lâu" làm ăn tốt, thu hút một lượng khách khổng lồ, mỗi ngày xếp hàng dài trước "Ngô Hệ Lâu", thật sự có người sốt ruột không chờ được phải đến nhà hàng đối diện ăn.

Hạ Hề dắt An An đứng trước cửa "Ngô Hệ Lâu" nhìn nhà hàng trà "Cảng Ký" đối diện làm ăn phát đạt: "Con trai, nếu lúc mẹ con còn sống không quật ngã được nó, con nhất định phải thay mẹ hoàn thành nguyện vọng cả đời này.""

"Thật ra..." Đường Hoa dựa lưng vào tường, "Tổng giám đốc Hạ, có cần tôi giúp cô đi đập quán không?"

"Trung Quốc là xã hội pháp trị."" Hạ Hề siết chặt nắm tay, hít một hơi thật sâu, "Đường Hoa, tôi biết cậu có khả năng vô hạn, cậu đừng vội, đợi khi tôi thật sự không chịu nổi thì sẽ để cậu ra ngoài.""

"..." Đường Hoa bế lấy An An đặt lên vai, cẩn thận nói, "Tổng giám đốc Hạ, tôi thấy cô là người thù dai.""

Hạ Hề thở dài một tiếng: "Tôi vẫn luôn biết bản thân có nhiều khuyết điểm.""

Đường Hoa sờ mũi, không biết làm sao để an ủi Hạ Hề, chợt nghe Hạ Hề nói thế thì đáp một câu: "Cũng có một ưu điểm, chính là thích thù dai.""

Hạ Hề hừ lạnh một tiếng: "Đắc tội với tôi, tôi đều ghi nhớ trong lòng, bản thân không báo được thù, tôi sẽ để con trai báo thù, có được không con trai?"

"Mẹ, ông ngoại nói làm người phải có tâm hồn lương thiện."" An An ôm đầu Đường Hoa, trừng mắt nhìn cô.

"Đúng là con trai mẹ, phần lương thiện này đúng là giống mẹ."" Hạ Hề vui vẻ vỗ lên cánh tay nó.

Đường Hoa: "..." Cô biết diễn trò thật đấy.

"Hạ Hề."" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Hạ Hề quay đầu nhìn qua, nhìn hồi lâu mới nhớ ra người này là Ân Hiểu.

"Chào giám đốc Ân."" Hạ Hề tươi cười, trong lòng mắng cô ta đê tiện, hai chữ Hạ Hề này giống hệt giọng điệu của người đàn bà lần trước đi khách sạn thuê phòng với Phó Nam Cẩm.

Ân Hiểu mang giày cao gót đi tới: "Chỗ tổng giám đốc Hạ làm ăn tốt nhỉ?"

"Trời thương, cũng không tệ.""

Ân Hiểu đảo tầm mắt lên người An An đang ngồi trên cổ Đường Hoa: "Đây là An An à? Tôi đã từng thấy ảnh chụp thằng bé trong văn phòng Giang Nam, dáng vẻ thật giống ba nó.""

"Con ruột, phải giống thôi."" Hạ Hề ngoài mặt tươi cười nhưng trong lòng không cười.

Vẻ tươi cười của Ân Hiểu bị kiềm hãm, rất nhanh đã cau mày: "Bây giờ tôi nhậm chức ở Mạn Vân, hai ngày trước chúng tôi vừa ký hợp đồng với một nhãn hiệu thời trang nước ngoài nổi tiếng, mấy ngày nay đều đang bàn công việc..."

"Có liên quan đến tôi sao?" Hạ Hề ngắt lời cô.

"Không liên quan đến cô."" Ân Hiểu tỏ thái độ chống đối với Hạ Hề, "Nhưng có liên quan đến Giang Nam.""

Ân Hiểu nói xong, mỉm cười với Hạ Hề, giơ cao văn kiện trong tay xoay người đi về phía đối diện, sau đó vào nhà hàng trà "Cảng Ký".

Hạ Hề nhớ đến chuyến đi Hồng Kông lần đó, Kiều Văn Ngộ nói Phó Văn Đào muốn ra bàn chuyện hợp tác với nhãn hiệu nước ngoài, bây giờ xem ra đã hợp tác thành công rồi.

Thành công đơn giản như vậy sao?

*

Trong tập đoàn Hoàn Đỉnh.

"Tổng giám đốc, ông cụ phía bên kia có thể sẽ đến đây rất nhanh."" Tối hôm đó, người cùng xuất hiện với Phó Văn Đào trong quán bar, tự xưng mình là luật sư Chu Diệu nói.

Phó Văn Đào khẽ cau mày: "Nhất định là bên ông ấy đã nhận được tin tức chính xác rồi.""

"Đã không giấu giếm được, bây giờ chúng ta phải nghĩ lý do thật tốt, vì sao đã biết tung tích của Phó Nam Cẩm lại không báo cho ông biết.""

"Cậu nói xem Kiều Văn Ngộ sẽ nói thế nào? Hắn cũng biết chỗ ở của Phó Nam Cẩm nhưng vẫn giấu giếm."" Phó Văn Đào gõ mặt bàn, "Tôi vẫn không thể hiểu được, vì sao Kiều Văn Ngộ không thông báo tung tích của Phó Nam Cẩm cho ông nội biết?"

Chu Diệu im lặng một lát: "Mặc kệ là Phó Nam Cẩm hay là Giang Nam, chúng ta cũng không thể khinh thường, chỗ Kiều Văn Ngộ cũng phải tìm hiểu, xem hắn đối phó thế nào, còn nữa..."

Chu Diệu hơi khom người hạ giọng: "Có thể lợi dụng người phụ nữ mà Giang Nam cưới một chút.""

"Lợi dụng sao?" Đôi mắt sau lớp kính của Phó Văn Đào hơi trầm xuống, nhớ đến chuyện lần trước bị cô trêu đùa, đột nhiên khẽ cười, "Thật ra, ánh mắt nhìn phụ nữ của Phó Nam Cẩm đúng không tệ."

Chu Diệu quá hiểu rõ con người Phó Văn Đào, dừng một chút nhắc nhở hắn: "Tổng giám đốc, tốt nhất là không nên động vào người của Phó Nam Cẩm.""

"À."" Phó Văn Đào cười nhạo một tiếng, "Xem thử hắn bảo vệ được không, câu nói xem, ông nội thấy con trai Phó Nam Cẩm sẽ thế nào?"

"Là con cháu nhà họ Phó, tất nhiên ông cụ sẽ nhận."" Chu Diệu nói.

Phó Văn Đào trầm mặc một lát, mới nói: "Có phải tôi cũng nên sinh một đứa con không, nếu không làm sao địch được?"

Chu Diệu: "..."

"Chỉ đùa chút thôi."" Phó Văn Đào không để tâm mỉm cười, đưa tay nâng mắt kính, "Nhưng mà ông nội đã nói, không có gì tự nhiên mà đến, phải tranh đoạt thôi, không tranh thì sẽ không có gì trong tay.""

*

Sau khi Hạ Hề đón An An tan học thì gọi điện cho Phó Nam Cẩm, Phó Nam Cẩm nghe giọng nói phía bên kia hơi không yên lòng, rõ ràng là một lời hai ý.

"Phó Nam Cẩm, em nói cho anh biết, gần một tháng rồi anh không về nhà ăn cơm, cũng không tới đón An An tan học. Em nói cho anh biết, nếu anh đợi khuya mới về nhà, thì anh cũng đừng về nhà nữa, hừ."

Hạ Hề trút giận xong, tâm trạng thoải mái cúp điện thoại, tuy rằng cơm "Ngô Hệ Lâu" rất ngon, nhưng ăn thời gian dài vẫn thấy cơm Phó Nam Cẩm nấu ngon hơn, dù sao thì ngắm khuôn mặt đấy còn ngon hơn ăn cơm.

Hạ Hề đón An An, hai người đi về nhà, An An cong môi: "Mẹ, hôm nay ba về nhà ăn cơm ạ? Con không muốn đến nhà hàng ăn cơm, con muốn ăn cơm với ba, đã rất lâu rồi con chưa gặp ba."" Mỗi đêm Phó Nam Cẩm về nhà giữa khuya khi An An đã ngủ, buổi sáng An An tỉnh lại thì anh đã đi rồi.

"Ngoan." Hạ Hề xoa đầu An An, "Hôm nay ba con không về nhà ăn cơm, mẹ sẽ mang con bỏ nhà ra đi.""

"Bỏ nhà ra đi là sao ạ?" An An ngẩng đầu hỏi cô.

"Chính là..." Hạ Hề vừa định giải thích, lại đột nhiên nhớ ra trái tim yếu đuối của An An, kìm lòng nói cho qua chuyện, "Mẹ sẽ đưa con đi ăn đồ vặt không tốt cho sức khỏe.""

Hai người mua mười xiên dê nướng ở xe bán hàng trên đường, vừa đi vừa ăn.

"Mẹ, mẹ có sinh em gái cho con không?" An An cắn xiên thịt dê hỏi Hạ Hề.

Hạ Hề bị lời nói của An An làm sặc một cái, ho đến rung động trời đất.

"An An, ai nói vậy với con?" Cuối cùng Hạ Hề cũng dừng ho, hỏi An An.

"Các bạn con có rất nhiều em trai em gái, con cũng muốn có một đứa, nhưng con không muốn em trai, con chỉ muốn em gái."" An An đưa xiên thịt dê lên miệng Hạ Hề, để cô cắn một cái, "Mẹ, con đã chuẩn bị rồi, bây giờ con sẽ để dành tiền mua váy nhỏ xinh xắn cho em gái, tiền mừng tuổi của ông bà ngoại con đều giữ đưa cho em.""

"Bé con." Hạ Hề dở khóc dở cười, "Con nghĩ nhiều rồi."" Nuôi một đứa đã đủ vất vả rồi, giờ lại sinh một đứa chắc cô điên mất.

"Mẹ...""

Đột nhiên Hạ Hề nhướng mày, nhanh chóng bế An An lên, đề phòng nhìn đằng trước.

Có hai người đang ông mặc vest đen đang đứng cạnh chiếc xe đỗ ven đường, Hạ Hề lui về sau một bước xoay người lại, phía sau cũng có một người.

Hạ Hề ôm chặt An An, nói khẽ: "An An đừng sợ, mẹ ở đây.""

"Vâng, An An không sợ."" An An ôm chặt cổ Hạ Hề.

Hạ Hề cất bước tiến lên, một người đàn ông đi tới: "Tổng giám đốc Hạ, ngài Phó chúng tôi muốn mời cô ăn cơm, xin cô nể mặt.""

"Thật ngại quá, da mặt tôi vốn mỏng, không phải ai cũng gặp được."" Hạ Hề lạnh lùng nói.

Lại là Phó Văn Đào, đúng là âm hồn không tan.

"Tổng giám đốc Phó chúng tôi là thật lòng muốn mời tổng giám đốc Hạ ăn cơm, xin tổng giám đốc Hạ nể mặt cho."" Người kia còn nhấn nhá chữ "xin".

"Vậy à?" Hạ Hề đi bên trái, người kia cũng di chuyển theo.

Hạ Hề nhìn trái nhìn phải, một người phụ nữ mang theo một đứa trẻ, đối diện với ba người vạm vỡ, không có cơ hội thắng.

"Tổng giám đốc Phó nói, tổng giám đốc Hạ là người thông minh nhanh nhẹn, cho nên đặc biệt để mấy người chúng tôi đến đón tổng giám đốc Hạ, đã thể hiện rõ ràng tầm quan trọng của tổng giám đốc Hạ rồi." Người đàn ông vừa nói vừa tiến lên, nếu Hạ Hề không đi theo, bọn họ sẽ chẳng để tâm mà mạnh tay.

Hạ Hề nói mấy câu bên tai An An, sau đó đặt An An xuống mặt đất, An An nhanh chân chạy lên phía trước, vừa chạy vừa la: "Cứu với..."

Mấy người họ kinh ngạc, một kẻ muốn đuổi theo An An, Hạ Hề đã nghiêng người chắn trước mặt hắn, vô cùng nhanh nhẹn xoay người cởi giày cao gót không do dự đánh lên mặt hắn, mũi giày cao nhọn đánh lên mũi người nọ, máu mũi chảy ra, cả người bị đánh cho mơ hồ.

Hạ Hề nhân cơ hội này, nắm lấy cánh tay của hắn, quay người, cho hắn nếm cú ném qua vai, rầm một tiếng quăng một người đàn ông cao 1m8 xuống đất.

Mọi sự diễn ra trong tích tắc, hai người kia còn chưa làm gì, Hạ Hề đã ném giày cao gót vào mặt họ, sau đó xoay người bỏ chạy.

Hai người kia sửng sốt vội đuổi theo, đàn ông chân dài chạy nhanh, Hạ Hề chân không lại vừa tiêu hao nhiều sức, chưa được vài bước, đã thấy bị bọn họ bao vây.

"Mẹ nó, tao chỉ đi toilet một cái, các người đã làm nhiều chuyện vậy sao?" Cùng với giọng nói hơi bối rối của đàn ông, phía sau truyền đến tiếng ẩu đả.

Hạ Hề vừa chạy như điên, vừa bớt chút thời gian quay đầu nhìn lại, sau đó dừng bước.

Một người đàn ông nhuộm highlight vài sợi tóc đỏ đánh ngã mấy kẻ kia nằm trên đất, sau đó vừa đá bọn họ vừa mắng: "Ban ngày ban mặt, chúng mày còn dám đến bắt người, ai cho chúng mày can đảm thế, Lương Tĩnh Như hả?"