Lâm Nhiễm buồn bực chống cằm ngồi trên sô pha, nhìn đi nơi khác.
Liên Phương ngồi bên cạnh, đôi mắt hóng drama đảo quanh còn mặt thì đầy vẻ nhiều chuyện.
Thấy tư thế này của hai người, Phó Lâm Lăng tự giác ngồi xuống chiếc ghế đẩu phía đối diện chịu xét xử.
Thấy Lâm Nhiễm vẫn không nói năng gì, Liên Phương bèn đưa kỷ yếu cho Phó Lâm Lăng: "Sổ kỷ yếu này đều là lời nhắn của các bạn cùng lớp viết cho Nhiễm Nhiễm, nếu nhớ không nhầm thì tôi có đưa cho cậu bảo cậu viết, đúng không?"
Phó Lâm Lăng cúi đầu xem kỷ yếu, gật đầu: "Ừm."
"Hình như lúc đó cậu cũng đồng ý viết rồi mà tại sao trong đây không có lời nhắn của cậu?" Liên Phương tò mò hỏi.
Lâm Nhiễm len lén nhìn Phó Lâm Lăng một cái thì thấy Phó Lâm Lăng vẫn đang cúi đầu xem kỷ yếu.
Hồi lâu sau, Phó Lâm Lăng mới ngẩng đầu, Lâm Nhiễm lại vội nhìn đi nơi khác.
"Tớ có viết, nhưng sau đó... xé rồi." Phó Lâm Lăng nói.
"Sao lại xé?" Liên Phương hỏi.
"Viết không được, ngại cho cậu xem." Phó Lâm Lăng nhìn về phía Lâm Nhiễm.
Lâm Nhiễm chậm rãi quay đầu: "Có gì mà ngại?"
"... Chữ xấu."
"..." Lâm Nhiễm nhịn xuống, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được cười phá lên, "Chỉ tại chữ xấu thôi á? Vậy cậu còn nhớ cậu viết gì không?"
Phó Lâm Lăng lắc đầu, chuyện qua lâu lắm cô không nhớ lúc đó mình đã viết những gì, chỉ nhớ mang máng là không hay ho gì nên mới xé đi rồi nhét vào cặp trộm mang về.
"Không nhớ thì thôi, nhưng tớ còn có một vấn đề nữa —— lúc trước cậu không ghét tớ thật à?" Lâm Nhiễm hỏi.
"Làm gì có chuyện đó, sao tớ lại ghét cậu được chứ?" Phó Lâm Lăng đáp.
Lâm Nhiễm bán tín bán nghi nhìn cô, từ sô pha di chuyển đến thảm, nhìn thẳng vào mặt cô: "Vậy tại sao lúc ấy cậu mách chủ nhiệm chuyện tớ trốn học?"
"Tớ không có, không phải tớ." Phó Lâm Lăng vội nói.
Phó Lâm Lăng gật đầu, cho dù đã nhiều năm như vậy nhưng cô vẫn nhớ như in ngày hôm đó, cái ngày mà Lâm Nhiễm bắt chuyện với cô.
Cô cũng muốn chơi cùng Lâm Nhiễm, muốn được như những người khác, thoải mái đi ăn với Lâm Nhiễm, đi vệ sinh cùng nhau và đi dạo phố vào cuối tuần, nhưng cô lại luôn sợ hãi.
Sáng hôm đó, trời trong xanh ánh nắng ấm, không trung có vài đám mây bay lững lờ.
"Phó Lâm Lăng, cậu đi một mình hả, tụi mình vào lớp chung đi." Trên môi Lâm Nhiễm nở nụ cười, tay kéo quai cặp, cùng cô vào lớp.
Phó Lâm Lăng hồi hộp đến mức lóng ngóng tay chân.
"Hôm nay cứ coi như cậu không nhìn thấy tớ nhé, được không?" Trước khi bước vào lớp, Lâm Nhiễm lấy một túi khoai lát từ trong túi ra dúi vào tay cô bắt nhận, sau đó nhỏ giọng dặn dò, chỉ trong chốc lát đã bị Liên Phương kéo đi mua kem.
"Không phải cậu mách thật à?" Lâm Nhiễm gạn hỏi.
"Không phải tớ."
Hôm đó trong lớp Phó Lâm Lăng nghe thấy chủ nhiệm phê bình Lâm Nhiễm trốn học, cô thoắt ngẩng đầu nhìn qua kia, nhưng Lâm Nhiễm không có quay lại nhìn cô lấy một cái.
Chỉ cần thoáng qua thôi là có thể thấy được vẻ mặt phủ nhận của cô.
Lúc tan học, cô chậm rãi đến gần nơi nàng, cuối cùng cũng chủ động bắt chuyện với Lâm Nhiễm lần thứ nhất: "Tớ...."
Lâm Nhiễm liếc cô một cái, sau đó quay người đưa vở cho các bạn học xung quanh: "Gấp gấp gấp, ai chép tiếp tớ với, 500 lần lận á trời đất cơi!"
"Đây đây, để tớ chép tiếp cậu."
"Tớ chép cho!"
Tiếng đáp lời của các bạn học vang lên tứ phía, chẳng bao lâu Phó Lâm Lăng đã bị chèn ra khỏi đám đông.
"Vậy thì ai mách?" Lâm Nhiễm lẩm bẩm.
Liên Phương: "Mặc dù tớ không biết hai cậu đang nói cái gì, nhưng vừa nghe tới từ khoá "mách chủ nhiệm" là tớ nghĩ ngay đến công chúa hớt lẻo bé nhỏ của lớp ta á, con nhỏ nội gián đáng ghét, tai mắt phiền hà ——"
"Vương Triết!" Lâm Nhiễm cắn răng nói.
"Phiền thật chứ, suốt ngày chỉ biết mách lẻo." Liên Phương cùng chung kẻ địch nói.
Lâm Nhiễm lắc đầu cạn lời, bỗng nhìn sang Phó Lâm Lăng: "Xin lỗi, lúc trước tớ hiểu lầm cậu, thật là tội đáng muôn chết, cậu đánh chết tớ đi!"
Liên Phương: "Lên ghế hùm đi ——"
"Đại nhân, đừng mà đại nhân! Thảo dân không dám nữa đâu!" Lâm Nhiễm túm lấy quần áo Phó Lâm Lăng quơ quơ.
Tự nhiên, bộp một tiếng.
Hai cúc áo sơmi bung ra, cổ áo trượt xuống, lộ ra vòng một trắng nõn.
Lâm Nhiễm ngây người, Phó Lâm Lăng trợn tròn mắt.
"Ố quào, dáng cậu đẹp dữ vậy Phó Lâm Lăng." Liên Phương ở đằng sau nói.
"Cậu câm miệng." Lâm Nhiễm quay người che mắt Liên Phương, "Không được nhìn."
"Mắc gì tớ không được nhìn." Liên Phương la ó om sòm, sau đó nàng vỗ nhẹ vào tay cô, nhỏ giọng nói, "Về phòng thay áo đi."
Lâm Nhiễm quay đầu thấy người đã mất dạng, mới thở phào nhẹ nhõm ngã sang bên cạnh.
"Hồi nãy cậu thấy còn rõ hơn cả tớ, chắc trong lòng đang khoái lắm chứ gì?" Liên Phương cười nói nhỏ vào tai nàng.
Lâm Nhiễm đỏ bừng mặt: "Hì hì hì hì hì hì hi..."
Một lát sau, Phó Lâm Lăng mới thò đầu ra hỏi: "Cậu... có áo nào dư không?"
"Có, để tớ lấy cho cậu." Lâm Nhiễm lấy một cái oversize ngắn tay từ tủ quần áo ra.
"Cảm ơn, chỗ cậu có kim chỉ không?"
"Không có, sao vậy?"
"Khâu cúc áo." Phó Lâm Lăng nói rồi mang kính lên, trở lại vị trí cũ ngồi xổm xuống tìm cúc áo.
"Cậu muốn khâu lại thật á?" Lâm Nhiễm thấy lạ bèn hỏi.
"Ừm, khâu lại là mặc được rồi."
Liên Phương chậm rãi giơ ngón cái lên: "Lâm Nhiễm, gả cho cậu ấy, cậu hưởng phúc rồi."
Phó Lâm Lăng khựng lại ngẩng đầu nhìn Liên Phương, Liên Phương khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì, khi nào cậu có thời gian, tớ mời cậu một bữa."
"Thật hả?" Liên Phương vui vẻ nói.
"Ừm, cậu là người bạn đầu tiên biết bọn tớ kết hôn, nên phải mời cậu một bữa." Phó Lâm Lăng nói.
"Được thôi, tớ ăn khỏe lắm đó nha!"
"Không sao." Phó Lâm Lăng cười cười.
Lâm Nhiễm tìm được cúc áo đưa cho cô, sau đó ba người tiếp tục dọn đồ, đóng gói quần áo với đồ dùng làm việc mà đó chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi thôi, vẫn còn nhiều đồ đạc cần các cô dọn.
Ngày hôm sau, Phó Lâm Lăng đột xuất tham gia một cuộc hội thảo chuyên đề và phải đi công tác nơi khác hai ngày, cô nói mật khẩu cửa nhà cho Lâm Nhiễm biết để nàng có thể dọn đồ đến bất cứ lúc nào.
Thật ra không cần phải dọn hết tất cả, chừa lại một mớ để thi thoảng về nhà cũ ở cũng có cái mà dùng, Lâm Nhiễm chỉ đóng gói những thứ cần thiết và tìm công ty vận chuyển chuyển chúng đến tận nhà cô.
Đây là lần đầu tiên nàng đến nhà Phó Lâm Lăng, nhà có ba phòng ngủ một phòng khách, còn có ban công rộng rãi, mấy cái kệ chứa đầy cây xanh, trông tràn đầy sức sống.
Căn phòng rất sạch sẽ, trên giá sách không có một hạt bụi nào, có thể thấy chủ nhân thường xuyên quét dọn.
Ngôi nhà trông sạch sẽ và trống rỗng vì một lý do —— có rất ít đồ.
Lâm Nhiễm vừa đặt những thùng giấy này vào phòng khách liền bắt đầu trở nên chật chội, không biết phải mất bao lâu mới có thể dọn hết chúng nữa.
Lúc này có tiếng gõ cửa, nàng mở cửa thì thấy là người giao hàng.
"Cho hỏi cô là Phó Lâm Lăng sao?" Anh trai giao hàng hỏi.
"Không phải, cậu ấy không có ở nhà, giao cho tôi đi."
"Nhưng cái này phải giao tận tay người nhận mới được, để tôi gọi cho cô ấy xác nhận trước đã." Anh ta nói xong liền gọi điện thoại cho Phó Lâm Lăng.
Sau khi cúp máy anh ta đưa bút cho nàng: "Không thành vấn đề, cô ký nhận đi, bà Phó."
Lâm Nhiễm đơ người ra, ký tên xong lại trả bút cho anh ta: "Bà Phó là cậu ấy nói cho anh biết à?"
"Đúng vậy, cô ấy nói hai người đã kết hôn, là quan hệ hợp pháp, có thể nhận thay cô ấy."
Lâm Nhiễm đặt chuyển phát nhanh cạnh tủ giày và suy nghĩ về tiếng gọi bà Phó này, cảm thấy cũng thú vị, thế là điện thoại cho Phó Lâm Lăng.
"Khi nào thì cậu về hả, bà Lâm?" Lâm Nhiễm cố ý hỏi.
Nghe được ẩn ý trêu ghẹo trong lời nàng, Phó Lâm Lăng cười nhẹ: "Nóng lòng về nhà."