Ba Mươi Mới Cưới

Chương 15



"Tớ như đang nằm mơ vậy."

**

Phó Lâm Lăng trở về ngay trong đêm, vốn dĩ hôm nay có tiệc liên hoan do một số lãnh đạo tổ chức, nhưng cô đã từ chối với lý do nhà có việc, sau đó gấp rút mua vé chuyến bay gần nhất quay về.

Vừa bước vào cửa, cô đã choáng váng với cảnh tượng trước mắt.

Một đống thùng được mở ra, bên trong có đủ mọi thứ, quần áo lộn xộn vương vãi, trên đó còn có một thùng gấu bông mở toang.

Cô nhón chân đi qua các khe trống vào phòng khách, đi vào trong và tìm thấy Lâm Nhiễm đang ở thư phòng.

Lâm Nhiễm mặc một bộ quần áo ở nhà bình thường, tóc được búi lên tùy ý, trên má tản mạn vài sợi tóc.

"Về rồi à." Lâm Nhiễm quay đầu nhìn cô một cái rồi quay đi, trầm ngâm nhìn chằm chằm thư phòng, "Tớ đang nghĩ xem nên đặt bàn làm việc của mình ở đâu."

Trong thư phòng có cả một bức tường đầy ắp sách, bên cạnh là một cái bàn đặt máy tính, chắc là nơi làm việc của Phó Lâm Lăng.

Nếu đặt bàn làm việc ở bên kia thì sẽ ảnh hưởng đến việc ra vào của Phó Lâm Lăng, đồng thời bàn sẽ rơi vào chỗ ngược sáng, không thích hợp vẽ tranh.

Thật ra vị trí tốt nhất chính là khu vực làm việc của Phó Lâm Lăng.

"Đặt ở đây đi." Phó Lâm Lăng bước đến gõ vào bàn máy tính.

"Vậy còn cậu?"

"Bình thường tớ ít làm việc ở nhà lắm, cho dù có thì cũng có thể làm ở phòng khách, phòng ngủ hoặc ban công, tớ làm việc ở đâu cũng được nhưng cậu cần một vị trí làm việc thích hợp." Phó Lâm Lăng nói.

"Vậy phiền cậu rồi." Lâm Nhiễm cảm kích nhìn cô.

"Chúng ta là người một nhà mà, không cần khách sáo vậy đâu."

Lâm Nhiễm cười cười: "Cậu thích ứng nhanh thật đấy."

Phó Lâm Lăng thầm nghĩ thật ra tớ còn có thể thích ứng nhanh hơn thế.

Hai người chuyển máy tính của cô đến phòng khách, tạm thời đặt nó trên bàn trà, sau đó sắp xếp lại bàn làm việc của Lâm Nhiễm. Mặt bàn vốn trống trải giờ đã trở nên chật kín với một vài công cụ và đồ trang trí thú vị.

Lâm Nhiễm nghe thấy tiếng "ọt ọt" bèn nhìn về phía Phó Lâm Lăng: "Cậu chưa ăn hả?"

"Ừm, cậu ăn chưa?"

"Tớ ăn rồi, cậu đi ăn nhanh đi, ở đây để tớ làm là được."

"Được rồi."

Một lát sau, Lâm Nhiễm nghe thấy tiếng máy hút khói, nên vào phòng bếp xem thử, thấy Phó Lâm Lăng đang đeo tạp dề nấu nướng thì kinh ngạc hỏi: "Cậu tự nấu à?"

"Ừm."

"Cậu còn biết nấu ăn nữa á?!"

"Đúng vậy, cậu muốn ăn thêm một chút không?" Phó Lâm Lăng hỏi.

"Tớ mới ăn xong, còn chưa đói." Lâm Nhiễm từng thấy tay cô cầm dụng cụ, nhưng chưa từng nhìn thấy tay cô cầm sạn nấu cơm, trong lúc nhất thời, nàng cảm thấy có chút khó tin, nom đến xuất thần.

"Cậu học nấu khi nào?"

"Lúc nhỏ ấy, lúc đó bố mẹ bận việc không có thời gian nấu cơm, nên tớ tự lăn vào bếp." Phó Lâm Lăng nói.

"Đỉnh thật, nhà không ai nấu cơm thì tớ chỉ có nước ra ngoài ăn thôi."

"Bên ngoài không sạch sẽ, lại còn đắt nữa."

Lâm Nhiễm cười nói: "Cậu biết cách sinh hoạt quá."

"Cuộc sống mà, không phải là để sinh hoạt sao?"

"Ờm, cũng phải."

Chẳng bao lâu, một đĩa bông cải xanh và thịt bò xào đã hoàn tất, Lâm Nhiễm đang dọn đồ trong phòng khách, ngửi thấy mùi hương, mon men lại gần nhìn thử, sau đó hít một hơi: "Thơm quá."

"Cậu ăn chút nhé?" Phó Lâm Lăng đưa đũa cho nàng.

"Tớ ăn mấy miếng thôi đấy." Lâm Nhiễm cầm chén không, ăn miếng bông cải xanh, lại ăn thêm miếng thịt bò, gật gù liên tục, "Tay nghề không tồi nhá."

Phó Lâm Lăng cười cười: "Ở nhà tớ hay nấu cơm lắm, sau này cậu đừng ăn ngoài nữa."

"Vậy lỡ hôm nào cậu bận thì sao?" Lâm Nhiễm hỏi.

"Thế tớ sẽ tranh thủ về sớm hết mức có thể."

Lâm Nhiễm tưởng rằng cô sẽ nói mình bận thì có thể ra ngoài ăn, hoặc gọi đồ ăn mang về, nhưng không ngờ cô sẽ nói vậy, trong lòng có chút vui vẻ, thế là buông lời trêu ghẹo: "Sao, tranh thủ về sớm là vì ở nhà có bảo bối à?"

Phó Lâm Lăng ngước mắt lên, gắp một miếng bông cải xanh, trước khi vào miệng lại nhìn nàng rồi nói: "Phải đó."

Lâm Nhiễm rất vui lòng với sự phối hợp của cô.

Vốn chỉ định ăn hai ba miếng, không ngờ ăn một hồi, Lâm Nhiễm còn xới thêm non nửa chén cơm, ăn xong thì no căng bụng, đúng lúc đi dọn đồ cho xuống cơm.

Khi Phó Lâm Lăng rửa chén xong thì quay lại thư phòng giúp nàng sửa sang lại những quyển sách vừa dọn đến, còn Lâm Nhiễm thì đi xếp quần áo.

Giá sách đã đầy, Phó Lâm Lăng lấy thước dây đo kích thước bức tường và lên mạng mua thêm một giá sách khác. Sau đó tạm thời chất đống truyện tranh đó vào góc, vô tình nhìn thấy sổ kỷ yếu, bèn cầm lên đọc.

Có thể thấy Lâm Nhiễm được lòng rất nhiều người.

Có nhiều người viết một tràng dài hòng ca ngợi nàng, và tất nhiên cũng có một số người tỏ tình với nàng, ngôn từ thẳng thắn và cũ rích đến mức làm người ta nghi ngờ chỉ số thông minh của họ.

Cô đóng kỷ yếu lại và đặt nó lên tầng cao nhất của giá sách.

Khoảng mười giờ là thời gian Phó Lâm Lăng tắm rửa, thường lên giường lúc 10 giờ rưỡi, đọc sách thêm một lúc đến 11 giờ là đi vào giấc ngủ.

Nhưng hôm nay có hơi muộn giờ, bởi vì Lâm Nhiễm vẫn còn dọn dẹp, bèn tỏ ý thúc giục: "Cũng muộn rồi cậu nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai lại dọn tiếp."

"Cũng được." Lâm Nhiễm quả thật có chút mệt mỏi.

Phó Lâm Lăng đi tắm trước, sau đó thẫn thờ nhìn chằm chằm cái giường ngủ.

Hai người đạt được nhận thức chung rằng các cô đã lấy nhau, thế thì, các cô cũng nên ngủ chung, đúng không?

Chỉ nghĩ đến đó thôi mà Phó Lâm Lăng đã cảm thấy mặt mình nóng bừng.

Cô cầm một bộ chăn ga gối đệm sạch sẽ, đi sang phòng ngủ bên cạnh thay, quyết định giao quyền lựa chọn này cho Lâm Nhiễm.

"Máy sấy đâu cậu?" Lâm Nhiễm gọi.

Phó Lâm Lăng bước vào toilet và lấy nó ra khỏi tủ cạnh bồn rửa tay, vừa nói được đôi lời đã bị tiếng máy sấy tóc át đi.

Một lúc sau, Lâm Nhiễm xoa xoa mái tóc khô được một nửa đi về phía phòng ngủ, đứng trước cửa phòng ngủ chính thấy Phó Lâm Lăng đang nằm trên giường, liền hỏi: "Tớ ngủ chỗ nào?"

"Phòng bên tớ mới thay chăn ga ——"

"OK, got it, vậy tớ qua đó." Lâm Nhiễm nói xong là xoay người đi qua phòng bên cạnh.

Phó Lâm Lăng vươn tay trong vô vọng —— tớ chưa có nói xong mà!

Phòng bên tớ mới thay chăn ga gối đệm, cậu muốn ngủ bên kia cũng được!

Nhưng đối phương đồng ý nhanh như vậy, chắc là thích ngủ bên kia hơn.

Cũng phải cũng phải, bây giờ mà ngủ cùng nhau thì cũng có hơi xấu hổ, nói không chừng còn bị mất ngủ, ảnh hưởng đến trạng thái làm việc ngày mai nữa.

Từ từ thích ứng đi.

Cô đứng dậy đi sang phòng bên cạnh, Lâm Nhiễm đang lau mặt thì nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn cô: "Còn chuyện gì sao?"

Phó Lâm Lăng nhìn nàng, mặc một cái váy ngủ hai dây hồng nhạt, cơ thể trắng nõn nà, trong lòng có một tia dục vọng mơ hồ đang khơi dậy những ý nghĩ tà ác đáng xấu hổ nhất.

Cô quay đầu nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ và nói: "Ngày mai tớ đi làm, tám giờ rưỡi cậu dậy rồi chúng ta cùng nhau ăn sáng đi."

"8 giờ rưỡi?" Lâm Nhiễm hoảng sợ lắc đầu, "Tớ không ăn sáng, cậu đừng lo phần tớ."

"Vậy được rồi, cậu ngủ ngon."

"Ừ, ngủ ngon."

Phó Lâm Lăng vẫn mất ngủ một hồi, trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng xào xạc bên ngoài, thấy lạ bèn ngồi dậy xem xét tình hình, phát hiện trong phòng khách còn sáng đèn.

"Sao cậu chưa ngủ?"

"Đánh thức cậu hả?" Lâm Nhiễm ngồi trên sô pha, trước mặt là một đống kẹo, xấu hổ cười cười, "Giờ vẫn còn hơi sớm, tớ ngủ không được nên dậy tìm việc gì đó làm."

"Thế cậu đang làm gì?" Phó Lâm Lăng thấy tay nàng đang bỏ kẹo vào trong một cái hộp màu đỏ.

"Kẹo cưới á, không phải ngày mai cậu đi làm sao, mang một ít đưa cho đồng nghiệp cậu đi."

Phó Lâm Lăng như bị chạm khẽ vào tim, sau đó ngã vào mây, lâng lâng mất kiểm soát.

Cô ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn Lâm Nhiễm: "Tớ như đang nằm mơ vậy."

"Mơ gì?" Lâm Nhiễm tập trung bỏ kẹo vào hộp.

"Không ngờ tớ lại cưới bạn Lâm Nhiễm."

Lâm Nhiễm phì cười, bóc một viên kẹo nhét vào miệng cô: "Chả thế, năm 18 tuổi tớ cũng chẳng ngờ sau này mình sẽ cưới cô trò giỏi trầm tĩnh nhất lớp đấy."