Xe trực tiếp rời đi. Bà tôi theo sát phía sau xe, bước chân lảo đảo, điên cuồng đuổi theo và khóc lóc. Cố Thâm nhìn vào gương chiếu hậu phía sau. Có vẻ như đang nhìn bà tôi, cũng có thể đang nhìn t.h.i t.h.ể trên mặt đất. Bóng tối làm mơ hồ khuôn mặt anh, cũng làm mờ cả cảm xúc trên khuôn mặt anh. Xe đi được một đoạn, anh đột nhiên lên tiếng: "Bà già đó hình như có chút quen mắt?" Người đàn ông trung niên lái xe đáp: "Hình như là, bà của Khương Tiểu thư?" Trong xe im lặng một lúc lâu, sắc mặt Cố Thâm có vẻ hơi cứng đờ. Có lẽ anh không nhớ rõ tôi là ai, nghĩ ngợi một hồi, mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó. Trên mặt anh hiện lên vẻ mỉa mai, xen lẫn chút hận ý không che giấu được, anh cười khẩy một tiếng: "Ồ, thì ra là vậy." Anh cho rằng bà tôi đang tống tiền. Mà trong ký ức của anh, bản thân tôi cũng là thứ đáng ghét như vậy. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh hỏi: "A Thâm, cô Khương tiểu thư là ai vậy?" Vì vừa mở cửa xe, gió lạnh tràn vào khá nhiều. Người phụ nữ vừa nói vừa giơ tay xoa vai mình. Cố Thâm khoác chiếc áo khoác bên cạnh lên người cô. Sau đó mới trả lời một cách hờ hững: "Một... người bạn học đại học rất đáng ghét." Linh hồn không cảm thấy lạnh. Nhưng lúc này, đột nhiên tôi dường như cũng cảm thấy lạnh thấu xương, là hàn ý ngập tràn.