Ba Năm Sau Khi Chia Tay, Tôi Bị Vứt Bỏ Ở Nơi Hoang Dã

Chương 4



Tôi quen Cố Thâm hồi năm tư đại học. 

Lúc ấy tôi vừa mới vào thực tập cho một tờ báo, nhận trách nhiệm vài bài phỏng vấn nhỏ cho báo. 

Một trong số những người được phỏng vấn, đó là Cố Thâm, đại diện cho sinh viên xuất sắc chuyên ngành Luật. 

Anh là chàng trai mới ngoài hai mươi, nói chuyện nghiêm chỉnh và dịu dàng, dường như sinh ra đã mang trong mình lực hấp dẫn bẩm sinh. 

Cuộc phỏng vấn đó chỉ diễn ra trong vòng chưa đầy hai mươi phút. 

Nhưng không biết tại sao tôi hơi căng thẳng, đến khi sắp kết thúc lòng bàn tay tôi đều đổ mồ hôi lạnh. 

Thế nhưng người ngồi đối diện tôi, là Cố Thâm, anh ấy cười lãnh đạm, dịu dàng an ủi tôi rằng: 

"Không sao đâu, Khương tiểu thư cứ hỏi tùy ý đi, coi như là bạn học trò trò chuyện với nhau thôi." 

Cuộc phỏng vấn đó kết thúc, tôi lấy lí do cảm ơn anh ấy vì sự hợp tác, nói rằng mời anh ấy đi ăn một bữa. 

Chỉ là giải quyết việc chung mà thôi, lí do này thực ra hơi giả dối. 

Nhưng Cố Thâm lại một tiếng đáp ứng. 

Lâu dần, tôi và anh ấy càng ngày càng thân quen. 

Cho đến khi tôi tỏ tình, anh ấy chấp nhận ở bên tôi. 

Mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ khó tin. 

Cho đến khi sau khi quen nhau, dần dần tôi bắt đầu cảm thấy không ổn. 

Người đàn ông dịu dàng khi gặp mặt ban đầu, nhưng bây giờ lại thường xuyên bàng quan, lơ đãng và không coi trọng tôi, cô bạn gái của anh. 

Anh ấy đã nhiều lần đi trễ cách khi hẹn hò hơn một tiếng, sẽ nhớ nhầm hoặc quên mất sinh nhật của tôi. 

Tôi bệnh tật hay bị thương để lại cho anh ấy một cuộc điện thoại, một lần lại một lần anh ấy không nhấc máy của tôi. 

Nhiều lần tôi nói những chuyện này với Cố Thâm, anh ấy rất hay xin lỗi tôi. 

Lúc nào cũng là lời thoại đó, lần nào lần nấy: "Xin lỗi, lần sau anh sẽ chú ý." 

Nhưng hoàn toàn không hề thay đổi gì, lần sau vẫn vậy. 

Tôi càng ngày càng không hiểu nổi, có lần thực sự không kiên nhẫn được, nhân lúc uống một chầu nửa say nửa tỉnh, hỏi người bạn thời nhỏ Lạc Chi một câu: 

"Đàn ông các anh yêu thật lòng một người, sẽ đối xử với người đó như vậy sao?" 

Lạc Chi nghĩ ngợi một hồi, mới nghiêm túc trả lời tôi: "Chắc là không đâu." 

Tôi hơi buồn: "Nhưng rõ ràng là Cố Thâm rất thích em, anh ấy lại chấp nhận ở bên em." 

Lạc Chi thở dài, đổi lời nói: "Có lẽ, tính cách anh ta quả thực hơi lạnh lùng. Hơn nữa gần đây không phải sắp tốt nghiệp rồi sao, rất bận, thỉnh thoảng quên cũng là điều dễ hiểu." 

Tôi cảm thấy cậu ấy nói cũng có lý. 

Đợi sau khi Cố Thâm tốt nghiệp, công việc ổn định, có lẽ sẽ không hời hợt với tôi nữa. 

Nhưng sự thật chứng minh, bịt tai trùm chăn để trốn tránh thực tế chỉ có thể tự lừa dối bản thân một thời gian ngắn mà thôi.