Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 58: Mây và bùn



Kể từ sau cuộc gọi của Yamaguchi Ryo, Trầm Thiên Phong không thể nào tập trung vào cuộc họp được nữa. Một cảm giác bồn chồn lo lắng cứ thôi thúc anh mau mau trở về, cái cảm giác này rất giống với cảm giác lúc ba của anh bị người ta ám hại.

''Những nội dung còn lại cứ thông báo cho Minh Viễn được rồi, tôi có việc gấp phải về.''

Đứng vội lên rồi một tay cầm điện thoại, một tay vơ áo khoác đang vắt trên ghế cứ thế lao ra ngoài trước cái nhìn ngơ ngác và khó hiểu của những người còn lại trong phòng.

Kể từ khi đảm nhận vị trí thủ lĩnh tổ chức Phi Hổ cũng như sau này trở thành chủ tịch tập đoàn Hải Thiên, chưa bao giờ Trầm Thiên Phong đến muộn hay rời đi trước trong cuộc họp, trong cuộc họp cũng không bao giờ nghe hay sử dụng điện thoại vậy mà hôm nay không những anh nghe điện thoại mà còn trực tiếp rời khỏi cuộc họp.

Tiểu Dương và Đàm Minh Viễn cũng hoàn toàn không biết Trầm Thiên Phong xảy ra chuyện gì, thấy anh vội vã rời đi cũng rất bất ngờ. Đàm Minh Viễn quyết định ở lại tiếp tục điều hành cuộc họp còn Tiểu Dương chạy theo Trầm Thiên Phong.

Dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng Tiểu Dương vẫn nhanh chóng sắp xếp máy bay để có thể trở về sớm nhất.

Lý Giai Kỳ mang theo chiếc nhẫn đến trước cửa chính, cô liên tục ấn chuông và gõ cửa nhưng không có ai đáp lại. Khuôn mặt của cô đã được thiết lập để mở khóa cửa nhưng hiện giờ lại không thể mở vậy chắc chắn là đã dùng khoá truyền thống để khoá.

Gọi mãi không có ai trả lời, Lý Giai Kỳ nhanh chóng hiểu ra họ là cố tình không để cô vào.

Trời lạnh, người lạnh mà lòng người càng lạnh hơn.

Chạy băng qua hành lang, vượt qua khu vườn nhỏ phía sau về khu nhà cho người làm thế nhưng một lần nữa Lý Giai Kỳ lại phải thốt lên ''bọn họ quá độc ác với cô''. Không biết từ bao giờ mà cánh cửa ở lối ra vào chính vốn luôn luôn mở lại khoá kín thế kia.

Khu nhà cho người làm này được xây dựng giống như một ký túc xá, khu cô ở chỉ có phụ nữ còn đàn ông ở một khu khác biệt. Kể từ khi Lý Giai Kỳ vào Hải Thiên Đế Cung thì chưa bao giờ thấy cánh cửa này khép vào chứ đừng nói là khoá vậy mà hôm nay lại khoá chặt. Có lẽ những người đang ngủ bên trong cũng không hề biết mình bị khoá nhốt lại và có dùng ngón chân cũng đoán ra là ai làm.

Đến bây giờ thì Lý Giai Kỳ nghĩ không cần phải mất công đến những chỗ khác nữa bởi bọn họ đã lên kế hoạch và chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.

Khu nhà cho người làm không có hành lang bên ngoài mà chỉ có ở bên trong nên không thể trú tạm được. Nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có hành lang ở nhà chính có nơi tương đối kín gió.

Nửa đêm là thời điểm nhiệt độ xuống thấp nhất chưa kể quần áo của Lý Giai Kỳ đã ướt hết phía ngoài vì tuyết rơi vào. Cấp bách bây giờ là phải giữ ấm cơ thể tránh bị hạ thân nhiệt.

Nghĩ là làm, Lý Giai Kỳ lại chạy về phía nhà chính. Chỉ một đoạn đường từ nhà phụ lên nhà chính mà tuyết đã phủ kín cả đầu và hai vai của cô.

Thật may ở sảnh trước của toà nhà có những bệ rất lớn dưới mỗi cây cột nhà, ở chỗ giao nhau với hành lang có một vị trí khá kín gió. Lựa chọn tốt nhất và duy nhất chính là chỗ giao nhau này.

Lý Giai Kỳ ngồi xuống co chân lại, thu nhỏ bề mặt tiếp xúc nhỏ nhất có thể. Trong cái rủi có cái may khi mà chiếc áo khoác cô mặc hôm nay có lớp chống nước ở trong, bên ngoài áo đã ướt hết vì băng tuyết nhưng bên trong vẫn còn khá khô nên cũng đỡ lạnh hơn. Điện thoại trong túi áo đã hết sạch pin nên không thể gọi cho ai được, Lý Giai Kỳ chỉ đành trú tạm ở đây đến sáng.

Sàn nhà bằng đá tự nhiên, xung quanh trụ cột cũng bằng đá cho nên dù đã kín gió thì vẫn cứ thấy lạnh.

Sáng sớm, Trầm Thiên Phong vừa xuống máy bay là lên xe chạy thẳng về nhà. Suốt từ lúc lên máy bay đến tận bây giờ anh cứ luôn có cảm giác bồn chồn, sốt ruột. Anh chỉ hận không có phép thuật hay mọc ra đôi cánh để sớm về nhà.

Cổng chính của Hải Thiên Đế Cung vậy mà lại đóng chặt hơn nữa còn không có người gác và phụ trách mở. Tiểu Dương cũng nhận ra có gì đó không đúng, anh liên tục gọi cho quản gia Lưu nhưng không được, phải đến khi anh gọi cho Chu Tử Kiệt rồi bảo anh ta gọi cho người đến mở cổng thì mới được.

Xe không chạy vào gara mà đi thẳng lên chỗ sảnh chính. Trầm Thiên Phong sốt ruột vội vàng đẩy cửa xe bước xuống, Tiểu Dương cũng nhanh nhẹn xuống xe.

Trầm Thiên Phong không để ý gì trực tiếp đi đến cửa, vậy mà không mở được cửa hơn nữa còn bị khoá ở bên trong bằng khoá truyền thống.

Tiểu Dương lại vội vàng gọi điện thoại, lần này anh trực tiếp gọi cho Yamaguchi Ryo. Chuông cứ reo mãi mà không có ai nhấc máy, Tiểu Dương cũng lo lắng chết mất. Đang định gọi thêm lần nữa chợt anh nhìn thấy ở chỗ cột nhà có một cái chân thò ra.

Thắc mắc và tò mò không biết ai lại ở đây giờ này, Tiểu Dương đi đến để nhìn cho kỹ rồi giật mình khi thấy rõ người đó.

Ban đầu vì quá lạnh mà Lý Giai Kỳ không thể nào chợp mắt nổi nhưng dần dần vì quá mệt mỏi mà cô thiếp đi lúc nào cũng không biết.

Trầm Thiên Phong cũng cùng lúc quay qua bên này và nhìn thấy Lý Giai Kỳ. Đầu tóc bị ướt giờ được gió hong khô nên trông xơ xác và hơi rối, có nhiều lọn xõa lên mặt. Đôi môi thâm xì vì quá lạnh, quần áo còn chưa khô hết vẫn có chỗ loang vết nước. Cô ngồi tựa đầu vào tường ngủ, đôi khi lại khẽ run lên vì lạnh.

''Giai Kỳ!'' Tiểu Dương bật thốt lên đầy xót xa.

Nghe thấy có người gọi mình, hàng mi dài run run rồi mở ra. Đôi mắt còn chút mơ màng, trời còn chưa sáng rõ nên cô vẫn chưa nhìn rõ được người vừa gọi mình. Dụi mắt một hồi cô mới nhìn rõ hai người đứng trước mặt mình, Tiểu Dương không giấu nổi sự lo lắng còn Trầm Thiên Phong vẫn là khuôn mặt lạnh lùng thường thấy. Không biết có phải cô nhìn nhầm hay không nhưng cô thấy trong mắt anh có một ngọn lửa tức giận.

Ha ha! Bây giờ anh lại còn tức giận vì cô ngồi ngủ ở đây mà không tìm nhẫn cho vợ tương lai của anh sao?

Trầm Thiên Phong cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người định khoác lên cho cô nhưng anh bỗng khựng lại khi nhìn thấy nụ cười châm chọc trên khoé môi cô. Tiểu Dương đưa tay ra muốn đỡ cô đứng lên nhưng rồi hành động sau đó của cô làm anh có chút lúng túng.

Lý Giai Kỳ thả chiếc nhẫn vào bàn tay đang giơ ra của Tiểu Dương sau đó bám vào tường cố gắng đứng lên. Cả một đêm lăn lộn ngoài trời tuyết rơi khiến đôi chân của cô gần như không còn cảm giác nữa. Lúc đứng lên, cô lảo đảo thân mình suýt ngã, Trầm Thiên Phong nhanh tay giơ tay ra đỡ cô nhưng cô cũng rất nhanh tránh đi bàn tay của anh sau đó cố bám vào tường trụ vững.

Trầm Thiên Phong định choàng chiếc áo của mình lên cho cô nhưng cô cũng uyển chuyển gạt ra.

''Tôi về phòng ngủ một lát.'' Giọng cô khàn đặc vì lạnh và khát, cô bước đi qua hai người bọn họ cũng không thèm liếc mắt lấy một cái, được vài bước thì dừng lại nói đủ cho họ nghe: ''Phiền hai vị nói với Ryo tiểu thư cho người của cô ta mở khoá để tôi có thể về phòng tắm rửa. Tôi đã xin nghỉ ngày hôm nay.''

Lời nói của Lý Giai Kỳ không mang theo một chút tình cảm nào, nó lạnh nhạt y như ánh mắt mà cô nhìn hai người đàn ông vốn từng thân quen ấy.

Trầm Thiên Phong nắm chặt hai tay đến mức hiện rõ khớp xương, trong lòng anh bây giờ ngũ vị tạp trần đan xen. Anh xót xa khi thấy cô như vậy đồng thời cũng tự trách bản thân mình ngu ngốc để cho Yamaguchi Ryo lợi dụng. Hỏi anh có tức giận không thì đương nhiên là có rồi, người phụ nữ của anh bị kẻ khác giày vò thành bộ dạng thê thảm thế kia, anh chỉ hận không thể ngay lập tức băm vằm ả phụ nữ nham hiểm kia, lột da, rút gân, uống máu, moi tim vẫn còn nhân từ lắm. Thế nhưng, lúc này từ sâu trong lòng anh lại dâng lên nỗi sợ hãi, nó càng ngày càng lớn.

Ánh mắt của cô nhìn anh không có tức giận, trách móc hay ghét bỏ mà nó lại lạnh nhạt không có một chút xíu tình cảm gì cả giống như anh chỉ là một người xa lạ không hề liên quan gì đến cô. Anh sợ, sợ một ngày cô thật sự coi anh là người xa lạ.

Lê từng bước chân mệt mỏi về khu nhà cho người làm, đã có khá nhiều người đã dậy và đều đang thắc mắc cũng như bất an khi thấy cánh cửa ở lối ra vào bị khoá lại.

Chờ thêm khoảng mười phút cuối cùng cũng có người đến mở cửa.

Đáp qua loa những lời hỏi thăm của mọi người, Lý Giai Kỳ trở về phòng tắm rửa thay đồ. Đứng dưới làn nước ấm cô mới cảm thấy mình như được sống lại.

Không chậm trễ quá lâu, vì đã hứa với sáu bánh bao nhỏ sẽ về đón Giáng sinh cùng chúng cho nên cô nhanh chóng rời khỏi Hải Thiên Đế Cung. Cô không dùng xe của Trầm Thiên Phong nữa vì thấy như vậy là quá phận rồi. Cô chẳng qua là một người hầu, một con nợ thì lấy tư cách gì mà ngồi xe có người đưa đón chứ.

Gọi một chiếc xe sau đó đi đến cửa hàng đồ chơi mua quà cho các con. Ngồi trên xe, cô cứ miên man suy nghĩ, sự việc vừa xảy ra cũng là hồi chuông cảnh tỉnh cho cô không nên lún quá sâu vào mối quan hệ với những người đàn ông trong Hải Thiên Đế Cung đặc biệt là Trầm Thiên Phong. Lần gặp mặt vào sớm ngày hôm nay đã hoàn toàn cho cô biết thế nào là khác biệt. Anh cao cao tại thượng, hào hoa phong nhã là thế còn cô lại hèn mọn, chật vật đến đáng thương. Anh giống như mây trên trời còn cô chính là bùn ở đáy sông, mây và bùn may mắn lướt qua nhau rồi cũng phải trở về nơi mà nó thuộc về. Đã lựa chọn không dây dưa thì tốt nhất không nên gặp mặt nữa là hơn.

Đám mây ấy rồi sẽ gặp được những đám mây tương xứng.