Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 59: Quà Giáng sinh



Yamaguchi Ryo còn đang say sưa với giấc mơ đẹp của mình mà không hề biết rằng giấc mơ mãi mãi chỉ là giấc mơ và người phá hủy giấc mơ của cô ta đã xuất hiện.

Chờ ở ngoài cửa một lúc lâu, lâu đến nỗi chân bắt đầu thấy tê cóng mới có người mở cửa chính, là một người hoàn toàn lạ mặt. Vừa nhìn thấy hai người Trầm Thiên Phong và Tiểu Dương ở ngoài cửa, mặt người đàn ông kia tái mét đi, sợ hãi đến mức lắp bắp không nói được câu nào.

Tiểu Dương thô bạo đẩy người đàn ông đang chắn ở cửa ra để cho Trầm Thiên Phong đi vào. Trầm Thiên Phong mặt lạnh tanh đi đến phòng khách rồi ngồi xuống ghế sô pha. Anh không nói một câu nào chỉ yên lặng ngồi đó, khí tức trên người anh làm cho tên mở cửa vội lủi đi mất.

''Gọi bác sĩ.'' Trầm Thiên Phong ra lệnh.

Phục tùng mệnh lệnh là quy tắc tối cao của Hổ bang vì thế Tiểu Dương ngay lập tức gọi điện thoại cho bác sĩ riêng và dĩ nhiên không phải Ngô Việt Bân bởi vì bây giờ hắn ta đang vùi đầu trong phòng nghiên cứu có khi ngay cả cơm cũng không có thời gian để ăn.

Quản gia Lưu là một người vô cùng tận tụy với công việc, trước giờ ông ta chưa làm sai một điều gì dù là nhỏ nhất vậy mà hôm nay lại không thấy mặt đâu. Trầm Thiên Phong đoán rằng ông ta gặp chuyện gì đó nên đã bảo Tiểu Dương gọi bác sĩ.

Trong Hải Thiên Đế Cung luôn có bác sĩ túc trực nên chỉ năm phút sau đã có hai vị bác sĩ có mặt.

Là một người nhanh nhạy cho nên Tiểu Dương cũng đã đoán được suy nghĩ của Trầm Thiên Phong, anh mang theo hai bác sĩ đến phòng của quản gia Lưu.

Cửa phòng không khoá, bật đèn lên liền thấy quản gia Lưu vẫn còn đang nằm ngủ ở trên giường, ông ta vẫn mặc nguyên bộ đồ quản gia mà ngủ.

Nhận được chỉ thị của Tiểu Dương, hai vị bác sĩ tiến lên kiểm tra cho quản gia Lưu bởi tình trạng ông ta khá khác lạ. Dù có ngủ say đến đâu đi nữa thì có người vào phòng sau đó mở đèn sáng mà vẫn có thể ngủ là một chuyện hiếm gặp hơn nữa quản gia Lưu cũng có tính cảnh giác rất cao.

Qua một hồi kiểm tra sơ bộ cả hai bác sĩ đều cùng kết luận quản gia Lưu bị ngộ độc thuốc ngủ và tình trạng khá nặng cần phải cấp cứu.

Quản gia Lưu được chuyển đến khu nhà của đám Đàm Minh Viễn sau đó đưa vào phòng cấp cứu. Tình trạng của ông ta khá nặng bởi ông ta đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, hơi thở khò khè, mạch đập nhanh, tim đập không đều và đang không thể đo được huyết áp.

Quản gia Lưu đã có các bác sĩ cho nên Tiểu Dương trở về báo cáo cho Trầm Thiên Phong. Trầm Thiên Phong nghe xong cũng không phản ứng gì cả mà vẫn yên lặng ngồi ở sô pha. Tuy anh không nói gì nhưng khí áp xung quanh anh càng ngày càng lạnh.

Ước chừng một tiếng đồng hồ sau thì Yamaguchi Ryo mới có mặt ở phòng khách. Cô ta và hầu gái của mình đang vui vẻ xuống cầu thang, vừa đi vừa nói chuyện rất vui vẻ.

''Con nhỏ đó giờ sao rồi?''

''Em cũng không rõ nhưng hẳn là cả đêm hôm qua phải đội gió đội tuyết ở ngoài trời.''

''Tốt nhất là chết luôn đi. Vậy thì đúng là chuyện vui nhất ngày Giáng sinh, ha ha ha ha....''

Yamaguchi Ryo vẫn còn đang đắm chìm trong mộng tưởng của bản thân rồi sau đó đột nhiên bị một bàn tay che miệng lại. Quay sang định cho Namiko một bạt tai thì thấy cô ta chỉ chỉ về phía phòng khách, theo hướng chỉ cô ta nhìn ra rồi chết sững người. Khuôn mặt vừa rồi còn xuân phong đắc ý giờ đây trắng bệch ra, môi run run không dám tin vào mắt mình nữa.

''Anh Thiên Phong! Anh về khi nào mà không báo cho em biết để em đón anh.''

Dù khá sợ hãi nhưng Yamaguchi Ryo lấy lại bình tĩnh rất nhanh sau đó tiến lên dùng giọng điệu ngọt như mía lùi hỏi anh.

''Không cần phiền hà.'' Anh nâng cặp mắt sâu hun hút của mình lên nhi f chằm chằm vào Yamaguchi Ryo: ''Nghe nói cô có không ít người có năng lực đúng lúc tôi đang thiếu người có thể cho mượn dùng không?''

Yamaguchi Ryo nghe mà chột dạ, không biết việc mình làm có bị anh biết hay không.

''Không biết anh cần làm việc gì? Em có thể giúp không?

''Không cần. Nếu cô không cho mượn thì thôi.''

''Mượn! Cho mượn.''

Yamaguchi Ryo liên tục gật đầu như trống đánh, cô ta trăm tính ngàn tính lại không tính đến Trầm Thiên Phong sẽ về sớm như thế này.

Trầm Thiên Phong không nói gì nữa mà đứng lên rời khỏi phòng khách, lúc anh đi ngang qua Yamaguchi Ryo bỗng khiến cô ta rùng mình một cái.

Gần ba mươi thuộc hạ của Yamaguchi Ryo chỉ mới đến Hải Thiên Đế Cung vài ngày đã buộc phải theo Trầm Thiên Phong rời đi.

Quản gia Lưu may mắn được cấp cứu kịp thời cho nên đã tỉnh lại, ông cũng đã nghe hết chuyện xảy ra với Lý Giai Kỳ đêm qua. Trầm Thiên Phong cho người đến báo cho ông biết sau khi khỏi bệnh thì tự mình đi nhận phạt.

Là một quản gia đảm nhận quán xuyến tất cả bất động sản dưới tên của Trầm Thiên Phong vậy mà ông lại thiếu cảnh giác đến mức bị bỏ thuốc ngủ đến mức ngộ độc, Trầm Thiên Phong không lấy mạng ông đã là nương tay rất nhiều.

Nằm trên giường bệnh nhớ lại buổi chiều ngày hôm qua, Ryo tiểu thư nói là mới học được cách nấu một món canh mới muốn ông nếm thử rồi cho nhận xét. Từ chối không được, ông đành nhận lấy bát canh uống một ngụm nhưng Ryo tiểu thư lại bảo ông uống thêm. Rõ ràng là trong canh đã bỏ thuốc ngủ cho nên cô ta mới bảo ông uống hết. Bác sĩ điều trị cho ông cũng nói, sau khi ông thiếp đi thì cứ một khoảng thời gian lại có người tiêm thêm thuốc ngủ cho ông dẫn đến ngộ độc vì quá liều mới rơi vào trạng thái hôn mê sâu.

Buổi tối ngày Giáng sinh, khắp nơi tràn ngập không khí lễ hội. Những nơi công cộng và các khách sạn, nhà hàng đều trang trí vô cùng đẹp mắt với cây thông Noel và những hộp quà đủ màu sắc.

Yamaguchi tiên sinh vừa mới dùng xong bữa tối cùng phu nhân và các con trai thì có thuộc hạ vào báo cáo.

''Thưa ngài, có người xưng là Chu Tử Kiệt thuộc hạ của Trầm Nhị gia muốn gặp.''

Yamaguchi tiên sinh đang nhấm nháp ly cà phê, ăn bánh ngọt mà phu nhân làm nghe thấy vậy thì giật mình. Người của Trầm Nhị gia bỗng dưng ghé thăm hẳn là xảy ra chuyện lớn.

''Mau mau đón tiếp.''

''Người họ Chu đó muốn mời ngài ra ngoài sân nhận lễ vật của Trầm Nhị gia.''

Càng nghĩ càng cảm thấy có chỗ không đúng, Trầm Nhị gia trước giờ nếu là tặng lễ vật sẽ cho người mang trực tiếp vào trong nhà hoặc gửi thẳng đến trụ sở chứ mời ra sân nhận quà là lần đầu tiên, lẽ nào tặng xe hay máy bay nên không thể mang vào trong nhà.

Mang tâm lý tò mò ra ngoài, Yamaguchi tiên sinh cùng với phu nhân và mấy vị thiếu gia cùng ra ngoài sân nhận quà. Thế nhưng vừa trông thấy quà thì ai nấy trong nhà Yamaguchi đều mặt cắt không còn giọt máu.

Ở sân lớn, Chu Tử Kiệt mặc bộ âu phục đen bên ngoài khoác thêm áo khoác dài cùng màu, tuyết rơi nhẹ, có vài bông tuyết rơi trên tóc và vai của anh ta. Khuôn mặt lạnh lùng không chút cảm xúc, nhìn thấy một nhà Yamaguchi thì cúi đầu chào sau đó trở về nguyên tư thế đứng thẳng.

''Chu đường chủ, đây là....''

Xung quanh Chu Tử Kiệt là la liệt những thi thể, người nào người nấy chết rất thê thảm.

''Ông....ông chủ!''

Bỗng từ trong đám thi thể có một tên còn sống nhưng cũng bị thương rất nặng bò về phía Yamaguchi tiên sinh, trên mặt hắn ta máu loang lổ xen lẫn những vết thương. Yamaguchi tiên sinh nhanh chóng nhận ra những người này đều là những người mà ông phái đi hỗ trợ con gái, trong lòng không khỏi chấn kinh.

''Những người này theo lệnh của Ryo tiểu thư đến giúp đỡ Nhị gia hoàn thành một nhiệm vụ nhưng năng lực không đến đâu thành ra tất cả đều bỏ mạng. À, không đúng! Vẫn còn một người được người của chúng tôi cứu sống. Nhiệm vụ thất bại làm Nhị gia tổn thất một khoản lớn nhưng theo ý của Nhị gia là dựa vào tình cảm của hai bên cho nên Nhị gia không truy cứu nhưng lần sau thì không đơn giản vậy đâu.'' Câu cuối cùng Chu Tử Kiệt cố ý nhấn mạnh, một lãi cáo già như Yamaguchi chắc chắn hiểu được dụng ý đằng sau.

''Ha ha, cảm ơn Nhị gia đã nương tay. Tôi đảm bảo sẽ không có lần sau.''

Dù rất tức giận nhưng lão già Yamaguchi vẫn miễn cưỡng bày ra vẻ mặt biết ơn, cười lấy lòng không hổ danh là kẻ lăn lộn bao nhiêu năm, người bước trên lưỡi đao mà sống. Lão già Yamaguchi có thể trưng ra bộ mặt bình tĩnh nhưng những người bên cạnh ông ta thì không có bản lĩnh như vậy, bọn họ đều sợ hãi đến trắng bệch mặt thậm chí Yamaguchi phu nhân còn suýt ngất xỉu phải dựa vào con trai.

Không nhiều lời thêm nữa, Chu Tử Kiệt cúi đầu chào sau đó mang theo người rời đi. Mọi chuyện đã có tên bị thương kia nói không cần phiền đến anh, sau lần này hẳn là cha con Yamaguchi sẽ biết thu liễm lại. Không nói đến Lý Giai Kỳ, chỉ riêng việc giở thủ đoạn với quản gia Lưu là đã đủ lý do để cha con họ thân bại danh liệt.

Quản gia Lưu, nói đơn giản thì là một quản gia lâu lăm nhưng với lão đại thì chắc chắn không đơn giản như vậy. Từ nhỏ, quản gia Lưu là người chăm sóc cho lão đại và mấy vị đại nhân. Sau khi lão thủ lĩnh qua đời, quản gia Lưu là một trong số những người không phản bội mà còn cùng bọn họ trải qua tháng ngày gian khổ. Có lẽ với lão đại, quản gia Lưu không khác gì một người cha thứ hai vậy mà chỉ hôm qua thôi suýt chút nữa ông đã phải bỏ mạng vì sự ngu dốt và đố kỵ của Yamaguchi Ryo.

Chu Tử Kiệt không những là đội trưởng đội ám vệ mà còn là đường chủ một phân đường, đến lão già Yamaguchi còn phải nể ba phần vậy mà ả Yamaguchi Ryo không biết trời cao đất dày lại coi anh như người hầu kẻ hạ mà sai bảo còn lớn tiếng mắng mỏ. Sáng hôm nay lúc nhận được lệnh của lão đại anh đã định xin ý kiến để dạy cho Yamaguchi Ryo một bài học nhưng lão đại sớm đoán ra và không đồng ý nên anh phải nhẫn nhịn. Đám thuộc hạ của Yamaguchi Ryo cũng bởi vì thế mà được các anh em ''chăm sóc'' rất tận tình trước khi tiễn lên đường.