Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 92: Đến Vệ gia



Đối với đề nghị phải nói là hết sức hoang đường của Trầm Thiên Phong thì dĩ nhiên là Lý Giai Kỳ sẽ không đồng ý nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một âm thanh hơi hơi bất ổn vang lên.

Ọc ọc ọc ọc!

Cái âm thanh quen thuộc này vậy mà lại phát ra từ bụng của Trầm Thiên Phong, anh cũng xấu hổ ho khụ khụ mấy tiếng.

''Bụng anh có vấn đề sao?''

Trầm Thiên Phong vốn ban đầu còn hơi xấu hổ nhưng lại nghĩ đây là cái cớ để ở lại nên cũng mặt dày hơn trưng ra bộ mặt đáng thương.

''Họp xong là tôi đến đây luôn nên chưa có thời gian ăn cơm.''

Nhìn đồng hồ cũng đã gần mười giờ tối vậy mà anh vẫn còn chưa ăn gì, sáng mai lại phải đi sớm, nếu cứ như vậy thì sức khỏe làm sao chịu nổi.

''Vậy anh còn không mau nói Tiểu Dương chuẩn bị đồ ăn.''

''Tiểu Dương bận việc khác rồi nên không đi cùng tôi, tôi tự mình lái xe đến đây.''

Ý của anh đã quá rõ ràng, người của anh đều bận hết rồi, hiện tại anh chỉ có một mình mà thôi rất là đáng thương. Lý Giai Kỳ muốn nói anh mau ra ngoài ăn tối nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của anh thì cô lại không nỡ.

''Trong nhà vẫn còn ít đồ ăn, anh chờ một chút tôi nấu cho anh.''

Trầm Thiên Phong như mở cờ trong bụng nhưng vẫn làm ra dáng vẻ áy náy: ''Không cần đâu, em mệt thì cứ đi nghỉ đi, tôi mượn sô pha nhà em nghỉ ngơi một chút là được.''

Lý Giai Kỳ lườm anh một cái, đã đói bụng thành bộ dạng kia mà vẫn muốn nhịn, anh có biết quý trọng bản thân mình hay không.

''Tôi làm nhanh lắm, đồ của anh tôi vẫn còn ở trong túi đồ, anh tranh thủ tắm rửa rồi ăn cơm.''

Lý Giai Kỳ mải lo lắng cho Trầm Thiên Phong mà không thấy được một tia giảo hoạt loé lên trong mắt anh.

Trầm Thiên Phong miệng thì nói không cần nhưng chân lại rất thành thật bước vào phía trong tìm kiếm phòng tắm.

Đồ ăn trong tủ lạnh còn khá nhiều bởi hai anh em mới đi chợ mua cho nên nấu cơm cũng không quá khó khăn. Lý Giai Kỳ định nấu mỳ cho Trầm Thiên Phong nhưng lại nhớ đến sức ăn của anh khá lớn cho nên vẫn quyết định nấu cơm cho anh.

Trầm Thiên Phong tắm rửa khá nhanh, tắm xong anh cũng rất tự giác vào bếp phụ Lý Giai Kỳ nấu cơm. Cho đến tận mười rưỡi tối bữa cơm mới nấu xong, hai món mặn, một món canh. Tuy không quá nhiều nhưng mình anh ăn cũng sẽ không thiếu.

''Trước đây mỗi lần thấy em và Việt Bân cùng nhau nấu cơm trong bếp tôi rất ghen tị, tôi cũng muốn được phụ giúp em nấu những bữa cơm gia đình. Thật may là bây giờ tôi đã được như ý.''

Vừa ăn, Trầm Thiên Phong vừa nói chuyện với Lý Giai Kỳ. Thời gian được ở cạnh cô đối với anh rất quý báu cho nên anh không muốn giấu giếm hay chơi trò mập mờ vì thế anh lựa chọn thành thật với cô.

''Anh so với Ngô Việt Bân thì vẫn còn kém rất xa, anh ta sơ chế thức ăn rất tốt.'' Nghe Lý Giai Kỳ khen ngợi Ngô Việt Bân, sắc mặt Trầm Thiên Phong nhất thời trầm xuống. Thấy bộ dạng anh như vậy, Lý Giai Kỳ bật cười: ''Luyện tập nhiều hơn nữa thì anh cũng sẽ không thua kém anh ta đâu, so với ngày đầu anh rửa bát làm vỡ với nứt hơn nửa số bát thì bây giờ đã là rất tiến bộ rồi.''

Thấy Lý Giai Kỳ cười, Trầm Thiên Phong nhất thời cũng thấy vui theo. Cô đã khen ngợi anh như vậy thì anh cần phải cố gắng hơn nữa, anh muốn sau này mình có thể nấu cho cô những bữa cơm thật ngon.

Ăn xong bữa cơm này cũng đã gần nửa đêm, cách thời gian Trầm Thiên Phong ra sân bay chỉ còn vài tiếng đồng hồ. Không đành lòng đuổi anh về vào giữa đêm, nếu bây giờ anh trở về Hải Thiên Đế Cung cũng mất gần một giờ đồng hồ sau đó thời gian từ Hải Thiên Đế Cung ra sân bay cũng hơn một giờ nữa vậy thì anh chẳng có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.

''Đêm nay anh cứ ở lại đây đi, sáng mai rồi ra sân bay sớm. Đêm khuya lái xe không an toàn.''

Chỉ chờ có câu này của Lý Giai Kỳ, Trầm Thiên Phong mặt mày hớn hở chạy ngay vào phòng của cô.

''Anh làm cái gì vậy, đó là phòng của tôi.'' Lý Giai Kỳ cau mày lại.

''Lúc ngủ tôi đã quen có em bên cạnh rồi, bây giờ không có em tôi không ngủ được.''

Trầm Thiên Phong chân dài bước hai ba bước đã đến bên cạnh Lý Giai Kỳ, anh vươn tay ôm lấy cô vào lòng rồi cả hai cùng nằm xuống dưới tấm đệm trải trên sàn nhà trước sự kinh ngạc của Lý Giai Kỳ.

''Nằm yên để tôi ôm em một lát, ngày hôm nay không được gặp em cảm thấy rất nhớ.''

Lý Giai Kỳ vùng vẫy muốn thoát ra ngoài nhưng lại bị Trầm Thiên Phong ôm chặt hơn. Anh đúng là chỉ ôm cô và không làm ra bất kỳ cử chỉ hay động tác nào khác. Có lẽ anh thật sự mệt mỏi cho nên chỉ vài phút sau thì Lý Giai Kỳ đã thấy hơi thở của anh đều đều phả vào bên tai.

Lý Giai Kỳ còn đang say giấc thì đột nhiên nghe thấy những tiếng động khe khẽ. Mở mắt ra, nương theo ánh đèn ngủ cô nhìn thấy Trầm Thiên Phong đang thay đồ. Trên người của anh lúc này chỉ có duy nhất một chiếc quần lót, anh đang mặc quần dài cho nên không để ý thấy Lý Giai Kỳ đã tỉnh còn cô thì xấu hổ đến mức tai nóng bừng.

Lúc Trầm Thiên Phong cài nút áo thì thấy hàng mi của Lý Giai Kỳ run run, anh không hề biết rằng cô đang giả vờ ngủ.

''Làm em tỉnh giấc rồi sao?''

Đến mức này thì Lý Giai Kỳ cũng không thể giả vờ tiếp được nữa: ''Anh đi bây giờ sao?''

''Ừm, bay sớm một chút để kịp một hội nghị. Em cứ ngủ tiếp đi, tôi ra ngoài sẽ đóng cửa cửa lại giúp em.''

Mặc xong áo sơ mi lại thêm một chiếc gi-lê rồi mới đến áo khoác ngoài, Lý Giai Kỳ không ngủ mà cứ nhìn anh mặc từng chiếc áo rồi thắt cà vạt vào cho đến khi mọi thứ ổn thoả. Anh lưu luyến nhìn cô rồi ra hiệu cho cô ngủ tiếp sau đó đi ra ngoài. Ma xui quỷ khiến thế nào Lý Giai Kỳ lại đứng dậy đi theo anh ra ngoài.

''Đã nói em ngủ tiếp đi, vẫn còn sớm không cần phải dậy tiễn tôi đâu.''

Nhìn đồng hồ mới gần bốn giờ sáng, Lý Giai Kỳ không muốn thừa nhận chuyện anh nói chỉ có thể lấy tạm một lý do chống chế.

''Tôi dậy khoá cửa phòng ngừa có trộm.''

Trầm Thiên Phong chỉ cười nhìn cô khiến cô thấy không được tự nhiên lắm. Lúc ra ngoài, Tiểu Dương đã chờ sẵn ngoài cửa, Lý Giai Kỳ đang định đóng cửa lại thì bị một lực giữ lại. Trầm Thiên Phong đẩy cửa lần nữa sau đó giữ lấy gáy của Lý Giai Kỳ đặt một nụ hôn lên môi cô. Một lúc lâu sau Trầm Thiên Phong mới lưu luyến rời khỏi môi cô, Lý Giai Kỳ xấu hổ đẩy mạnh anh ra ngoài rồi đóng cửa lại thật nhanh.

Ở bên ngoài, Trầm Thiên Phong thoả mãn cười rất tươi còn bên trong thì Lý Giai Kỳ đang đỏ lựng mặt, tum đập nhanh như trống đánh. Cô đưa tay sờ lên đôi môi hơi sưng lên của mình, trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi hương của anh và độ ấm của anh còn lưu lại trên đó. Chợt Lý Giai Kỳ mở to mắt, như nhớ ra chuyện gì đó, cô hà hơi ra tay sau đó đưa lên mũi.

Trời ơi! Cô còn chưa có đánh răng!

Lần này Trầm Thiên Phong đi công tác không lâu lắm, trong bốn ngày anh đi công tác thì Lý Giai Kỳ đã bắt đầu đi làm lại. Ban ngày đi làm, buổi tối dưới sự yêu cầu của sáu bánh bao nhỏ, Lý Giai Kỳ ở lại Hải Thiên Đế Cung ngủ cùng với chúng.

Hôm đó, Lý Giai Kỳ đang làm việc thì nhận được điện thoại của Lý Lập Thành kêu cô ra ngoài có việc. Lý Giai Kỳ bèn xin nghỉ sớm sau đó đi ra ngoài, ở phía trước công ty đã thấy xe của Lý Lập Thành đợi sẵn ở đó. Hai người cùng nhau đi đến một căn biệt thự khá lớn ở phía thành Đông.

''Chúng ta đến đây làm gì vậy anh?'' Lý Giai Kỳ khó hiểu nhìn anh trai của mình.

''Em mau xuống xe đi, bà vú và dì Vi chắc cũng ở trong đó rồi.''

Lý Lập Thành không nói rõ ràng đã vậy còn nói bà ngoại Phương và Phương Vi cũng có mặt ở bên trong càng khiến Lý Giai Kỳ nghi hoặc. Tuy rằng rất thắc mắc không biết đây là đâu nhưng Lý Giai Kỳ vẫn nghe lời anh trai xuống xe và vào trong.

Căn biệt thự khá lớn, đi qua cổng là một khoảng sân rộng rồi mới vào trong phòng khách. Trong phòng khách được trang trí theo kiểu châu Âu cổ, Lý Giai Kỳ nhìn thấy Trầm Thiên Phong, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương đang ngồi trên sô pha, ngoài ra còn có bà ngoại Phương và Phương Vi cùng Phương Tuấn. Ở dưới sàn nhà là bảy tám người già trẻ, nam nữ có đủ đang quỳ. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây?

Mấy người đang quỳ dưới đất thấy có người bước vào thì len lén nhìn sau đó lại cụp mắt xuống.

''Hai người đến rồi, phần sau nên để cho hai người giải quyết nốt.'' Đàm Minh Viễn lười biếng tựa vào thành ghế.

''Đây là biệt thự của Vệ gia, những người quỳ dưới đất là con cháu của Vệ gia chủ chỉ tiếc là ông ta đang nằm liệt giường không có mặt ở đây.'' Lý Lập Thành lên tiếng giải thích.

Nhìn những người đang quỳ dưới đất, có một bà lão trạc tuổi bà ngoại Phương nhưng thần sắc vẫn rất minh mẫn. Bốn người trung niên hai nam hai nữ, ba người nữa trẻ tuổi hơn và một bé trai khoảng bảy tám tuổi. Ngoài ý muốn đó là trong số những người đang quỳ dưới đất vậy mà có mặt cả Mã Di.

''Qua đây!'' Trầm Thiên Phong nhìn Lý Giai Kỳ sau đó khẽ vỗ xuống chỗ ngồi bên cạnh mình.

Lý Giai Kỳ cùng Lý Lập Thành đi đến và ngồi xuống sô pha, Lý Lập Thành không rõ là cố tình hay vô ý mà ngồi vào vị trí bên cạnh Trầm Thiên Phong còn Lý Giai Kỳ thì ngồi bên cạnh anh. Trầm Thiên Phong rõ ràng không vui nhưng cũng không thể hiện ra mặt chỉ liếc nhìn Lý Giai Kỳ một cái.

''Chủ nhân thật sự của Vệ gia đang ở đây, mấy người biết phải làm gì rồi chứ?'' Tiểu Dương nhìn vào đám người đang quỳ dưới đất, uy nghiêm nói.

Những người quỳ dưới đất đồng loạt ngẩng đầu lên trong đó bà lão già kia tỏ thái độ lớn nhất. Bà ta hung ác nhìn hai anh em Lý Lập Thành và Lý Giai Kỳ, nghiến răng gằn ra từng chữ.

''Năm đó để lọt lưới hai đứa súc sinh chúng mày đúng là sơ sót. Lẽ ra tao phải phái người tìm bằng được chúng mày sau đó giết chết mới đúng.''

Thì ra đây chính là đầu xỏ gây ra những đau đớn cho bà ngoại và mẹ của cô hơn nữa chính bà ta là thủ phạm gây ra cái chết của bà ngoại và ba mẹ Lý Giai Kỳ. Cho đến tận lúc này mà bà ta vẫn còn độc ác muốn giết chết anh em Lý Giai Kỳ.

''Lý Giai Kỳ! Con khốn nhà mày, Vệ gia và mày không thù không oán vậy mà mày lại ỷ vào quyền thế của Trầm tiên sinh khiến cho Vệ gia của tao phá sản. Tao liều mạng với mày.''

Mã Di giống như phát điên lao đến Lý Giai Kỳ thế nhưng cô ta nhanh chóng bị vệ sĩ giữ lại, ấn mạnh xuống đất. Bà ngoại Phương không nhịn được nữa, bà bước đến trước mặt của Vệ lão phu nhân sau đó giơ tay lên liên tiếp tát xuống mười mấy cái. Tuy rằng bà ngoại Phương đã già, sức lực cũng không lớn nhưng bị đánh mười mấy cái vẫn khiến cho Vệ lão phu nhân mặt mũi bầm dập.

''Mụ đàn bà rắn rết, những cái tát này là tôi thay từng người Vệ gia bị mụ giết chết trả lại. Bao nhiêu năm nay mụ sống sung sướng bằng tiền và máu của người Vệ gia. Đến lúc mụ phải đền mạng cho họ rồi.''

Đánh xong, bà ngoại Phương căm hận nhìn Vệ lão phu nhân đang chật vật quỳ dưới đất, rốt cuộc cũng chờ được ngày bắt mụ ta đền tội.

Trong bốn ngày Trầm Thiên Phong đi công tác, Đàm Minh Viễn và Tiểu Dương cùng nhau hợp lực khiến cho công ty của Vệ gia rơi vào tình trạng phá sản sau đó toàn bộ người của Vệ gia bị bắt giữ lại đây. Mã Di là cháu ngoại của Vệ gia chủ, hai người trẻ tuổi hơn là cháu trai và cháu dâu của ông ta còn đứa trẻ là con của bọn họ.

Tiểu Dương mang đến một văn kiện yêu cầu Vệ lão phu nhân và con trai bà ta hiện là giám đốc công ty ký vào. Vệ lão phu nhân cứng đầu không chịu ký nhưng con trai bà ta không lớn gan như bà ta đã ký vào ngay lập tức. Ký vào văn kiện đó đồng nghĩa với việc nhượng lại toàn bộ tài sản đứng tên Vệ gia lại cho anh em Lý Giai Kỳ. Lão yêu bà kia cứng đầu không chịu ký liền bị vệ sĩ mạnh bạo ép buộc ký vào.

''Vệ lão phu nhân tuổi cao nhiều bệnh nên cùng với Vệ lão gia đi dưỡng bệnh. Những người khác của Vệ gia bởi vì phá sản cho nên đi đến khu mỏ quặng làm công, riêng đứa trẻ kia sẽ được đưa đến nuôi dưỡng ở một gia đình khác.'' Trầm Thiên Phong ngữ khí lạnh lùng nói ra từng chữ.

Ngay sau đó, vệ sĩ từ ngoài vào mang hết người của Vệ gia đi.

''Mấy người đừng vội đắc ý, chừng nào ông chủ chưa tìm thấy Z178 và BPW 401 thì mấy người đừng mơ được sống yên ổn.'' Vệ lão yêu bà bị vệ sĩ kéo đi vẫn hét lên, đôi mắt bà ta hung dữ nhìn chằm chằm vào Lý Giai Kỳ và Trầm Thiên Phong.

''Thì ra....thì ra nguyên nhân là bởi vì chúng.'' Bà ngoại Phương thẫn thờ ngồi phịch xuống sô pha, những gì bà vừa nghe thấy thật sự như một cú nổ mạnh đánh vào đầu bà.

Biểu hiện của bà ngoại Phương không được bình thường cho nên Trầm Thiên Phong không nán lại lâu mà ra lệnh tất cả cùng về Hải Thiên Đế Cung, chuyện còn lại giao cho vệ sĩ giải quyết nốt.