Bà Xã, Em Phải Kết Hôn

Chương 93: Phòng nghiên cứu chứa nhiều bí mật



Trong phòng khách lớn tại Hải Thiên Đế Cung, những người vừa rồi ở Vệ gia đều có mặt tại đây. Người làm sau khi mang trà lên thì cũng được cho xuống hết, chỉ còn quản gia Lưu ở lại.

''Bà vú! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Thứ mà lão yêu bà đó nhắc đến có liên quan gì đến anh em chúng cháu.'' Lý Lập Thành gấp gáp hỏi.

Biết rõ không thể giấu giếm được nữa, bà ngoại Phương nhìn hai anh em một cái đầy thương cảm.

''Đó là hai thứ vũ khí mà ba mẹ các con chế tạo ra tuy nhiên đó là loại vũ khí nguy hiểm vì thế ba mẹ hai đứa đã tiêu huỷ ngay thành phẩm và toàn bộ tài liệu nghiên cứu cũng như công thức chế tạo.''

Mọi người đều chấn kinh, không ngờ phía sau còn có chuyện động trời như vậy.

''Khoan đã, theo như bà nói thì ba mẹ của Lập Thành là người nghiên cứu và chế tạo ra hai thứ đó nhưng theo chúng tôi được biết thì Z178 do một người tên Farret tạo ra?'' Đàm Minh Viễn nói ra nghi vấn của bản thân.

''Farret là tên tiếng Anh của Lý Quốc Lập cũng là ba của Tiểu Kỳ, mẹ con bé tên là Jena.''

Bà ngoại Phương vẫn không chịu nói rõ ràng mọi chuyện khiến mọi người đều rất mơ hồ, thấy thế Lý Giai Kỳ chỉ đành lên tiếng.

''Bà ơi! Chẳng lẽ bà đành lòng nhìn anh em chúng con bị ông chủ của lão yêu bà đó truy lùng hay sao? Nếu bà không nói rõ thì anh em con làm sao biết được đó là thứ gì mà khiến bọn họ không tiếc xuống tay với chúng con.''

''Z178 là vũ khí sinh học mà ba các con chế tạo ra, nó sẽ huỷ diệt hàng loạt những người có tiếp xúc với nhau còn BPW 401 chính là phiên bản cao cấp hơn rất nhiều so với Z178 bởi nó không chỉ có sức công phá lớn giống bom nguyên tử mà hậu quả nó để lại còn kinh khủng hơn rất nhiều. Bởi vì sự nguy hiểm của chúng mà ngay khi vừa chế tạo hoàn thành, chúng đã bị cha các con tiêu huỷ.''

Thật sự là mọi người đi hết từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, có quá nhiều bí mật bị che giấu.

''Đã bị tiêu huỷ vậy mà vẫn có kẻ biết đến chúng chứng tỏ còn có điều gì đó bị che giấu.'' Lý Lập Thành đưa ra kết luận.

''Cụ thể ra sao thì ta không rõ ràng lắm, bây giờ chỉ có một cách để tìm ra bí mật ẩn giấu phía sau.''

''Cách gì?''

''Trở về ngôi nhà trước đây chúng ta từng sống, ta tin rằng trong phòng nghiên cứu của cha mẹ các con sẽ tìm được câu trả lời.''

''Nhưng chúng ta không biết phòng nghiên cứu của cha mẹ con nằm ở đâu.'' Lý Lập Thành lo lắng.

''Lập Thành thiếu gia, sợi dây chuyền mà mẹ con cho con lúc chạy trốn, con vẫn còn giữ chứ?''

''Còn giữ, con vẫn luôn đeo trên cổ.''

Lý Lập Thành từ trên cổ tháo xuống một sợi dây chuyền có mặt là một tấm kim loại có hình bán nguyệt.

Bà ngoại Phương gật gù hài lòng còn mọi người thì không hiểu sợi dây chuyền này có liên quan gì đến phòng nghiên cứu của ba mẹ Lý Giai Kỳ.

''Bà ngoại! Farret tiên sinh và phu nhân có từng nghiên cứu ra thứ mà khi đưa vào cơ thể sẽ lưu lại trong cơ thể và sau đó sẽ phản ứng kịch liệt với tất cả các loại thuốc từ đơn giản đến phức tạp.'' Đặt ra câu hỏi này, Trầm Thiên Phong đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều.

Bà ngoại Phương cả kinh nhìn Trầm Thiên Phong, một lúc sau mới mở miệng: ''Ai là người mang thứ đó trong người?''

Trầm Thiên Phong vốn chỉ ôm tâm ly thử vận may không ngờ bà ngoại Phương thật sự biết đến nó.

''Ba mẹ con thật sự là người nghiên cứu ra loại độc tố đó sao?''

Lý Lập Thành sốt sắng bởi vì Trầm Thiên Phong chính là người mang theo độc tố đó trong người mà anh chính là ân nhân cứu mạng của mình. Nếu thật sự là ba mẹ nghiên cứu ra thì dù họ không trực tiếp đưa chúng vào cơ thể của anh thì cũng gián tiếp là hung thủ, một thứ nguy hiểm, tàn ác và vô nhân tính như vậy tại sao không tiêu hủy ngay đi.

''Độc tố đó có tên là M-34, nó không phải do ba mẹ con nghiên cứu ra.''

Tảng đá đè nặng trong lòng Lý Lập Thành và Lý Giai Kỳ cũng được bỏ xuống, thật may vì độc tố đó không phải ba mẹ của hai người nghiên cứu ra.

''Vậy tại sao bà lại biết rõ về loại độc tố này?'' Đàm Minh Viễn nghi hoặc, anh cảm thấy bà ngoại Phương vẫn còn giấu diếm rất nhiều điều.

''Vào tiệc trăm ngày của Tiểu Kỳ, chúng tôi có làm một bữa tiệc nhỏ thế nhưng trong lúc mọi người đang bận rộn chuẩn bị thì con bé đột nhiên biến mất. Cả nhà hốt hoảng đi tìm sau đó phát hiện ra con bé đang nằm trong chiếc xe đẩy để dưới một gốc cây cổ thụ cách nhà không xa. Sau khi được tìm thấy thì con bé ngủ li bì gọi mãi mới dậy, từ khi tỉnh dậy lại khóc mãi không ngừng hơn nữa còn bị sốt cao. Mẹ con bé cho nó uống thuốc hạ sốt nhưng nó lại lên cơn co giật. Kiểm tra sức khỏe cho Tiểu Kỳ một lượt thì phát hiện trong máu của nó có một chất lạ phản ứng rất kịch liệt với bất kỳ loại thuốc nào được đưa vào trong cơ thể. Sau đó sức khỏe của con bé giảm sút rõ rệt, ba mẹ của nó ngày đêm không ăn không ngủ nghiên cứu ra thuốc giải cho nó.''

''Con....con cũng từng bị trúng loại độc tố đó sao? Rõ ràng là bây giờ con không hề có dấu hiệu nào của việc từng trúng độc.''

''Bởi vì năm con ba tuổi đã được giải độc hoàn toàn.''

''Loại độc tố này có thể giải hoàn toàn?'' Lý Lập Thành thật sự vui mừng cho Trầm Thiên Phong bởi vì những năm này anh đã phải chịu rất nhiều khổ sở.

''Nhìn em gái con thì biết. Nhưng tại sao con lại có vẻ rất quan tâm đến loại độc tố này?''

''Bởi vì một người bạn thân thiết của chú chúng con bị trúng loại độc tố này cho nên mới sốt ruột như vậy.'' Lý Lập Thành không nói thật mà viện ra một lý do, việc Trầm Thiên Phong trúng loại độc này cành ít người biết càng tốt.

''Cậu Phong! Thành phần thuốc giải tôi vẫn cất giữ ở quê cho nên nếu cậu muốn giúp bạn của mình thì tôi sẽ về quê lấy nó cho các cậu.''

''Tiểu Dương! Cho người chuẩn bị máy bay.''

Bà ngoại Phương cùng với Lý Lập Thành và Phương Tuấn trở về quê nhà lấy thành phần thuốc giải và một thứ theo như lời bà nói là rất quan trọng. Lý Lập Thành muốn đến nơi em gái mình lớn lên còn Phương Tuấn cũng muốn biết cuộc sống của mẹ và em gái những năm này ra sao cho nên cả hai cùng theo bà ngoại Phương trở về.

Thành phần thuốc giải được giao lại cho Ngô Việt Bân để cậu ta nghiên cứu kỹ hơn bởi tất cả mọi người đều không biết được độc tố M-34 trong người Trầm Thiên Phong có gì khác với thứ từng được đưa vào cơ thể Lý Giai Kỳ lúc nhỏ hay không cho nên cần phải cẩn thận kiểm tra lại và phân tích thật kỹ.

Ngoài thành phần thuốc giải thì bà ngoại Phương còn mang về một thứ nữa đó là một sợi dây chuyền giống hệt với cái mà Lý Lập Thành đang đeo trên cổ. Theo ý của bà, mọi người gấp rút lên đường sang Mỹ đến ngôi nhà mà gia đình Lý Giai Kỳ từng sống.

Một căn nhà hai tầng khá rộng lớn nằm trong một khu phố yên tĩnh. Tường nhà bởi vì thời gian lâu mà bong tróc từng mảng sơn, khoá cửa đã gỉ sét không thể mở bằng chìa khóa mà phải dùng đến súng mới có thể mở ra. Đồ đạc bên trong căn nhà phủ một lớp bụi dày, mạng nhện giăng khắp nơi. Những tấm ảnh cũng phủ kín bụi kho nhìn rõ người trong ảnh.

Hơn hai mươi năm mới trở về căn nhà từng sống lúc còn nhỏ, Lý Lập Thành cảm thấy trong lòng dâng lên buồn bã. Mỗi một ngóc ngách trong căn nhà đều hiện lên những hình ảnh cả gia đình quây quần bên nhau vậy mà bây giờ chỉ còn lại hai anh em và ba mẹ con bà vú.

Dưới sự chỉ dẫn của bà ngoại Phương, mọi người rất nhanh đã tìm được cửa vào tầng hầm thế nhưng cửa vào là một khối kim loại dày và nặng, súng ống căn bản không thể phá huỷ.

''Căn phòng này được thiết kế chống lại thiên tai và sức công phá của bom cho nên nếu không có mật mã thì căn bản không thể mở ra.'' Bà ngoại Phương ngăn cản Đàm Minh Viễn đang nổ súng bắn vào cánh cửa.

''Bà có biết mật mã không ạ?'' Lý Giai Kỳ lo lắng hỏi.

''Ta chưa từng bước vào trong đó cũng như chưa từng mở cho nên không biết mật mã nhưng cha mẹ các con đã để mật mã lại cho hai đứa.''

Cùng với lời nói của bà ngoại Phương thì tâm trạng của mọi người cũng lên xuống như ngồi tàu lượn. Bà ngoại Phương bỏ sợi dây chuyền mang từ quê ra sau đó lại bảo Lý Lập Thành tháo sợi dây của mình xuống. Hai mặt dây chuyền được ghép lại với nhau thành một hình tròn nhưng cả hai mặt của hình tròn đều không có bất cứ một ký hiệu nào.

''Tiếp theo cần đến máu của hai anh em các con. Ba mẹ hai đứa đã sử dụng máu của hai đứa làm chất xúc tác, cho dù có máu của một trong hai đứa đều sẽ không được.'' Bà ngoại Phương giải thích.

Hai anh em Lý Giai Kỳ dùng một con dao nhỏ cắt nhẹ đầu ngón tay sau đó nhỏ máu xuống hình tròn bằng kim loại kia. Cùng lúc đó hình tròn bằng kim loại có dính máu của hai anh em được đốt lên bằng cồn. Sau khi ngọn lửa màu xanh nhỏ dần rồi tắt hẳn, trên mặt của hình tròn bằng kim loại xuất hiện dòng chữ “resilient family”. Điều đặc biệt là mỗi một hình bán nguyệt chỉ có một nửa của mỗi chữ vì thế nếu không ghép hai tấm vào thì sẽ không thể có được mật mã hoàn chỉnh.

Mật mã được Lý Lập Thành nhập vào, sau khi xác nhận mật mã đúng, cánh cửa bằng kim loại nặng nề dịch chuyển. Một phòng nghiên cứu với rất nhiều loại máy móc kỳ lạ thế nhưng tìm khắp căn phòng cũng không thể tìm được một chút manh mối nào liên quan đến Z178 và BPW 401.

Mọi người bắt đầu nghi ngờ không biết tài liệu ghi chép về hai thứ kia có ở trong phòng nghiên cứu này hay không bởi người duy nhất biết về chúng là bà ngoại Phương cũng không rõ điều này. Tất cả mọi người quyết định tạm nghỉ ngơi một chút rồi sẽ tiếp tục tìm kiếm.

Trầm Thiên Phong chu đáo kéo một chiếc ghế cho bà ngoại Phương, anh đang muốn kéo thêm một chiếc nữa cho Lý Giai Kỳ thì vô tình phát hiện ra trên chiếc bàn để dụng cụ thí nghiệm gần anh nhất có một chi tiết nhìn qua thì thấy rất giống việc vô tình làm mẻ cạnh bàn nhưng trực giác nói cho anh biết chi tiết này ẩn chứa điều gì đó. Anh đưa tay chạm vào chi tiết, ngay lập tức chi tiết đó tụt vào phía trong cạnh bàn và một nút bấm xuất hiện. Ngay khi Trầm Thiên Phong ấn vào nút bấm thì bức tường phía sau chỗ bà ngoại Phương đang ngồi từ từ mở ra.

Phía sau bức tường là một không gian nhỏ hẹp, khép kín rộng cỡ năm sáu mét vuông. Từ lúc bước vào căn nhà này có quá nhiều kinh ngạc cho nên hiện tại mọi người đã không còn thấy kinh ngạc nữa mà là tò mò bởi rốt cuộc thì tại sao lại thiết kế mật thất trong mật thất, bên trong không gian kia rốt cuộc chứa đựng thứ gì?

Lý Lập Thành nắm tay em gái dắt cô vào bên trong, Trầm Thiên Phong đi ngay phía sau, những người khác cũng lần lượt bước vào. Trong căn phòng nhỏ được bố trí những giá sách nhỏ treo trên tường, ở đó chỉ có một vài quyển sách còn lại là những đồ vật lạ mắt. Ở bên phải căn phòng tính từ cửa là nơi khiến mọi người chú ý hơn cả.

Phía trên treo một lá cờ màu đỏ, chính giữa là ngôi sao năm cánh màu vàng, bởi vì thời gian mà lá cờ đã bạc màu, đôi chỗ bị rách tướp ra. Dưới lá cờ là tấm ảnh một ông cụ có chòm râu dài đang cười hiền từ. Phía dưới lá cờ và tấm ảnh là một chiếc tủ kính nhỏ, bên trong là một bộ đồ màu xanh lá và một chiếc mũ kêpi sĩ quan.

''Bà ngoại! Chuyện này là sao?''

Mọi người ở đây không phải người ngốc, nhìn lá cờ, bức ảnh và bộ trang phục thì cũng đoán ra được đại khái nhưng rốt cuộc sự thật là gì thì vẫn cần được chứng thực.

''Điều này ta cũng không biết nhưng ta nhớ một điều đó là mỗi thứ hai đầu tuần, ba của các con đều dậy rất sớm và đi vào phòng nghiên cứu.''

Đàm Minh Viễn đánh giá lại căn phòng một lần nữa sau đó phát hiện một chiếc radio đã cũ, anh thử ấn nút khởi động không ngờ chiếc radio lại hoạt động. Một giai điệu vang lên, không có lời hát nhưng mọi người đều nghe được sự hào hùng, tự hào và mạnh mẽ trong đó. Đếm bây giờ thì mọi người đều có đáp án cho thân phận của Lý Quốc Lập- cha của Lý Lập Thành và Lý Giai Kỳ.