Dung Thời nhìn cậu thật sâu rồi cất đôi giày vừa cởi ra vào tủ.
"Nhà ở bình thường đều như vậy."
Tống Du chú ý tới ánh mắt hắn, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng thêm rõ ràng.
"Thế à?" Cậu khom lưng xỏ dép lê: "Em chưa từng ở nên không biết."
Sau khi bật hệ thống khử mùi, chút không khí ẩm mốc trong phòng mau chóng tiêu tan.
Tống Du định tham quan căn nhà, lại bị Dung Thời kéo xuống bếp làm trợ thủ.
"Lần đầu tiên đến chơi mà bắt em nấu cơm?" Tống Du xắn cổ tay áo, hừ lạnh: "Anh đối đãi với khách thế hả?"
Dung Thời lựa chọn trong tủ bảo quản thực phẩm: "Khách gì? Đây cũng là nhà em mà."
Tuy có chức năng giữ tươi, nhưng rau củ đã để mấy tháng nên hắn vẫn quẳng hết cho robot tái chế, lấy mỗi trứng gà và mì gói.
Nói xong thì thấy Tống Du ngồi xổm bên cạnh.
"Này, lặp lại câu nói vừa rồi một lần nữa."
Dung Thời đóng cửa tủ, đặt trứng gà vào tay cậu, đứng dậy, thuận tiện hôn chụt lên trán cậu.
"Đây cũng là nhà em, trứng gà giao cho em rán, anh đói rồi."
"..."
Tống Du: "Nửa câu sau hoàn toàn dư thừa."
Cậu đứng lên, Dung Thời tiện tay đưa cho cậu một chiếc chảo đáy bằng.
"Biết đập trứng không?" Hắn hỏi.
"Em chỉ ít kinh nghiệm sinh hoạt chứ không phải thiểu năng trí tuệ." Tống Du cười khẩy, chờ chảo nóng, cậu cầm trứng trong lòng bàn tay rồi bóp mạnh.
"Tách", vỏ trứng nứt ra.
Tống Du kiểm soát lực, để trứng gà từ kẽ nứt rơi xuống chảo.
Nhưng khe hở quá nhỏ, tới mức lòng trắng trong chảo đã chín mà lòng đỏ vẫn chưa rơi xuống.
Cậu sốt ruột, vẩy mạnh, rốt cuộc lòng đỏ cũng rơi xuống, kéo theo cả vỏ trứng.
"Móa."
Dung Thời nhìn cậu làm: "..."
Cơm chiều xong, hắn thiết lập cho robot giúp việc quét tước phòng ở.
"Cha và ba sống trên tầng hai, Miên Miên còn nhỏ vốn ở cùng. Sau khi hai người xảy ra chuyện thì anh sửa lại một phòng trên tầng ba thành phòng dành cho trẻ, nhưng thời gian em ấy ở cũng chẳng được bao nhiêu."
Dung Thời nắm tay Tống Du bước lên bậc thang bằng gỗ, mở cửa phòng ngủ trên tầng ba: "Đây là phòng của anh."
Ánh mắt mở to, tầm nhìn của cậu đảo khắp căn phòng.
So với chỗ ngủ của cậu thì không gian này nhỏ đến mức đáng thương, hầu như chẳng được trang hoàng gì, đồ đạc và sàn nhà lấy màu gỗ làm tông chủ đạo, tường sơn trắng và thảm trải sàn màu xám. Cả căn phòng được con thỏ sắp xếp theo phong cách gì đó, trông vô cùng ngăn nắp và ấm cúng.
Chưa từng có một nơi khiến Tống Du cảm thấy thoải mái đến như thế, mỗi lỗ chân lông trên người cậu đều reo lên thích thú.
Bao nhiêu năm, Thỏ Thỏ đã ở đây và lên trò chơi gặp cậu.
Tầm mắt Tống Du lướt qua một loạt kệ sách rồi rơi xuống góc bàn, một chồng sách đặt ở đó, sắp cao hơn cả mặt bàn.
Cậu cầm lấy quyển trên cùng, lúc đọc đến tên sách thì bật cười.
"Anh mua thật."
Mặt Dung Thời lộ vẻ hoài niệm: "Anh mua luôn vào ngày hôm sau khi em đề cử, nhưng mà đọc bao nhiêu năm, anh cũng chẳng hiểu nó thú vị chỗ nào, cứ mỗi lần mất ngủ lại lật hai trang, công dụng đặc biệt hữu hiệu."
Tống Du cười thành tiếng: "Sách này Tần Lạc đọc, lúc đó em chẳng biết trò chuyện gì nên mới nói chơi, ai ngờ anh tưởng thật."
Dung Thời: "..."
Bị hố thảm.
Bỗng thoáng trông thấy gì đó, Tống Du đặt quyển sách xuống, bước đến trước giá sách, đôi mắt sáng lấp lánh: "Anh kiếm đâu ra mô hình cơ giáp này thế? Ngay cả chú ba của em cũng không lấy được."
Kiểu dáng này là bản giới hạn được Cố thị tung ra thị trường vào ngày thành lập quân đội 6 năm trước, cả Đế Quốc chỉ có mười cái.
Lúc ấy cậu đang đi học, tới lúc được nghỉ đã cháy hàng, bèn nhờ chú ba nịnh nọt xin thím ba, mà vẫn không lấy được.
Dung Thời: "Thắng cuộc."
Tống Du ghen tỵ: "Có người dùng nó đặt cược á? Bị điên rồi."
Hắn nhướn mày: "Chẳng phải em phàn nàn là mình không có sao?"
Cậu ngẩn ra, nhớ mang máng mình có than phiền với Thỏ Thỏ đôi câu.
Bản thân quay đầu quên béng, Thỏ Thỏ lại nhớ rõ.
"Thích thì mang về, vốn dĩ kiếm cho em mà, nhưng chẳng có cơ hội đưa." Thấy robot đã dọn dẹp xong, Dung Thời bèn thiết lập lại, để nó quét tước chỗ khác.
"Giường của anh chỉ có mét rưỡi thôi, cha bảo sẽ mua chiếc lớn hơn khi anh cưới vợ, bây giờ chẳng kịp đổi, em tạm chấp nhận..." Dung Thời mở ngăn tủ, lấy chăn nệm mới ra, thắt lưng bỗng bị ôm chặt từ phía sau, chú mèo con bám dính người nào đó dán vào.
Tống Du ghé tai hắn, giọng rất khẽ: "Anh đúng là muốn lấy mạng của em, Thỏ Thỏ."
Mắt Dung Thời mở to hơn, trong tích tắc biểu cảm trở nên phức tạp.
Hắn sờ đầu mèo trên vai, khóe môi cong lên.
"Em mới là người muốn lấy mạng của anh."
...So với những gì em đã trả giá, thì anh quá nhỏ bé không đáng kể.
Hai Alpha cao ráo nằm trên chiếc giường mét rưỡi vô cùng chật chội, tuy nhiên cả hai đã từng chen chúc trên chiếc giường một mét thì mét rưỡi có nghĩa lý gì?
Tống Du nằm nghiêng bên người Dung Thời, vắt cả tay và chân sang, tư thế ôm gối cực kỳ chuẩn mực.
Đầu cậu ngọ nguậy tới lui trong lồng ngực, Dung Thời luồn tay vào mái tóc, từng sợi mát mẻ lướt qua kẽ ngón tay, xúc cảm tuyệt vời.
"Đừng coi anh là gối ôm trong vòng một ngày được không?"
"Không ôm gối thì làm gì? Chẳng lẽ anh muốn làm chuyện thú vị hơn trong phòng anh hả?" Tống Du nói, tay lần mò xuống thắt lưng hắn: "Được, em đồng ý."
Giọng hắn lành lạnh: "Trẻ thích ham vui, già đầu trọc lốc."
Tống Du: "..." Quỷ nó tin.
Ngày hôm sau, Dung Thời lái xe bay, xuất phát từ gara nhà mình tới trung tâm điều dưỡng.
Trung tâm điều dưỡng là nơi dành cho người mắc bệnh nan y hoặc người cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, so với bệnh viện thì điểm khác biệt lớn nhất là bệnh nhân ở đây cần bỏ ra 90% thời gian để ngủ.
Dung Thời và Tống Du dừng chân trước máy cảm biến mật khẩu, sau khi nhấn một chuỗi dài tới mười mấy ký tự rồi gửi đi, cánh cửa kim loại hình bầu dục mở ra.
Cấu trúc bên trong trung tâm điều dưỡng có hình quả trứng khổng lồ, cửa phòng mỗi tầng được sắp xếp ngay ngắn, ước tính lên tới mấy nghìn phòng.
"Ba ở phòng nào?" Tống Du hỏi.
Tiếng "ba" hòa tan chút tâm trạng nặng nề trong lòng Dung Thời: "Ông ấy không ở đây."
Đi xuyên qua toàn bộ cấu trúc hình quả trứng, cả hai lại đứng trước một máy cảm biến mật khẩu.
Dung Thời nhập mật mã, nhỏ giọng giải thích: "Tình huống của ba đặc biệt nên phải ở nơi đủ an toàn."
Từ mấy trăm năm trước, Đế Quốc đã thịnh hành việc dùng mống mắt hoặc vân tay thay thế cho mật khẩu mở khóa, thế nhưng trung tâm điều dưỡng này vẫn dùng con số, rất lạc hậu.
Tuy nhiên vẫn phải nói, địa phương như thế cực kỳ thích hợp cho việc giấu người.
Bước qua hành lang dài và hẹp, Dung Thời dừng chân trước một cánh cửa.
Tống Du liếc nhìn tấm card bên trên.
Số 9899, thời gian uỷ quyền là 25 năm sau.
Thiết bị đầu cuối của Dung Thời quét qua máy cảm biến, hắn chần chờ một lúc mới vặn tay nắm, đẩy cửa vào.
Căn phòng rất nhỏ, hầu như chẳng bày biện gì ngoại trừ khoang ngủ đông.
Tống Du vô thức bước nhẹ nhàng, mắt quan sát người nằm bên trong qua lớp kính.
Giống Kỷ Linh hệt như hai giọt nước!
"Ba, con tới thăm ba." Dung Thời nắm tay Tống Du đứng bên cạnh khoang ngủ đông: "Đây là con dâu ba, Tống Du."
Tống Du cũng gọi một tiếng.
"Ba mắc bệnh gì vậy?"
Dung Thời: "Giống bệnh của Miên Miên, từ khi anh có trí nhớ thì ngày nào cũng thấy ba uống thuốc. Sau khi sinh ra anh sức khỏe của ba giảm sút, nhưng ba vẫn muốn sinh thêm, kết quả bị rong huyết, suýt chút nữa không qua khỏi."
Tống Du nhíu mày: "Nếu đúng là ba bị cải tạo, thì liệu căn bệnh này có phải là di chứng cải tạo không?"
Dung Thời lắc đầu: "Di chứng có thể di truyền sao?"
Nếu ông là đối tượng thí nghiệm, vậy Kỷ Linh giống hệt ông ấy, thì có phải cũng là đối tượng thí nghiệm hay không?
Nếu Kỷ Linh là đối tượng thí nghiệm, vậy chuyện xảy ra vào năm đó che giấu bí mật gì? Phụ vương bị ông ta khống chế nên mới hoàn toàn thay đổi thái độ sao?
Suy nghĩ của Tống Du liên tục xoay chuyển.
Muốn chứng thực những điều này, không thể đoán mò mà phải tìm cho ra bằng chứng.
Dung Thời mở lồng bảo hộ, 01 lập tức tách khỏi thiết bị đầu cuối.
【01: Đã chiết xuất.】
Nghe âm thanh nhắc nhở, Dung Thời lập tức đóng lồng bảo hộ.
"Trạng thái hiện tại của ông ấy rất tốt, tìm được phương pháp điều trị phù hợp sẽ tỉnh lại sớm thôi."
Vừa nghe thế, trong đầu Dung Thời hiện lên thành quả nghiên cứu thuốc điều trị mà mèo lớn cung cấp.
Nếu căn bệnh của ba thật sự có liên quan tới việc cải tạo đối tượng thí nghiệm, vậy chỉ cần nghiên cứu sản xuất ra thuốc điều trị thì có thể cứu được ông.
"Có muốn chuyển ba tới tinh cầu Đế Đô không?" Tống Du hỏi: "Trình độ y học bên đó tân tiến hơn, em sẽ chọn người đáng tin cậy để trông chừng ba mọi lúc."
Dung Thời trầm mặc một lát, lắc đầu: "Trước khi vào khoang ngủ đông, ba bảo không đi đâu hết."
Lúc ấy cứ tưởng vì ông không muốn rời xa gia đình, thế nhưng bây giờ ngẫm lại, có vẻ ý tứ chẳng đơn giản như vậy.
Rời khỏi trung tâm điều dưỡng, trong lúc chờ chiếc xe bay từ gara trên không, Dung Thời loáng thoáng thấy có người lén lút dõi theo họ đứng đối diện phía bên kia đường.
Hắn che chắn cho Tống Du theo bản năng.
Hình như nhận ra mình bị phát hiện, bóng người kia nhoáng lên, gã lùi vào ngõ nhỏ bên hông tòa nhà rồi bỏ chạy nhanh như chớp.
【01: Rẽ vào ngõ nhỏ được 100m thì biến mất khỏi màn hình theo dõi hai bên, phỏng chừng gã mang theo công cụ chống giám sát, cần hai phút để bẻ khóa.】
【00: Chạy đi.】
Ngay khi Tống Du ngẫm nghĩ xem dùng cách nào bắt người mới tốt, thiết bị đầu cuối cá nhân bỗng vang lên.
Thấy trợ lý đặc biệt gọi, cậu bèn bắt máy.
"Chuyện gì vậy?"
"Điện hạ, tôi phát hiện ra một điều kỳ lạ." Trợ lý cung kính nói: "Nửa tháng trước bỗng nhiên có một đội ngũ khoảng 200 người đến v812 chòm Tiên Nữ đào quặng, tôi cho người điều tra, xác nhận họ cũng khai thác tinh thể màu lam giống chúng ta."
Dung Thời định đuổi theo, nghe vậy vội dừng lại.
Vì sao nguồn năng lượng mười mấy năm sau mới chính thức công bố mà bây giờ lại có kẻ tranh giành? Dung Thời chợt có linh cảm xấu.
"Biết họ là ai không?"
Trợ lý lắc đầu: "Trước mắt người chúng ta đang điều tra, bất kể họ đào bới gì thì tinh cầu này đã được mua đứt, toàn bộ tài nguyên đều thuộc sở hữu của điện hạ. Thế nên hành vi đó đã xâm phạm nghiêm trọng lợi ích của ngài, tôi đã liên hệ với bộ phận pháp lý, nhất định phải kiện tới cùng."
"Ừ." Tống Du ngẫm nghĩ, bổ sung: "Cử thêm người tới các tinh cầu khác xem xét, nếu phát hiện tinh thể cùng loại thì mua luôn, không cần báo cáo với tôi."
Trợ lý: "Vâng!"
Vừa ngắt máy, âm thanh 01 vang lên trong đầu...
【01: Mẹ kiếp tên nào dám lén xúc cơm trong bát của 01 ta? Nuốt không trôi mà cứ vo ve, phiền chết đi được!】
【00: Phiền chết đi được.】
Tần Lạc lại gọi tới.
Cậu ngồi trên ghế, râu ria xồm xoàm, quầng thâm trên mắt sắp kéo dài tới miệng.
"Anh đoán đúng rồi, vị trong cung đã hành động, em hỏi dò thì biết được ông ta bảo muốn tới một nơi gọi là tinh cầu Tuyết?"
Nghe vậy ánh mắt Dung Thời u ám, đầu óc hắn bỗng sinh ra thứ ảo giác có tên là vận mệnh.
Chiến dịch cuối cùng trong kiếp trước, bùng nổ trên tinh cầu Tuyết...
Ngắt máy, Tống Du quay đầu nhìn Dung Thời, thấy vẻ mặt hắn khang khác, bèn hỏi: "Anh biết tinh cầu Tuyết à?"
Tuy hỏi, nhưng giọng điệu lại khẳng định.
Thấy hắn gật đầu, cậu bèn hỏi tiếp: "Đằng nào cũng ra ngoài rồi, anh có muốn tới đó không?"
Nghĩ đến chuyện xảy ra trong kiếp trước, ánh mắt Dung Thời dần lạnh lẽo.