Tinh cầu L1001 ở chòm sao Kình Ngư tuyết phủ quanh năm, từ khi được phát hiện cho tới bây giờ, tuyết rơi chiếm hơn 90% thời gian, nên mới có biệt danh là tinh cầu Tuyết.
Tinh cầu Tuyết hoàn thành chuyển đổi từ khu đất hoang sang khu định cư cách đây hai trăm năm về trước, phong cảnh tuyệt đẹp đã thu hút những người giàu có chuyển đến, nhưng phần lớn họ không sống ở đó, dân cư thường trú chưa bao giờ đạt tới 100%.
Tống Du nhìn dữ liệu hiển thị trên màn hình ảo, cau mày.
Tinh cầu Tuyết từng dựa vào du lịch để phát triển kinh tế, nhưng bốn năm trước chính sách thắt chặt, GDP năm đó giảm tới một nửa, ba năm gần đây thì ngày càng sa sút.
Với mức thuế thu nhập khả quan như vậy, vì sao lại thắt chặt?
Tống Du nỗ lực hồi tưởng năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Lúc ấy cậu tập trung học, lại còn phải đề phòng tên ngốc Tống Kha mọi thời khắc, căn bản không chú ý đến những việc nhỏ nhặt.
Chẳng lẽ thời điểm đó phụ vương đã phát hiện ra điều gì?
Ý nghĩ thoáng qua, nhưng Tống Du lại cảm thấy khả năng rất thấp.
Nếu ông phát hiện chuyện không ổn từ sớm, thì chắc chắn cũng biết Kỷ Linh có vấn đề, vậy tại sao lại cứ để đối phương bên người mà không giải quyết?
"Ăn cơm trước đã."
Giọng Dung Thời từ bếp vọng ra.
Ngửi thấy mùi sườn heo chua ngọt, Tống Du lập tức từ bỏ thắc mắc, ngoan ngoãn đi rửa tay, xới hai bát cơm rồi ngồi xuống bàn ăn chờ.
Dung Thời bưng mâm ra khỏi bếp thì trông thấy đôi mắt nho nhỏ của chú mèo háu ăn nào đó.
"Rớt nước miếng rồi kìa." Hắn đặt mâm xuống bảo.
Tống Du đã sớm cầm đũa chờ, hắn vừa đặt xuống, cậu lập tức gắp một miếng bỏ vào miệng.
Vị chua ngọt kích thích vị giác, cắn một miếng, trong mềm ngoài giòn, dẻo dai đàn hồi, hương vị tuyệt hảo.
Giờ khắc này, Tống Du được hưởng thụ trọn vẹn niềm hạnh phúc khi có một người vợ.
"Nấu món này cho em ăn mà còn bắt em hạn chế đường." Tống Du gắp một miếng đưa tới bên môi hắn: "Anh làm người cho đàng hoàng có được không?"
Dung Thời há mồm cắn: "Anh nấu cho anh, em hạn chế em, chả tồn tại vấn đề gì."
Tống Du: "Vậy em không..."
Hắn ngồi đối diện cậu, cầm lấy đũa: "Chịu được cám dỗ mới là Alpha chân chính."
Tống Du nhai một miếng to, thuận tiện đáp lại: "Chả phải Alpha cũng chẳng sao, em không đặc biệt yêu thích giới tính nào cả."
Dung Thời: "..."
Đang ăn, thiết bị đầu cuối của hắn rung lên.
Đó là yêu cầu liên lạc bằng âm thanh do Thiên Lí gửi, hắn bèn bắt máy.
Chất giọng hồn hậu của ông truyền tới từ màn hình đối diện.
"Các cậu nhất định muốn đi à?"
Dung Thời và Tống Du liếc nhìn nhau.
"Vâng."
Bên kia trầm mặc một lát.
"Chút nữa tôi sẽ gửi thông tin liên lạc của chỉ huy Quân đoàn 1 cho cậu, thật cần thiết hãy gọi." Nói tới đây, Thiên Lí tạm dừng một chút rồi mới nói tiếp: "Nhưng đừng gắng sức, an toàn là chính, không cần thiết phải liều mạng."
Ánh mắt Dung Thời sắc bén: "Được, lúc nào trở về, tôi có vài việc muốn hỏi ngài."
Thiên Lí hừ lạnh, giọng điệu rõ ràng cho thấy tâm trạng không vui.
"Trời sắp bị cậu chọc thủng, còn có gì mà cậu chưa rõ hả?"
Nhân lúc Dung Thời trò chuyện, Tống Du tranh thủ ăn vài miếng sườn heo chua ngọt.
Với hương vị này, cậu có thể xơi mười đĩa.
Thiết bị đầu cuối bỗng reo lên, Tống Du thờ ơ liếc nhìn rồi đứng dậy ra ngoài phòng khách.
"Thế nào rồi?"
Hạt Dẻ toàn thân mặc đồ đen xuất hiện trên màn hình ảo.
"Điện hạ, phi thuyền sẽ cập bến trạm không gian dân sự S8 vào lúc hai giờ chiều, dừng chân đúng mười phút, ngài nhớ đến đúng giờ."
Tống Du: "Được, còn gì nữa không?"
Hạt Dẻ: "Trong danh sách có rất nhiều người, Củ Tỏi và Rau Chân Vịt mong muốn được điều động thêm nhân lực sang bên đấy, thế nhưng bên tôi đang có vài sự vụ, chỉ sợ không tách ra được."
Sau khi lấy cơ sở dữ liệu ở căn cứ dưới đáy biển về, cậu và Dung Thời đã trích xuất thành từng danh sách đơn lẻ, để Tần Lạc chia ra từng loại rồi phân công cho cấp dưới.
Mỗi cái tên trong danh sách cần cắt cử ít nhất hai người theo dõi, bảo đảm kiểm soát mọi quỹ đạo hành động, khi thời cơ chín muồi có thể khống chế toàn bộ trong thời gian ngắn.
Tống Du: "Anh cần bao nhiêu người thì báo với Tần Lạc, cứ bảo là tôi muốn."
Hạt Dẻ: "Vâng!"
Ngắt liên lạc, Tống Du xem đồng hồ, ba tiếng nữa phi thuyền mới cập bến, xuất phát từ bên này còn dư dả thời gian.
Lúc đứng dậy, cậu liếc nhìn kệ gỗ bên cạnh.
Trên kệ bày một bộ trà cụ màu tím, chỉ cần nhìn màu sắc là có thể thấy được sự yêu thích của chủ dành cho nó.
Trong đó nổi bật là một bình sứ nhỏ màu trắng.
Tống Du mơ hồ cảm thấy mình đã từng nhìn thấy ở đâu đó.
Mở bình sứ ra, bên trong chứa những hạt tinh thể màu trắng, giống muối ăn.
Dung Thời vừa ngắt máy thì thấy Tống Du từ phòng khách trở vào.
"Trong đây là cái gì vậy?"
Bình sứ đưa tới trước mắt, Dung Thời nhận lấy.
"Muối, đây là đồ của cha."
Tống Du lẳng lặng hỏi: "Sao muối lại để cùng với bộ trà cụ?"
Không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt Dung Thời hiếm khi lộ vẻ trào phúng: "Cha thích uống trà thêm chút muối, bảo như vậy mới tao nhã."
Tống Du cười bảo: "Đây không phải là muối cống nạp có độ tinh khiết đạt hạng 3S sao?"
"Ừ, nghèo nên hơi đặc biệt." Dung Thời mặt gỗ: "Giới quý tộc cũng có người thích uống trà như vậy à?"
Tống Du lắc đầu, đậy nắp bình sứ lại: "Không nhiều lắm, em chỉ biết có một người thôi."
Ăn cơm xong, hai người chẳng còn thời gian nán lại, phải bay đến trạm không gian.
Ra khỏi cửa, Tống Du kéo sụp vành mũ lưỡi trai, nhìn cỏ dại mọc tràn lan trên sân, tiếc nuối.
"Còn chẳng kịp cùng anh dọn dẹp."
Dung Thời chuyển hệ thống trong nhà sang chế độ chờ với mức tiêu thụ điện thấp nhất, chỉ giữ lại chức năng thanh lọc.
Khóa cửa xong, hắn nắm tay Tống Du bước ra ngoài: "Nhà vẫn ở đây chứ có chạy đi đâu mất mà lo, lần này không kịp thì lần sau."
"Cũng phải." Tống Du cười khẽ: "Vậy sườn heo chua ngọt thì sao?"
Dung Thời: "Nó chạy mất rồi."
Tống Du: "..." Móa.
Cả hai tới trạm không gian lúc một giờ, thời gian này người còn thưa thớt.
Hai người mua cặp vé tàu tới chòm sao Tiểu Hùng vào lúc hai giờ ở quầy bán vé tự động, không chọn khoang VIP, mà ngồi chờ trên hàng ghế trong đại sảnh của khoang phổ thông.
Tống Du ưu nhã ngáp một cái, tựa vào bả vai Dung Thời: "Buồn ngủ quá."
Hắn dựa lưng ghế, cố gắng thả lỏng cơ thể để giúp cậu thoải mái hơn, miệng làu bàu: "Đã bảo em ngủ sớm một chút mà không chịu nghe."
Tống Du: "Tại anh lâu quá, đến bây giờ tay em vẫn còn mỏi đây này."
Dung Thời: "..."
Hắn yên lặng kéo tay phải của cậu sang, đặt trong tay mình rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
"Lần sau đừng có khiêu khích anh."
Tống Du nhắm mắt, trầm thấp cười: "Khiêu khích chỗ nào? Anh nói xem?"
Hai người câu được câu chăng trò chuyện, Dung Thời hơi cúi đầu để vành mũ vừa vặn che nửa khuôn mặt, âm thầm quan sát người trong đại sảnh.
Khi tầm nhìn lướt qua quầy bán vé tự động, ánh mắt đúng lúc đối diện với một Alpha trẻ tuổi.
Rõ ràng đối phương hơi né tránh, dời tầm mắt, rồi mau chóng nhìn lại.
Vài phút sau, Alpha trẻ tuổi kia bước về phía họ.
"Xin lỗi, cho tôi hỏi một chút, cậu có phải là chủ tịch Dung Thời không?" Vẻ mặt phấn khích, hắn nhỏ giọng hỏi.
Dung Thời ngước mắt nhìn: "Anh là?"
Alpha đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, hào hứng bảo: "Tôi là anh trai của Trần Chấn Vũ, à, nó cũng học Trường Quân đội Trung ương và cực kỳ ngưỡng mộ cậu, nó đã gửi cho tôi xem rất nhiều video về cậu, Chúa ơi, cậu đúng là một thiên tài!"
Dung Thời chẳng nhiệt tình, cũng chẳng từ chối bắt chuyện, hắn tỏ vẻ lạnh nhạt như ngày thường.
Hàn huyên đôi câu, Alpha tự nhận là thân quen, tò mò hỏi: "Sao các cậu lại ở đây? Trở về quê thăm gia đình hả?"
Dung Thời: "Đúng thế, tôi mang bạn đời về giới thiệu với người thân."
Alpha: "Vậy bây giờ các cậu phải trở về trường học rồi sao?"
Dung Thời: "Không, tôi đã xin nghỉ hai ngày để đưa em ấy tới chòm sao Tiểu Hùng chơi."
Sau khi nói xong, qua khóe mắt, hắn thấy ánh mắt lập loè không kịp che giấu của Alpha xa lạ.
Alpha: "Chòm sao Tiểu Hùng có khá nhiều thứ hay ho."
Dung Thời dửng dưng đáp lại, có lẽ Alpha cảm thấy hắn không thích, bèn nói thêm hai câu rồi rời đi.
"Tự cho là mình thông minh."
Tống Du lẩm bẩm, chỉ có hai người nghe thấy.
Đúng hai giờ, AI trong đại sảnh trạm không gian cập nhật tin tức từng chuyến bay.
Tống Du bị Dung Thời gọi dậy, dẫn đến cửa kiểm tra an ninh.
Vốn dĩ thuận miệng nói chơi, nhưng sau khi chợp mắt hơn nửa tiếng thì buồn ngủ thật.
Bước đi trong hành lang kim loại dài hẹp, Tống Du sắc mặt đen xì, bực bội vì ngủ chưa đủ giấc.
"Anh lâu như vậy chắc chắn tại kỹ thuật của em quá kém." Cậu bẻ khớp xương lách cách, giọng hung dữ: "Lần sau nhất định sẽ rút ngắn thời gian lại còn một nửa."
Dung Thời: "..."
Em muốn làm gì?
Nhìn họ bước vào cửa kiểm tra an ninh, Alpha đứng trong một góc của hành lang kim loại quan sát, chờ phi thuyền khởi hành mới gửi tin nhắn đi.
【Họ đã xuất phát tới chòm sao Tiểu Hùng.】
Cùng lúc đó, đuôi chiếc phi thuyền đột ngột tách ra, chia làm đôi, cấp tốc bay tới một hướng khác.
【01: Tên ngốc kia bị lừa rồi, yo yo check out!】
【00: Đã kiểm tra và phát hiện tài khoản của đối phương, check out.】
Tống Du cười giễu cợt: "Mù cũng nhìn ra, không phải vương hậu thì chính là Tống Kha."
Dung Thời đưa cho cậu một chiếc khăn ấm, rồi hỏi 01: "Có kết quả đối chiếu DNA chưa?"
01 từ thiết bị đầu cuối bay ra, biến thành quả cầu kim loại rơi xuống mặt bàn.
"Kết quả đã có, đây là báo cáo phân tích."
Một cửa sổ ảo hiện lên phía trên quả cầu với dữ liệu đối chiếu DNA chi tiết.
Tống Du bóc quả cam cho Dung Thời, cầm lấy khăn lau mặt: "Thể nhân bản à?"
Vẻ mặt nghiêm túc, hắn nhanh chóng đọc hết rồi lắc đầu: "Là song bào thai."
Gien của hai người rất giống nhau, nhưng không phải toàn bộ.
Kết quả này khiến Dung Thời khẽ thở phào, tuy nhiên tâm trạng vẫn hơi nặng nề.
"Không phải Kỷ Minh chỉ có một đứa con thôi sao?"
01: "Theo kết quả điều tra các cơ sở dữ liệu, đúng là ông ấy chỉ có một đứa con, mà chẳng có giấy tờ kết hôn gì hết, hoàn toàn không tìm thấy thông tin gì về ba hoặc mẹ đứa bé."
Tống Du: "Nếu chưa kết hôn thì hai đứa trẻ đều là con ngoài giá thú, hoặc là con nhân tạo nuôi dưỡng ở trung tâm gien, nhưng nếu được tạo ra ở trung tâm gien thông thường, vậy chắc chắn phải lưu trữ trong hồ sơ cá nhân."
Đây cũng là điều mà Dung Thời nghĩ không ra.
Cứ coi như con ngoài giá thú và không có ý định kết hôn, thì thông tin về cha mẹ đứa trẻ chắc chắn sẽ được ghi chép lại khi đứa trẻ chào đời, thế nhưng hiện giờ cả hai loại hồ sơ đều không có.
Còn một điều kỳ lạ nữa.
Rõ ràng Kỷ Minh có hai đứa con, lại chỉ đăng ký thông tin có một đứa.
Tại sao lại để một đứa con không có hộ khẩu khi chào đời, là vì điều gì?
Lúc tới chòm sao Kình Ngư, cùng một cách thức, hai người lại thành công vượt qua cửa.
Bước ra khỏi đại sảnh sân bay T1 ở khu đông trên tinh cầu Tuyết, trước mắt toàn một màu tuyết trắng.
"Ách xì!" Trận gió lạnh thổi ào qua, Tống Du hắt hơi một cái.
Vai bỗng nặng nằng, gió lạnh được chắn lại không ít.
Cậu quay sang nhìn, là một chiếc áo khoác.
Dung Thời: "Mặc vào cho đàng hoàng, anh không thích chăm sóc người bệnh đâu."
"Nói dối." Tống Du khoác áo vào: "Em thấy lúc anh chăm sóc Miên Miên thì đặc biệt hưởng thụ."
Dung Thời: "...Em nhầm rồi."
Cậu đặt tay lên vai hắn, ghé vào tai cười khẽ: "Đừng có chối, mỹ nhân ốm yếu không phải rất phù hợp với sở thích của anh sao?"
Ánh mắt Dung Thời mở to, gương mặt mèo lớn tức khắc hiện lên.
Vành tai hắn bỗng đỏ bừng vì xấu hổ.
Xét vẻ ngoài và khí chất, đúng là rất phù hợp với gu thẩm mỹ của hắn.
"Này, tai anh đỏ..."
Tống Du đang định trêu chọc hắn thì bị người nào đó đụng vào lưng.
Cậu phản ứng mau lẹ, né tránh ngay khi người kia tiếp xúc.
Dung Thời cũng vậy, hắn ôm eo Tống Du, bảo vệ cậu phía sau rồi quay đầu nhìn người kia.
Beta này trên dưới 45 tuổi, thân hình cao lớn, tóc tai gọn gàng, đôi mắt nheo lại dưới cặp kính tròn, áo khoác dài tới bắp chân, bên dưới để lộ chiếc quần tây và đôi giày da bóng loáng.
"Xin lỗi xin lỗi, người phía sau đẩy tôi, tôi đứng không vững nên xô vào các cậu." Beta đeo găng tay da màu đen, chắp tay trước ngực, liên tục xin lỗi: "Chẳng biết có làm hai vị bị thương hay không?"
Dung Thời nhanh chóng đánh giá ông, lạnh nhạt đáp: "Không sao."
"Vậy thì tốt rồi, thật sự xin lỗi." Beta khẽ thở phào: "Tôi đang vội, xin phép đi trước."
Ông đang định xoay người thì bị Tống Du bắt lấy cánh tay.
"Ông vội đi đâu thế?"
Thấy sắc mặt Beta cứng đờ, Dung Thời nhíu mày, chẳng biết vì sao trong lòng dâng lên cảm giác kỳ lạ.