Tiết học đầu tiên trong buổi sáng hôm nay là tiết lý luận quân sự của Thiên Phàm, mấy lớp cùng tham dự.
Vừa bước vào thì trông thấy Ngô Hàm, Dung Thời bèn tới hỏi thăm.
"Chân đỡ hơn chưa?"
Ngô Hàm nhìn hắn, gương mặt tiều tụy nở nụ cười: "Đỡ hơn nhiều rồi, nếu còn nghỉ nữa thì kỳ thi tháng tới tôi sẽ xong đời mất."
Dung Thời thấy bên cạnh cậu ta còn chỗ trống, bèn ngồi xuống.
"Cứ thế vứt bỏ tôi hả? Có mới nới cũ quá đấy, anh hai." Tống Du nhìn hàng ghế đã kín chỗ, giọng lành lạnh.
Dung Thời: "Phía sau còn trống nhiều mà."
Tống Du: "Nhưng tôi muốn ngồi với anh."
Tình cảm với Thỏ Thỏ vừa thăng tiến, thời khắc lịch sử mà không chia sẻ cùng tình địch chẳng phải sẽ mất vui à?
Hai người này đi đến đâu, lớn chuyện một chút đều khiến người ta chú ý.
Sinh viên xung quanh yên lặng nhìn, ngọn lửa bát quái nhen nhóm rồi hừng hực bốc lên.
Chẳng lẽ là sự kiện mới nối tiếp sự kiện đua xe bị bắt và ẩu đả ngoài trường học - kẻ thứ ba chen chân, mối quan hệ rạn nứt?
Vở kịch màn này khép lại màn kia lên sàn, mẹ kiếp cả một nồi máu tró.
Thật kích thích!
Beta ngồi bên kia Ngô Hàm thấy vậy, bèn chủ động đứng lên nhường chỗ: "Cậu ngồi đây này."
So với mờ mắt chiếm chỗ, chi bằng nhường vị trí để xơi dưa thơm hơn.
"Không cần đâu."
Tống Du chưa kịp lên tiếng, Dung Thời đã giành trước: "Cậu ấy nói đùa thôi."
"Con mắt nào của anh thấy tôi nói đùa?" Tống Du vừa bước chân được một nửa thì bị Dung Thời chặn ngang.
Đúng lúc này, Tần Lạc vội vã chạy vào, vẻ mặt ngái ngủ, trông thấy Tống Du thì oán trách: "Anh, sao ra ngoài không gọi em, làm suýt nữa ngủ quên mất..."
Dung Thời hất cằm về phía Tần Lạc, nhìn Tống Du, giọng lạnh lùng: "Mối quan hệ giữa hai người tốt thế còn gì, cậu ngồi cùng với cậu ta đi."
Tần Lạc: "?"
Quần chúng ăn dưa: "?"
Mẹ ơi cuộc tình tay bốn à?
Tần Lạc ngơ ngác tới gần thì bị Tống Du kéo thẳng xuống cuối phòng học lớn.
"Được, vậy chúng ta về chỗ của mình!"
Quần chúng ăn dưa: "..."
Lẽ nào hôm qua trở về rồi cãi lộn?
Quá ngon, hôm nay có dưa để buôn rồi!
Tiết học chưa bắt đầu, diễn đàn đã tung ra một bài đăng hót hòn họt.
【Hàng nóng hôi hổi đây! Mối tình đầu Dung và nữ thần Tống sắp chia tay, Omega ơi, cơ hội của các bạn tới rồi!】
Trong bài đăng, vở kịch tại phòng học được miêu tả bằng ngôn ngữ dâng trào niềm xúc động.
"Cứ tưởng thật chứ, chẳng phải chỉ là trò ve vãn tán tỉnh của các cặp đôi bình thường thôi sao?"
"Tính lừa chó vào bẫy để thịt hử?"
"Má nó xui xẻo chịu hết nổi, sáng sớm tinh mơ đã bị lọt vào bài đăng này, có để cho dân FA sống yên ổn hay không?"
"Ha ha ha ha ha... chuyện này chứng minh cho chúng ta biết về tầm quan trọng của hạng mục hẹn hò."
"Hôm nay phòng học sặc mùi thuốc súng, có lẽ sẽ ẩu đả thêm trận nữa."
"Tổ hợp át chủ bài quả nhiên kịch liệt ha ha ha, đấu võ nhớ gọi một tiếng."
Trong phòng học, Tần Lạc ngồi xuống, trợn trắng mắt.
Nếu bây giờ cậu ta còn không nhận ra bọn họ đang diễn kịch thì đúng là bị mù.
Tình địch thật sự ăn ý tới mức đó sao?
Tống Du chọn vị trí xung quanh không có người, chống cằm, ánh mắt nhìn chăm chú vào Dung Thời đang ngồi chéo phía trước.
"Cậu ấy thích tôi."
Tần Lạc dõi theo tầm mắt cậu, hết hồn.
"Dung Thời tỏ tình với anh á?"
Tống Du quay đầu sang, ánh mắt khó hiểu đánh giá cậu ta: "Cậu chưa tỉnh ngủ à?"
Tần Lạc: "..." Anh nhìn Dung Thời rồi nói thế thì bất cứ ai cũng hiểu lầm có biết không?
Tống Du lười biếng kéo dài giọng, sắc mặt buồn rầu: "Tôi có nên mua nhẫn không nhỉ, giữ người trước không nhỡ đâu bị cướp mất."
Tần Lạc: "..." Anh mới chưa tỉnh ngủ phải không? Nằm mơ giữa ban ngày.
Tần Lạc: "Mua nhẫn rồi gửi qua bưu điện cho cậu ấy hả?"
Tống Du: "..."
Tần Lạc nghiêm túc: "Trước khi tặng nhẫn, có phải anh nên giải thích về chuyện tái hôn không?"
Tống Du: "..."
Tần Lạc: "Hơn nữa cậu ấy cũng chưa hẹn gặp mặt anh bao giờ, em cảm thấy cậu ấy chỉ nói bừa thôi."
Tống Du: "Cậu im đi được rồi đấy."
Vẫn là thảo luận với tình địch thú vị hơn.
Tần Lạc: "..."
Hàng ghế trên, trước khi vào học, Dung Thời và Ngô Hàm chuyện phiếm đôi câu.
Dung Thời: "Mấy hôm nay Chu Ân có tới tìm cậu không?"
Nhắc tới Chu Ân, ý cười của Ngô Hàm nhạt bớt.
"Không." Cậu ta lắc đầu: "Thật ra hôm đó là tôi đi tìm anh ấy."
Lần trước vừa ngửi thấy chất dẫn dụ thì đột nhiên bị đẩy xuống tầng, Ngô Hàm nghĩ do Chu Ân chịu ảnh hưởng của chất dẫn dụ, sợ hắn áy náy nên mới hẹn gặp.
Ngô Hàm: "Đang nói chuyện bình thường, chẳng biết câu nào chọc giận anh ấy, thế là..."
Nói tới đây, Dung Thời chú ý tới hành động bảo vệ ngón tay phải theo bản năng của cậu ta.
"Tới bây giờ cậu vẫn nghĩ anh ta không dám hại cậu à?" Dung Thời hỏi.
Ngô Hàm do dự rồi gật đầu: "Chúng tôi quen biết đâu phải ngày một ngày hai, có lẽ tính cách con người sẽ thay đổi, nhưng không thể đột ngột thế. Tôi nghĩ chắc hẳn gia đình anh ấy gặp biến cố gì đó, cho nên anh ấy mới nóng nảy như vậy."
Trong ấn tượng của Dung Thời, Ngô Hàm không hề yếu đuối, cánh tay phải cậu ta quan tâm nhất bị thương mà cậu ta còn nói giúp cho đối phương, vậy hắn nghĩ mình có thể tin tưởng lời nói này.
Cho tới bây giờ vẫn chưa tìm thấy Omega giải phóng chất dẫn dụ vào hôm đó, hắn dùng quyền hạn chủ tịch xem xét video giám sát tòa nhà, nhưng chẳng phát hiện được gì.
Ngay cả đoạn Chu Ân đẩy Ngô Hàm xuống tầng cũng chỉ có một nửa, cứ như được lên kế hoạch từ trước.
Tuy nói camera nào cũng có góc chết, nhưng góc chết không nối liền.
Muốn thoát khỏi hiện trường, cho dù tránh được một camera thì cũng sẽ bị camera khác bắt được.
Với chế độ đồng giám sát, 01 có thể kiểm soát toàn bộ thiết bị theo dõi cơ học trong khu vực, bao gồm cả thiết bị đầu cuối, hầu hết không thể trốn thoát trước con mắt của 01.
Hiện giờ, Dung Thời gần như khẳng định, Omega động dục kia không tồn tại.
Ngay từ đầu, chỉ là một loại mô phỏng chất dẫn dụ được giải phóng với nồng độ cao.
Mục đích là thí nghiệm tỷ lệ xứng đôi với chất dẫn dụ của Chu Ân.
Chẳng lẽ chất dẫn dụ mô phỏng cũng có thể khống chế hành vi của Alpha?
Dung Thời nhíu mày ngẫm nghĩ, cuối cùng đặt một dấu chấm hỏi đằng sau suy đoán này.
Nếu thực sự có chất dẫn dụ mô phỏng mạnh như thế, thì bọn chúng chẳng cần tới đối tượng thí nghiệm.
Chuông vang lên, Thiên Phàm bước vào phòng học, theo thói quen tìm kiếm Dung Thời.
Thấy ngồi bên cạnh hắn không phải Tống Du, ông ngạc nhiên hỏi: "Sao hôm nay lại mỗi người một ngả thế kia?"
Dung Thời chưa lên tiếng, Tống Du giành trước.
"Anh ấy bảo em ngồi lên đùi, nhưng em cảm thấy không nên, bởi vậy đành phải ngồi ra phía sau."
Thiên Phàm cau mày: "Dung Thời cậu nói xem."
Dung Thời: "..."
Quỷ nhỏ cứ có cơ hội sẽ hãm hại hắn này sao có thể là Bé Mèo được?
Để tránh lại phải viết bản kiểm điểm kếch xù, Dung Thời lạnh nhạt: "Đêm qua cậu ấy ngủ không ngon nên nói mơ thôi ạ."
Thiên Phàm: "Sao lại ngủ không ngon? Cậu không cho cậu ấy ngủ à?"
Dung Thời: "...Vấn đề này, không tiện nói ở trên lớp."
"Phụt! Ha ha ha ha ha..."
Cả phòng học cười ầm lên.
Thầy Thiên vĩnh viễn là thần!
Tan học, Dung Thời và Ngô Hàm cùng đi ra ngoài.
Ngô Hàm bị gãy chân, vẫn đang mang dụng cụ hỗ trợ.
Trên đường, Dung Thời thuận miệng hỏi: "Chu Ân đã bàn giao hết công việc cho cậu chưa?"
Chu Ân từng là tổ trưởng tổ kỹ thuật, phải bàn giao công việc trong vòng một tháng khi người mới nhậm chức.
Ngô Hàm ấp úng, hồi lâu không trả lời.
"Ngô Hàm."
Thấy tiếng gọi, Ngô Hàm xoay người, Lục Minh đang bước tới gần.
Tầm mắt Lục Minh lướt qua Dung Thời rồi nhìn sang Ngô Hàm, sắc mặt khó coi: "Bạn bị người cố ý đẩy xuống, vì sao trước đó không chịu nói?"
Ngô Hàm: "Tôi..."
"Bạn có biết như vậy sẽ mang đến bao nhiêu rắc rối cho người điều tra hay không?"
Lục Minh nghiêm túc dạy dỗ Ngô Hàm, bày trò ra oai trước mặt Dung Thời.
Chẳng để Ngô Hàm nói, Lục Minh tiếp tục: "Tuy bạn là nạn nhân, nhưng kẻ bao che cũng phải nhận hình phạt, hy vọng lần sau bạn sẽ chú ý hơn."
Ngô Hàm mấp máy môi, mắt nhìn xuống đất: "Thực xin lỗi vì đã gây rắc rối cho anh."
Thấy Dung Thời im lặng, Lục Minh bèn nhìn hắn: "Chu Ân là cựu thành viên Hội sinh viên, cố ý gây thương tích cho đàn em, hình thức kỷ luật sẽ được lưu lại, trừ điểm hai học phần, Ngô Hàm bị cảnh cáo một lần. Tôi xử lý như vậy được chứ, nếu bạn thấy không có vấn đề gì thì tiết hai tôi sẽ viết báo cáo giao lại cho bạn."
"Dựa vào đâu mà xử phạt tao?"
Âm thanh gắt gỏng vang lên sau lưng Lục Minh, hắn xoay người, Chu Ân đang đứng cách hắn mười bước.
Chu Ân hùng hổ xông tới, chỉ vào Ngô Hàm rồi nhìn Lục Minh ồn ào: "Là nó sai chứ liên quan gì tới tao?"
Dám có thái độ này với phó chủ tịch Hội sinh viên? Giọng Lục Minh lạnh lùng: "Anh đẩy người xuống tầng rồi chạy trốn, vậy không nên phạt anh sao?"
Chu Ân trừng mắt, hơi thở nặng nề: "Giải đấu toàn năng quan trọng đến thế mà nó lại sử dụng bản nháp từ hồi tiểu học, loại rác rưởi coi thường giải đấu, không hề có năng lực như vậy thì sao xứng với vị trí của tao!"
"Tôi không coi thường giải đấu!" Ngô Hàm vội vã phản bác, hốc mắt đỏ lên: "Chẳng phải lúc ấy anh nói bản nháp đó rất hợp với chủ đề "Sơ tâm" sao?"
"Ha, cười chết tao." Chu Ân cong môi cười khẩy: "Chẳng qua mày chỉ đối phó để che giấu sự thật mày là kẻ bất tài thôi!"
"Vậy lúc họ cười nhạo tôi thì tại sao anh lại đứng ra bênh vực tôi?" Ngô Hàm khó tin, bước tới gần hắn: "Đàn anh, rốt cuộc anh bị làm sao vậy?"
"Bị mù!" Thấy cậu ta tới gần, Chu Ân siết chặt tay, chẳng thèm phân trần mà vung nắm đấm lên.
Ngô Hàm nhắm mắt lại.
Tuy cậu ta là Alpha, còn gia nhập quân đội, nhưng lại là sinh viên năng khiếu, không thành thạo kỹ năng chiến đấu.
Nắm đấm của Chu Ân dừng trước mũi Ngô Hàm mười centimet, không thể nhúc nhích.
Tay bị giữ chặt, Chu Ân rút mạnh vẫn không ra được, trong cơn tức giận, nắm đấm tay trái hướng thẳng về phía Dung Thời.
Dung Thời kéo tay phải của hắn sang chặn, khiến tay phải hứng trọn cú đấm từ tay trái.
Chu Ân ăn đau hét to một tiếng.
Dung Thời kéo hắn tới gần, đầu gối thúc lên bụng rồi tung chân đá.
Chu Ân ngã lăn quay, ôm hai tay tru tréo.
Chỉ ngắn ngủn hai chiêu đã hạ gục sinh viên năm thứ hai.
Sinh viên xung quanh nhìn Dung Thời mặt chưa biến sắc và Chu Ân lăn lộn kêu gào thảm thiết trên mặt đất, trợn tròn mắt.
Phắc! Chủ tịch dạy dỗ người, đệt con mẹ nó đẹp trai!
"Một tay hạ gục trong nháy mắt! Tao nhớ rõ năm ngoái Chu Ân tham gia thi đấu và giành giải thưởng cơ mà."
"Mạnh quá, Chu Ân không nhúc nhích được."
"Đánh vợ thì vừa lùi vừa tránh né, đánh người khác thì nhằm thẳng vào điểm yếu, không hổ là anh ấy, chẳng hề có dấu vết của tiêu chuẩn kép."
"Tao đang xem đánh nhau đúng không? Thế vì sao vẫn phải xơi một chậu cơm chó?"
"Rốt cuộc hắn luyện tập vào lúc nào? Đã bao giờ gặp hắn ở phòng huấn luyện đâu."
"Chẳng biết anh chàng sâu lười này ẩn giấu bao nhiêu thực lực nhỉ? Đào mãi không xong!"
Dường như xung quanh toàn muỗi, cứ vo ve thảo luận, sắc mặt Lục Minh tối tăm, đáy lòng vô cùng khó chịu.
Thảo luận gì cũng có, trừ việc nhắc tới tên hắn.
Hệt như trước mặt Dung Thời, hắn chỉ là không khí vậy.
Ngô Hàm thấy Chu Ân đau đớn, định vươn tay đỡ thì Dung Thời ngăn lại.
Hắn bước tới, cụp mắt nhìn Chu Ân: "Mỗi ngày chép phạt thêm mười tờ tư tưởng đạo đức, thanh tẩy đầu óc cho sạch sẽ đi."
"Tao không làm!" Chu Ân nổi giận: "Muốn phạt tao hả? Thắng được tao thì hãy nói!"
Dung Thời: "Trừ việc đó ra, thứ sáu phiền anh bàn giao chức vụ và công việc ở Hội sinh viên cho Ngô Hàm."
Chu Ân: "Nằm mơ!"
Lục Minh đang khó chịu, nhưng thấy Chu Ân chống đối Dung Thời, thì lập tức cảm thấy thoải mái hơn.
"Trường học có nội quy, anh vi phạm đương nhiên phải bị phạt, tôi không thương lượng với anh." Dung Thời thái độ bình tĩnh, giọng điệu lạnh lùng: "Còn về nội bộ Hội sinh viên, có thể dùng cách thức thi đấu như anh nói, nếu anh thua thì anh phải nghe lệnh tôi bàn giao công tác."
Chu Ân bò dậy, hung tợn lườm Dung Thời, ngón tay chỉ thẳng vào mũi Ngô Hàm: "Vậy nếu tao thắng thì thằng nhóc này phải cuốn xéo khỏi tổ kỹ thuật! Còn lâu tao mới giao công việc cho loại người như nó!"
Dung Thời: "Anh thắng thì có thể trì hoãn nửa tháng, còn yêu cầu khác tôi không chấp nhận."
Hai bên giằng co, chẳng ai chịu ai.
Người vây xem ngày càng nhiều, thật ra những trường hợp này, Dung Thời thường xuyên gặp.
Muốn lính mới nghe lời thì nắm đấm phải cứng, giảng giải đạo lý cũng vô dụng.
Kiếp trước không ai dám chống đối mệnh lệnh của hắn bởi vì hắn biểu hiện đủ mạnh mẽ.
Mà hiện giờ, tình huống hơi bất đồng.
"Được." Ngô Hàm chẳng muốn bản thân làm phiền Dung Thời: "Anh thắng thì tôi sẽ rời khỏi Hội sinh viên."
"Tốt!" Chu Ân lập tức đồng ý: "Vậy so thiết kế cơ giáp đi!"
Người xung quanh bàn tán ồn ào, ánh mắt nhìn Chu Ân đều trở nên khó tin.
Chương trình học năm thứ nhất đều là kiến thức thông dụng, căn bản không học thiết kế cơ giáp, mà Chu Ân lại là sinh viên hệ cơ giáp.
Một ngoài nghề, một chuyên nghiệp, vậy so tài thế quái nào?
Dung Thời: "Được, nhưng tôi sẽ mời Ngô Hàm làm cộng sự, anh cũng có thể tìm người nếu muốn."
Ngô Hàm bất ngờ: "Chủ tịch..."
"Quyết định rồi đấy nhé!" Chu Ân liếc Ngô Hàm, ánh mắt khinh miệt: "Tao sẽ cho mày đối mặt với hiện thực!"
"Hấp dẫn ghê, cho tôi chơi với!" Tống Du bước đến bên Dung Thời, đặt tay lên vai hắn, cười khanh khách: "Anh hai à, chắc không định vứt bỏ tôi thêm lần nữa đâu nhỉ?"
Dung Thời: "Tôi đang làm việc, đừng nghịch."
Ánh mắt Tống Du vô tội: "Tôi cũng đang bàn công việc mà."
Dung Thời: "..."
Cuối cùng họ quyết định cuộc so tài sẽ diễn ra vào tối chủ nhật, thi thiết kế cơ giáp ba đấu ba trong game Star Wars, thắng bại được xác định bằng điểm hệ thống và số phiếu bầu.
-
Đưa Ngô Hàm về ký túc, Dung Thời xuống dưới tầng.
Vừa ra khỏi cánh cổng lớn, liếc mắt thì thấy Tống Du dựa lưng vào tường, tay kẹp quyển giáo trình lý luận quân sự.
Dung Thời: "Sao cậu còn ở đây?"
Tống Du: "Chẳng phải tôi đang chờ anh sao?"
Dung Thời đi ra ngoài: "Chờ tôi làm gì?"
Tống Du đuổi kịp, tâm tình thoải mái: "Chờ anh để còn chia sẻ bí mật nho nhỏ của cậu ấy chứ làm gì."
"..."
Dung Thời: "Tôi không muốn nghe."
Tống Du đi song song với hắn, mang tư thế người thắng cuộc: "Anh nói xem liệu cậu ấy thích kiểu dáng nhẫn như thế nào nhỉ?"
Dung Thời: "..."
Ngay cả chuyện tỏ tình cũng không biết hiểu lầm từ đâu, vì sao đã tính tới chuyện mua nhẫn rồi?
Vậy xem ra, quả nhiên Tống Du không phải là cậu ấy.
Dung Thời: "Cậu biết kích cỡ của cậu ấy à?"
"Biết chứ." Tống Du giơ ngón trỏ và ngón cái, áng chừng độ dài bằng đường kính quả bóng bàn: "Tầm này."
Dung Thời: "...Kích cỡ chỗ nào đấy?"
Tống Du định đáp là ngón tay, nhưng nghĩ lại, đó là kích cỡ móng vuốt thỏ.
Lời nói ra tới miệng liền chuyển thành: "Anh cảm thấy đây là kích cỡ của chỗ nào thì chính là chỗ đó."
Dung Thời nhướng mày: "Nhẫn cậu mua không phải để đeo vào ngón tay à?"
Tống Du căng da đầu: "Vậy thì đeo vào chỗ nào được nhỉ?"
Dung Thời: "..."
Tống Du mau chóng lảng sang chuyện khác, cậu ra vẻ phiền não: "Anh không biết cậu ấy đáng yêu tới mức nào đâu, đã thẹn thùng lại còn thích làm nũng, ngay cả chuyện thích tôi cũng phải quanh co lòng vòng."
Dung Thời: "..."
Đang nói tới ai?
Tống Du: "Nếu tôi không nhanh đáp lại, nhất định cậu ấy sẽ trốn vào một chỗ nào đó khóc lóc."
Dung Thời: "..."
Tống Du: "Nhưng nói đi phải nói lại, cậu ấy khóc cũng thật đáng yêu."
Dung Thời: "..."
Người Tống Du miêu tả hoàn toàn khác hắn, một cọng lông cũng chẳng dính dáng.
Bởi vậy chứng minh, Tống Du thích một con thỏ khác.
Tới ký túc, đang định mở cửa, Dung Thời nghĩ tới cuộc so tài vào ngày kia, hắn quay đầu nhìn Tống Du, thắc mắc trước khi cậu khép cửa: "Hình tượng ảo trong game Star Wars của cậu là gì?"
Tống Du: "Anh hỏi làm chi?"
Dung Thời: "À, ông già chẳng có tài khoản nên muốn hỏi để tham khảo một chút."
Tống Du: "Mèo Ba Tư."
Dung Thời: "........."
Mèo Ba Tư phổ biến như vậy, khắp nơi đều có, trùng hợp, chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp mà thôi.
Dung Thời khẽ cắn môi: "Alpha lớn tướng mà lấy mèo làm hình tượng ảo à?"
Tống Du cười khẩy: "Mèo thì sao, mèo cũng chả ảnh hưởng tới sự cao lớn dũng mãnh của tôi."
"Ầm", cánh cửa trước mắt đóng sập vào.
Dung Thời giữ tay nắm cửa hồi lâu, đầu óc rối bời.
Mặc kệ Tống Du là mèo Kinh Kong Barbie* hay mèo cao lớn dũng mãnh, chắc chắn không phải Bé Mèo của hắn.
(Kinh Kong Barbie: thuật ngữ tiếng Trung, dùng để chỉ người phụ nữ giống búp bê Barbie nhưng có thân hình vạm vỡ.)
___o0o___
Tác giả có lời muốn nói:
Lộ trình nội tâm Dung Thỏ Thỏ: Thử - hối hận - thử - mẹ ơi quá sức tưởng tượng! - thử - dù thế nào vẫn sai sai!
Tống Meo Meo: Thỏ Thỏ, bạn có khỏe không?
Dung Thỏ Thỏ: Bé Mèo, bạn có phải là Omega hay không? - [duỗi móng vuốt ra thăm dò thêm lần nữa.jiojio]