Bà Xã Là Alpha Hàng Đầu Thì Phải Làm Sao Bây Giờ?

Chương 45



Cứ đến cuối tuần Dung Thời sẽ đón Miên Miên về, tuần này cũng không ngoại lệ.

Nhưng tối chủ nhật đã hẹn Chu Ân so tài, mà để hai bé con ở ký túc xá thì hắn không yên tâm, bởi vậy nên hẹn gặp trực tuyến luôn.

Trong phòng khách, Miên Miên và Coca đang làm tổ ngồi xem phim hoạt hình, Dung Thời bưng trái cây và đồ ăn vặt tới.

"Đến tám giờ thì tự giác đi ngủ nhé!"

"Anh, tối nay thi đấu gì vậy?"

Miên Miên vừa hỏi vừa bò xuống sô pha, cặp chân ngắn nhỏ lơ lửng hồi lâu, với không tới nền.

Dưới không với tới, trên tay bám yếu, nhịn không được, cơ thể bé con mềm nhũn trượt xuống, nửa ngày chưa đứng dậy được.

Coca nghe thấy tiếng động bèn bò qua xem: "Miên Miên, dưới đó mát lắm hả? Tớ cũng muốn xuống."

Dung Thời: "..."

Hắn ngồi lên sô pha cạnh tấm thảm, vớt bé con đặt trên đùi, nhân tiện cầm quả táo nhét vào tay bé.

"Thi thiết kế cơ giáp."

Miên Miên gặm táo, ngửa đầu nhìn Dung Thời, hàng mi dài chớp chớp, má phồng lên nhích tới nhích lui hệt sóc con.

"Cơ giáp?"

Nửa tiếng nữa mới tới giờ thi đấu, rảnh rỗi, Dung Thời bèn dùng từ ngữ đơn giản nhất giảng giải cho bé con hiểu thế nào là cơ giáp.

Đang nói, trên người có thêm một chú khỉ con nghịch ngợm.

Coca hoàn toàn coi Dung Thời là một cái cây, bé con giẫm lên đùi hắn, chân ngắn nhỏ móc vào cánh tay hắn, mượn lực trèo lên, sau đó dùng cả tay và chân tụt từ vai xuống lưng, rồi lại bám lấy vai bên kia.

Dung Thời duỗi tay, lôi cậu học trò ngốc hiếu động, quẳng xuống cạnh Miên Miên.

Hết cây cối để leo trèo, sự chú ý của Coca lập tức chuyển sang quả táo trong tay Miên Miên.

"Tớ cũng muốn ăn."

Miên Miên đưa tới bên miệng cậu bé: "Ngọt lắm."

Coca cắn một miếng to, mắt sáng ngời: "Ngon quá!"

Hai bé con cậu một miếng tớ một miếng ăn thật vui vẻ, chỉ có Dung Thời sắc mặt dần dần biến đen.

Dung Thời: "..."

Sói con ngày càng lớn mật.

Trước giờ thi đấu năm phút, tiếng đập cửa vang lên, Tống Du ung dung tới muộn.

Cậu cướp dâu tây trong tay Coca rồi bỏ vào miệng, ngồi trên thảm, lưng dựa sô pha.

"Dâu tây của em chứ!" Coca tức giận lườm, chạy tới dùng nắm đấm tí hon bảo vệ dâu tây của mình.

Dung Thời bước tới, ngồi xuống bên cạnh: "Phòng khám kia có tin tức gì chưa?"

Tống Du đùa giỡn với Coca: "Diệp Chí Dương đang nôn nóng."

Diệp Chí Dương chính là ông chủ phòng khám.

Sau sự cố tại phòng thí nghiệm, Tống Du sai người dàn dựng một vụ tai nạn giao thông, AI tuần tra bị xe đâm trúng, chập mạch điện và nổ tung.

Vụ nổ khiến lửa cháy lan ra, thiêu rụi hơn nửa trạm chuyển phát, hiện tại lực lượng cảnh vệ khu đông đã phong tỏa cả vùng.

Cứ điểm bị hủy, sau khi Diệp Chí Dương nhận được tin báo thì cả ngày đứng ngồi không yên.

Mọi hành động và thiết bị kết nối internet của ông ta đã được giám sát, họ chỉ cần kiên nhẫn chờ rồi lần theo manh mối.

Thấy đánh không lại Tống Du, Coca bĩu môi, quay sang Miên Miên cầu cứu: "Miên Miên, anh ấy bắt nạt tớ."

Miên Miên bình tĩnh cầm một quả khác trên đĩa: "Quả này to hơn nè."

Coca cắn một miếng dâu tây, vui vẻ: "Ngọt quá đi."

Dung Thời: "..."

Đáng nhẽ không nên đồng ý cho sói con ngủ cùng với Miên Miên.

Cuộc thi đấu tối nay phải kéo dài ít nhất năm tiếng đồng hồ, xong xuôi đã rạng sáng, hai bé con không thức muộn thế được.

"Vào đi." Thấy đã đến giờ, Tống Du mở thiết bị đầu cuối: "Anh đăng ký tài khoản chưa?"

Dung Thời: "Rồi."

Đăng nhập game, hai người hẹn địa điểm gặp mặt.

Nghĩ đến chuyện ảo ảnh sẽ tiêu tan vào đêm nay, nội tâm Dung Thời cự tuyệt.

Trong khi chờ đợi, trong đầu hắn liên tục lặp lại câu nói "Yêu đương trên mạng nhiều nguy cơ, cần cẩn thận khi hẹn gặp trực tiếp, luyến ái chỉ là nhất thời, quay ngựa chạy chối chết đã muộn màng."

"Làm gì vậy, đi, mau tạo phòng."

Nghe giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc, Dung Thời ngẩng đầu, liếc mắt nhìn thì hết nói nổi.

Trước mặt không phải Bé Mèo trắng quen thuộc, mà là Tống Du.

Đúng vậy, hình tượng ảo giống hệt người thật.

Dung Thời: "..."

"Anh quả nhiên là ông già, tôi biết trước anh sẽ dùng gương mặt của chính mình mà." Tống Du đánh giá hắn rồi giễu cợt.

Dung Thời: "...Như nhau cả thôi."

Xuất phát từ tâm thái đà điểu nào đó, Dung Thời tạo tài khoản phụ, lười nặn hình tượng, bèn dùng luôn gương mặt mình.

Ai ngờ đối phương cũng dùng tài khoản phụ.

Dung Thời tạo phòng, kéo những người khác vào, để họ tạm sửa nick name thành tên thật.

Nếu muốn thi đấu thì sử dụng hệ thống mô phỏng của trường quân đội sẽ phù hợp hơn.

Tuy nhiên cuộc so tài này không chính thức, nên hệ thống mô phỏng có quyền từ chối.

Bởi vậy dùng Star Wars thay thế là tốt nhất.

Dù game tập trung chủ yếu vào kỹ năng chiến đấu, nhưng vẫn có mô đun thiết kế cơ giáp, chia thành nhiều cấp bậc khó dễ căn cứ vào số lượng linh kiện và mức độ phức tạp của việc lắp ráp.

Dung Thời lựa chọn độ khó trung bình, bao gồm năm trăm linh kiện cộng với 20% sự hỗ trợ của AI thông minh.

Phòng vừa mở, số lượng khán giả đã tăng vọt, đều là học viên quân sự đến từ khắp mọi nơi.

"Anh chàng sâu lười sẽ thiết kế cơ giáp ư? Sao tao cứ cảm thấy khó tin thế nào ấy nhỉ?"

"Tôi thì cảm thấy cậu ta lười, bằng không sao lại gọi là anh chàng sâu lười chứ?"

"Đệt! Chu Ân tìm hai cộng sự đều nằm trong top hai mươi người giỏi thiết kế cơ giáp! Vậy thì so tài thế quái nào?"

"A a a a... anh chàng sâu lười sẽ không lật thuyền trong mương đi?"

"Nói sao nhỉ, tuy tôi cảm thấy thế, nhưng thoạt nhìn tựa hồ hắn sẽ làm được."

"Tôi chỉ sợ lát nữa cậu ấy sẽ bảo: đúng vậy, tôi tới đây để quậy phá."

Cuộc thi đấu chưa bắt đầu, khu bình luận đã bàn tán xôn xao.

Khi AI thông báo luật chơi, Ngô Hàm bước đến cạnh Dung Thời, nhỏ giọng: "Tôi sẽ nỗ lực trợ giúp anh hết mình!"

Liệu có phải rời khỏi Hội sinh viên hay không không biết, quan trọng là chủ tịch Dung giúp cậu ta nhiều như vậy, thế nên trận đấu này nhất định phải thắng.

Dung Thời nhìn cậu ta: "Tôi nghĩ cậu nhầm rồi, trong trận đấu này, cậu mới là nhân vật chủ chốt."

Ngô Hàm: "?"

Khán giả: "??"

Ánh mắt Dung Thời bình tĩnh, hắn thản nhiên bảo: "Nếu biết làm thì sao tôi phải nhờ cậu giúp?"

Ngô Hàm: "..."

Thẳng thắn như thế, thật sự ổn không?

Khu bình luận xuất hiện một loạt biểu tượng cười...

"Tôi biết mà, ha ha ha ha, không hổ là bạn, chưa từng làm tôi thất vọng, ha ha ha ha ha..."

"Dung Thời: Không là không."

"Chẳng biết đó là sự thật hay do cậu lười, hãy nói rõ ràng!"

"Mỗi lần nói vậy cậu ấy đều chiếm vị trí thứ nhất đấy."

"Treo giải thưởng một que cay, rốt cuộc làm thế nào mới khơi dậy ý chí chiến đấu của chủ tịch?"

"Ai có bản lĩnh đi cướp vợ hắn, chắc hẳn sẽ khơi dậy được ý chí chiến đấu của hắn."

Chu Ân sắc mặt khó coi, ánh mắt vô cùng khinh thường: "Rốt cuộc chúng mày coi cơ giáp là gì? Trận đấu hôm nay không phải trò chơi!"

Thấy Dung Thời im lặng, Ngô Hàm sợ hắn tức giận, bèn thấp giọng xin lỗi: "Từ nhỏ anh ấy đã đặc biệt chấp nhất với cơ giáp, cực kỳ chán ghét những người có thái độ không nghiêm túc với cơ giáp."

Thật ra Dung Thời chẳng để bụng, hắn chỉ thấy dáng vẻ Chu Ân hơi điên cuồng, giống như cảm xúc đã đạt tới cực hạn.

Bởi vì chịu ảnh hưởng từ chất dẫn dụ kia ư?

Sau khi thông báo xong, AI công bố chủ đề thi đấu đêm nay chính là - Sơ tâm.

"Chủ đề này châm chọc kẻ nào vậy nhỉ?" Chu Ân nhìn Ngô Hàm cười khẩy: "Chỉ bằng hai chữ này đã đủ để tao giành chiến thắng."

Sắc mặt Ngô Hàm tái nhợt, đôi tay buông thõng bên hông siết chặt.

Hai đội bước vào phòng thiết kế, bên trong có đầy đủ công cụ từ bản vẽ cho đến thành phẩm.

Ngô Hàm mím đôi môi thẳng tắp, nhìn Dung Thời: "Tôi xin lỗi, có lẽ tôi nên rút lui thì tốt hơn..."

"Vấp ngã ở đâu hãy đứng dậy ở đó, không thể vì đau mà cậu cứ nằm mãi trên mặt đất được."

Ngón tay Dung Thời khẽ nhấp, bản vẽ cảm ứng bay đến trong tầm tay Ngô Hàm: "Đêm nay, cậu vẽ thứ gì thì chúng ta làm thứ đó, tôi nghe theo cậu."

Ngô Hàm đau khổ che mắt, ngồi xổm trên mặt đất: "Nhưng tôi không làm được!"

Trước khi bước vào trận chung kết của giải đấu toàn năng một ngày, cậu ta lấy bản vẽ mình yêu thích nhất, đã được sửa đi sửa lại trong rất nhiều năm ra. Thế nhưng bản vẽ tốn bao nhiêu tâm huyết lại bị đám đông giễu cợt, họ nói bản vẽ của cậu chả khác nào rác rưởi, vô dụng, kéo chân Chu Ân, coi thường giải đấu.

Sau khi bỏ cuộc, cậu ta phát hiện mình không thể thiết kế bất cứ thứ gì nữa, bởi cứ bắt tay vẽ thì âm thanh giễu cợt của họ lại lởn vởn bên tai.

Dung Thời vỗ vỗ vai cậu ta: "Đây là cơ hội lấy lại danh dự, nắm bắt được hay không do chính bản thân cậu."

Tống Du chẳng hề quan tâm tới cuộc trò chuyện, cậu hào hứng đi lại trong phòng, tay cầm đủ thứ linh kiện cơ giáp cho AI trò chơi phân loại.

AI sẽ tự động nhận diện và lựa chọn hình thức lắp ráp.

Thấy Dung Thời bước tới, Tống Du dừng tay bảo hắn: "Hai người cứ chơi đi, kệ tôi."

Dung Thời: "..."

Dung Thời: "Rốt cuộc cậu tới đây làm gì?"

Tống Du thưởng thức linh kiện trong tay, cười nhạt: "Anh nói cũng đúng, mua nhẫn kích cỡ lớn chỉ có thể đeo ở chỗ không nhìn thấy, chi bằng tặng thứ khác tốt hơn."

Dung Thời: "..."

Tống Du búng một cái, bản vẽ cảm ứng bay đến tay cậu.

"Tôi sẽ chế tạo cơ giáp tặng cho cậu ấy, anh thấy thế nào?"

Dung Thời: "..."

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn Tống Du dùng hai ba nét bút phác họa ra hình con thỏ.

Dung Thời: "Cơ giáp của cậu trông thế này à?"

Khu bình luận...

"Phong cách vẽ của hai phòng khác hẳn nhau!"

"Đối thủ sắp hoàn thành bản vẽ rồi mà mấy người kia còn làm trò gì thế nhỉ? Vẽ hình con thỏ á?"

"Thôi rồi thôi xong rồi, đội chủ tịch chắc chắn thua, tôi không muốn, a a a a...!"

"Nhãi con mối tình đầu, mau tỉnh táo lại cho tôi!"

"Nữ thần vẽ con thỏ trông ngoan ngoãn đáng yêu quá."

"Nhìn quen quen, hình như tôi từng gặp ở đâu đó rồi."

Sau khi vẽ xong hình dáng, Tống Du bắt đầu vẽ chi tiết lắp ráp.

Bởi vì có AI đưa ra các phương án dự kiến, cậu chỉ cần chọn phương án thay thế rồi sửa đổi theo.

Dung Thời mặt gỗ nhìn cậu trang bị súng bắn bong bóng cho con thỏ, ánh mắt càng ngày càng vi diệu.

"Chủ tịch." Ngô Hàm bước tới: "Tôi muốn thử."

Cho dù chẳng phải vì bản thân, cậu ta cũng đâu thể lãng phí cơ hội mà chủ tịch đã tranh thủ cho mình.

Dung Thời chẳng bất ngờ lắm, cằm hơi hất lên: "Vậy thì bắt đầu vẽ thôi, tôi sẽ hỗ trợ cậu hoàn thành."

Đôi mắt Ngô Hàm hơi mở to, ánh nhìn kiên định: "Ừm!"

Cậu ta vẽ rất nhanh, bản thiết kế đã được khắc sâu trong lòng, từng con ốc vít, từng đường dây nối tiếp, cậu nắm rõ ràng.

Dung Thời đã nói hỗ trợ là sự thật, Ngô Hàm giao việc thế nào hắn xử lý thế ấy, còn không thì thôi.

Trong thiết kế cơ giáp, độ khó trung bình có mức tối đa là năm trăm linh kiện, mà bản thiết kế của Ngô Hàm gồm bốn trăm chín mươi chín linh kiện, thời gian lắp ráp vô cùng gấp gáp.

Ngô Hàm: "Chủ tịch, phiền anh giúp tôi lắp ráp cánh tay trái được không? Những chỗ khó tôi đã khoanh tròn rồi, cứ thao tác theo chỉ dẫn của AI."

Một khi tiến vào trạng thái làm việc, sự tự ti của Ngô Hàm hoàn toàn biến mất.

Cậu ta tự lắp ráp khoang điều khiển và những vị trí di chuyển phức tạp, phần còn lại đơn giản hơn thì nhờ Dung Thời hỗ trợ.

Dung Thời quan sát trạng thái của cậu ta rồi bắt đầu nối đường dây để lắp ráp cánh tay trái một cách thuần thục, nhanh chóng, chẳng cần liếc nhìn AI.

Khu bình luận được làm mới bởi tiếng kêu cha gọi mẹ...

"Tôi cá một trăm tệ, chủ tịch sẽ làm được!"

"Mẹ ơi, lắp ráp nhanh thế? Không cần đối chiếu với bản vẽ ư?"

"A a a a... tui bắt đầu kích động! Rốt cuộc có gì mà hắn không biết nhỉ?"

"Áu áu áu! Dáng vẻ chủ tịch chế tạo cơ giáp thật đẹp trai!"

"Ngô Hàm cũng rất lợi hại! Rõ ràng cậu ấy vừa mới vào học mà hiểu biết nhiều như vậy!"

"Mỗi tôi để ý tới nữ thần thôi à? Có vẻ cậu ấy đang chơi rất vui."

Hai tiếng sau, Dung Thời hoàn thành nhiệm vụ, còn lại phần trung tâm dư thời gian cho Ngô Hàm lắp ráp, hắn bèn mặc kệ.

Tống Du ngồi đằng kia, chẳng biết đang chơi gì.

Rảnh rỗi, Dung Thời bèn tới xem.

Trước mặt Tống Du vứt lộn xộn một đống linh kiện lớn, vỏ cơ giáp trắng như tuyết xếp vừa tầm tay với – được AI trò chơi tạo ra thông qua bản vẽ.

Cậu đang cầm công cụ nối đường dây trên đùi thỏ.

Trong vòng hai phút ngắn ngủi, Dung Thời thấy cậu kéo ba sợi nối tiếp với hai sợi, rồi bẻ cong một mảnh kim loại.

Dung Thời: "..."

Tay ngu thế này mà đòi chế tạo cơ giáp tặng người?

Tống Du mải mê làm, chẳng hay biết hắn đến gần.

Sau khi tốn tới ba phút cho một mạch điện, cậu dần nóng nảy, xé sợi dây bị hỏng ra để làm lại cái mới.

Dung Thời: "Nếu cậu còn vậy nữa thì sang năm cũng chả xong."

Tống Du: "Sợi dây này cứ đối đầu với tôi."

Dung Thời: "..."

Quan sát chừng mười phút, hắn không thể nhịn được, tay chỉ vào một điểm trên bảng điện: "Sai rồi, nối chỗ này cơ mà."

Tống Du nghiêng đầu nhìn hắn, chẳng nói gì, lẳng lặng chuyển đầu dây qua.

Dung Thời: "Lại sai rồi, nối phía bên trên chứ."

Tống Du: "Mịa, anh không nói sớm."

"Bị mù à? Sao ngay cả màu sắc cũng không phân biệt được thế?"

"Mẹ kiếp anh mới bị mù ấy."

Dung Thời vừa chỉ vừa làu bàu, Tống Du tuy miệng chửi bới nhưng tay vẫn ngoan ngoãn sửa lại những chỗ sai.

Tốn hơn một giờ đồng hồ, cuối cùng cũng lắp ráp xong chân con thỏ.

Sau khi kết nối với thiết bị mô phỏng, chân thỏ cử động theo mệnh lệnh.

"Thành công rồi!" Ánh mắt Tống Du tỏa sáng, cậu mỉm cười nhìn Dung Thời: "Mạch đã được nối liền!"

Vốn định mỉa mai khó chỗ nào, lắp ráp một cẳng chân mà tốn gần hai tiếng đồng hồ, thế thì có gì đáng để khoe?

Nhưng khi trông thấy nụ cười trên gương mặt Tống Du, lời nói sắp rời miệng được Dung Thời nuốt trở vào.

Bình thường cậu toàn cười châm chọc, còn nụ cười trước mắt này chỉ chứa niềm vui đơn thuần.

Dung Thời cảm thấy đầu óc mình chắc chắn có vấn đề.

Trong nháy mắt, gương mặt Tống Du trùng hợp với gương mặt Bé Mèo.

Khu bình luận điên cuồng spam...

"Áu áu áu! Nữ thần đẹp vãi chưởng!"

"Quá đẹp rồi! A a a a a a...."

"Không xong, chính là cảm giác rung động."

"Chỉ ngồi ở khu quan sát cũng bị nụ cười bắn trúng, tôi muốn biết chủ tịch bị bắn trực diện là cảm giác gì?"

"Xem cơ giáp cũng có thể nốc một miệng đầy cơm chó, tại hạ xin bái phục."

"Ghen tỵ quá."

Nối mạch tứ chi tương đối đơn giản, khi Tống Du lắp ráp đến phần trung tâm thì Dung Thời hoàn toàn không nhìn nổi.

Chân tay vụng về thế này, tuyệt đối chẳng phải Bé Mèo của hắn.

"Chỗ này không được nối như vậy."

Dung Thời nhìn mà sốt ruột, chẳng chút suy nghĩ, hắn bước đến ngồi xổm phía sau cậu, cầm lấy hai tay chỉ dạy.

"Nếu là cơ giáp thật thì khối chip này đã bị cậu chơi hỏng rồi." Dung Thời vừa thao tác vừa càu nhàu: "Phần này đường dây chằng chịt, tay nhất định phải vững vàng."

Tống Du chuyên tâm học, Dung Thời một lòng chỉ dạy, hai người chẳng hề hay biết, hiện tại khoảng cách giữa họ gần tới mức nào.

Khán giả thì kích động phát điên...

"Mẹ kiếp hai cậu có dám ghé sát vào nhau thêm một chút nữa không?"

"Á, cơm chó đập trúng mặt."

"Tui cũng muốn được chủ tịch ôm vào lòng chỉ dạy~"

"Đây là nội dung được xem miễn phí à?"

"Hình ảnh quá đẹp."

"Tui chẳng muốn xem thi đấu nữa, cứ diễn màn này cả đêm cũng được, xin cảm ơn."

Sau khi kết nối toàn bộ đường dây của phần đó, Dung Thời mới bất giác phát hiện, hắn cứ như bị điện giật, buông tay Tống Du ra.

Tống Du ngẫm nghĩ về đường dây Dung Thời vừa nối, không để ý đến sự khác thường của hắn: "Chỗ kia cũng nối như thế hả?"

"Ừ." Dung Thời lẳng lặng đứng dậy, âm thanh hơi khẩn trương: "Cậu đối chiếu với bên này là được."

Tống Du thử làm, quả nhiên một lần đã hoàn thành, cậu đắc ý triển lãm cho Dung Thời xem: "Rất đơn giản."

Dung Thời dời tầm mắt: "Thì đơn giản mà, chẳng qua cậu dốt nát quá thôi."

Tống Du tâm tình tốt, không chấp hắn, tiếp tục nối: "Anh nói xem liệu cậu ấy có thích không?"

Dung Thời: "..."

Tầm mắt đảo quanh phòng hồi lâu, hắn khẽ đáp: "Chắc là... thích."