Thanh chắn trên màn hình phát sóng trực tiếp đã bị chèn ép từ sáng sớm.
"Tôi ở trường quân đội đây, xin hỏi Hạ Niệm này là ai mà được chủ tịch đánh giá cao như vậy?"
"Họ nói Hạ Niệm là Thỏ Thỏ sao? Cậu ta có thể hạ gục dã thú cấp bốn trong nháy mắt nữa? Chuyện xảy ra khi nào?"
"Hạ Niệm ngầu lòi, quả thực là tấm gương mẫu mực của Omega chúng ta!"
"Thổi phồng quá mức đi? Nếu cậu ta mạnh như thế thì mọi người đã biết đến từ lâu rồi."
"Dung papa nói gì tui cũng tin, thế nhưng Hạ Niệm thân thiết với nữ thần của chúng ta quá, cảm thấy hơi khó chịu."
"Chỉ cần không phải tiểu tam thì ok."
Trong sân thi đấu, bầy sóc khổng lồ lần lượt hạ thấp mình, sẵn sàng tư thế tấn công.
Bị bầy dã thú khổng lồ bao vây, ngay cả Lưu Hoành cũng khiếp hãi.
"Sơ sẩy thì chúng nó giẫm cũng đủ chết ngắc."
Bạch Đình lưng tựa lưng với hắn, ánh mắt cảnh giác: "Chúng nó được cấy chip khống chế, đánh không lại hẳn là chẳng bị làm sao đâu."
Những người khác cũng nghĩ vậy.
Đây là sân thi đấu chứ đâu phải khu nguy hiểm thật sự, nhất định nhà trường sẽ khống chế mức độ nguy hiểm.
Dung Thời lạnh nhạt giải thích: "Chip chỉ khống chế thời điểm chúng chạy ra chạy vào thôi, còn lại thì tự do hoạt động."
Những người khác: "..."
Đặt bẫy lừa nhau hả?
Tần Lạc giơ kiếm, mắt chẳng dám chớp.
"Hạ Niệm, nhanh lên, chúng nó đã vây quanh rồi!"
Cậu vừa lên tiếng, những người khác lập tức phụ họa.
Bạch Đình: "Đúng vậy, cậu tiên phong đi, bằng không chúng tôi chẳng biết xuống tay từ đâu."
Trần Thần: "Mau! Không thì chẳng còn kẽ hở nữa!"
Hồ Phong: "Bọn mày điên cả rồi à? Bảo một Omega xông lên trước á?"
Bốn người kia đồng thanh: "Nhưng cậu ấy là đại ca mà."
Hồ Phong: "..."
Bị gọi đại ca, lòng bàn tay Hạ Niệm đổ mồ hôi, dù đã siết chặt nhiều lần vẫn không cầm chắc được chuôi kiếm.
Bây giờ xông lên chỉ có đường chết, cần phải tìm cái cớ hợp lý.
"Dã ngoại mới vài ngày mà bàn tay thô ráp hết rồi." Tống Du đường hoàng sàm sỡ Dung Thời: "Khi trở về nhớ bôi kem dưỡng da."
Dung Thời: "...Cậu bôi giúp tôi nhé?"
Nghe họ trò chuyện chẳng coi ai ra gì, tim Hạ Niệm thắt lại, quyết định thử xem.
Khi tin tức Tống Du và Dung Thời kết hôn truyền tới tinh cầu Đế Đô, không một ai nghĩ họ nghiêm túc, Hạ Niệm cũng vậy.
Nhưng từ lúc trà trộn vào đội ngũ cho đến bây giờ, cậu ta lại thấy hình như không phải.
Cử chỉ của họ chưa chắc đã thân mật, thế nhưng ở bên nhau thật tự nhiên, hoàn toàn không miễn cưỡng.
Nếu ngay cả thân phận R10 này cũng không thể khiến Tống Du rung động, vậy sợ rằng họ nghiêm túc thật.
Chuyện đó tuyệt đối không được phép xảy ra!
Nếu Tống Du thật sự thích Dung Thời thì kế hoạch của tổ chức, kế hoạch của cậu ta, tất cả đều thất bại.
Cần phải hấp dẫn ánh mắt của cậu ấy!
Nghe thấy tiếng hô, Dung Thời bèn ngẩng đầu nhìn, Hạ Niệm nhảy lên lưng con sóc gần nhất, giơ kiếm đâm vào cổ nó.
Muốn một nhát chí mạng thì chỉ có thể tấn công phần đầu và phần cổ. Da sóc khổng lồ cứng rắn, trên đầu còn có lớp xương sọ kiên cố, muốn tay không đâm thủng chẳng có khả năng, đành thử tấn công phần cổ.
Suy nghĩ này rất chính xác.
Vóc dáng Hạ Niệm nhỏ, tuy linh hoạt hơn Alpha nhưng sức yếu, nếu một đòn không thể làm con sóc tê liệt thì chắc chắn rơi vào thế bị động, kỹ năng kém sẽ vô cùng nguy hiểm.
Lưỡi kiếm sắc bén được Hạ Niệm dùng tất cả sức lực đâm xuống, mà chỉ sâu chưa đầy năm centimet.
Con sóc ăn đau, điên cuồng giãy giụa.
Hạ Niệm đành nắm chặt tai sóc để không bị văng ra.
Nhìn cậu ta nghiêng ngả sắp ngã mà vẫn còn cố cầm kiếm đâm, mấy người đứng xem chả biết phải nói sao.
Lần trước chiến đấu với lũ nhện, tốt xấu cũng hỗ trợ chém giết phần nào, lần này thì ngay cả một con sóc cũng chẳng giải quyết xong.
Những người khác: "..."
Chủ tịch, cậu đánh giá về Omega liệu có ngang hàng với Alpha không đấy?
Thấy Tống Du và Dung Thời cứ bình chân như vại, hoàn toàn không có ý tứ hỗ trợ, họ càng chắc mẩm với suy đoán trong lòng.
Căn bản Hạ Niệm chẳng phải đại ca chó má gì sất, rõ ràng đây mới là hai đại ca chân chính đang dạy dỗ người ta này.
"Cứ thế thì không ổn." Trần Thần quan sát, chuẩn bị phối hợp chiến đấu cùng những người khác.
Tuy nhiên chưa kịp hành động, Tống Du đã ngăn cản.
"Sao nào, dám coi thường Thỏ Thỏ nhà tôi hả?"
Trần Thần: "..."
Hiện giờ khả năng Thỏ Thỏ nhà cậu chẳng thèm sĩ diện nữa, mà chỉ muốn giữ mạng kia kìa.
Tống Du nhìn Hạ Niệm, cậu ta chẳng duy trì nổi vẻ lạnh lùng nữa, trong mắt tràn đầy nỗi khủng hoảng.
"Đừng vội, đánh từng con một thôi, không nên ham."
Hạ Niệm khẽ cắn môi, toàn thân vã mồ hôi lạnh.
"Số lượng quá nhiều, e rằng một mình tôi không..."
Tống Du cứ như chẳng nghe thấy, cậu mở thiết bị đầu cuối, coi thời gian.
"Mười phút chắc đủ rồi nhỉ? Để tôi đếm ngược giúp cậu, xem xem có thể phá kỷ lục hay không, cố lên nhé!"
Hạ Niệm: "..." Móa! Vẫn không thèm tính toán hỗ trợ!
Tần Lạc liếc sang nhìn điện hạ nhà mình với ánh mắt khó hiểu: "..."
Phá vỡ kỷ lục gì? Kỷ lục biến thành con thỏ chết nhanh nhất à?
Tuy Tống Du chẳng nói rõ, nhưng chiếu theo tình hình, nếu họ Hạ kia là Thỏ Thần thật thì cậu sẽ viết ngược chữ Tần!
Đó là nhân vật nổi tiếng một phát ăn ngay đấy, sao có thể bị sóc quăng quật hệt diều đứt dây thế này?
Mắt thấy Hạ Niệm chẳng đáng tin cậy, những người khác đồng thời ra tay.
Chả xem diễn kịch nữa, tự mình tham dự.
Có họ phân tán sự chú ý, Hạ Niệm cố gắng bò lên lưng con sóc một lần nữa, đâm mạnh vào vết thương trước đó, cuối cùng cũng giết chết nó.
"Đếm ngược được một phút mười tám giây rồi, hơi chậm đó nha."
Giọng Tống Du lười biếng êm tai, hoàn toàn coi mình là khán giả.
Làn sóng bình luận tranh cãi ngất trời...
"Chỉ thế thôi á? Nháy mắt hạ gục dã thú cấp bốn? Nằm mơ giữa ban ngày à?"
"Chuyện khác chưa đề cập tới, với tư cách là một Omega thì sức chiến đấu của cậu ấy khá xuất sắc."
"Chẳng phải cặp đôi chồng chồng danh dự bảo cậu ta rất mạnh sao? Thấy cũng bình thường thôi mà."
"Dù gì cậu ấy cũng là Omega, mấy người đừng có lấy tiêu chuẩn Alpha ra mà đánh giá chứ."
"Khả năng chủ tịch chỉ khách sáo đôi câu, chúng ta lại tưởng thật."
"Bản lĩnh này không xứng đôi với nữ thần của chúng tôi, tôi xin rời khỏi thuyền."
Trong sân thi đấu, Hạ Niệm không biết hề biết trước đó bản thân được đánh giá cao, nên bây giờ liên tục bị phàn nàn.
Cậu ta muốn thay đổi tình thế, nhưng số lượng sóc nhiều đến mức chẳng rảnh bận tâm chuyện khác.
Nếu không đối phó nghiêm túc thì có thể bỏ mạng ở nơi này.
Có lẽ ấn tượng của Tống Du dành cho R10 chẳng phải từ tình bạn hay điều gì khác, mà chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ giá trị vũ lực, vậy phải không ngừng thể hiện sức mạnh thì mới có cơ hội hấp dẫn ánh mắt cậu ấy.
Điều này có lẽ đúng nếu xét theo tính cách tàn nhẫn của Tống Du.
Hoặc là Tống Du cá cược tới con số thiên văn mỗi khi R10 thi đấu, vậy cậu ấy coi R10 như đối tượng tiêu khiển, tựa như quý tộc thích nuôi dưỡng võ sĩ. R10 vốn chỉ là thứ đồ chơi liều mạng trên đấu trường để đổi lấy một nụ cười của ông chủ.
Trong nháy mắt, tâm trí Hạ Niệm quay cuồng.
Cho dù là thứ đồ chơi, cậu ta cũng chỉ có thể thông qua thân phận này để tiếp cận Tống Du.
Tống Du rất cảnh giác, trong quá khứ những Omega muốn bò lên giường cậu chẳng một ai có kết cục tốt, R10 là khe hở duy nhất.
Mũi tên rời cung không thể quay đầu, đành phải kiên trì tới cùng.
"Đã năm phút ba mươi tám giây, hôm nay trạng thái của cậu không tốt lắm." Giọng nói Tống Du lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Nghe cậu thúc giục, Hạ Niệm càng khẳng định suy đoán trong lòng.
Mà càng nghĩ vậy thì càng hoảng loạn.
"Không ổn! Dung papa mau nghĩ cách đi!" Lưu Hoành hô to.
Sức phòng ngự của lũ sóc quá vững chãi, họ đã cố hết sức, lại còn phải tránh né đôi chân to và cặp răng nanh sắc bén mọi thời khắc, thế nên càng đánh càng bị động.
Trần Thần há mồm thở dốc, hổ khẩu bàn tay phải nắm kiếm đã tê dại, khớp cổ tay đau nhức.
"Kiệt sức mất! Thế này thì chiến đấu tới bao giờ?"
Tần Lạc dùng dao chọc mù đôi mắt một con sóc, máu đỏ tím bắn lên mặt nạ bảo hộ, khiến cậu cảm thấy không khỏe chút nào.
"Nói đi nói lại, vẫn là không có vũ khí."
Dung Thời quan sát cuộc chiến, lạnh nhạt bảo: "Dùng súng phóng thử xem."
Chân Tống Du bị thương, Dung Thời không muốn bỏ cậu lại.
Không trông nom thì chắc chắn cậu sẽ làm trò xằng bậy.
"Lại là súng phóng ư?" Lưu Hoành ồm ồm: "Dùng được không?"
Bạch Đình: "Không được đâu, nó chẳng chịu nghe lời gì cả, trước khi trói được lũ sóc có lẽ tao đã bị cuốn chặt rồi."
Hồ Phong: "Biết thế tao đã đi học quăng roi từ sớm."
Dung Thời: "Tận dụng đầy đủ đặc tính của vũ khí, kết hợp với hoàn cảnh để phát huy tác dụng tối đa, quan trọng hơn là chơi thật đã."
Những người khác: "..."
Đầu óc hiểu, nhưng chân tay thì không.
"Chỉ còn lại có hai phút ba mươi giây." Tống Du nhìn Hạ Niệm, giọng nói rõ ràng trở nên lạnh lùng: "Trước kia cậu nói cậu có thể hạ gục dã thú cấp bốn trong nháy mắt, sao tôi có thể không tin cơ chứ?"
Dung Thời nhướn mày: "..."
Không phải hạ gục dã thú cấp bốn trong nháy mắt là cậu bịa ra à?
Tống Du thấy hắn nhìn mình, bèn tìm kiếm sự đồng cảm.
"Đúng không, bà xã?"
Dung Thời: "...Cậu nói sao thì đúng là vậy."
Nhóm Tần Lạc chưa tìm ra cách, nên tiến độ chiến đấu rất thong thả.
Răng nanh sóc cọ vào cổ, Hạ Niệm cố gắng tránh né đến mức cơ thể mất thăng bằng.
Một chiếc móng vuốt khổng lồ đột ngột xuất hiện trong tầm mắt, cậu ta thử điều chỉnh nhưng vô vọng, cơ thể mất kiểm soát vẫn lao về phía trước.
Cứ như vậy, cậu ta sẽ bị móng vuốt xuyên thủng!
"Cứu tôi với!" Hạ Niệm nhịn không được hô to.
Những người khác nghe thấy bèn nhìn sang.
Bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp ngừng lại trong hai giây đồng hồ.
Ngay khi móng vuốt sắp xuyên thủng lồng ngực, Hạ Niệm bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, cả người bay lên.
Cậu ta ngẩng đầu, thế mà là Dung Thời.
Dung Thời kéo cổ áo cậu ta, xoay người lướt qua bầy sóc dưới sự trợ giúp của súng phóng, rồi đáp xuống mảnh đất tương đối sạch sẽ.
Vừa chạm đất, chân Hạ Niệm mềm nhũn, nếu Dung Thời không đỡ lấy thì đã té ngã.
"Cậu ổn chứ?" Dung Thời hỏi, tay đặt sau gáy cậu ta.
"Không... không sao." Hạ Niệm suy yếu đến mức nói chuyện cũng phải cố hết sức.
Cách mấy con sóc, tầm mắt Tống Du dừng trên bàn tay Dung Thời đặt sau gáy Hạ Niệm, tròng mắt nheo lại, đáy mắt ấp ủ sát ý.
【Đang thu thập mẫu chất dẫn dụ, thời gian ước tính là ba giây đồng hồ - đã hoàn thành 40%... 75%... Đã thu thập xong.】
Nghe 01 nhắc nhở, Dung Thời lập tức buông cậu ta ra, nhấn nút trên súng phóng, thu hồi sợi dây.
"Không có dùi kim cương thì đừng làm nghề sứ, tính tình thằng nhóc Tiểu Du không phải cậu không biết, nói trước một chút, tốt cho tất cả mọi người."
Lời này một câu hai nghĩa, Hạ Niệm nghe mà hết hồn.
Cậu ta mấp máy môi, chẳng dám lên tiếng, sợ bị lòi đuôi.
Thấy Dung Thời ra tay, những người khác mắt sáng ngời.
Rốt cuộc lần này có thể học cách sử dụng Thần Khí huấn luyện khảo sát chính xác rồi!
Dung Thời đưa mắt nhìn lướt qua mọi góc độ, khi đầu nhọn trên sợi dây thu vào súng phóng, chẳng thèm rút kiếm, hắn vọt thẳng vào bầy sóc.
Tầm mắt đám người Tần Lạc bám theo thân ảnh hắn đang di chuyển rất nhanh giữa bầy sóc.
Tống Du coi thời gian, còn một phút hai mươi tám giây.
"Ra chỗ không có nấm độc rồi trốn vào trong lều đi."
Giữa bầy sóc đột ngột truyền ra tiếng nói của Dung Thời, những người khác chẳng hề thắc mắc, cấp tốc lùi về và chọn một tảng đá sạch sẽ.
Tần Lạc bấm nút con nhộng rồi tung lên phía trước, mọi người nhanh chóng chui vào lều.
"Sao lũ sóc không đuổi theo nhỉ?" Bạch Đình hỏi.
Trần Thần quan sát một lát, kích động đáp: "Chúng nó bị cuốn chặt rồi!"
Tần Lạc nhíu mày: "Rốt cuộc Dung Thời định làm gì?"
Tống Du đứng bên ngoài lều, tầm mắt nhìn chằm chằm vào nơi nào đó, chẳng ừ hử gì.
Rất nhanh, Dung Thời từ đâu đó chạy ra, bật nhảy mấy cú, uyển chuyển nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh rồi thuận tay kéo cậu vào trong lều.
"Nhìn kỹ." Dung Thời siết chặt sợi dây, nhấn vào công tắc mở chế độ dòng điện với cường độ mạnh.
"Đệt mợ!"
"Phắc! A a a a a a...!"
"Mẹ kiếp... sao có thể làm như thế được?"
Trong âm thanh quỷ khóc sói gào, toàn bộ không gian giống hệt một bóng đèn khổng lồ với vô số tia điện sáng nối nhau bắn ra, rèn rẹt vang vọng.
Mà bầy sóc đang ở trung tâm của bóng đèn khổng lồ.
Họ lập tức hiểu vì sao Dung Thời bảo họ trốn vào trong lều.
Vật liệu làm lều không dẫn điện!
Họ mau chóng ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức.
Lưu Hoành nghển cổ nhìn, tóc trên đầu lập tức bị điện giật xoăn tít, bốc lên làn khói gay mũi.
"Lùi lại! Mày không muốn sống nữa à?" Hồ Phong kéo hắn về, thuận tay đóng cửa.
Nghe âm thanh bên ngoài, tim đám người Trần Thần đập loạn xạ.
Má ơi kích thích quá đi!
Bất cẩn sẽ bị nướng chín đấy!
Nhưng... chơi quá đã!
Sau khi ngừng trong vài giây ngắn ngủi, bình luận trên chương trình phát sóng trực tiếp bắt đầu bùng nổ tựa thủy triều.
"A a a a a sao có thể làm được như thế? Dung Thời đẹp trai quá áu áu áu áu..."
"Dung papa đúng là Dung papa."
"Chết tiệt! Chẳng phải đó là hiệu ứng đặc biệt sao? Một cái súng phóng có thể gây ra động tĩnh lớn như vậy ư?"
"Khoảng cách giữa chúng ta và nhân vật lớn chỉ kém đúng một cái súng phóng mà thôi."
"Súng phóng có thể chơi như vậy ư? Hai mươi năm tao sống thật uổng phí!"
"Không biết tác dụng kỳ diệu của súng phóng thì xin mời tới diễn đàn trường quân đội và tìm kiếm "Thần Khí huấn luyện khảo sát", bằng sáng chế độc quyền của Dung papa đó nha."
Nghe động tĩnh bên ngoài, chờ đúng thời gian, Dung Thời ngắt chế độ dòng điện mạnh.
Tống Du coi đếm ngược, vừa vặn dừng ở giây cuối cùng.
Giọng cậu lộ ra ý cười: "Đúng giờ quá nhỉ?"
Dung Thời: "Tôi luôn đúng giờ."
Tống Du: "Tôi không nói anh, tôi nói Thỏ Thỏ cơ mà."
Dung Thời: "..."
Hạ Niệm nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ trên lều, ở góc độ những người khác không thấy, đôi tay cậu ta siết chặt, khớp ngón tay trắng bệch.
Quần thể nấm độc vẫn là quần thể nấm độc, sợi nấm vẫn là sợi nấm, nhưng bầy sóc đã bị nướng đen thui.
"Rải chút bột thì ăn được rồi." Lưu Hoành chép miệng, nhịn không được nuốt nước miếng, bụng thất vọng réo lên.
Bạch Đình trách: "Không sợ chết thì mày ăn đi."
Tần Lạc mắt sáng lấp lánh, cậu chạy tới đặt tay lên vai Dung Thời: "Ông anh, sao có thể làm được như thế?"
Trần Thần đứng bên suy tư: "Liên quan tới sợi nấm phải không? Một số sợi biến dị nên có thể dẫn diện, phỏng chừng quần thể nấm độc biến dị mang tính dẫn điện cực mạnh, bằng không dòng điện trên súng phóng chẳng đủ để tạo thành tổn thương lớn như vậy."
Dung Thời: "Ừ."
Trên đường trở về, bỗng Dung Thời bị Tống Du nắm chặt tay.
"Muốn anh hai dẫn đi hả?"
Cậu lạnh lùng, rút khăn tay trong túi ra cẩn thận chà lau tới mấy lần.
"Anh chính là bạn nối khố của cậu ấy, sao có thể tùy tiện chạm vào Omega như vậy?"
Dung Thời: "..."
Ngụy biện kiểu gì đây?
Thấy cậu lau rất nghiêm túc, Dung Thời: "Vậy có thể tùy tiện chạm vào Alpha không?"
Tống Du: "Đương nhiên, cậu ấy bảo được."
Dung Thời: "..."
Cậu nói gì cũng đúng hết.
Giai đoạn trừng phạt kết thúc, sợi nấm phía trước tản ra, một con đường xuất hiện.
Đi chưa được trăm mét, lại tiến vào phần thi vấn đáp.
Lần này vẫn là đề vật lý lượng tử.
Tần Lạc: "Tốt xấu gì tôi cũng là học sinh giỏi, ông không nên dùng loại đề bậc thầy này tán tỉnh tôi như vậy chứ?"
【...】
Trần Thần: "Quá khinh người!"
Dung Thời: "Coi như luyện tập cho khóa sau đi."
Lời này khiến mắt mọi người sáng rực, họ thi nhau móc súng phóng ra, nóng lòng muốn thử.
Mười phút sau, ánh điện lóe lên, họ ngửi mùi thịt nướng rồi tiếp tục tiến về phía trước.