Sau khi câu hỏi được tung ra, màn hình phát sóng trực tiếp tràn ngập tiếng cười...
"Mortis thế mà rén ha ha ha ha ha..."
"Trong lòng tui hình tượng của nó từ ông già nghiêm khắc nháy mắt biến thành nhóc con dễ thương nhút nhát."
"Nó cũng có ngày hôm nay, chủ tịch trường quân đội đã báo thù cho tao ha ha ha ha..."
"Mới từ trường quân đội tới, mạn phép hỏi một câu Mortis là ai thế?"
Thiên Phàm cầm cốc giữ nhiệt ngồi trên xích đu xem phát sóng trực tiếp, nụ cười trên môi chưa từng dừng lại.
Xem thằng nhãi Dung Thời bẫy người ta thật sự rất sung sướng.
Trên chiếc sô pha mềm xốp nhỏ, hai bé con ngồi bên nhau, vừa uống nước trái cây vừa xem hai anh trai bẫy người.
Coca ngồi dựa vào ghế cứ như đại gia, một tay cầm bình sữa đựng nước xoài uống, tay còn lại giơ lên.
"Câu này tớ biết! Meo Meo ba mươi con, Thỏ Thỏ hai mươi con."
Miên Miên ôm bình sữa đựng nước dưa hấu, xem cực kỳ nghiêm túc.
"Tớ cũng muốn trở nên lợi hại như vậy."
Khi màn hình chuyển sang đội ngũ khác, Miên Miên trượt từ trên sô pha xuống, vào phòng ngủ kéo con thỏ chột mắt ra, vừa xem phát sóng trực tiếp vừa luyện quật ngã qua vai.
Hôm nay cần phải hoàn thành hai mươi lần!
Trong sân thi đấu, đám người Tần Lạc cảm thấy khó mà tin nổi.
Đường đường là hệ thống Mortis điều khiển Học viện Hoàng gia, chỉ vì tránh né khâu trừng phạt mà không từ thủ đoạn, ra câu hỏi dành cho trẻ mẫu giáo thế này ư?
Mấy người Tần Lạc hai mặt nhìn nhau.
Đề đơn giản như vậy mà đáp sai, vậy không phải vứt mặt mũi về tận nhà bà ngoại à?
Nhưng nếu tùy tiện đáp đúng thì bỏ lỡ cơ hội tốt để luyện tập cho khóa sau?
Chả phải lúc nào cũng được Dung papa chỉ bảo.
Năm người giao lưu bằng ánh mắt một phen, cuối cùng nhất trí đáp bừa, mặt mũi trị giá mấy đồng, Dung papa chỉ đạo đương nhiên quan trọng hơn!
Tần Lạc tự tin trả lời: "Mèo ba mươi con, thỏ một trăm con."
【...】
Trần Thần giả vờ kinh ngạc: "Cậu đừng đáp lung tung, sao thỏ có thể nhiều vậy?"
Tần Lạc vẻ mặt vô tội: "Sai làm sao được, loại trừ giống đặc biệt ra thì đuôi dài là mèo, ba mươi con, đuôi ngắn là thỏ, hai mươi con."
Trần Thần: "Nhưng vừa rồi cậu bảo một trăm con."
Tần Lạc: "Chả phải thỏ động dục quanh năm sao? Lúc đếm ngược sẽ sinh ra một lứa, hai mươi con tương đương với mười đôi, một đôi sinh một lứa, mà trung bình một lứa tám con, vậy tức là tám mươi con thỏ, không thể nhầm lẫn được."
Trần Thần chống cằm suy tư: "Logic rất chặt chẽ, tư duy thực rõ ràng, tại tôi nghĩ vấn đề đơn giản quá."
Trên màn hình phát sóng trực tiếp mọi người cười sằng sặc...
"Mẹ kiếp hai người này hát đệm đúng không? Suýt chút nữa tôi tin sái cổ! Ha ha ha ha..."
"Hệ thống cũng sợ kẻ ác, tao bắt đầu cảm thấy ông già Mortis thật đáng thương, ha ha ha..."
"Mortis: Cậu đi đi! Nhanh dùm cái!"
"Thế quái nào tôi lại cảm thấy rất có lý! Thậm chí mèo thỏ cũng có khả năng ở cùng với nhau nữa cơ."
"Mèo thỏ bị ngăn cách bởi hàng rào sinh sản, có ở cùng với nhau cũng chả sinh con, chẳng ảnh hưởng đến đáp án chứ nhỉ?"
"Đề chưa nói mèo thỏ có biến dị hay không, nhỡ chúng nó biến dị xong chẳng bị ngăn cản bởi hàng rào sinh sản thì sao?"
Bình luận dần dần chệch hướng, một đi không trở lại.
Dung Thời đứng cạnh Tống Du, nghe 01 báo cáo.
【Bước đầu phán đoán tỷ lệ xứng đôi giữa kim chủ papa và con thỏ giả là 58%, tuy nhiên hai người đều không giải phóng lượng lớn chất dẫn dụ nên rất có khả năng tồn tại chênh lệch. Xét theo tình huống của anh em Lâm thị thì đồ thị chất dẫn dụ của con thỏ giả có khả năng chưa chuẩn.】
Dung Thời nhăn mày, độ ấm trong mắt dần giảm xuống.
Mới chỉ phán đoán bước đầu mà tỷ lệ những 58%, tương đương cao.
Cánh tay đột nhiên bị huých nhẹ, tai hắn nghe thấy Tống Du thong thả hỏi: "Thỏ Thỏ động dục quanh năm thật à?"
Dung Thời: "...Sao tôi biết."
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Tống Du liếc sang: "Anh không phải Thỏ Thỏ... bạn nối khố của Thỏ Thỏ sao?"
Dung Thời: "...Cậu ấy đâu có động dục với tôi."
Tống Du: "Trách không được anh chỉ có thể làm bạn nối khố."
Dung Thời: "..."
Nhìn hắn nghẹn lời, Tống Du mỉm cười, tâm trạng vui vẻ.
Thấy Mortis đáp lại, Tống Du quay đầu nhìn, bên tai nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Dung Thời: "Nhưng có khả năng cậu ấy sẽ động dục với cậu đấy."
Ngón tay rũ bên hông hơi cuộn tròn, ánh mắt Tống Du mở to.
Cậu chưa kịp lên tiếng thì nghe Dung Thời nói tiếp: "Chỉ cần cấp đủ chi phiếu, chú tâm học tập phương pháp tôi dạy, chuyện theo đuổi cậu ấy không thành vấn đề."
Tống Du: "..."
Nếu anh thích cái áo choàng* này như vậy, tôi sẽ cho anh khoác đủ.
(Khoác áo choàng: chỉ hành động dùng ID phụ)
Dung Thời chỉ thuận miệng nói, căn bản chẳng để trong lòng, cho đến khi cởi áo choàng mãi không xong, hắn mới dần tỉnh táo, phát hiện bản thân càng đi càng xa trên con đường tự tìm chết.
Hiện giờ sự chú ý của hắn đều đặt trên người Hạ Niệm.
Bé Mèo Tống cố ý thiết lập nhân vật ngưỡng mộ vũ lực của Thỏ Thỏ, dẫn tới Hạ Niệm thất bại với ý định chơi trội trong vòng thứ nhất thì bây giờ bắt đầu thành thật.
Tỷ lệ xứng đôi cao như vậy, không thể để họ quá thân cận.
Đáp xong, ước chừng ba phút, Mortis mới có phản ứng.
【...Trả lời sai.】
Hệ thống thông minh tuy có quyền lựa chọn câu hỏi, nhưng lại không thể tự đánh giá câu trả lời ấy đúng hay sai.
Tần Lạc Trần Thần đập tay, chỉ kém không lớn tiếng hoan hô.
Bầy thỏ chỉ cao tầm nửa thân người, chen chúc nhảy ra, đôi mắt ngập nước ngước nhìn họ.
Tần Lạc giơ kiếm và súng phóng, cúi đầu nhìn bầy thỏ vây quanh chân, không tài nào xuống tay được.
Nếu đây cũng là thú biến dị cấp ba, vậy chúng là bầy thỏ con mới sinh.
Hệ thống Mortis lưu manh này, vì giảm tổn thất đúng là chuyện gì cũng có thể làm được!
Mấy thanh niên cao to nào đã rơi vào trường hợp này bao giờ, liên tục bị ép lui về phía sau, không biết phải thế nào.
Bóng người nhoáng lên, Dung Thời quay đầu sang, Tống Du đã biến mất.
Trong chớp mắt, đối phương chen vào bầy thỏ con, nhìn trái ngó phải, chẳng biết nên sờ con nào trước.
Dung Thời: "..."
Lúc này mới giống một cậu nhóc.
Một chú thỏ con đột ngột nhảy về phía Tống Du.
Mắt thấy nó không lộ móng vuốt, chỉ có lớp thịt đệm mềm mại, Tống Du chuẩn bị giang hai tay nghênh đón.
Kích cỡ này giống hệt thú bông Thỏ Thỏ đưa cho cậu, xúc cảm nhất định rất tuyệt!
Ánh sáng lạnh chợt lóe lên trước mắt, chú thỏ con đang nhảy lên bị chém đứt đầu.
Máu tươi vẩy ra trong tích tắc, hệt những đóa mai rơi trên nền tuyết, đặc biệt chói mắt.
"Cẩn thận." Sau lưng vang lên giọng Hạ Niệm, Tống Du cảm thấy tay trái bị người kéo lùi về: "Đây đều là dã thú biến dị cấp ba, đừng để vẻ bề ngoài của chúng nó lừa gạt."
Tay Tống Du đang nâng lên lại buông thõng xuống, cậu nhìn chú thỏ con mất đầu nằm trên mặt đất, máu không ngừng tuôn ra khỏi cổ.
"Thỏ con chết rồi."
"Chết thì chết." Hạ Niệm đứng chắn trước người cậu: "Nơi này để tôi đối phó."
Tầm mắt bị che lại, ánh mắt Tống Du rời lên cổ cậu ta, bàn tay buông thõng bên hông nâng lên lần nữa.
Sống lưng bỗng phát lạnh, trực giác cho biết phía sau có nguy hiểm, Hạ Niệm quay phắt đầu lại thì thấy Dung Thời đang kéo tay Tống Du, mang người trở về.
Tống Du khoanh tay dựa vào thân cây, giọng lành lạnh: "Thỏ Thỏ lại giết Thỏ Thỏ, quá nhiều mất mát."
Nhìn vẻ mặt không vui, Dung Thời cố nén mới không đưa tay lên bẹo má cậu.
"Thích thì trở về tôi mua cho cậu một con để nuôi."
Vừa rồi nếu không kịp ngăn cản, Hạ Niệm đã trở thành thi thể.
Hiện giờ tất cả chưa rõ ràng, nếu có thể tra ra được manh mối từ Hạ Niệm là tốt nhất.
Tống Du muốn giết, hắn chẳng ý kiến gì. Thế nhưng không phải ở đây, ngay trước mắt tất cả mọi người.
Tống Du cười nhạo: "Khỏi cần, con nuôi ở nhà sắp chết rồi."
Dung Thời: "..."
Mấy người Tần Lạc tranh chấp với Hạ Niệm đang sẵn sàng bộc lộ tài năng.
Năm chọi một, hơn nữa Hạ Niệm vốn thiết lập thành nhân vật trong trẻo lạnh lùng, thế nên cãi không lại.
Mọi người bèn dùng sợi dây trên súng phóng xua bầy thỏ con trở về.
Rời khỏi khu vực nấm độc, nửa đường họ gặp đội ngũ khác, Lục Minh cũng ở trong đó.
Hắn và Triệu Loan liếc mắt thì nhìn thấy Dung Thời, cả hai không khỏi kinh ngạc.
"Sao mấy người nhanh vậy?"
Lúc ở tổ kiến, Dung Thời và Tống Du đã mất tích vài giờ, sau đó còn phải trị liệu khẩn cấp thêm mấy tiếng đồng hồ, đáng lẽ gần một ngày lộ trình mới bắt kịp bọn họ, thế mà lại chạm trán ở đây.
Đội ngũ kia khác với đội Dung Thời, trên người ít nhiều đều mang thương tích, quan sát sẽ nhận ra họ đã trải qua một phen khổ chiến.
Lưu Hoành và Tưởng Tinh Trạch vốn có xích mích, Lục Minh lại quan hệ tốt với Tưởng Tinh Trạch, thế nên hắn truyền cảm giác chán ghét sang cho Lục Minh.
"Vốn đã nhường mấy người rồi, ai dè chậm chạp quá thể, mất hơn một ngày mới tới được đây."
Một câu lôi kéo phần lớn thù hận.
Thấy Lưu Hoành lên tiếng, Bạch Đình và Hồ Phong lập tức gia nhập.
Hai đội ngũ hung hăng tiến vào khu vực vấn đáp vượt màn thứ tư.
【Ưu tiên đội ngũ tiến vào trước trả lời câu hỏi.】
Màn hình ảo hiện lên thông tin đội của Lục Minh.
Lưu Hoành: "Mé! Quy củ này định ra từ khi nào?"
Trần Thần: "Khả năng mới bổ sung tạm thời, vì không muốn cho chúng ta trả lời câu hỏi."
Lưu Hoành: "..."
Đội ngũ kia nghe họ đối thoại, có người quái gở bảo: "Chậm tức là chậm, tưởng mình là ai chứ, Mortis đã tồn tại gần hai trăm năm, chưa bao giờ nể nang kẻ nào."
Hàm ý là họ khoác lác.
Lục Minh tiến lên nửa bước, chuẩn bị trả lời câu hỏi.
Đây là câu hỏi cuối cùng.
League lần này, chưa nói cấp cao trong quân đội, ngay cả người phía trên cũng chú ý.
Nếu chiến thắng, không đề cập tới giải thưởng thông thường thì rất có khả năng được tuyển vào quân đội, trở thành trọng điểm bồi dưỡng.
Dòng chữ trên màn hình ảo hiện ra, lần này là câu hỏi thuộc lĩnh vực lý luận quân sự.
Mấy người Tần Lạc đọc, vô cùng bất mãn.
Tần Lạc: "Vì sao câu hỏi của họ bình thường, còn của chúng ta thì chả đúng chủ đề gì cả?"
Bạch Đình: "Muốn chĩa mũi nhọn vào chúng ta đây mà."
Trần Thần: "Nếu đề dạng này thì chúng ta đã giành chiến thắng từ sớm."
Đội ngũ kia lần lượt liếc mắt.
Rõ ràng đề rất khó nhằn, thế mà nghe họ nói lại cảm thấy dễ dàng vậy? Chiến thuật tâm lý chăng?
Tận lúc năm phút đếm ngược sắp kết thúc, Lục Minh mới vất vả đáp.
Đội ngũ của hắn thở phào nhẹ nhõm, nhưng bên Dung Thời lại nhíu mày.
Hình như đáp trật rồi.
Quả nhiên Mortis đưa ra nhận định.
【Câu trả lời chưa hoàn chỉnh, tiến vào giai đoạn trừng phạt, đội ngũ không vấn đáp không được phép hỗ trợ.】
Năm người Tần Lạc: "..."
Đề phòng trộm cắp hả ông già?
Âm thanh sột sột soạt soạt truyền tới từ đám nấm độc phía sau.
Dung Thời lắng nghe trong hai giây, ánh mắt bỗng biến đổi, hắn ôm bả vai Tống Du kéo sang bên, đồng thời cảnh cáo những người khác: "Mau tránh xa quần thể nấm độc phía sau!"
Sợi nấm đột ngột bắn ra chiếm cứ chỗ bọn họ vừa đứng, một sợi thật nhỏ xẹt qua mu bàn tay Dung Thời, để lại vệt máu.
Tống Du phản ứng rất nhanh, trở tay rút dao chặt đứt sợi nấm bắn tới, mũi mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi.
"Đệch! Màn này chính là quần thể nấm độc?"
"Số lượng như vậy thì chiến đấu thế quái nào? Làm gì có lựa chọn khác ngoài đầu hàng."
Dung Thời: "Dùng súng phóng dẫn dắt chúng nó rời đi."
Những người khác nghe thế, lập tức quăng dây về phía sợi nấm.
Trong quá trình bay, quả nhiên sợi nấm xung quanh bị cuốn lấy, ước chừng dày tới vài vòng.
Lưu Hoành: "Mẹ kiếp chẳng dùng điện được, nếu không cả lũ sẽ bị nướng chín hết."
Bạch Đình: "Đốt lửa thì sao?"
Hồ Phong: "Vậy chúng ta trốn vào chỗ nào?"
Tần Lạc khẽ cắn môi, hung hăng lườm Lục Minh.
"Lại dính tội liên đới, chỉ giỏi hãm hại người."
Lục Minh mặt mũi tối tăm đối phó với sợi nấm, trong đầu chỉ nghĩ cách làm sao thoát khỏi nguy hiểm.
Triệu Loan bảo vệ Lục Minh, trào phúng: "Do chúng mày xui xẻo, không trách người khác được."
"Á... Cứu mạng!"
Đột nhiên nghe thấy tiếng hét thảm thiết, Dung Thời quay sang nhìn.
Một Beta thuộc đội Lục Minh bị cuốn thành con nhộng, đang bị kéo về phía quần thể nấm độc.
Dung Thời rút dao găm giắt bên hông phóng qua.
Sợi nấm bị chém đứt, Beta ngã xuống đất, không thể nhúc nhích. Thế nhưng vị trí của hắn quá gần quần thể nấm độc nên không một ai dám chạy tới cứu.
Mắt thấy sợi nấm lại cuốn lấy người, Dung Thời lạnh lùng bảo: "Còn thất thần làm gì, mau cứu người!"
Giọng điệu sắc bén khiến lồng ngực kẻ khác chấn động, lập tức chạy tới kéo người trở về.
"Quản họ làm gì?" Tống Du lần theo mùi máu tươi thì thấy mu bàn tay Dung Thời bị thương, tâm trạng cậu dần nóng nảy: "Tốc chiến tốc thắng!"
Trước mắt trắng xoá một mảnh, sợi nấm nhỏ hệt sợi bông tràn ngập toàn bộ không gian.
Cứ chặt đứt một mảng lại có mảng khác bay qua, súng laser trở nên vô dụng, bọn họ lâm vào cuộc khổ chiến.
Lưu Hoành hô to: "Dung papa!"
Bạch Đình phụ họa: "Papa, mạng giao cho cậu!"
Hồ Phong: "Màn này nằm ngoài đề cương."
Tần Lạc: "Chị dâu cứu mạng!"
Dung Thời: "..."
Hắn trở tay rút súng phóng, tung sợi dây về một phía.
Bình luận trên chương trình phát sóng trực tiếp chuyển hướng, thay họ cầu phúc.
"Mức độ trừng phạt lần này quá cao đi?"
"Bởi liên quan tới hai đội ngũ chăng?"
"A a a a a a chủ tịch cố lên!"
"Đến thời điểm nguy hiểm lập tức gọi papa."
"Chẳng biết Dung Thời có phương pháp hóa giải hay không? Thật mong chờ!"
"Cách màn hình cũng cảm thấy hít thở khó khăn!"
Tần Lạc dùng cả kiếm và dao găm nhưng số lượng quá nhiều, sơ ý để sợi nấm quấn vào cổ chân, lập tức bị kéo mạnh.
"Mịa!"
Thời điểm này mà té ngã là xong đời, sợi nấm có thể bao phủ cậu trong khoảnh khắc.
Trước khi bị ngã, lực kéo trên cổ chân bỗng biến mất.
Cậu không rảnh tự hỏi, khó khăn trở mình, gắng gượng ổn định cơ thể.
Đang chuẩn bị giơ tay chém sợi nấm trước mắt, một luồng gió mạnh đột ngột quét qua, toàn bộ sợi nấm bị dẫn đi.
Tần Lạc nhìn theo, chúng đã quấn quanh sợi dây trong tay Dung Thời.
Đầu sợi dây có gì đó rất nặng, sợi nấm bao vây nên không trông rõ.
Súng phóng trong tay bọn họ chẳng mấy khi nghe lời, nhưmg vào tay Dung Thời thì hệt chú mèo con ngoan ngoãn, chỉ đâu đánh đó.
Dung Thời điều khiển sợi dây bay trong không trung, hấp dẫn toàn bộ sợi nấm.
Sợi nấm hệt sợi đường không ngừng quấn quanh, dần dần sợi dây biến thành một chiếc kẹo bông lớn mềm dẻo.
Dung Thời quay đầu nhìn Tống Du.
Ánh mắt hai người đối diện trong khoảnh khắc, chẳng cần bất cứ ngôn ngữ gì đã hiểu suy nghĩ của đối phương.
Tống Du phóng kiếm trong tay về phía sợi nấm, ngay lập tức Dung Thời điều khiển sợi dây xẹt qua lưỡi kiếm.
Sợi nấm bị cắt đứt dần dần bong ra từng mảng.
Những người khác thấy chiêu này hữu hiệu, bèn bắt chước.
Dung Thời quay đầu nhìn Tống Du: "Đi!"
Tống Du trở tay rút súng phóng, cùng Dung Thời chạy ngược hướng nhau.
Chờ đến khi hội hợp, súng phóng trong tay Tống Du và Dung Thời giao nhau.
【Tới lượt đại gia 01 ra tay!】
Ở góc độ không một ai trông thấy, khóa trang trí trên thiết bị đầu cuối cá nhân của Dung Thời mở ra, tinh thể màu lam tựa như nước nhanh chóng lan tràn dọc sợi dây.
【Lưỡi dao đã sẵn sàng.】
Dung Thời ấn nút thu hồi.
Xoẹt một tiếng.
Toàn bộ sợi nấm bị cắt đứt đôi.
Những người khác đang liều mạng tung dây thì đột nhiên chẳng thấy sợi nấm đâu nữa.
Ngẩng đầu lên, phắc, toàn bộ sợi nấm biến mất, không gian trở nên sáng sủa!
Tiếng hú "A a a a a a" lấp kín phần bình luận trên màn hình phát sóng trực tiếp, gần hai mươi người tại hiện trường trố mắt chớp chớp, rồi sau đó reo hò.
"Thật lợi hại!"
"Papa trâu bò!"
"Chủ tịch quá mạnh áu áu áu áu!!"
"Trời ạ, dùng súng phóng cắt toàn bộ sợi nấm ư?"
"Quá hoành tráng!"
Dung Thời cất súng phóng, đang định trở về, bàn tay bị nắm lấy.
Tống Du nhíu mày: "Không xử lý vết thương à?"
Dung Thời: "Chẳng rảnh."
Tống Du đen mặt, lấy khăn từ trong túi ra, lau vết máu chảy trên tay hắn.
Thấy cậu cúi đầu, dáng vẻ nghiêm túc, tâm tình Dung Thời không tệ.