Sau khi nói xong, Dung Thời nghe thấy một tiếng hừ lạnh êm tai...
"Anh tưởng tôi không biết nên phải nhờ anh dạy à?"
Hắn nhăn mày lại: "...Cậu biết á?"
Nhận thấy sự nghi ngờ trong ánh mắt hắn, Tống Du nhìn hắn cười: "Sao, muốn so thử không?"
So xem ai đi tiểu xa hơn?
Dung Thời liếc nhìn màn hình ảo trên tòa nhà phía xa, chậm rãi bước xuống bậc thang.
"Đi thôi."
Thế mà không cắn câu? Tống Du bám theo sau: "Bây giờ đi đâu?"
Dung Thời không quay đầu lại, tay phải vươn ra sau bắt lấy tay Tống Du.
"Xem phim, nhưng trước hết phải dẫn chú mèo con lượn một vòng để tiêu hóa thức ăn đã."
Tống Du: "..."
Hai Alpha cao ráo nắm tay bước trên đường, chắc chắn là cảnh tượng hấp dẫn tầm mắt.
Chỉ nhìn bề ngoài, Tống Du là chàng trai với vẻ đẹp lãng tử, nắm tay ai đó bước trên đường quá đỗi bình thường.
Nhưng Dung Thời toàn thân tỏa ra khí chất người sống chớ tới gần, vẻ mặt vô cảm hệt chiếc tủ lạnh di động lớn, ai trông thấy mà không cảm nhận được hơi lạnh cơ chứ?
Chẳng phải kiểu người này thường rất kín đáo sao?
Thế mà ngang nhiên nắm tay người cùng giới?
Kích thích quá đi?
Người qua đường trông thấy họ ai cũng thầm nhủ một câu – oát đờ heo?
Quả nhiên quyết định có thể ở bên nhau hay không chả phải giới tính, mà là giá trị nhan sắc.
Đi ngang qua một trung tâm thương mại lớn, Dung Thời nhận thấy Tống Du liếc sang bên đó tới mấy lần, bèn chuyển hướng.
Tống Du: "Anh muốn mua gì à?"
Dung Thời: "Ừ, qua xem giày thể thao."
Chỉ sợ cơ hội dùng không nhiều lắm.
Bước vào cánh cửa lớn, Dung Thời buông tay Tống Du ra.
Nắm tay cả một đoạn đường đã đạt giới hạn tối đa.
Tống Du cũng không quen, như này vẫn cảm thấy thoải mái hơn.
Chắc hẳn cậu con trai nào cũng yêu thích giày thể thao, nhắc tới đề tài này sẽ có vô số điều để nói. Tuy Tống Du toàn đi loại hoàng gia đặt làm riêng, cũng chả ảnh hưởng đến tình yêu dành cho các nhãn hiệu giày thể thao.
Tống Du tùy tiện chọn mẫu giày của một thương hiệu lớn: "Tôi xây biệt thự ở nhà để chuyên sưu tầm các loại giày thể thao, sau này có cơ hội sẽ dẫn anh tới xem."
Dung Thời đang thưởng thức một mẫu khác, thuận miệng đáp: "Cậu là phú bà nhỏ."
Tay Tống Du đặt giày xuống hơi khựng lại, thì nghe hắn nói tiếp: "Am hiểu nhất cách phá của."
Tống Du: "..."
Hẹn hò cũng chẳng quên chọc ngoáy cậu, người này nhất định không phải Thỏ Thỏ.
"Xin chào quý khách, đôi giày đó là phiên bản dành cho người sưu tầm về bộ phim bom tấn năm nay, trên tinh cầu Đế Đô chỉ có hai trăm đôi." Một nữ phục vụ Beta trẻ tuổi đi tới.
Cô đã làm nghề này mười mấy năm, luyện được đôi mắt tinh tường, chỉ cần liếc nhìn đã biết khách hàng giàu hay nghèo, và mua được đôi giày trị giá bao nhiêu.
Hai vị này khí chất phi phàm, quần áo không phải nhãn hiệu lớn nhưng chất liệu khó tìm.
Thoạt nhìn giống con dê béo dễ làm thịt.
"Hai trăm đôi á?" Trong tích tắc Tống Du mất hứng: "Hai đôi thì còn cân nhắc."
Nữ phục vụ: "?"
Thấy họ định rời đi, cô nhanh trí, ôm đôi giày chạy đến trước mặt Dung Thời.
"Ngài không cảm thấy màu sắc đôi giày này rất hợp với làn da của bạn trai mình sao?"
Dung Thời nhìn giày lại nhìn Tống Du, cảm thấy đúng là hợp.
Nữ phục vụ: "Hôm nay có sự kiện 520, mua hai đôi sẽ được tặng một bông hoa hồng!"
Tống Du: "Hoa hồng á, thật... " quê mùa.
"Tôi mua."
Chữ cuối cùng chưa kịp rời khỏi miệng, Dung Thời đã đi theo nữ phục vụ để trả tiền cho đơn hàng.
Năm phút sau, Tống Du xoay xoay bông hồng trắng trong tay, nhìn thế nào cũng cảm thấy thanh tao, thoát tục.
Dung Thời liếc nhìn: "Đây chẳng phải là hoa nguyệt quý sao?"
Tống Du: "..."
Dung Thời: "Biệt danh rất hợp với cậu."
Tống Du: "Biệt danh gì?"
Dung Thời: "Nữ hoàng của các loài hoa."
Tống Du: "..."
Cậu khẽ cắn môi: "Vậy hoàng đế các loài hoa đâu?"
Dung Thời ngẫm nghĩ: "Hoa Bá Vương chăng?"
Tống Du: "..."
Quỷ tin anh.
Vào thời điểm này, trung tâm thương mại khá thưa thớt.
Trên đường ra bên ngoài, Dung Thời thấy một cặp đôi trẻ tuổi đi ngang qua.
Omega: "Nếu mười lăm năm sau em bị hói thì anh có còn yêu em nữa không?"
Alpha: "Nhóc con ngốc nghếch à, Omega sẽ không bị hói."
Omega: "Nhưng nếu anh hói thì em sẽ đá anh để đi tìm người đẹp trai hơn."
Alpha: "...Anh sẽ cố gắng không để bị hói."
Một cửa hàng bánh kẹo phía xa thu hút sự chú ý của Tống Du, cậu đang nghĩ xem nên dùng cớ gì để kéo Dung Thời qua đó thì bỗng nghe thấy hắn tự tin bảo: "Mười lăm năm sau tôi còn đẹp trai hơn bây giờ, đầu không bị hói."
Tống Du: "...Thế cho nên?"
Dung Thời: "Nói để cậu biết ấy mà."
Tống Du: "..."
Lần đầu hẹn hò, dùng ngôn ngữ con người có được không?
Đi tới ngã rẽ, Dung Thời định theo đường cũ ra ngoài, lại bị Tống Du kéo sang lối khác.
Nhân viên cửa hàng là một Omega trạc tuổi họ, mắt sáng lên khi thấy hai Alpha bước tới.
"Hai vị có muốn mua kẹo cho người yêu không? Hãy nếm thử xem."
Dung Thời nhón một cái, định bỏ vào miệng thì thoáng thấy chú mèo con nào đó cứ mở to đôi mắt nhìn hắn chằm chằm.
Xoay cổ tay, nhét kẹo vào miệng đối phương.
Dung Thời: "Cậu giúp tôi nếm thử."
Tống Du khẽ hừ: "Tạm được."
Dung Thời đổi sang loại khác: "Kẹo này thì sao?"
Tống Du há mồm cắn: "Cũng vậy."
Dung Thời lại đổi tiếp: "Thế còn đây?"
Tống Du ghét bỏ: "Quá ngọt."
Nhân viên cửa hàng: "..."
Không kịp đề phòng bị cơm chó đột ngột ập vào mặt.
Dung Thời dùng thiết bị đầu cuối quét lên bộ phận cảm ứng: "Cho tôi tất cả những loại vừa nếm, mỗi thứ một phần."
Tống Du liếc hắn: "Mua nhiều vậy làm gì?"
Dung Thời: "Đút mèo ăn."
Tống Du: "..."
Lắc lư cả đoạn đường mới tới rạp chiếu phim, sảnh chờ chật ních người.
Dung Thời lấy vé rồi kéo cậu đi mua hai hộp bỏng ngô cỡ lớn nhất, cộng thêm hai ly trà sữa.
Tống Du nhìn kích cỡ, vừa chế nhạo vừa nhận lấy: "Ăn xong khó mà đi vệ sinh."
Tầm mắt Dung Thời lướt qua sảnh chờ, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Sợ gì, tôi sẽ giúp cậu."
Tống Du cầm bỏng ngô bỏ vào miệng: "Anh định giúp thế nào?"
Hai người tìm một góc rồi ngồi xuống, Dung Thời mở ly trà sữa ra trước mặt Tống Du: "Cậu muốn biết thật à?"
Tống Du: "..."
Vì sao họ lại chọn đề tài thú vị quá vậy?
Cả hai chả có mấy năng khiếu nghệ thuật, thế nên họ chọn bộ phim chiến tranh giữa các vì sao, cốt truyện tương đối đơn giản, chủ yếu để xem hiệu ứng đặc biệt và các cảnh chiến đấu.
Bởi vì diễn viên là ngôi sao hàng đầu nên khán giả chật ních.
Cảnh quay mạo hiểm kích thích, kỹ năng diễn xuất đỉnh cao, mọi người đều xem chăm chú.
"Kỹ năng điều khiển cơ giáp của vai chính còn chẳng bằng anh."
Trên hàng ghế cuối cùng, Tống Du tay bỏng ngô tay trà sữa, vừa xem vừa làu bàu.
Trong ánh sáng nhảy nhót, khóe miệng Dung Thời khẽ cong lên.
"Phim sử dụng kỹ xảo, đương nhiên khác với cảnh chiến đấu thực sự."
Tống Du duỗi tay bốc bỏng ngô, nhướn mày: "Nhưng hắn đánh đấm quá xoàng, nếu anh mà chỉ đạo võ thuật, doanh thu phòng vé của bộ phim này bét nhất cũng phải gấp ba."
Dung Thời trực tiếp đưa hộp bỏng ngô đến bên miệng cậu: "Chờ khi nào về hưu tôi sẽ cân nhắc."
Tống Du há miệng, chống cằm hớp một ngụm trà sữa: "Nhưng mà anh vẫn kém xa cậu ấy."
Dung Thời: "..."
Đối với những người từng xông pha chiến trường, bộ phim có rất nhiều sạn, thế nên dễ dàng đánh mất hứng thú.
Dung Thời chẳng thích xem phim, đi cùng Bé Mèo Tống chỉ để giết thời gian.
Bả vai đột nhiên chùng xuống, Dung Thời quay sang nhìn.
Sau khi tự đút mình ăn no, Bé Mèo Tống đã ngủ thiếp đi rồi.
Dung Thời cầm lấy hộp bỏng ngô suýt đổ, thả lỏng cơ thể để cậu dựa vào thoải mái hơn.
Âm thanh máy móc va chạm và tiếng bom oanh tạc vang vọng khắp phòng, thế nhưng Dung Thời chỉ nghe thấy tiếng hít thở chậm chạp, nhẹ nhàng bên tai.
"Cậu biết thật ư?" Dung Thời dứt lời, cảm thấy bản thân hỏi một người đang ngủ thật kỳ cục, bèn quay đầu tiếp tục xem phim.
Tống Du dựa vào vai hắn, khóe miệng vừa cong lên lại mau chóng mím xuống.
Trên mạng, dư luận tiếp tục sôi trào.
Trần Thần phát động lực lượng của mình, chia sẻ bài đăng trên các nền tảng xã hội lớn, trực tiếp đưa Tống Kha ra mắt với vị trí trung tâm.
Tầng lớp quý tộc và cấp cao trong quân đội theo dõi sát sao, càng ngày càng khó hiểu.
Đây chính là đại vương tử! Trong video có gương mặt của đại vương tử!
Mặc kệ thật hay giả, vị trong cung chắn chắn sẽ hành động, không để triển lãm công khai trước mặt dân chúng thế này.
Nhưng tình hình hiện giờ thật kỳ lạ, đã mấy tiếng trôi qua, bài đăng kia chẳng những không bị xóa, mà còn được chia sẻ ầm ầm.
Mấu chốt là những bài chia sẻ cũng không bị xóa?
Lẽ nào hướng gió trong cung thay đổi?
Ngoài sáng trong tối không biết có bao nhiêu phe phái, bởi vì bài đăng mà triệu tập cuộc họp bí mật để thảo luận tình hình.
Càng thảo luận càng mờ mịt.
Kệ họ nghĩ gì, trong cung sao có thể để mặc cho bài đăng tồn tại!
Trên các nền tảng xã hội lớn, hot search #Tống Kha có chịu xin lỗi không# đột ngột xuất hiện, nhanh chóng chiếm lĩnh vị trí đầu.
"Mẹ kiếp Tống Kha là ai, phiền phức, chỗ nào cũng thấy cậu ta!"
"Có lẽ là ngôi sao mới nổi chăng, mua hot search quá rõ ràng."
"Video kia là một đoạn phim hả? Nếu vậy thì diễn xuất khá tốt, tao bắt đầu thấy ghét cậu ta rồi."
"Ngu dốt là tội lỗi! Ngôi sao mới nổi con mọe gì, đó là đồng phục huấn luyện của Học viện Hoàng gia đấy!"
"Phắc! Giới quý tộc cũng thịnh hành kiểu treo người lên cho cộng đồng mạng ném đá sao?"
"Thương bạn học bị cậu ta đẩy ngã quá, không biết tình hình hiện giờ ra sao!"
Sự thật chứng minh, lượt truy cập các nền tảng xã hội lớn vẫn có tác dụng.
Trong một buổi chiều, nửa Đế Quốc đều biết tới cái tên cặn bã Tống Kha đã đẩy em trai mình vào đàn kiến.
Cũng bởi sự kiện này, lượt truy cập các nền tảng xã hội lớn tăng lên gấp đôi.
Thế nhưng, những ông chủ lại không ngừng lau mồ hôi lạnh.
Chúng tôi từ chối nhận lượt truy cập chết người này!
Vẫn chưa xóa thì sẽ bị hẹn gặp hỏi chuyện mất!
Các kỹ thuật viên lão làng: "Không xóa được! Con mẹ nó không xóa được!"
【Số mệnh Tống Kha đã chấm dứt, tôi sẽ cho hắn nếm đòn cuối cùng.】
Dung Thời đang nghe 01 báo cáo về tình hình dư luận trên các nền tảng xã hội khác nhau.
"Chưa đến lúc, cứ giữ đấy từ từ chơi."
【Chơi thế nào?】
Dung Thời im lặng giơ tay xoa đầu Tống Du.
Tuy tính cách hệt con nhím, mái tóc lại cực kỳ mềm mại.
Mát lạnh, trơn mượt, xúc cảm chẳng kém hơn lông mèo là bao.
"Hãy bắt đầu bằng việc cho anh ta biết mình không phải "Số mệnh trời định" đi."
【Vậy tôi xin phép ra ngoài công tác một chuyến! [xoa xoa tay]】
Dung Thời: "Ừ."
Nhắm mắt nghỉ ngơi, thực tế còn thức - Tống Du: "..."
Đừng tóm được một chỗ thì cứ thế sờ!
Trong môi trường ầm ĩ, lại ở bên ngoài, cộng với tính cảnh giác cao, căn bản Tống Du không thể ngủ.
Thế nhưng khi cậu mở mắt, lại phát hiện xung quanh chẳng còn ai cả.
Tống Du không giấu được vẻ kinh ngạc: "Kết thúc khi nào?"
Dung Thời: "Nếu năm phút nữa cậu mới tỉnh thì chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài."
Tống Du xem thời gian trên thiết bị đầu cuối, đã gần hai tiếng trôi qua.
Vốn định trêu đùa, thuận tiện coi Dung Thời có phản ứng gì, kết quả lại ngủ thiếp đi.
Rời rạp chiếu phim, Tống Du cảm thấy bản thân cần phải giải thích.
"Tôi chỉ định chợp mắt mười phút thôi."
Xem phim trong buổi hẹn hò đầu tiên, lại đánh một giấc ngon lành.
Dung Thời: "Ừ."
Tống Du: "Nhưng ngủ say quá, cho nên không..."
Bên ngoài sắc trời chuyển tối, Dung Thời nghe cậu vắt hết óc giải thích, khóe miệng khẽ cong.
"Dựa vào bả vai tôi ngủ rất ngon sao?"
Tống Du ngước mắt nhìn hắn.
"Ừ, rất ngon."
Dung Thời bước xuống bậc thang, chậm rãi bảo: "Một chi phiếu trống, ghi sổ."
Tống Du: "..."
Vẫn còn thời gian, Dung Thời đang nghĩ xem kế tiếp nên làm gì.
Giữa trưa ăn no, lại xơi quá nhiều đồ lặt vặt, nên hiện giờ chẳng thấy đói bụng chút nào.
Bữa cơm trưa đã để lại bóng đen tâm lý cho cả hai người.
Đang định hỏi ý kiến Bé Mèo Tống, một chiếc xe màu đen sang trọng đột ngột dừng ngay trước mặt.
Cửa xe mở ra, một Alpha trung niên mặc vest đen cao cấp bước xuống.
Dung Thời nhíu mày, nhìn ông ta bước đến trước mặt Tống Du.
"Ông chủ mời cậu về nhà ăn cơm tối."
Tống Du bẻ gãy bông hồng trắng trên tay.
Độ ấm trong mắt biến mất, gương mặt đẹp trầm ngâm.
"Tôi biết rồi."
Thấy Bé Mèo Tống sắp đi với người khác, Dung Thời bắt lấy cổ tay cậu.
"Không ăn tối với tôi sao?"
Chỉ cần cậu gật đầu, Dung Thời sẽ tìm cách giữ cậu lại.
Tống Du biết rõ điều này.
Nhưng...
"Để lần sau đi." Tống Du cười cười: "Tối nay anh phải ngủ một mình rồi."
Nghĩa là tối nay sẽ không trở lại.
Chuyện xảy ra với Tống Kha nhất định sẽ ảnh hưởng tới Tống Du, bây giờ trở về tức là bước vào trung tâm lốc xoáy, một vương tử thất thế cho dù có là nạn nhân đi nữa cũng chẳng được đối xử công bằng.
Tuy Dung Thời cảm thấy Tống Du chẳng phải chịu tổn thất gì, thế nhưng hắn vẫn đau lòng.
Bạc Vinh: "Cậu chủ, không còn sớm nữa."
Lần đầu hẹn hò mà chẳng được đi đến nơi về đến chốn, Dung Thời đành buông tay cậu ra.
Tống Du nhấc chân bước lên xe bay, quay đầu nhìn Dung Thời rồi đi vào.
Dung Thời nhìn cánh cửa đóng sập, lại nhìn cánh cửa mở ra, một bàn tay vươn tới nắm lấy cổ áo hắn kéo mạnh về phía trước.
Trận gió lướt qua, đôi môi Dung Thời nóng lên.
Hắn chưa kịp tinh tế cảm thụ, xúc cảm trên đôi môi biến mất.
Hắn nghe thấy giọng Tống Du đã cố ý hạ thấp nhưng chẳng giấu được ý cười.
"Hình như tôi thích cả hai người rồi, phải làm sao bây giờ, anh hai..."