Đáy lòng Dung Thời như bị vuốt mèo khều nhẹ, tới khi hắn muốn vươn tay bắt lấy móng vuốt của chú mèo tinh nghịch, nó lại vèo một cái trốn đi mất hút.
Cánh cửa trước mắt đóng lại, nhìn xe bay lên không, hắn tưởng mình đang mơ.
Vừa rồi Bé Mèo Tống hôn hắn?
【Đúng vậy, là hôn, tôi đã lưu lại, hắc hắc hắc.】
Dung Thời: "..."
【Nụ hôn đầu ngài giữ gìn bao năm cuối cùng cũng được trao đi rồi, tung hoa tung hoa~】
Dung Thời: "............"
Trên xe bay, Tống Du khẽ liếm môi, bên trên còn vương lại mùi sữa, là hương vị của bỏng ngô.
Hồi tưởng xúc cảm vừa rồi, lúc này tim cậu mới đập thình thịch.
Ai mà ngờ người nào đó toàn thân cứng rắn, đôi môi lại mềm mại hơn so với tưởng tượng rất nhiều.
Tầm mắt Bạc Vinh từ trên người Tống Du dời đi, lẳng lặng nhìn thanh niên hãy còn đứng nguyên chỗ cũ qua gương chiếu hậu.
"Nhị điện hạ không cần làm tới mức đó."
Ánh mắt Tống Du lạnh lẽo.
"Chú quản quá rộng."
Bạc Vinh cung kính: "Vâng."
Xe chưa bay về vương cung, trong phòng làm việc, cha con Tống Kha đã nhận được bức ảnh chụp Tống Du hôn Dung Thời.
Tống Kha phóng đại lên, quan sát tỉ mỉ mới xác định được người trong bức ảnh chính là Tống Du chứ không phải kẻ khác đóng giả.
Bọn nó làm thật ư?
Mẹ kiếp tốt quá đi mất!
Tính cách Tống Du khó lường, chả biết đâu mà lần, từ điểm này cho thấy nó bỗng dưng thích một Alpha chẳng có gì lạ.
Trước đó khi nhận được tin tức Tống Du và Dung Thời hẹn hò, hắn không tin tưởng hoàn toàn, bèn tìm mọi cách để họ kết hôn, biến việc này thành hiện thực.
Cứ tưởng Tống Du bị ép mất đi quyền thừa kế ngôi vị, khi trở lại tinh cầu Đế Đô sẽ phải nhún nhường, ai ngờ càng chẳng biết kiêng nể gì!
Những phụ tá bên người hắn phân tích cậu lùi để tiến, giả vờ kết hôn nhằm tranh thủ sự đồng tình, khiến tất cả buông lỏng cảnh giác, bởi vậy mới giấu tài.
Nhưng kết hôn giả sẽ làm ra cử chỉ thân mật vậy sao?
Người khác có thể.
Tống Du thì không.
Hai năm trước, đại quý tộc Thi gia muốn đứng về phe Tống Du.
Với số lượng người ủng hộ ít đến đáng thương như Tống Du mà nói, đây là cơ hội tuyệt vời.
Điều kiện để Thi gia ủng hộ Tống Du là đem Omega được cưng chiều nhất nhà gả cho cậu.
Lợi ích đôi bên vô cùng suôn sẻ, nhìn tựa như nước chảy thành sông.
Nhưng trong một tiệc rượu, Omega kia bày mưu dụ dỗ Tống Du, định tạo thành sự đã rồi, ai ngờ hôm sau mất tích.
Nửa tháng mới tìm được, vẫn là người đó, chỉ có điều đã điên điên khùng khùng, chữa trị đến bây giờ vẫn không khỏi.
Sau chuyện ấy, toàn bộ giới thượng lưu chỉ dám đứng xa nhìn Tống Du.
Tuy nhiên chẳng được lâu, lại có bao nhiêu kẻ săn đón cậu.
Tống Du chẳng bao giờ làm ra cử chỉ thân mật với người nào đó chỉ vì lợi ích, chưa đề cập tới những thứ khác, ngay lòng tự trọng đã không cho phép.
Cậu chẳng bao giờ tạo cơ hội để người chê cười mình, cho dù có khó khăn tới đâu cậu vẫn muốn lựa chọn con đường riêng.
Tống Kha chán ghét Tống Du từ nhỏ, đồng thời cũng hiểu về cậu hơn những người khác.
Hầu như có thể khẳng định, Tống Du đến với Dung Thời là sự thật.
Cho nên cậu muốn rút khỏi vị trí người thừa kế ngôi vị?
Quốc vương Tống Chinh mở thiết bị đầu cuối, nhìn thoáng qua bức ảnh.
Ngón tay lướt lên, bức ảnh bị xóa.
Tiếng gõ vang lên, cửa phòng bị đẩy ra từ phía ngoài, Bạc Vinh dẫn Tống Du vào.
Trong căn phòng rộng rãi, Tống Chinh an tọa sau bàn làm việc xử lý công vụ, Tống Kha ngồi trên xe lăn đối diện ông.
Bức tranh hài hòa một cách khó hiểu khiến Tống Du càng bực bội.
"Gọi con về làm gì?" Thái độ của cậu rất kém cỏi.
Giữa đôi lông mày của Tống Chinh có vài vết hằn nhẹ, trông đặc biệt nghiêm túc.
"Có việc thì nói, vợ con còn đang chờ con về nhà ăn cơm."
Tống Chinh: "Nơi này mới là nhà của mày, mày phải về đâu ăn cơm?"
Tống Du cười nhạt: "Nơi này là nhà của ngài chứ không phải nhà của con."
"Tao thấy là mày ở ngoài sống quá buông thả, nên đầu óc bị hỏng rồi!" Tống Kha cười khẩy: "Trách không được ra tay với cả anh em ruột thịt."
Tống Du đặt tay lên tay vịn, chân dài vắt chéo trước người, giọng lạnh lùng.
"Ba tôi chỉ sinh ra mỗi mình tôi."
"Đủ rồi!" Thấy hai đứa con trai vừa gặp đã cãi vã, Tống Chinh tức giận xoa thái dương: "Xin lỗi anh mày đi, coi như bỏ qua chuyện này."
Tống Du chưa kịp nói, Tống Kha đã đập bàn mắng to: "Nó suýt hại chết con, dựa vào đâu mà coi như vậy? Ngài vừa xem qua vết thương của con rồi còn gì, bác sĩ nói nếu chệch một chút tuyến thể sẽ bị đâm thủng, con trở thành kẻ tàn phế!"
Tống Du quá quen với sự vô liêm sỉ của hắn, cậu lạnh lùng trào phúng: "Chính anh không có mắt để xác kiến đâm trúng, bây giờ lại trách tôi?"
Tống Kha: "Làm gì có sự trùng hợp như vậy? Biết bao nhiêu người ở đó, trước mặt tao còn cả đống mà chả việc gì sất, thế chẳng phải là cố ý đâm trúng tao sao?"
Tống Du: "Có chứng cứ thì lấy ra đây, không thì anh câm miệng cho tôi."
Tống Kha nổi giận đùng đùng quay sang Tống Chinh.
"Phụ vương! Chính Tống Du hãm hại con!"
Tống Du khẽ xì, buồn cười bảo: "Hiện giờ cả đất nước này đều biết anh hãm hại tôi, chứ không phải tôi hãm hại anh."
Nhắc tới việc đó, Tống Kha giật thót, hắn quay đầu quan sát phản ứng của Tống Chinh.
Thấy đối phương nhíu chặt đôi lông mày, hắn cuống quít phản bác: "Video kia được cắt ghép! Tao đâu có điên như mày!"
Tống Du lười biếng bảo: "Cắt ghép hay không chẳng phải kiểm tra sẽ biết sao?"
Cậu càng bình tĩnh, Tống Kha càng nôn nóng.
Hai người lời qua tiếng lại thì bị ngăn bởi một âm thanh lớn.
Tống Chinh ném tập tài liệu lên bàn, nhìn Tống Du lạnh lùng bảo: "Mau xin lỗi anh mày ngay!"
Tống Du đối diện với tầm mắt cha mình, cái nhìn dần lạnh lẽo.
"Con chẳng bao giờ xin lỗi vì chuyện mình không làm."
Tống Chinh: "Sai tức là sai!"
Thấy cha bênh vực mình, Tống Kha thoải mái dựa vào ghế, đắc ý nhếch khóe miệng.
"Đúng vậy, sai tức là sai, liều chết không nhận chỉ chứng minh mày..."
Chưa dứt lời, một trận gió đột ngột thổi qua, cổ truyền đến cơn đau nhức, hô hấp bị tắc nghẽn, kêu lên không thành tiếng.
Cơn choáng váng qua đi trong nháy mắt, Tống Kha bóp cổ tay Tống Du, liều mạng giãy giụa.
"Buông, buông ra... khụ khụ... cứu..."
"Tống Du!" Tống Chinh lạnh lùng: "Mày định làm gì?"
Tống Du dần siết chặt tay, mặc cho mu bàn tay bị móng tay của Tống Kha cào ra vài vệt đỏ, khóe môi cong lên.
"Con muốn giết anh ta dễ dàng như nghiền nát một con kiến vậy, đâu cần phí tâm tư bày mưu tính kế."
Sắc mặt Tống Chinh nghiêm trọng, ông ra hiệu gọi bảo vệ. Nhưng trước khi những người kia kịp đụng tới góc áo, Tống Du buông tay, ung dung đi ra ngoài.
"Muốn đứa con trai vô dụng của ngài được an toàn, sau này đừng gọi con trở về nữa."
Ra tới cửa, cậu đặt tay lên tay nắm, giọng điệu châm chọc: "Tôi cũng chẳng có hứng thú nhìn thấy các người."
"Khụ khụ khụ!! Tao đệch... khụ! A!..."
Mặt bỗng nóng rát, Tống Kha giơ tay sờ, tay toàn là máu.
Một chiếc cúc áo dính sắc đỏ rơi xuống bồn tắm trong góc.
Giọng Tống Du cực kỳ lạnh lẽo: "Lần sau còn dám sỉ nhục ba tôi, tôi sẽ khâu miệng anh lại trước mặt mọi người đấy."
"Mẹ kiếp mày..." Tống Kha mắng chửi được nửa chừng, tầm mắt bỗng đối diện Tống Du, trong tích tắc hắn nuốt tất cả xuống cuống họng theo bản năng.
Tống Du quay đầu nhìn Tống Chinh, khóe miệng cong lên: "Mặc kệ cho đứa con hoang sỉ nhục người ngài từng yêu thương nhất, dù ngài có là quốc vương thì sao? Quá nhu nhược."
Bị con trai nói mình nhu nhược trước mặt mọi người, sắc mặt Tống Chinh khó coi: "Mày là con trai tao, nhưng không có nghĩa mày nói gì tao cũng tha thứ."
Tống Du cười nhạo: "May mắn con không di truyền loại gien này từ ngài."
Chẳng để Tống Chinh nói tiếp, Tống Du mở cửa đi mất.
Tống Kha ôm cổ: "Phụ vương! Ngài xem nó... khụ khụ khụ... nó bị thần kinh rồi, mau nhốt vào nhà thương điên đi! Cứ thả ra thì sớm hay muộn cũng gây chuyện!"
Tống Chinh dựa vào ghế, đầu nhức như búa bổ, phất tay bảo Bạc Vinh đưa Tống Kha về.
"Đưa về để bác sĩ kiểm tra xem sao."
Tống Kha khó tin: "Chỉ có vậy thôi ư? Tống Du hãm hại con như thế, chẳng lẽ không phải chịu trừng phạt sao?"
Tống Chinh: "Một vừa hai phải thôi."
Nhận được tầm mắt lạnh lẽo của cha, Tống Kha nuốt cơn tức vào bụng.
Còn ầm ĩ nữa, không khéo lại đẩy cha về phía Tống Du.
Rời phòng làm việc, tâm trạng vui vẻ sau buổi hẹn hò bay mất ráo.
Nếu không trông thấy bông hồng trắng bị mình bẻ gãy, cậu còn tưởng đang nằm mơ.
Trở lại cung điện riêng, trợ lý đặc biệt và trợ lý mấy tháng không gặp cùng nhau chuẩn bị một bàn ăn lớn.
Thức ăn tinh xảo với sắc hương vị đủ đầy, là món ngon ngoài cung không nếm được.
Nhưng vào miệng Tống Du lại nhạt như nước ốc.
Chẳng ngon bằng nồi hầm lớn bỏ đủ các thứ của Dung Thời.
Nghĩ đến hắn, Tống Du lại nhớ tới nụ hôn vội vàng.
Lợi dụng nụ hôn để thay đổi cục diện bị động là sự thật.
Muốn hôn Dung Thời cũng là sự thật.
Nhớ lúc ấy Dung Thời hiếm khi trố mắt, tâm trạng cậu thoải mái hơn.
Thấy Tống Du ăn được mấy miếng đã buông đũa, trợ lý đặc biệt lo lắng: "Điện hạ, đồ ăn không hợp khẩu vị sao? Hay là đổi một bàn khác nhé?"
"Không cần." Tống Du đứng dậy đi tới phòng làm việc.
Lâu rồi không về, cậu lại cố ý cắt đứt liên lạc, mọi công việc còn dang dở.
Sau khi kiểm tra báo cáo tài chính, Tống Du bỗng nghĩ tới gì đó.
"Anh xem xét vùng phụ cận tinh cầu B009 chòm Tiên Nữ, tìm và mua toàn bộ các tinh cầu có thể tạo ra tinh thể xanh lam kia."
Trợ lý đặc biệt nghe lời, nhưng hơi khó hiểu: "Rốt cuộc khai thác tinh thể xanh lam kia làm gì?"
Tống Du kiểm tra báo cáo rất nhanh.
"Làm sính lễ cho vợ tôi."
Trợ lý: "..."
Cho tới khi giải quyết xong những công việc trước mắt, Tống Du xoa mi tâm, nhìn thời gian, đã gần sáng.
Chẳng biết chú thỏ nào đó ngủ chưa.
Kể ra thì đã lâu họ không gặp nhau trên mạng.
Tống Du tắm rửa, leo lên chiếc giường lớn lâu ngày không dùng, bật Star Wars và đăng nhập.
-
Hẹn hò bị bỏ lại một mình ven đường, Dung Thời càng nghĩ càng cảm thấy đáng lẽ lúc ấy không nên để Tống Du đi.
Chú mèo hoang nhỏ gần đây đã biết nghe lời hơn, nhỡ đâu vào cung bị khiêu khích, không chừng lại muốn cắn người.
【Ông chủ, mau đón kim chủ papa về đi!】
Ngay khi Dung Thời cân nhắc về tính khả thi của việc khoác áo giáp tàng hình vào cung điện cướp người thì nghe thấy tiếng của 01.
【Kim chủ papa bảo sẽ cho tôi một biệt thự đá năng lượng còn chưa thực hiện! Đâu thể cứ thế trốn đi mất được!】
Dung Thời: "..." Vẫn còn nhớ thương hả?
Trở lại khu ký túc tạm thời, hắn vừa mở cửa thì suýt đụng phải Tần Lạc đang đi ra.
Tần Lạc: "Sao chỉ có mỗi anh? Anh tôi đâu?"
Dung Thời bước vào trong, lạnh nhạt đáp: "Về nhà rồi."
"Cái gì? Anh ấy về một mình á? Tại sao không gọi tôi theo chứ?" Tần Lạc ôm đầu, suýt quỳ xuống đất.
Buổi tối bọn Trần Thần đến chơi, nhắc tới Tống Kha, cả đám hi ha bàn tán hơn nửa ngày.
Trần Thần: "Chủ tịch đâu? Sao cả buổi không thấy cậu ấy?"
Tần Lạc ôm túi khoai lang tím gặm: "Ở trong phòng, chả biết đang bận rộn gì."
Tranh thủ Bé Mèo Tống đi vắng, Dung Thời tốn cả đêm, tận dụng kho dữ liệu của 01 vào thời điểm hiện tại và mười lăm năm sau, điều tra toàn bộ các bệnh viện quân y ở tinh cầu Đế Đô.
Cuối cùng chốt lại danh sách những nơi có vấn đề.
Chắc chắn Bệnh viện quân y 88 ở tinh cầu Học Phủ không thể tồn tại riêng lẻ.
Rất nhiều tài liệu trong phòng thí nghiệm có liên quan tới giải đấu toàn năng, mà nơi tổ chức giải đấu toàn năng lại ở tinh cầu Đế Đô.
Tính toán, tại tinh cầu Đế Đô bét nhất cũng phải có mười bệnh viện quân y bị tình nghi.
Nửa đêm nằm trên giường, Dung Thời trở mình, trằn trọc mãi không ngủ được.
Cứ cảm thấy thiếu gì đó.
Hắn nhìn chằm chằm chú thỏ bông trên chiếc giường bên cạnh.
Mở thiết bị đầu cuối, đăng nhập Star Wars.
Vừa vào, hắn đã bị một chú mèo mềm mại ôm lấy.
Bé Mèo: "Lâu như vậy bạn không online, tui còn tưởng bạn xảy ra chuyện."
Dung Thời: "..."
Khẽ xoa nắn, mềm mại, mịn màng, dẻo dai, xúc cảm đã lâu không gặp.
Một trăm điểm.
Dung Thời vuốt ve lông mèo, mặt vô cảm: "Dạo này hơi bận rộn."
Bé Mèo tạo phòng rồi dẫn hắn vào.
"Tui cũng vậy."
Dung Thời phối hợp hỏi: "Bạn không ở nhà à?"
Bé Mèo nghiêng đầu nhìn hắn cười: "Ở nhà chứ, tối nay mới cùng gia đình ăn một bữa cơm vui vẻ."
Dung Thời: "Vui thế nào?"
Nụ cười Bé Mèo sâu hơn: "Anh trai tui vui đến phát khóc."
Dung Thời: "..." Thế thì đúng là vui rồi.
"Bạn thì sao?" Bé Mèo hỏi hắn: "Giải đấu kết thúc rồi hả? Bạn đã về nhà chưa?"
"Chưa."
Hai người sóng vai ngồi cạnh sàn thi đấu, Dung Thời nhìn phía trước, lạnh nhạt bảo: "Phòng hai người mà có một mình, rất trống trải."
Bé Mèo cười khẽ: "Cho nên?"
Dung Thời: "Giá cậu bạn tùy hứng cùng phòng trở về sớm một chút thì tốt rồi."