"01, danh sách đây, mày đi mua rồi mang về giúp tao."
Sắc mặt Dung Thời khó coi, hắn đỡ cánh tay Tống Du không cho cậu lộn xộn.
01: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Tống Du thở hổn hển, không tài nào bình tĩnh nổi, cảm xúc nôn nao trong người có thể đánh gục lý trí bất cứ lúc nào.
Cậu buồn bực nói: "Thuốc ức chế của tôi là loại chuyên dụng."
Dung Thời: "Ở đâu?"
Tống Du: "Người của tôi đang ở gần đây."
Dung Thời lập tức hiểu ra, quay đầu nhìn 01: "Mua đồ xong thì đến địa điểm chỉ định nhận thuốc ức chế."
01 chậm rãi xoay tròn, lớp vỏ kim loại hình cầu bật chế độ ngụy trang, dần dần biến mất.
"Tuân lệnh!"
Chưa đầy ba phút, rèm cửa sổ chấm đất bị cơn gió thổi tung, 01 hiện ra.
Nó đặt thuốc và đồ ăn vừa mua vào tay Dung Thời rồi vèo một cái bay mất hút.
【Ông chủ, ngài cứ từ từ, hắc hắc... 】
Dung Thời: "..."
Từ nãy tới giờ, Tống Du vẫn ngồi trên sô pha chẳng nói lời nào.
Thỉnh thoảng cậu liếc trộm Dung Thời rồi giận dỗi chuyển tầm mắt.
Hắn giả bộ không trông thấy, ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy bông tẩm cồn và băng vải chống thấm ra, sau khi cẩn thận xác nhận bao bì còn nguyên vẹn mới xé mở.
Lúc kéo tay Tống Du thì bị cậu gạt phắt đi.
Tống Du chống cằm, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn: "Chỉ là vết thương nhỏ, không đụng vào sẽ tự khỏi."
Dung Thời lại kéo tay cậu: "Nhưng tôi hy vọng nó khỏi ngay lập tức."
Bông tẩm cồn cọ vào miệng vết thương, Dung Thời cảm thấy cánh tay Tống Du hơi rụt lại rồi nhanh chóng thả lỏng.
Ánh mắt Tống Du vô thức rơi xuống mái tóc đen mượt của Dung Thời.
Ngón tay cậu khẽ giật và co vào lòng bàn tay.
"Cọ xát vậy có đau không?"
Tưởng mình làm cậu đau, động tác của Dung Thời càng nhẹ nhàng.
Từng chịu vô vàn vết thương lớn nhỏ, từ lâu Dung Thời đã chết lặng với nỗi đau, ngược lại hắn không biết với người bình thường, thế nào mới là đau đớn.
Tống Du trong lòng hưởng thụ, ngoài miệng làu bàu.
"Anh nghĩ tôi làm bằng đậu phụ chắc?"
Động tác của Dung Thời rất nhanh, sát trùng, bôi thuốc, quấn băng vải, trước sau tầm năm phút đồng hồ.
Tống Du nhìn hắn buông ra, cậu chậm rãi rụt tay về, cảm thấy hơi mất mát.
Quấn nhanh thế làm chi? Có ai thúc giục anh đâu!
Cậu thấy Dung Thời thu dọn xong lại lôi từ trong túi ra thứ gì đó.
Tống Du: "Còn gì nữa vậy?"
Dung Thời cầm hộp đựng thức ăn, mở nắp.
"Tối qua em uống bao nhiêu rượu, chưa ăn gì cả, không thấy đói bụng sao?"
Tống Du tò mò ngó vào trong hộp, hóa ra là bánh kem ngàn lớp!
Có bơ, xoài, dâu tây, anh đào, việt quất!
Cái bụng thiếu nghị lực lập tức réo lên.
Dung Thời cầm thìa múc một miếng nhỏ rồi cho vào miệng trước ánh mắt mong chờ của Bé Mèo Tống.
"Quá ngọt." Hắn nhíu mày nhận xét.
Tống Du: "..."
Tống Du: "Anh cố ý chọc tức...."
Cơn giận bị cắt ngang bởi chiếc thìa xuất hiện trong tầm mắt.
Dung Thời: "Nghe nói ăn ngọt sẽ cải thiện tâm trạng, nếm thử xem?"
Mắt Tống Du sáng lên, tai lại nghe thấy hắn nói tiếp: "Ghét bỏ chiếc thìa tôi đã dùng hả? Vậy để đổi sang chiếc khác."
Nhìn chiếc thìa bên miệng rụt về, Tống Du hấp tấp bắt lấy cổ tay của hắn, há miệng ngậm cả chiếc thìa đầy ắp bánh kem.
Dung Thời: "Có ngon không?"
Mắt thường cũng thấy tâm tình Tống Du chuyển biến tốt đẹp rõ rệt.
"Chẳng phải anh đã ăn rồi sao?"
Dung Thời lại múc thìa nữa đút cho cậu, nửa thật nửa đùa: "Chỉ lo thử độc cho em nên không kịp nếm."
Tống Du ngả người ra sau, gập một chân lên, ngồi thật thoải mái, ăn bánh kem được đưa tới: "Vậy anh hết cơ hội nếm rồi."
Dung Thời: "..."
Chiếc bánh kem dành cho ba người cơ bản vào bụng Tống Du hết, Dung Thời sợ cậu ăn quá nhiều hại dạ dày nên xén bớt vài miếng thì lập tức nhận được ánh mắt cảnh cáo.
Tống Du tựa vào sô pha, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"No quá."
Khóe miệng chợt nóng lên, Tống Du quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Dung Thời rụt tay về rồi đưa lên môi, thè lưỡi liếm.
"Khóe miệng bị dính bơ."
Tống Du: "..."
Con thỏ chết tiệt này quá tin tưởng vào khả năng tự chủ của cậu hay của chính mình?
Hơi thở bên tai vẫn chưa ổn định, Dung Thời cảm nhận được Tống Du đang cố gắng kìm nén cảm xúc.
"Dựa vào đây." Hắn vẫy tay.
Tống Du: "Làm gì?"
Dung Thời: "Không phải no căng rồi sao? Tôi xoa bụng cho em, dịch vụ đặc biệt cho kỳ mẫn cảm, miễn phí."
Tống Du hừ lạnh: "...Ai thèm?"
Một phút sau, cậu nằm gọn trong lòng Dung Thời.
Lực xoa ấn trên bụng rất vừa phải, cực kỳ thoải mái, đến mức Tống Du mơ màng muốn ngủ.
Giọng cậu lười biếng: "Anh đừng bất ngờ giải phóng chất dẫn dụ, tôi sợ khống chế không được mà đánh anh."
Dung Thời: "..."
Chất dẫn dụ của Alpha vốn bài xích nhau, đây là bản tính, đặc biệt trong kỳ mẫn cảm, ý thức về lãnh thổ hết sức mãnh liệt, thế nhưng...
Tống Du lại bảo: "Hay anh giải phóng một chút cho tôi xem? Tôi chưa ngửi thấy chất dẫn dụ của anh bao giờ."
Dung Thời: "...Sau này em sẽ biết."
Tốn bao công sức mới dỗ dành được chú mèo con, nhỡ đâu lại xù lông lên bởi chất dẫn dụ của hắn thì xôi hỏng bỏng không.
Chỉ tùy tiện nhắc tới nên Tống Du chẳng ép buộc, cậu nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ, thẳng thắn: "Chất dẫn dụ của Omega cuối cùng, có chút thơm."
Thú nhận chất dẫn dụ của Omega khác thơm với người mình thích, Tống Du cảm thấy bản thân hết thuốc chữa.
Nhưng cậu không muốn lừa dối Dung Thời.
"Đó là Hạ Niệm." Giọng hắn bình tĩnh, chỉ là đôi mắt cụp xuống không thấy rõ cảm xúc bên trong.
Đối với kết quả này, Tống Du chẳng bất ngờ chút nào.
"Tôi không thích cậu ta."
Dung Thời: "Ừ."
Dung Thời: "Tôi biết."
Tống Du cười chế nhạo, giọng lạnh lẽo: "Cho dù có phải cắt bỏ tuyến thể, tôi cũng không để bị loại người đó khống chế."
Dung Thời siết chặt bàn tay cậu.
"Đừng bao giờ tự hại mình, tôi sẽ bảo vệ em."
-
Trong khu rừng nhỏ ngoài biệt phủ của Tần Triệu, hai Beta mặc đồ đen đang mò mẫm gì đó.
Beta cao gầy khẽ hỏi: "Mày không nghe nhầm đấy chứ? Bảo chúng ta tìm một cái nồi ở chỗ này á?"
Beta da đen: "Cái nồi thật mà! Chính xác hơn là một đóa hoa hình cái nồi, nhất định phải đặt thuốc ức chế của điện hạ vào đó."
Beta cao gầy vẻ mặt nghi hoặc, tiến về phía trước vài bước, đột nhiên cảm thấy hoa mắt.
Hắn định thần nhìn kỹ, mẹ kiếp đúng là có một đóa hoa hình cái nồi trên mặt đất thật kìa!
Beta da đen thử đặt thuốc ức chế vào trong, Beta cao gầy nhìn nó chằm chặp: "Rồi sao nữa?"
Beta da đen lắc đầu: "Không biết, cậu chủ chưa nói."
Ngay khi hai người chuẩn bị rời đi, đóa hoa nồi đột ngột cất cánh, biến mất khỏi tầm mắt họ trong tích tắc.
Beta cao gầy: "..."
Beta da đen: "..."
Chết tiệt họ vừa nằm mơ phải không?
01 vui sướng trở lại phòng nghỉ, giao hai ống thuốc ức chế cho Dung Thời.
"Đã kiểm tra, không có vấn đề."
Dung Thời nhận lấy, đẩy vào cánh tay Tống Du.
"Trời còn chưa sáng, ngủ một chút sẽ tỉnh táo hơn."
Trước đó đổ mồ hôi quá nhiều nên toàn thân Tống Du nhớp nháp, Dung Thời bèn kéo cậu lên: "Đi tắm rửa."
Lý trí muốn đi, nhưng về tình cảm, một giây cậu cũng chẳng muốn rời khỏi lồng ngực kia.
Lằng nhằng nữa trời sẽ sáng mất, Dung Thời mạnh mẽ dựng Bé Mèo Tống đang ngái ngủ dậy, dẫn tới phòng tắm.
Đặt chiếc ghế trước cửa phòng tắm, Dung Thời xoay lưng lại: "Tôi chờ em ở đây."
Tống Du quay đầu nhìn vòi hoa sen, lại ngó Dung Thời, sau khi tính toán khoảng cách, cậu miễn cưỡng đồng ý.
Tiếng nước róc rách truyền ra, chú mèo con nào đó không chịu đóng cửa.
Để tránh nghĩ nhiều, Dung Thời vừa sắp xếp các manh mối vừa nói: "Bày tiệc rượu chúc mừng là để dụ em vào bẫy."
Trước tiên kích thích kỳ mẫn cảm, rồi sắp xếp Hạ Niệm tiếp cận, ngoài ra còn bố trí mười mấy Omega núp trong tối để thay thế bất cứ lúc nào. Bảo đảm chắc chắn Tống Du sẽ bị một kẻ trong đó quyến rũ, rồi mới tiến hành bước tiếp theo.
Tối hôm qua nghe thấy loại thuốc mới ngoài cửa sổ, Dung Thời cứ tưởng nó giống SYT7737, nhưng có lẽ hắn nhầm.
Tống Du xoa bông tắm, ánh mắt vẫn dán chặt vào lưng Dung Thời, nghe vậy thì buộc bản thân mình hồi tưởng lại.
"Trước khi tới đây tôi ngửi thấy hương hoa ngọc lan."
Ven đường ngoài biệt phủ của Tần Triệu có trồng một hàng hoa ngọc lan, cho dù cảnh giác cũng không thể phát hiện ra tất cả bắt nguồn từ nguyên nhân này.
Hoàn cảnh ở tinh cầu Đế Đô quá nguy hiểm với Tống Du, có kẻ muốn cậu chết, có kẻ muốn khống chế cậu, một khi bất cẩn sẽ chẳng thể nào cứu vãn.
Không tàn nhẫn sẽ không sống sót tới giây phút cuối cùng.
01 bỗng bay qua.
"Hạ Niệm tìm gặp Lâm Cảnh!"
"Mở ra xem sao." Dung Thời túm lấy đầu nó xoay 180 độ: "Không cho nhìn lén."
01: "..."
Mấy cửa sổ ảo nhảy ra trước mặt Dung Thời, Hạ Niệm và Lâm Cảnh xuất hiện ở một trong số đó.
Dưới tầng hầm, Hạ Niệm trầm giọng: "Việc không thành, bị Dung Thời quấy rầy."
Lâm Cảnh kiểm tra thiết bị giám sát ngoài hành lang tầng bảy, thấy Dung Thời đỡ Tống Du vào phòng khoảng một tiếng rồi đi ra ngoài.
"Chưa bị phát hiện thân phận đúng không?"
Hạ Niệm hồi tưởng lại.
Mặc dù thoạt nhìn thấy Dung Thời khó chịu, nhưng từ biểu cảm và lời nói thì hoàn toàn có thể đoán ra, hắn chỉ cảm thấy phẫn nộ trước hành vi mập mờ của một tiểu tam.
"Chắc không, bởi nếu hắn phát hiện thì không tỏ thái độ như vậy đâu."
Lâm Cảnh phát đi phát lại đoạn video Dung Thời trở về bắt gặp Hạ Niệm.
Dù có xem bao nhiêu lần đi chăng nữa, phản ứng của Dung Thời vẫn là ghen.
Lâm Cảnh ấn nút tạm dừng, ánh mắt ngoan độc.
"Nếu bại lộ thì ngay cả hắn cũng thủ tiêu."
Đôi mắt Hạ Niệm hơi mở to: "Ngài nói Dung Thời ư?"
Lâm Cảnh nhìn màn hình cười: "Bằng không thì sao? Nếu đã bị lão già chết tiệt Thiên Lý kia coi trọng thì thủ tiêu sớm một chút, có khi lại loại bỏ được một kẻ thù."
"Bịch!"
Trong phòng tắm truyền ra âm thanh đồ vật rơi xuống nền.
Dung Thời giật mình, lập tức quay đầu nhìn.
Tống Du khoác áo choàng tắm, vạt áo lỏng lẻo mở rộng, giọt nước từ ngọn tóc trượt xuống xương quai xanh, chảy dọc theo đường cong cơ bắp.
Cậu nhìn màn hình ảo với đôi mắt lạnh như băng.
"Bình tĩnh một chút." Dung Thời cầm khăn lau tóc cho cậu: "Hiện tại chỉ là một góc núi băng thôi, chưa đến thời điểm ra tay."
Tống Du ngước mắt nhìn hắn, khí thế bức người: "Một góc núi băng?"
Dung Thời: "Ừ."
Hạ Niệm có vấn đề hắn vẫn biết, chỉ không ngờ cậu ta cấu kết với Lâm Cảnh.
Ký hiệu con thỏ trên thân cây trong rừng, chứng tỏ cha đã tới đây sao?
Theo manh mối trước đó, ký hiệu con thỏ chỉ xuất hiện ở hai nơi, trên vệ tinh A08 và tại phòng thí nghiệm trong tổ kiến.
Chẳng lẽ Lâm Cảnh và phòng thí nghiệm A08 kia có liên quan?
Ông ta từng đến A08 chưa? Liệu có tham gia cải tạo phòng thí nghiệm ở đấy chăng? Vì sao cha lại biết? Họ có quen nhau không? Cha đóng vai trò gì trong đó?
Có quá nhiều câu hỏi trong đầu Dung Thời.
Nhưng tất cả không bằng sự an toàn của Tống Du.
Bây giờ điều quan trọng nhất chính là đưa cậu ra khỏi chiếc bẫy này một cách an toàn.
Lúc chui vào chăn lần nữa, Tống Du bỗng nhớ ra.
"Tôi từng ngửi thấy chất dẫn dụ của Omega xông vào phòng tối hôm qua."
"Omega?" Dung Thời bọc cậu vào chăn rồi ôm chặt: "Hắn ta không phải Beta ư?"
Tống Du dịch sang phía hắn.
"Không phải, tôi chắc chắn mình đã ngửi thấy chất dẫn dụ."
Trong kỳ mẫn cảm ngoài tinh thần mẫn cảm, khả năng cảm nhận chất dẫn dụ cũng đạt tới đỉnh cao.
Dung Thời không hề nghi ngờ phán đoán của Tống Du, hắn chỉ cảm thấy hơi bất ngờ.
Người nọ, nếu hắn không lầm, đó chính là Giang Hoài.
Trong lòng truyền ra hơi thở đều đều, nhưng Dung Thời chẳng tài nào ngủ được.
Hắn bảo 01 đi mua nguyên liệu ở chợ đen.
01: 【Mua kim loại nano làm trang bị phụ trợ cho tôi sao?】
Dung Thời: 【Làm thằng em cho mày.】
01: 【??】
01: 【Tôi không có vợ, đâu cần tới "thằng em".】
Dung Thời: 【...Không phải "thằng em" đấy.】
Hôm sau, khi hai người tỉnh lại đã gần giữa trưa.
Dung Thời mơ màng tỉnh, chú mèo con ấm áp trong vòng tay biến mất từ lúc nào.
Tống Du đứng trước ngăn tủ, lấy áo sơ mi từ bên trong ra mặc vào, thấy Dung Thời tỉnh, cậu vừa nhìn hắn vừa cài cúc áo.
"Tỉnh rồi thì rời giường đi."
Dung Thời quan sát vẻ mặt cậu, lạnh nhạt hỏi: "Đã bình tĩnh chưa?"
"Rồi." Tống Du cười khẩy: "Ít nhiều có bánh kem của ai đó nên kỳ mẫn cảm lần này lui đặc biệt nhanh."
Dung Thời: "..."
Tống Du sảng khoái ngâm nga một bài hát, tâm trạng vui vẻ.
"Tiểu Du."
"Hử?"
Cậu nghe thấy bèn quay lại nhìn theo bản năng thì đầu bị ấn xuống, môi nóng lên.
Dung Thời cắn nhẹ vào môi cậu, sau đó buông ra, cười khẽ.